Chương 45: Có tà tâm mà không có tặc đảm
Màn hình điện ảnh rộng thùng thỉnh xuất hiện hình ảnh, tiếng nhạc sâu thẳm mà mênh mông vang lên, trong rạp chiếu phim lập tức lặng ngắt như tờ, chỉ có thể nghe thấy tiếng thở trầm thấp mơ hồ.
Ánh mắt Hạ Hiểu Tuyết lập tức bị bộ phim hấp dẫn. An Tại Đào lấy lại bình tĩnh, cũng chăm chú theo dõi.
Về tình tiết của bộ phim này, An Tại Đào quen thuộc không thể quen hơn. Nhớ rõ lúc kiếp trước, hắn còn viết một bài bình luận chấn động một thời, tiêu đề là "Sắc đẹp và tình yêu, nhân tính vĩ đại", được hơn ba mươi tờ báo trong nước đăng lại.
…
…
Thân thuyền bên phải bị núi băng phá vỡ, nước tràn vào sáu khoang. Tàu Titanic được xưng tụng vĩnh viễn không chìm đã chìm nghỉm trong hai giờ. Mà thuyền cứu nạn chỉ đủ cho một nửa hành khách sử dụng, trên thuyền rơi vào khủng hoảng… Thuyền cứu nạn từ từ buông xuống, vẻ mặt Rose hoảng hốt, đột nhiên cô buông tha cơ hội thoát ch.ết có lẽ là cuối cùng nhảy trở về tàu Titanic, đôi tình nhân này ôm chặt lấy nhau. "Con thuyền mộng ảo" Titanic bắt đầu chậm rãi chìm xuống…
Mặt biển và bầu trời tối đen gắn liền một chỗ, vô tình nhấn chìm hành khách trong biển tuyệt vọng. Jack mang theo Rose chạy đến đuôi thuyền, trèo lên lan can kiên trì đến cùng, mãi đến khi tàu Titanic chìm nghỉm. Sau khi hai người cố gắng giãy dụa ra khỏi vòng xoáy thật lớn, Jack đẩy Rose lên một tấm ván trôi nổi, bản thân mình ngâm trong nước biển lạnh như băng. Mấy giờ sau, thuyền cứu viện cứu được Rose đang hấp hối, mà lúc này Jack đã sớm đông cứng lại, bị biển băng vô tình nuốt lấy.
…
…
Trong quá trình chiếu phim, khắp nơi trong rạp chiếu phim đều là cúi đầu và tiếng nức nở liên tục, mắt Hạ Hiểu Tuyết đỏ ngầu, nước mắt tràn trề. Mà khi bộ phim kết thúc, cô nằm trong lòng An Tại Đào, nước mắt làm ướt quần áo cô và An Tại Đào.
An Tại Đào thở dài một tiếng, hắn không thể không thừa nhận, là một bộ phim tình yêu, tàu Titanic đã trở thành siêu phẩm kinh điển cấp hủ, nó đan xen tai nạn, nhân tính vào bên trong tình yêu hoàn mỹ, sự rung động và cuốn hút không gì sánh kịp.
====
An Tại Đào và Hạ Hiểu Tuyết rời khỏi rạp chiếu phim theo dòng người, lúc đó đèn đã lên rực rỡ. Hắn gọi một cuộc điện thoại về nhà, xin phép An Nhã Chi, rồi cùng đi tới tiệm cơm Tứ Xuyên, ăn một bữa tối nhu tình mật ý với Hạ Hiểu Tuyết.
Xong rồi, hai người cùng nhau đi bộ đưa Hạ Hiểu Tuyết về nhà. Cả buổi tối, dường như Hạ Hiểu Tuyết cũng chưa khôi phục tinh thần lại từ bộ phim. Một đường đi tới, đèn đường cực kỳ tối mờ, chỉ có đèn trên đoạn đường tới khu tập thể của cán bộ trong chính quyền sáng ngời.
Khi đi vào khu viện dành cho người trong chính phủ, Hạ Hiểu Tuyết đột nhiên dừng bước, si ngốc mà nhìn An Tại Đào, vươn tay nắm chặt tay hắn, đôi mắt ngập nước mở to, lông mi thật dài dưới ánh sáng đèn đường chiếu rọi nháy động rõ ràng:
- Tiểu Đào, chúng ta sẽ vĩnh viền ở cùng nhau!
Cảm nhận được thân tình và sự kiên định của Hạ Hiểu Tuyết, An Tại Đào run lên trong lòng, không nói gì thêm, chỉ nhẹ nhàng kéo cô vào lòng, gắt gao ôm chặt.
Hai người gần như ôm nhau đi tới dưới lầu Hạ gia, đoạn đường nhỏ này không tới 300m, không ngờ mất hơn nửa giờ. Tiếng nức nở của Hạ Hiểu Tuyết quanh quẩn bên tai An Tại Đào, cho đến khi trên lầu truyền xuống một tiếng chó sủa thê lương.
Hạ Hiểu Tuyết nhíu mày, thoát ra khỏi lòng An Tại Đào, cúi đầu nói:
- Tiểu Đào, con chó này của nhà Đỗ Bí thư gần đây ghét quá, mỗi ngày đều kêu không ngừng giống như điên rồi, nhất là tới buổi tối, tiếng kêu kia khiến người ta không yên…
An Tại Đào cười cười:
- Hiểu Tuyết, không phải anh đã nói, con chó nhỏ này động dục…
Hai người vừa lên lầu, trước mắt An Tại Đào đột nhiên sáng ngời:
- Hiểu Tuyết, nhà em có muốn kéo gần quan hệ với Đỗ gia không?
