Chương 140: Giá trị lợi dụng thật lớn của Liên Nhược Hạm

Sở Tử Cao giống như bắt được phao cứu mạng, vội vàng nói:
- Đúng. Đúng, thư ký Hạ nói nhanh lên một chút xem, tôi cảm thấy cậu cũng có mắt nhìn, nhìn xem chuẩn, có tầm nhìn xa.


Hạ Tưởng biết đời sau Sở Phong Lâu cũng có một thời náo nhiệt, nhưng sau lại bị các nhà hàng thủ đô đến đè ép, trở thành nhà hàng hạng hai, còn cách vị trí ông trùm của một ngành khá xa. Từng có một đoạn thời gian, ở thành phố Yến thịnh hành ăn lẩu, chia làm hai loại, một là lẩu Nội Mông, hai là lẩu Tứ Xuyên, lúc hưng thịnh nhất gần như tràn ngập khắp nơi. Sau lại trải qua đào thải, chỉ còn vài nhà có thực lực, coi như bản địa hóa thành công. Trừ món lẩu ra, ở thành phố Yến còn có mấy nhà hàng đông khách nhất với khẩu vị thủ đô là Thiên Nhiên Cư, Yến Tỉnh Nhân Gia, Lão Kinh Thành, v.v… Ngoài ra tuy có một ít các món ăn địa phương khác, nhưng cũng không ra hồn cuối cùng chỉ còn lại một, hai nhà.


Có một nhà lấy món ăn Thượng Hải làm chủ chính là Khách sạn Lão Thượng Hải, tại thành phố Yến mở mười mấy năm, tuy vẫn có thể duy trì nhưng nửa sống nửa ch.ết, người đến ăn cơm ít, thậm chí không bằng khách sạn Hoạch Diện ở thành phố Chương Trình.


Thật ra Liên Nhược Hạm nói đúng. Nếu Sở Phong Lâu dựa theo ý của Sở Tử Cao, không đến hai năm sẽ bị chìm nghỉm trong con sóng lớn đầu tiên của thị trường ẩm thực tại thành phố Yến. Hắn nhìn Liên Nhược Hạm một cái, mang theo ý tán dương cô rồi nói:


- Tôi đồng ý với ý kiến của Liên Nhược Hạm, người thành phố Yến thiên về khẩu vị, không thích thanh đạm, không thích hải sản, thích vị mặn và chua, cho nên về sau nhà hàng có khẩu vị thủ đô đến hẳn là rất có thị trường.


Lời này nói ra, Cao Hải và Sở Tử Cao không có nhiều phản ứng nhưng Liên Nhược Hạm lại nhướn mày, vẻ mặt nghi hoặc nhìn Hạ Tưởng, không kìm được hỏi một câu:
- Anh là nói bừa, hay là đoán, hay từng có nghiên cứu?


available on google playdownload on app store


Liên Nhược Hạm hành động càng làm Hạ Tưởng chắc chắn, cho dù cô không phải người của một gia tộc chuyên về ẩm thực thì trong nhà cũng có người làm về ẩm thực, cho nên mới để bụng như thế.
Đối với sự nghi ngờ của Liên Nhược Hạm, Hạ Tưởng không giải đáp:


-Tùy cô nghĩ như thế nào, tôi chỉ nói cái nhìn của tôi, lời của một người chỉ để tham khảo. Chỉ nói ra cái nhìn, không chịu trách nhiệm gì cả.
Hắn cười ha hả, không muốn biến không khí thành qua mức chính thức:


- Ngoại trừ khẩu vị thủ đô, tôi cho rằng món lẩu cũng sẽ thịnh hành ở thành phố Yến.
- Ăn nói lung tung.
Liên Nhược Hạm dùng sức lắc đầu rất nhanh. Nói chuyện ngữ khí rất mau, hiển nhiên là tâm tình vô cùng bức xúc. Rốt cục lộ ra vẻ đáng yêu.


- Người phương bắc cũng không thích ăn cay, mà lẩu thì phải cay mới ngon, mà dân thành phố Yến coi trọng khẩu vị, nước lẩu thì lại nhạt, đây là anh tự mâu thuẫn, hiển nhiên là phải có giải thích.


