Chương 4: Thần báo
Tòa cao ốc của Báo Tân Hải Thần hiện tại chính là ký túc xá của Thành đoàn vừa xây xong năm 1996, sau đó không biết vì sao, nghe nói bởi vì phong thủy không tốt, Bí thư Thành đoàn mới nhận chức dứt khoát bỏ qua cao ốc này, lại mang theo cơ quan Thành đoàn di chuyển đến tòa nhà Thành ủy.
Sau khi Báo Tân Hải Thần ra "sạp" (dấu hiệu của sự xâm nhập được vào thị trường – DG), tòa cao ốc này được sử dụng dưới hình thức vốn của doanh nghiệp rót vào.
Nói là cao ốc, thật ra chỉ có mười hai tầng, về sau dần dần mở rộng khắp nơi trở thành tòa nhà cao chọc trời gần ba mươi tầng. Tầng sáu chủ yếu là tầng dành cho Tổng biên tập (TBT – viết tắt), Phó tổng biên tập (PTBT), Phòng biên tập, lãnh đạo các phòng trong cơ quan. Tầng ba là Ban Tin tức; Ban Xã luận, Ban Xã hội, Ban Giáo dục cùng với các phòng ban khác thì phân bố ở tầng 2, 4, 5, 7, 8, 9 như quảng cáo, hậu cần, in ấn, Công đoàn và các loại ban phòng, còn có phòng hoạt động, thư viện, phòng họp của tòa soạn thì phân bố từ tầng 10 trở lên.
Gặp mặt với Hoàng Trạch Danh rất tốt, chuyện vào báo Tân Hải Thần liền quyết định xong, mọi việc thuận lợi khiến An Tại Đào hơi bất ngờ. Mà càng khiến hắn bất ngờ chính là, không ngờ Hoàng Trạch Danh đề xuất hắn lập tức vào tòa soạn làm ngay, trước tới Ban Tin tức thực tập một thời gian ngắn. Về phần thủ tục, đợi vài ngày xử lý cũng không vấn đề gì.
Đứng ở cửa phòng TBT, An Tại Đào còn chưa kịp gõ cửa, một người đàn ông trung niên mặc quần áo ngắn màu vàng nhạt liền vội vàng đẩy cửa đi ra, thấy An Tại Đào, liếc mắt đánh giá hắn một cái, hỏi:
- Cậu là…?
- Chào anh, tôi gọi là An Tại Đào, tốt nghiệp Khoa tin tức đại học Yến Sơn năm 98, Hoàng TBT kêu tôi tới tìm Triệu Trưởng ban biên tập để chào.
Trên mặt An Tại Đào lộ ra một nụ cười thản nhiên.
Nguồn truyện: Truyện FULL
Người đàn ông trước mắt này hắn đương nhiên biết, đây là người tiền nhiệm của hắn, Trưởng ban biên tập (BBT) Báo Tân Hải Thần Triệu Sách. Đây là người khéo đưa đẩy, tuy rằng không có bao nhiêu cá tính cương nghị của người làm báo, nhưng nhờ cách xử sự khéo léo, cho nên có thể ngồi trên ghế Trưởng ban biên tập rất nhiều năm.
- Ồ, cậu chính là Tiểu An sao, chàng trai giỏi giang, tôi chính là Triệu Sách, Trưởng ban biên tập, cậu theo tôi tới đây.
Triệu Sách tò mò liếc nhìn An Tại Đào, lại hỏi một câu:
- Năm nay câu bao nhiêu tuổi?
- 21.
Trả lời ngắn gọn, không dây dưa dài dòng, trên mặt kính cẩn sau lưng lại thong dong thản nhiên.
- Ồ.
Triệu Sách cười cười, tuy rằng không nói gì thêm, nhưng trong lòng lại suy nghĩ. Thanh niên 21 trẻ tuổi lại điềm đạm thành thục như vậy, mơ hồ còn để lộ ra khí chất xoay vần thế sự, trong xã hội không ổn định thế này, thật sự là hiếm thấy.
- Cậu đi theo tôi.
Nụ cười trên mặt Triệu Sách chợt tắt, trịnh trọng nói:
- Tiểu An, Ban tin tức của tòa soạn chúng ta gần đây thiếu người, cậu chính là sinh viên giỏi của Yến Sơn, nghe Hoàng Tổng nói cậu còn rất có tài văn chương. Như vậy đi, trước tiên cậu thực tập hai ngày ở Ban Tin tức rồi quyết định công việc nhé!
Cảnh tượng này kiếp trước, lại trình diễn ở kiếp này. Trong lòng An Tại Đào ban đầu cảm thán ngàn vạn lần đến giờ đã bình tĩnh tự nhiên, hết thảy vẫn như cũ, bởi vì là sinh viên được đích thân Tổng biên Hoàng Trạch Danh dẫn vào, Triệu Sách đối với An Tại Đào rất khách khí, cũng không có bày ra cái vẻ quan cách của một Trưởng ban.
- Được, cảm ơn Triệu Trưởng ban.
An Tại Đào gật đầu.
- Đi thôi, tôi dẫn cậu tới Ban Tin tức.
Triệu Sách đi trước bước vào thang máy.
Lầu ba. Đi đến góc cuối phía Tây lầu, có một văn phòng kiểu mở cỡ lớn, ít nhất ba trăm mét vuông, ở giữa ngăn cách bằng nhôm hợp kim, một đám trai gái đều ngồi trước bàn máy tính của mình soạn bản thảo.
