Chương 15: Bùng nổ
Đương nhiên, hắn có thể đi lên con đường quan lại từ bối cảnh không có gì là ổn cho lắm, cũng có sự may mắn nhất định trong đó. Đầu tiên phải kể đến sự khen ngợi cực độ của lãnh đạo tòa soạn báo của hắn Hoàng Trạch Danh không ngừng dẫn dắt hắn, từ khi vào tòa soạn làm phóng viên, đến khi tòa soạn cải cách thì phấn đấu thành biên tập viên rồi Phó trưởng ban biên tập, ba năm sau, trở thành Tưởng ban biên tập, công lao của Hoàng Trạch Danh không thể không nhắc tới.
Nhưng những thứ đó chưa là gì, bước đi mấu chốt trong con đường làm quan của hắn là từ một lãnh đạo trung tầng của tòa soạn báo gia nhập bộ máy lãnh đạo cao cấp của tòa soạn. Những người hiểu rõ quan trường đều biết rằng, loại đơn vị tự thu tự chi như tòa soạn báo này, chỉ có lãnh đạo cao cấp mới có "cấp bậc", trở thành bộ máy lãnh đạo cũng có nghĩa là trở thành cán bộ nguồn, như thế mới xem như chính thức bước lên con đường làm quan.
Phó tổng biên tập Tin tức buổi sáng ở Tân Hải kiêm Chủ tịch công đoàn đã đảm nhiệm được hai năm rồi, hắn lại một lần dự đoán khả năng kinh tế tương lai khiến Bí thư thành ủy Đỗ Canh rất hài lòng và tán thưởng. Hơn nữa cũng đã là ủy viên thường vụ thị ủy rồi, Trưởng ban tuyên giáo Hoàng Trạch Danh, từ một người chuyên dùng bảy tấc lưỡi mà tồn tại, cuối cùng đã được đảm nhiệm chức Phó chủ nhiệm Văn phòng thị ủy. Từ một người làm báo trở thành biên chế của Huyện ủy, quả là một sẽ chuyển biến lớn, trở thành một cây bút có tiếng trên quan trường ở Tân Hải.
Tiếc là, chỉ vì một trận hỏa hoạn mà toàn bộ tiền đồ đột nhiên dừng lại.
Lăn lộn trên quan trường, đầu tiên là dựa vào bối cảnh, sau đó dựa vào sự khéo léo, hai cái này là điều kiện cơ bản nhất, thiếu một cái cũng không được. Không có người đứng phía sau, dường như không thể bật lên nổi, cho dù anh có năng lực thế nào đi nữa. Cho nên những người không có chân sau, thì mới phải đi đút lót cửa sau, dựa vào tiền đút lót để thăng tiến cho mình.
Xét kỹ, thì cái ô lớn nhất của An Tại Đào chính là Hoàng Trạch Danh. Mà bối cảnh sau lưng của Hoàng Trạch Danh, lại gián tiếp trở thành bối cảnh của hắn. Hoàng Trạch Danh không ngừng dìu dắt đưa hắn lên, ngoại trừ đánh giá cao nhân cách đối nhân xử thế và tài cán của hắn ra, cũng muốn cùng với An Tại Đào cẩn thận gìn giữ mối quan hệ thân mật không thể tách rời giữa hai người.
Trên người Hoàng Trạch Danh luôn gắn hai chữ lãnh đạo vào huynh trưởng, An Tại Đào như một con thoi thường lui tới qua lại, nếu mà tính toàn bộ chi phí thì cũng không phải là ít đâu. Thực ra, An Tại Đào cũng biết, mình chi chút tiền vậy không thấm thía gì so với Hoàng Trạch Danh, thậm chí có vài lần Hoàng Trạch Danh còn trả lại mình.
Thế nhưng, những thứ tiền này không thể tiết kiệm được. Các ngày lễ tết phải thăm hỏi, bệnh tật thiên tai phải quan tâm, đều phải tiêu đến tiền. Có một số cán bộ tham lam, không có tiền sẽ không làm việc; cũng có một số cán bộ không coi trọng đồng tiền, nhưng cũng không từ chối "quà tặng" của cấp dưới. Bởi vì đây không phải là vấn đề về tiền, mà là việc bạn có coi trọng lãnh đạo của mình hay không. Hoàng Trạch Danh thuộc loại sau. Hắn không quan tâm đến những món quà của An Tại Đào, hắn chỉ để ý xem An Tại Đào có coi hắn là lãnh đọa không.
Điểm này, An Tại Đào nhìn rất thấu đáo
Cho nên, khám phá quan trường tình đời An Tại Đào hiểu rất rõ. Trước mặt bộ mặt ra vẻ uy nghiêm của Phó trưởng ban Trần năm đó vô tình vô nghĩa vứt bỏ mẹ con hắn. Nói trắng ra là vì giữ vững cái sơ yếu lý lịch cho đẹp thôi. Tuy rằng hắn không biết những chuyện khác nữa của Trần Cận Nam, nhưng cũng hiểu là mượn cạp váy quan hệ để tiến thân thôi. Kiếp trước, An Tại Đào cũng nghe phong phanh mọi người thảo luận về gia cảnh của Trần Cận Nam. Nói rằng nhạc phụ của Trần Cận Nam là một vị khai quốc nguyên thần ở thành phố Yên Kinh.
Cái gọi là không có lửa làm sao có khói. Hẳn là tám lạng nửa cân.
Bởi vậy, để tiếp tục thăng chức. Trần Cận Nam tuyệt đối sẽ không thừa nhận hắn có một đứa con riêng với người tình cũ. Mà có phải bởi vì mẹ hắn vì hắn mà đi tìm gặp ông ấy, nên ông ấy mới lo sợ như thế.