Hạ Hiểu Tuyết cười:
- Đỗ Bí thư người ta là nhân vật số một, ba em chỉ là một Phó Chủ tịch Thành phố không chạm trời không chấm đất, xếp hạng gần cuối, trong tay lại không thực quyền, hơn nữa ba em là người do Cao Bí thư đề bạt, từ trước đến nay Đỗ Bí thư đối với ba em… Nhưng cũng không sao cả, dù sao ba em cũng đã là Phó Chủ tịch Thành phố, tuổi cũng lớn một chút, cũng không thể có thăng tiến gì nữa…
Nói xong, Hạ Hiểu Tuyết mở cửa ra, kéo An Tại Đào đi vào.
Trong nhà không có ai, Thạch Thanh và mẹ con Thạch Lệ ra ngoài dạo phố, Hạ Thiên Nông ra ngoài xã giao còn chưa trở về. Phòng khách rộng rãi của Hạ gia chỉ bật một chiếc đèn bàn mờ, Hạ Hiểu Tuyết chạy đến tủ lạnh lấy hai cốc nước, quay về ngồi bên người An Tại Đào, tiếp tục đề tài vừa rồi:
- Đúng rồi, Tiểu Đào anh muốn nói cái gì?
- Hiểu Tuyết, anh nói là nếu nhà em muốn kéo gần quan hệ với Đỗ gia mà nói, không ngại thế này…
Khóe miệng An Tại Đào lộ ra một nụ cười cổ quái, hắn nhẹ nhàng nói nhỏ vài câu bên tai Hạ Hiểu Tuyết. Sắc mặt Hạ Hiểu Tuyết lập tức đỏ lên, cười ha ha, trừng mắt liếc An Tại Đào một cái, sẵng giọng:
- Đây là cái gì vậy, anh chỉ toàn đưa ra chủ ý xấu.
Dưới ánh sáng mờ, kiều nhan vui buồn lẫn lộn của Hạ Hiểu Tuyết gần trong ngang tấc, An Tại Đào nhìn cô, không khỏi hơi động tình. Hắn không kìm nổi nắm lấy tay cô, kéo cô vào lòng mình, cúi người hôn lên đôi môi anh đào đỏ mọng của cô.
Hạ Hiểu Tuyết phát ra một tiếng nỉ non say lòng người, nhiệt tình đáp lại An Tại Đào, mặc cho bàn tay kia xoa nắm thân thể mềm mại của mình, tùy ý mà xâm phạm. Không bao lâu, tay An Tại Đào đã tiến vào trong chiếc áo phông của cô… Tay cảm thấy mềm mại co dãn, An Tại Đào hô hấp dồn dập.
Hạ Hiểu Tuyết ửng hồng hai má, trên da thịt trắng nõn lộ ra một lớp đỏ ửng. Cô khép hờ hai mắt, đẩy An Tại Đào ra, sau đó đứng dậy lôi hắn chạy vào phòng ngủ của mình:
- Tiểu Đào, không nên ở nơi này…
…
…
An Tại Đào nửa nằm trên giường của Hạ Hiểu Tuyết mà chạm vào thân thể đẫy đà trắng mịn của cô. Hắn biết, chỉ cần mình có ý, người yêu trước mặt sẽ không do dự dâng hiến tất cả cho mình, bất kể là linh hồn của cô hay là thể xác.
- Tiểu Đào, nếu anh muốn, em sẽ cho anh…
Hạ Hiểu Tuyết sớm cởi đi áo phông và quần đùi vận động của mình, nội y ba mảnh tôn lên dáng người tinh xảo của cô. Cô nhẹ nhàng ngồi dậy, vươn hai tay mềm nhẵn tuyết trắng, dịu dàng ôm An Tại Đào từ phía sau lưng.
An Tại Đào đột nhiên quay người lại, hôn Hạ Hiểu Tuyết một lần nữa. Ngay khi hai người tình nồng khó có thể tự kiềm chế, đột nhiên truyền đến tiếng mở cửa nhẹ nhàng.
An Tại Đào cả kinh trong lòng, vội vàng đẩy người ngọc trong lòng ra, nhẹ nhàng hấp tấp nói:
- Hiểu Tuyết, nhanh mặc quần áo…
Hạ Hiểu Tuyết cười ha ha:
- Có tà tâm không có tặc đảm…
Hạ Hiểu Tuyết nhanh chóng chụp áo phông và quần đùi, ngồi xếp bằng trên giường, mà An Tại Đào thì hơi định thần, nghiêm chỉnh ngồi thẳng người, ra vẻ đang nói chuyện với cô.
Tiếng bước chân lẹp xẹp của Hạ Thiên Nông truyền tới, hắn đẩy cửa phòng Hạ Hiểu Tuyết ra, thấy An Tại Đào ở đây, hơi giật mình một chút nhưng trên mặt liền lộ ra một nụ cười ôn hòa:
- Tiểu An đến à, ha ha.
- Chú Hạ.
An Tại Đào vội vàng đứng dậy chào Hạ Thiên Nông.