Chương 98: Không phải oan gia không gặp mặt (3)
Tuy rằng An Tại Đào trút được cơn giận, nhưng trong lòng vẫn khó chịu. Vốn hôm nay muốn nhân dịp nghỉ ngơi, xác định chuyện phòng ở, sau đó thừa dịp trời còn chưa quá lạnh, nhanh chóng trang hoàng một chút, chờ sau tết âm lịch, cả nhà có thể vào ở.
Hắn ngồi xe máy đi chợ một chuyện, tùy ý mua chút đồ ăn, lại mua mấy cân xương sườn, chuẩn bị về nhà xuống bếp làm chút cơm cho mẹ và Trúc Tử. Nhưng hắn vừa trở lại nhà mình, liền thấy chiếc xe thể thao màu đen của Lộ Binh. Lộ Binh mặc một chiếc áo lông dê mỏng, trong tay nắm một chiếc cặp da, còn có một cái chìa khóa.
Thấy An Tại Đào đi xe trở về, Lộ Binh đã hô từ xa:
- Phóng viên An, tôi chờ anh đã lâu.
Mày An Tại Đào nhảy dựng:
- Lộ Chủ tịch? Anh tìm tôi có việc sao?
Lộ Binh cười ha ha, đưa cặp da trong tay tới:
- Tốt lắm, phóng viên An của tôi, tôi biết anh thích căn hộ kia… Cần gì so đo với loại tiểu nhân Tôn Phong Bằng này chứ? Hiện giờ, tôi đã thay anh làm xong thủ tục hợp đồng rồi, anh chỉ cần ký tên đóng dấu tay ở trên, hợp đồng này liền có hiệu lực mà căn hộ này sẽ thuộc về anh! Đừng nhìn tôi như vậy, căn phòng này xem như một lễ vật nhỏ tôi tặng anh, không phải hơn 100.000 đồng sao. Nói thật, tôi rất quý anh, chúng ta kết giao bằng hữu!
An Tại Đào ngẩn ra, không tiếp lời, cười cười:
- Lộ Chủ tịch thật sự là bạo tay, một căn hộ nói tặng là tặng… Chẳng qua, tôi không thể nhận.
An Tại Đào cũng không phải thằng nhóc con mới ra đời chưa ráo máu đầu, hắn đương nhiên biết được, Lộ Binh làm như vậy tự nhiên là vì xây dựng quan hệ. Có lẽ trong mắt anh ta 100.000 đồng quả thật không tính là cái gì, nhưng đối với An Tại Đào mà nói, đây cũng là một cạm bẫy. Nếu mình không vượt qua được hấp dẫn này mà nhảy xuống, như vậy cho dù hắn hay Hạ Hiểu Tuyết cùng với cha Hạ Hiểu Tuyết, đều bị liên lụy.
Cái gọi là ăn thịt của người bắt tay người, lấy chỗ tốt của thương nhân, đâu thể không hồi báo cho người ta điểm gì đó.
Chẳng qua An Tại Đào cũng không phải loại người lạc hậu này, làm người tái sinh có được lịch duyệt nhân sinh phong phú, hắn cũng không khiến Lộ Binh quá mức khó khăn. Dưới sự kiên trì của anh ta, hắn tới ngân hàng rút tiền mặt, thanh toán căn hộ không thiếu một đồng cho Công ty bất động sản Dân Thái, sau đó lại nhận lấy hóa đơn mua nhà trong tay Lộ Siêu tại Văn phòng giao dịch.
(lúc nãy em k nghĩ ra từ này, nghe hợp lý hơn từ Khu mua bán, hihi)
Thật ra, hành động này của Lộ Binh cũng là thăm dò.
Làm bạn cùng lứa tuổi, bằng trực giác Lộ Binh liền cảm thấy tiền đồ tương lai của người thanh niên này rộng mở, thừa dịp hắn còn chưa phát tài mà lôi kéo quan hệ với hắn, so với tương lai lâm trận mới mài gươm tốt hơn nhiều. Căn cứ tâm tư còn nhiều thời gian đầu tư lâu dài, Lộ Binh cũng không quá mức kiên trì, tự mình lái xe đưa An Tại Đào tới lấy chìa khóa căn hộ về nhà, anh ta mới rời đi.