Ban Tin tức, có thể nói là trung khu hệ thống thần kinh của toàn soạn báo, tin tức mỗi này đều từ nơi này bào chế ra lò, thành viên chủ yếu là phóng viên, đương nhiên cũng có mấy người là nhân viên nội vụ.
Triệu Sách ho khan một tiếng:
- Quấy rầy mọi người vài phút, tòa soạn chúng ta mới có một vị đồng sự tới, An Tại Đào, sinh viên giỏi Khoa tin tức đại học Yến Sơn, mọi người hoan nghênh.
Các nam nữ phóng viên vẻ mặt không giống nhau dừng tay, ngẩng đầu lên từ màn hình máy tính, tiếng vỗ tay thưa thớt.
- Mọi người tự giới thiệu một chút đi.
Triệu Sách khẽ mỉm cười.
Một người phụ nữ dáng người thon dài, khuôn mặt diễm lệ trang điểm đậm mỉm cười đi tới:
- Tốt, hoan nghênh Tiểu An, tôi gọi là Tôn Lan, Trưởng ban Tin tức.
Đầu mày An Tại Đào trong lúc vô ý nhíu lại, đây là một người phụ nữ hắn ghét nhất kiếp trước, cũng từng là người lãnh đạo trực tiếp của hắn. Ba năm trước người phụ nữ này còn là nữ công nhân đứng máy trong nhà máy dệt thứ hai Tân Hải, sau khi nhà máy dệt phá sản, ả vào Báo Tân Hải Thần biến hóa nhanh chóng, một năm sau liền trở thành cán bộ trung tầng.
Mọi người đều biết, ả là tình nhân của một vị Phó trưởng ban có thực quyền ở Ban Tuyên giáo. Bởi vì nhờ quan hệ này, nữ công nhân đứng máy không hiểu tin tức, không chút nghiệp vụ năng lực, vẫn có cú xoay người kỳ tích trở thành chủ quản bộ phận quan trọng nhất Báo Tân Hải Thần.
Nhưng nháy mắt, cảm xúc của An Tại Đào liền ổn định lại, hắn cười gật đầu nói:
- Tôn Trưởng ban khỏe chứ ạ?
Nhưng đuôi mày hắn lại âm thầm nhíu, mùi nước hoa dân đãng trên người ả, trước sau vẫn như một.
- Trương Cương, Phó trưởng ban Tin tức.
- Mã Hiểu Lệ, phóng viên mảng Giáo dục Y tế.
- Lý Tương, Giao thông công chính.
…
Sau khi hàn huyên làm quen một phen, An Tại Đào rốt cuộc ngồi về chỗ ngăn cách của mình, hắn tạm thời được an bài làm trợ thủ cho Mã Hiểu Lệ theo dõi mảng Văn hóa Y tế. Nhìn gương mặt quen thuộc, trong lòng hắn cũng âm thầm hưng phấn, hết thảy đều phải bắt đầu một lần nữa.
Thời gian một buổi chiều trôi qua rất nhanh. Trở lại khởi điểm bước vào xã hội mới, hoàn cảnh quen thuộc, người quen thuộc, không bao lâu, An Tại Đào liền hòa đồng với đám phóng viên này.
Gõ xong chữ cuối cùng của bản thảo tin tức, Mã Hiểu Lệ đi tới trước mặt An Tại Đào, tựa lên tấm ngăn cách của hắn, dùng ánh mắt nóng bỏng đánh giá hắn, thấy hắn đối với mình như thấy như không, vẫn xem báo như cũ như trước, cô không kìm nổi hơi tức giận, lấy tay vỗ nhẹ vách ngăn cách:
- Này, cậu bé đẹp trai, một đại mỹ nữ đứng trước mặt cậu, cậu không nhìn thấy sao?
Nói xong, Mã Hiểu Lệ dùng sức ưỡn ngực, bộ ngực cao ngất no tròn nổi sóng, thiếu chút nữa lách qua từ sau nút thắt của áo sơ mi trắng mà lộ ra ngoài.
An Tại Đào quả thật không chú ý tới cô, nghe vậy đứng dậy cười ha ha:
- Chị Mã, chị Mã, tôi đang nhanh chóng quen thuộc hoàn cảnh, tranh thủ sớm bắt đầu làm việc, cũng dễ chia sẻ với chị một chút, ha ha.
Trên mặt hắn cười, trong lòng lại nở hoa. Mã Hiểu Lệ này, nhìn qua hơi phóng đãng, thật ra là một phụ nữ rất đứng đắn, chỉ là tính tình hơi mạnh mẽ mà thôi. Hắn nhớ rõ ràng, hai năm sau khi hai người cạnh tranh vị trí, bởi vì cô không chịu để Phó Tổng biên tập phân công quản lý, không chịu để lãnh đạo chiếm tiện nghi, cuối cùng mất chức.
Tuy nhiên, trong cơn tức giận cô rời khỏi Báo Tân Hải Thần, tự mình mở một Viện thẩm mỹ, không tới vài năm liền bắt đầu phát đạt, trở thành phú bà nổi danh trong thành phố.
Mã Hiệu Lệ tựa vách ngăn còn muốn nói gì, Tôn Lan từ ngoài cửa đi đến, vỗ tay:
- Đến giờ ăn rồi, chuẩn bị liên hoạn, thuận tiện đón gió cho Tiểu An.