- Chắc là vậy. Tôi nói, chỉ biểu hiện cái nhìn, không phụ trách giải thích, lại càng không chịu trách nhiệm trong lời nói, tin hay không là từ cô.
Hạ Tưởng trực tiếp đáp lễ Liên Nhược Hạm một câu, xoay ngươi nói với Cao Hải:


- Cao thúc thúc, xem như ngài cũng là người thành phố Yến, có phải cũng thích ăn lẩu hay không?
Cao Hải đầu tiên là sửng sốt, cúi đầu nghĩ, vừa cười vừa nói:


- Cậu nói đúng, tôi đã ăn qua vài lần lẩu thủ đô, giờ nhớ lại thấy hương vị quả thật không tệ lắm, có thời gian thì ăn thêm vài lần nữa.
Sở Tử Cao lau mồ hôi trên mặt, nói:
- Thư ký Hạ, mặc kệ cậu nói sao, nhưng đã chỉ cho tôi một chiêu, biết không?


Hạ Tưởng lấy tay chỉ Liên Nhược Hạm:


- Nghe Nhược Hạm, Sở Phong Lâu mở ra sẽ không sai lầm, nhưng không lấy đồ ăn Hồ Nam làm chính, thích hợp tăng thêm khẩu vị, đón đầu thị trường. Còn nữa, anh muốn mở quán lẩu, tôi đề nghị anh đi Nội Mông lấy kinh nghiệm, nơi đó hương vị chính tông. Còn nữa, mỳ sản xuất ở huyện Bá cũng rất không tồi, có rất nhiều loại, có thể mở một quán chuyên về mỳ, cũng có thể hấp dẫn rất nhiều người thủ đô và người miền bắc đang sinh sống ở thành phố Yến.


Liên Nhược Hạm không nói lời nào, một tay nâng má, lộ ra cánh tay trắng nõn như ngọc. Vẻ mặt cô như có chút suy nghĩ, thỉnh thoảng nhìn Hạ Tưởng, trong mắt chớp động tất cả đều là khó hiểu và nghi hoặc.


Sau đó, Liên Nhược Hạm không nói gì, đột nhiên trở lên im lặng, không nói một lời, nghe Hạ Tưởng cùng mọi người nói giỡn. Chỉ có điều, ánh mắt ngẫu nhiên liếc nhìn về phía Hạ Tưởng một cái, trong mắt tràn đầy ý vị.


Sau khi ăn xong, Sở Tử Cao muốn giữ Hạ Tưởng nói chuyện. Từ lúc nghe cao kiến của Hạ Tưởng trong lòng hắn liền ngứa ngáy khó chịu, muốn nhờ Hạ Tưởng nói tỉ mỉ phương án. Hạ Tưởng tạm thời không có thời gian đưa mưu kế cho Sở Tử Cao vì có chuyện quan trọng cùng Cao Hải thảo luận. Hắn đành phải từ chối Sở Tử cao. Sở Tử Cao vẻ mặt tiếc nuối nói:


- Thư ký Hạ, cậu ở thành phố Yến mấy ngày? Nghỉ ngơi ở đâu? Hôm nào tôi đến thăm.


Hiện tại trong mắt Sở Tử Cao là tín nhiệm Hạ Tưởng trăm phần trăm, nhưng muốn lập tức thay đổi thực đơn món ăn thì chính hắn lại không hạ được quyết tâm, nhưng lại sợ bỏ qua thời cơ tốt, cho nên trong lòng rối rắm khó chịu. Nếu Hạ Tưởng có thể đưa ra một phương án, hắn có thể hạ quyết tâm đi làm.


Hạ Tưởng biết tâm tư của Sở Tử Cao, hắn cũng không phải cố ý đắn đo mà thật sự không có thời gian, đành nói:
-Tôi có thời gian rảnh sẽ gọi cho anh, giờ đi được chứ?
Chào Sở Tử Cao xong, Hạ Tưởng hỏi Liên Nhược Hạm:


- Cô nếu có việc thì cứ đi, có gì tôi sẽ đi tìm cô, để cô làm lái xe lòng tôi không nỡ.
Liên Nhược Hạm thản nhiên cười:
- Không sao, lái xe cho anh và Trưởng ban Cao thì có sao đâu, nếu chê tôi làm vướng bận thì cứ nói?