…
…
Sau khi ổn định căn hộ, An Tại Đào vừa đi làm, vừa tìm hiểu lắp đặt thiết bị, lo liệu bắt đầu trang hoàng phòng mới. Nghe nói An gia trang hoàng nhà mới, Hạ Hiểu Tuyết cũng hưng chí bừng bừng thường xuyên chạy tới, giúp đỡ An Tại Đào cùng tiến hành trang hoàng thiết kế.
Dựa theo ý tưởng của An Nhã Chi, căn hộ này chọn dùng phương án trang hoàng thiết kế đơn giản, gạch men sứ trên sàn nhà, trên tường phun một lớp sơn, sau đó bọc cửa bằng tấm khí ấm, lại đặt ba cái tủ lớn nhỏ khác nhau ở ba gian phòng ngủ, trên cơ bản liền hoàn thành.
Phòng ngủ của An Nhã Chi là gian phòng ngủ lớn nhất phía Nam hướng tới mặt trời, tuy rằng bà không đồng ý, nhưng con trai kiên trì bà cũng đành tùy hắn. Phòng ngủ nhỏ chính giữa là của Trúc Tử, mà gian phòng phía Bắc mới là của An Tại Đào cũng chỉ có gian phòng này của hắn lắp đặt trang hoàng tương đối phức tạp. Bởi vì hắn thiết kế thành phòng ngủ kiêm thư phòng.
Biết An sắp xếp phòng ở, Lý Tương liền nhận nhiệm vụ lấy tin viết bài của đường dây tin tức nóng qua, để An Tại Đào có thời gian tập trung tinh thần lắp đặt phòng ở. Bận rộn như vậy hơn nửa tháng, ngay khi gió thu hiu quạnh phấp phới thổi qua toàn bộ nội thành Tân Hải, phòng tân hôn trang hoàng rốt cuộc cơ bản hoàn thành.
Buổi tối hôm nay, An Tại Đào chỉ huy công nhân lắp đặt tr.a thiếu bổ sót lần cuối trong phòng tân hôn đèn đuốc sáng trưng, trát một lớp véc-ni cuối cùng, hắn liền nhận được tin nhắn của tòa soạn báo. Sau khi gọi trở về, mới biết, không ngờ Văn phòng Thành ủy thông tri, đồng chí Bí Thư Thành ủy Đỗ Canh muốn gặp hắn, muốn sáng mai hắn phải tới Thành ủy.
An Tại Đào ngẩn ra, thầm nghĩ đang êm đẹp Đỗ Canh tìm mình làm gì? Suy nghĩ một chút, hắn gọi điện thoại cho Hạ Thiên Nông.
- Ba, Bí thư Đỗ muốn tìm con, chuyện này ba biết không?
An Tại Đào không nói thêm lời khách sáo gì, trực tiếp nói ra ý đồ.
Hạ Thiên Nông thở dài một tiếng:
- Hiện giờ Bí thư Đỗ đang rối loạn… Lúc trước ba đã nói, không thể để phóng viên nữ kia viết bừa bãi, ông ta không nghe, nói cái gì có thể mượn cơ hội đề cao sự nổi tiếng của Tân Hải… Kết quả thế nào? Sau khi người ta đăng báo bài viết, có ba bốn nhà truyền thông Trung ương đều đăng lại, thành chuyện huyên náo ồn ào. Ông ta điều mấy tay bút từ tổ chức Nhật báo đi đua tiếng dư luận gì đó với người ta, nhưng mấy người kia viết ra thứ kém chất lượng căn bản không phải đối thủ phóng viên nữ kia, chẳng những không chiếm được thượng phong, trái lại bị người ta biến thành chật vật không chịu nổi.
An Tại Đào nhảy dựng trong lòng, trầm ngâm một chút, vẫn duy trì trầm mặc.