AnTại Đào nghĩ đến điều này, ánh mắt liền phẫn nộ
- Cậu tìm tôi làm gì?
Trần Cận Nam rốt cuộc cũng đánh tan bầu không khí yên lặng trong phòng, lạnh lùng nói
An Tại Đào mím môi, khuôn mặt hiện lên vẻ bất mãn nói:
- Tôi không tìm ông, tôi tìm mẹ tôi. Phó trưởng ban Trần, xin hỏi mẹ tôi An Nhã Chi đã đến tìm ông phải không? Bây giờ bà ấy đang ở đâu?
Trần Cận Nam thản nhiên lắc đầu
- Tôi không biết mẹ cậu, cậu đi đi. Nếu thiếu tiền, ở đây tôi có 2 vạn tệ, cậu cầm lấy mà tiêu.
Trần Cận Nam lôi ra 2 vạn tiền mặt từ một cái túi công văn màu đen, nhẹ nhàng đặt lên bàn trà.
An Tại Đào bàn tay run run, những oán giận từ kiếp trước hôm nay dường như bộc phát ra, mạch máu trong người hắn sôi sùng sục, hắn không kiềm chế được sự tức giân nói:
- Không quen biết mẹ tôi, thì ông tới đây làm gì? Ông đường đường là cán bộ cấp sở, Phó trưởng ban tổ chức Tỉnh ủy, đến tìm kẻ vô danh như tôi làm gì, chẳng nhẽ là để bố thí sao? Trần Cận Nam, nếu không vì mẹ tôi, thì cả đời này tôi sẽ không bao giờ muốn nhìn thấy cái mặt dơ bẩn của ông đâu.
Ông có rất nhiều tiền phải không? Chuột sa chĩnh gạo là có thể oai được sao?
Mặt An Tại Đào đỏ bừng lên nói:
- Cầm lại số tiền bẩn thỉu của ông đi, tôi nói lại lần nữa, An gia chúng tôi không có chút can hệ gì với Trần gia các người… Trần Cận Nam, tôi cảnh cáo ông, nếu mẹ tôi mà có vấn đề gì, thì tôi sẽ không để ông yên đâu. Có số làm quan và tiền đồ vô lượng à? Hừ, tôi sẽ công khai hết, để bách tính của tỉnh Đông Sơn này biết, phía sau bộ mặt của Phó trưởng ban Trần có gì khác không…
Không thể phủ nhận, kỹ thuật giám định AND bây giờ rất cao, đây chính là chứng cứ xác thực nhất, ông không chối được đâu.
An Tại Đào nghiến răng nghiến lợi, lạnh lùng nói:
- Phó bí thư thành ủy Lục Đảo, Phó trưởng ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy, sau này chắc sẽ là Uy viên thường vụ Tỉnh ủy, Trưởng ban tổ chức cán bộ, còn có thể ngồi được vào chức chủ tịch tỉnh Đông Sơn này chứ gì? Có điểm tựa ở Yến Kinh, tương lai còn có thể lên được Trung ương hoặc Quốc vụ viện chứ ít gì? Có phải như vậy không, Phó trưởng ban Trần? Nếu mẹ tôi xảy ra chuyện gì, cho dù tôi đập đầu vào cửa Trung Nam Hải mà ch.ết cũng không để ông thỏa ước đâu, không tin, chúng ta cứ chờ rồi xem.
Lông mày Trần Cận Nam nhíu lên, ông tanhìn ánh mắt của An Tại Đào đầy sợ hãi. Đương nhiên ông ta biết, chàng trai đang rất kích động này đứng trước mặt mình, chính là con riêng của mình với An Nhã Chi, không thì sao nó lại dám đến tìm mình chứ. Nhưng ông ta không thể ngờ được rằng, không ngờ lại gặp lại đứa con trong tình cảnh này.
Trầm mặc một hồi lâu, ông ta thấy An Tại Đảo thở hổn hển, trầm giọng nói:
- Cậu đang uy hϊế͙p͙ tôi đó hả?
- Ông có thể hiểu như vậy cũng được.
An Tại Đạo bình tĩnh lạị, khẽ lùi sau một bước nói:
- Nói cho tôi biết, mẹ tôi đang ở đâu?
Trần Cận Nam nhướn maỳ
- Tôi nói rồi, tôi không biết. Hôm nay bà ấy có đến tìm tôi, nhưng tôi không gặp, bà ấy bỏ đi rồi.
- Nói dối!
An Tại Đào thấy thời gian cứ thế trôi đi, rất gần với ngày mẹ mình tự sát rồi, trong lòng càng thêm rối rắm, quát lên:
- Trần Cận Nam, trước kia ông vứt bỏ, bây giờ ông hãm hại, ông quả là một kẻ súc vật.
Trong lòng An Tại Đào đã hình thành lên một lối suy nghĩ ảo giác, mẹ mình vô duyên vô cớ sao phải tự sát ch.ết, sau khi tìm Trần Cận Nam thì lại tự sát, điều này không thể không liên quan tới Trần Cận Nam được.
Trần Cận Nam rốt cuộc cũng không kiềm chế được, đột nhiên đứng ngay dậy, phẫn nộ tát An Tại Đào một cái.
Tuy rằng không thừa nhận, nhưng dù sao cũng là con riêng của hắn. Con mình trước mặt chửi mình "súc sinh", "cầm thú", Trần Cận Nam cho dù có lạnh lùng điềm tĩnh thế nào đi chăng nữa cũng không kiềm chế nổi tức giận.