Khó thấy Liên Nhược Hạm cười. Hạ Tưởng tuy gặp qua nhiều mỹ nữ nhưng cũng bị nụ cười của cô kích động một chút. Trước mặt giống như có một biển hoa, có chút thất thần, hắn vội nói:
- Vậy làm phiền Liên đại tiểu thư đưa tôi và Cao thúc thúc quay về Ủy ban nhân dân thành phố.


Trên xe, Hạ Tưởng làm bộ nhớ tới cái gì, nói:
- Cao thúc thúc, cháu có người bạn làm giám đốc Công ty Xây dựng số 2 của tỉnh, muốn làm quen một chút hay không?


Hạ Tưởng đề nghị có chút đột ngột, Cao Hải không phản ứng, đây hắn là có ý tứ gì. Ông hơi trầm tư, liền hiểu được Hạ Tưởng khẳng định có việc, liền nói:
- Được, nếu là bằng hữu của cậu, hết thảy đều là chuyện tốt, cậu xem rồi an bài đi.


Hạ Tưởng kỳ thật cũng không muốn cho Liên Nhược Hạm biết nhiều việc, chỉ có điều cô vẫn lấy lý do là lái xe để theo sát mình, khiến hắn cũng không có cách nào khác, không thể đuổi cô đi?
Trở lại Ủy ban nhân dân thành phố, thừa dịp lúc Liên Nhược Hạm đi đỗ xe, Hạ Tưởng vội nói:


- Cao thúc thúc, về việc của thôn Đỗ, cháu có một ý khác, muốn báo cáo với chú một chút.
Cao Hải biết Hạ Tưởng ngại Liên Nhược Hạm, cười nói:
- Liên Nhược Hạm rất có cá tính, Tiểu Hạ, cậu có biết lai lịch của cô ta không?
Hạ Tưởng lắc đầu:


- Không đoán được, dù sao thái của cháu là ôn hòa, không gần không xa, không thành bằng hữu cũng không thành kẻ thù.
Cao Hải có vẻ tán thành:
- Như vậy đi, buổi tối cậu đợi tôi gọi, chúng ta nói chuyện tiếp.


Làm Hạ Tưởng cảm thấy buồn bực là dù hắn đã ám chỉ Liên Nhược Hạm có thể đi mua sắm, dạo phố hay đi tìm Tào Thù Lê, nhưng cô vẫn bất động hoặc làm bộ không nghe thấy, chính là một tấc cũng không rời. Hạ Tưởng không thể nói chán ghét hay không thích cô, không phải vì e ngại thế lực sau lưng cô mà hắn cảm thấy Liên Nhược Hạm đi theo hắn là có dụng tâm khác, cô không nói hắn cũng không hỏi. Nhưng hắn tin một ngày nào đó cô sẽ biểu hiện ra ý đồ chân chính của mình.


Nhưng ít ra trước mắt, Liên Nhược Hạm có giá trị lợi dụng rất lớn đối với hắn, mặc kệ là cân bằng mâu thuẫn ở huyện Bá hay có khả năng kinh động Thẩm Phục Minh, đều làm cho người ta không thể không coi trọng. Nếu cô nguyện ý đi theo thì để cô lưu lại tốt lắm, dù sao cũng có mỹ nữ làm bạn bên cạnh. Không tính mất mặt lại còn có người mang xe đến phục vụ miễn phí, tội gì không dùng?


Lợi dụng lúc Liên Nhược Hạm đi vào nhà vệ sinh, hắn gọi một cuộc điện thoại. Giọng nói Tào Thù Lê êm ái, rất có hương vị:
- Có mỹ nữ làm bạn, quên cả trời đất. Giờ mới nhớ đến em, có thấy thẹn với lòng không?


Có mỹ nữ làm bạn? Hạ Tưởng nghe xong suýt ngất, vội nói xấu Liên Nhược Hạm một chút, cuối cùng cường điệu nói:
- Cô bé Lê, em gọi cho cô ấy đến chỗ em đi, anh sợ cô ta rồi. Muốn nói chuyện trọng yếu cô ta cũng bên cạnh, có phải là quá mức hay không?