Hạ Thiên Nông lại nói:
- Đoán chừng, ông ta muốn để Tống Lượng Văn phòng Thành ủy mang con lên Yên Kinh, tìm quan hệ ở Trung Ưương, nhanh chóng đưa ra vài bài viết phản bác. Nếu không, tiếp tục như vậy… ài!
====
Sáng sớm hôm sau, lúc An Tại Đào rời nhà, sắc trời đã u ám. Trên bầu trời u ám tràn đầy hơi mù nặng nề, gió Bắc bắt đầu gào thét, hắn ngẩng đầu nhìn trời, một cơn gió lạnh buốt như khoan vào cổ áo hắn, hắn không kìm nổi rùng mình một cái.
Đi xe máy ngược gió tới tòa soạn, trực tiếp đi vào phòng Triệu Sách.
Triệu Sách đang gọi điện thoại, thấy An Tại Đào vào cửa liền vội vàng nói vài câu với đầu bên kia rồi cúp điện thoại. Anh ta cười cười, khoát tay áo:
- Tiểu An, tới, ngồi.
An Tại Đào cũng không khách khí, an vị trên sô pha trong văn phòng của Triệu Sách:
- Triệu Trưởng ban, không biết Bí thư Đỗ muốn gặp tôi là…
Triệu Sách lắc đầu:
- Nói thật, Tiểu An, tôi cũng không quá rõ ràng, chỉ là chiều ngày hôm qua Văn phòng Thành ủy đột nhiên gọi điện tới, nói Bí thư Đỗ muốn gặp cậu sáng sớm hôm nay. Cậu nhanh chóng đi thôi, tôi để xe của tòa soạn đưa cậu.
An Tại Đào đứng dậy:
- Không cần, Triệu Trưởng ban, tôi tự mình đi xe là được rồi.
Vừa muốn rời cửa, Triệu Sách đột nhiên do dự một chút, cúi đầu nói:
- Tiểu An, cá nhân tôi có việc tư, muốn phiền toái cậu một chút…
An Tại Đào ngẩn ra, quay đầu nhìn Triệu Sách:
- Triệu Trương ban, không cần khách khí như vậy, chuyện gì thế?
- Ha ha, là thế này, vợ tôi làm việc ở lâm trường Thanh Viễn thuộc Cục Lâm nghiệp, dựa theo quy định công việc tại lâm trường của cô ấy, cô ấy đã tới tuổi nghỉ hưu, nhưng cô ấy tuy đã đã 45 tuổi, nhưng thân thể vẫn tốt lắm. Cậu nói lúc này nghỉ hưu ở nhà cũng buồn tới phát sợ, tôi đã nghĩ … Phó Chủ tịch thành phố Hạ phân công quản lý hệ thống Lâm nghiệp, cậu có thể nói với Phó Chủ tịch thành phố Hạ hay không…
Triệu Sách đi nhanh tới đóng chặt cửa văn phòng của mình, hơi ngượng ngùng.
An Tại Đào cười ha ha:
- Triệu Trưởng ban, chỉ chút điểm ấy sao? Anh yên tâm, tôi nghĩ ba Hiểu Tuyết nhất định giúp anh chuyện này.
Triệu Sách vỗ bả vai An Tại Đào:
- Cảm ơn, rất cảm ơn.
- Lãnh đạo khách khí.
An Tại Đào cười rời khỏi văn phòng Triệu Sách.
Chuyện Triệu Sách nhờ đích thật là một chuyện nhỏ. Hiện giờ có rất nhiều đơn vị thực hành chế độ giảm biên chế, nam 50, nữ 45 sẽ nghỉ sớm về nhà, tiền lương sẽ giảm xuống trên diện rộng, cơ bản ít hơn so với đi làm gần 400 đồng. Có người điều kiện gia đình tốt, đồng ý thôi việc về nhà mừng rỡ thanh nhàn, nhưng có người không muốn trẻ như vậy đã về hưu, còn muốn tiếp tục làm. Loại chuyện nhỏ này, căn bản không cần Hạ Thiên Nông ra mặt, nhiều lắm để thư ký của ông ta gọi một cuộc điện thoại là được.