Tiếng Cười của Tào Thù Lê truyền tới làm người nghe có thể cảm thấy ý tứ trêu đùa trong đó:
- Không ngờ anh lại có sức hấp dẫn lớn như vậy.
Hạ Tưởng nghĩ cô muốn trêu chọc hắn và Liên Nhược Hạm, không nghĩ tới Tào Thù Lê đã chuyển đề tài, nói về chuyện trong nhà cô:


- Là mẹ em nói anh đã tới thành phố Yến thì gọi anh tới nhà ăn bữa cơm. Đúng rồi, cả đứa em phá phách của em cũng mấy lần nhắc tới anh, bảo anh đến thành phố Yến mà không gặp nó, khiến nó thấy thật mất mặt.


Hạ Tưởng biết Tào Thù Lê cố ý không nói đến Tào Vĩnh Quốc, chính là chờ hắn hỏi, đương nhiên phải cho cô mặt mũi rồi, liền hỏi:
- Tào bá bá có nói gì về anh không?
- Nhìn lại anh đi, anh là ai mà khiến cả nhà em đều nhắc tới anh? măt mũi lớn thế.


Tào Thù Lê giọng điệu nũng nịu làm người ta trầm mê, cảm giác thanh âm có chút nói không nên lời:
- Thật ra ba cũng hỏi anh một câu, anh ngàn vạn lần đừng đắc ý, ba nói Tiểu Hạ như thế nào lại không đến nhà chúng ta?
- Vậy em nói như thế nào?


Hạ Tưởng bị Liên Nhược Hạm làm cho hơi phiền lòng, vừa nghe Tào Thù Lê thanh âm, cảm giác cả người thoải mái rất nhiều, nguyện ý cùng cô nói chuyện phiếm,
- Em nói cả nhà đều nói đến anh, vậy em nói cái gì về anh thế?
- Em không nói gì, không muốn nói chuyện về anh, không nghĩ nói về anh.


Tào Thù Lê còn chưa dứt lời, điện thoại truyền đến tiếng của Mễ Huyên:
- Làm cho Hạ Tưởng đến nhà ăn cơm tối, nếu không đến thì vĩnh viễn đừng đến.
- Đừng quấy rối, Huyên tỷ, em không vui đâu.


Hạ Tưởng có thể tưởng tượng ra cảnh Tào Thu Lê và Mễ Huyên đùa giỡn. Một lúc sau mới nghe thấy tiếng Tào Thu Lê truyền tới:


- Đừng để ý chị ấy. Chị ấy vốn thích đùa, tuy nhiên coi như có lương tâm, đùa thì đùa, lúc quan trọng vẫn đáng tin, ở nhà nói về anh không ít. Em biết anh bận rộn nhưng vẫn phải nhớ gọi điện cho em, không được đi làm loạn, nghe chưa?


Cắt đứt điện thoại Hạ Tưởng cười khổ, Tào Thù Lê nói cứ như hắn là bé con không nghe lời, khiến hắn vừa buồn cười lại không nói gì.


Liên Nhược Hạm xuất hiện trước mắt Hạ Tưởng làm hắn hoảng sợ, bởi vì hắn nhớ vừa rồi cô còn mặc một bộ quần áo bò, vào nhà vệ sinh thế nào đã thay một bộ váy trắng bằng lụa?


Chiếc váy trắng như áo cưới, rất xinh đẹp, một tầng bên trong là lớp vải giống màu da, phía ngoài là một tầng lụa mỏng trắng. Váy dài tới đầu gối, lộ ra bắp chân xinh đẹp, chân đi một đôi xăng-đan màu vàng, không đi tất làm hiện ra10 ngón chân trắng mịn, trông như chân trẻ con, hoàn mỹ không có vết.


Liên Nhược Hạm làn da trắng, áo ngực khá thấp, đập vào mắt là một màu trắng làm động long người, đôi vai trần lộ ra gợi cảm không thua gì Tào Thù Lê, cái cổ thon dài mà tinh tế, cho dù không mang trang sức, cũng có vẻ cao quý mà say lòng người.
Hạ Tưởng lùi về phía sau một bước:


- Cô biết ảo thuật à? Vừa vào buồng vệ sinh đi ra đã thay luôn một bộ váy áo mới. Rất thần kỳ.


Liên Nhươc Hạm đẹp thì có đẹp, chỉ có điều gương mặt lại lạnh lùng làm người ta chùn bước, cho nên dù có không ít người bị sắc đẹp của cô làm điêu đứng nhưng không có ai dám tiến đến gần, vẻ đẹp và lạnh lùng diễm lệ cùng tồn tại làm không ai đủ dũng khí để thử một lần.


- Tôi ngẫu nhiên đi qua một cửa hàng, vừa lúc có triển lãm quần áo, thấy đẹp nên tiện tay mua luôn.
Liên Nhược Hạm thấy Hạ Tưởng nhìn xuống chân cô, liền đưa chân lên hỏi.
- Dép cũng là mua mới, đẹp không?


Hạ Tưởng và cô mặt đối mặt. Cô nâng chân lên không thể tránh khỏi đưa váy lên. Váy của cô làm bằng loại chất liệu co dãn, váy bị kéo căng ra làm Hạ Tưởng thấy hoa mắt, đầu tiên là thấy cái đùi trắng mịn, sau đó không chịu được liền hướng bên trong liếc mắt, vừa lúc nhìn thấy màu vàng nhạt của nội y.


Khụ, khụ! Hạ Tưởng không tự chủ được liền ho khan một tiếng, giật mình thấy cô chưa có phát giác khi nâng chân, dù Liên Nhược Hạm có ý muốn khoe dép mới nhưng cô vẫn là con gái, cô dù trong sáng lạnh lùng tới đâu vẫn là hiện ra nét nữ tính. Hạ Tưởng xúc động một chút, thấy tư thế hai người thật sự khó coi, người bên cạnh đều ngó xem, hắn cũng ngượng ngùng như lúc thưởng thức chỗ tư mật của cô, ý nghĩ liền nóng lên, đột nhiên thốt lên một câu:


- Có phải là thay đổi tất cả từ đầu đến chân? Ngay cả nội y cũng thay đổi?
Liên Nhược Hạm mới giật mình. Mặt cô đỏ lên, vội vàng buông chân, thấy Hạ Tưởng vẫn nhìn vào eo mình, cô lập tức giận dữ:
- Vô sỉ! Còn chưa xem đủ à?
Hạ Tưởng gãi đầu, ủy khuất nói.


- Cô hiểu lầm, tôi đang nghĩ trên người cô không có túi, lại không có ba lô. Vậy tiền ở đâu ra?
Liên Nhược Hạm sắc mặt không tốt.
- Anh quản tôi à? Tôi có trộm cắp thì có quan hệ gì tới anh sao?
- Đương nhiên không có.


Hạ Tưởng kéo dài âm điệu, làm Liên Nhược Hạm tức giận. Hắn nghĩ thầm, cô tức càng tốt.
- Nếu chúng ta không có gì, cô đi đường lớn của cô, tôi đi cầu độc mộc của tôi, tạm biệt.


Hắn phất tay, xoay người bước đi. Hạ Tưởng dùng điệu bộ tiêu sái từ trước đến nay chưa bao giờ có, phất tay nói tạm biệt với một tiên thiên mỹ nữ, hơn nữa bộ dạng không có chút lưu luyến, làm không ít người đi đường đều dừng lại mà bình luận.


- Người này là ai vậy nhỉ? quá hoành tráng. Bỏ qua một mỹ nữ xinh đẹp như vậy mà bước đi, có khí phách.
- Trời ạ, đúng là có phúc mà không biết hưởng, đồ ngốc.


Liên Nhươc Hạm vốn hận không thể xé xác Hạ Tưởng, không nghĩ tới hắn xoay người bước đi thật, mới nghĩ ra là hắn cố ý trêu làm cô tức giận để thoát khỏi cô. Nghĩ thế làm cô mỉm cười, nhìn theo bóng dáng đang xa dần của Hạ Tưởng, trong lòng đắc ý, khinh địch như vậy mà đòi bỏ tôi sao, không dễ dàng thế đâu.






Truyện liên quan