Làm con rể của Hạ Thiên Nông, An Tại Đào đạt được lễ ngộ của lãnh đạo cao tầng tòa soạn, gần như mỗi lãnh đạo đều khách khí với hắn, hắn tự nhiên hiểu được là vì mặt mũi cha vợ. Triệu Sách phân công quản Ban Tin tức và phòng Thư ký biên tập, có thể nói nắm trong tay mạch máu công trạng của tất cả phóng viên, tay của anh ta hơi xiết chặt, điểm kiểm tr.a đánh giá của phòng sẽ giảm xuống không ít. Bởi vì việc nhỏ này đắc tội anh ta, không đáng. Cho nên, An Tại Đào rất sảng khoái mà đáp ứng.
Hắn tin tưởng, Triệu Sách sẽ giúp đỡ lại mình ở phương diện khác.
Nghĩ tới đây, An Tại Đào đột nhiên nhớ lại kiếp trước, mỗi lần hắn tới nhà Hoàng Trạch Danh tặng lễ, mà cách sau đó một thời gian, Hoàng Trạch Danh luôn dùng các loại phương thức khác nhau để "trả lại" tiền biếu của An Tại Đào. Ví dụ như đặc biệt để hắn tham gia một vài hoạt động có tiền thưởng.
An Tại Đào đi xe tới Thành ủy, chờ hắn chạy tới dưới lầu Ủy viên thường vụ, thư ký "để đó không dùng" Trương Á Nam của Đỗ Canh đã chờ ở đó. Gã là thư ký Văn phòng Thành ủy điều tới cho Đỗ Canh, đáng tiếc Đỗ Canh vẫn không cho gã đi theo, gã chỉ ở tại nhà xử lý một vài việc vặt. Tuy rằng Trương Á Nam không thích, nhưng bụng đầy bực tức cũng chỉ có thể giữ lại trong lòng, ngoài miệng ngay cả rắm cũng không dám thả.
Gã chỉ ngóng trông, chờ thêm vài năm, ngày nào đó Đỗ Canh cao hứng, cho gã ra ngoài làm một chức cấp Cục phó, coi như là không uổng phí mấy năm này của gã.
Gã thấy An Tại Đào không nhanh không chậm đi tới, trong lòng âm thầm bất mãn, nhưng trên mặt lại lộ ra nụ cười nồng đậm. Phóng viên số 1 Báo Tân Hải Thần An Tại Đào là con rể Hạ Thiên Nông, gã làm thư ký Bí thư Thành ủy, tuy rằng không được sủng, nhưng sao có thể không biết.
- Phóng viên Tiểu An, tới đây, đi nhanh, Bí thư Đỗ đang chờ cậu trong phòng làm việc.
Trương Á Nam khoát tay áo.
An Tại Đào lên tiếng, cười chào hỏi với Trương Á Nam, liền bước vào nhà lầu Ủy viên thường vụ u tĩnh mang theo hơi thở âm trầm có vài phần quyền lực này.
Đi lên lầu hai, còn chưa tới văn phòng Đỗ Canh, hắn chợt nghe được Đỗ Canh nổi giận trong phòng, đối tượng phát tác dường như là Tổng biên tập kiêm Phó trưởng Ban Tuyên giáo Nhật báo Tân Hải Tôn kế Lượng. An Tại Đào nhẹ nhàng đi tới cửa văn phòng, do dự một chút, không lập tức gõ cửa mà lẳng lặng lui qua một bên.
Hắn hiểu được, lúc này, hắn không thích hợp gõ cửa.
Thứ nhất, Đỗ Canh đang nổi nóng, thứ hai Tôn Kế Lượng cũng là nhân vật đứng đầu trong giới truyền thông Tân Hải, giờ phút này ông ta đang bị dạy dỗ, nếu loại tình cảnh này bị hắn gặp được, chắc chắn vô hình trung sẽ khiến Tôn Kế Lượng sinh ra phản cảm nào đó với hắn.