Chương 17

Khúc Đồng Thu loạng choạng xuống lầu, trước mặt cũng có người đang đi lên. Khi nhìn thấy gương mặt người kia, lập tức đáy lòng toát ra cảm giác an toàn, cao hứng nói: “Lão Đại.”


Nhậm Ninh Viễn giương mắt thấy anh mặt mũi bầm dập, khẽ nhíu mày: “Sao lại bị đánh.” Nhìn thoáng qua giấu dày trên quần áo anh: “À, Sở Mạc đã đến đây? Cậu trêu chọc anh ấy thế nào nữa vậy?”


Khúc Đồng Thu không dám giấu diếm, thành thành thật thật đem nguyên nhân bị đánh nói ra, Nhậm Ninh Viễn nghe thật sự rất chăm chú, rồi sau đó cười: “Chuyện của hai người họ, cậu đừng xen vào nữa, để tránh rước lấy họa vào thân.”


Khúc Đồng Thu đồng ý, thoáng có vẻ oan ức, nhưng nghĩ đến Nhậm Ninh Viễn vào cửa sẽ nhìn thấy hai người kia trong phòng dây dưa không rõ, lại lo lắng, lúng túng nói: “Lão Đại, anh tới muốn tìm Trang Duy?”


Nhậm Ninh Viễn “Ừm” một tiếng, nhìn anh, cũng không vội vã lên lầu, chỉ lấy tay nâng cằm anh lên, nghiêng mặt anh qua một bên, nhìn gương mặt sưng phù, cái ót nổi lên một cục to.


Tiếp nữa kêu anh kéo áo lên, giúp anh coi vết máu ứ đọng trên bụng. Rồi sau đó lấy hai ngón tay nhẹ ấn vào vết thương. Khúc Đồng Thu bật ra một tiếng “Ối” khẽ. Nhậm Ninh Viễn lấy tay về, cau mày: “Cậu đi bệnh viện đi.”


available on google playdownload on app store


Khúc Đồng Thu gật đầu cho có lệ. Nếu hễ bị đánh trúng là phải đến bệnh viện, vậy chắc hẳn mỗi ngày anh đều đi một chuyến, tiền cơm cũng phải lấy đến hiệu thuốc.


“Đi thôi.” Nhậm Ninh Viễn xoay người đi xuống cầu thang. Khúc Đồng Thu không ngờ được Nhậm Ninh Viễn muốn đích thân cùng đi, nhất thời vừa mừng vừa lo, nói liên tục: “Không cần, không cần đâu.”


“Không kiểm tr.a thì có chỗ nào bị đánh hủy cậu cũng không biết.” Nhìn bộ dáng do do dự dự của anh, Nhậm Ninh Viễn còn thêm: “Không cần lo lắng chi phí.”
Khúc Đồng Thu cảm động đến rơi nước mắt: “Lão Đại…”


Nhậm Ninh Viễn cười nói: “Tôi cũng không thể để cậu gọi không lão Đại lâu như vậy.”
Khúc Đồng Thu theo sát ở phía sau, cảm động không thôi. Hai người một trước một sau đi xuống cầu thang, Nhậm Ninh Viễn lại hỏi: “Đi được không?”
“Được mà được mà, tôi không sao.”


“Ừ. Về sau Sở Mạc sẽ không đánh cậu nữa.”
Lúc bị đánh Khúc Đồng Thu cũng không có cảm giác gì, nhưng vừa nghe lời ấy thì nước mắt như muốn nhanh chóng chảy ra. Có thể làm người hầu của Nhậm Ninh Viễn là chuyện hạnh phúc nhất khi anh vào đại học.


Những ngày sau này, ngoại trừ một lòng đi theo Nhậm Ninh Viễn, ngoài chăm lo cho việc học tập, còn có một việc hấp dẫn Khúc Đồng Thu vào cái thời kỳ được gọi là thời kỳ trưởng thành của nam sinh. Đó chính là làm quen bạn gái.


Mắt thấy mấy tên bạn cùng ngành đều rục rịch, đều tự có mấy cuộc hẹn hò hoặc xum xoe người yêu, cuối tuần chẳng thèm ở lại ký túc xá đánh bài, hành động cũng trở nên chính chắn hơn, ra vẻ bộ dáng ‘đàn ông’, khiến Khúc Đồng Thu rất hâm mộ.


Nhưng mà đi đâu tìm bạn gái, đó là một vấn đề khó khăn không nhỏ. Anh lại không cách nào dũng cảm đến gần tiếp cận, hay ở thư viện trăm phương nghìn kế lấy được số điện thoại của nữ sinh ngồi đối diện như vài tên bạn khác; phạm vi hoạt động của anh cũng chật hẹp, bè bạn của mấy thằng nam sinh thì chỉ là mấy thằng nam sinh; mà hễ đi đường tắt là tham gia buổi gặp mặt làm quen thì thường biến thành liên hoan, sau khi giao tiền vài lần cho mọi người vui chơi giải trí, anh cũng không muốn đi nữa.


Mấy gã trong ký túc xá, trừ anh và Trang Duy, đều có đối tượng gặp gỡ. Trang Duy là bông hoa đẹp nhưng cao ngạo lạnh lùng, có nhiều kẻ yêu nhưng không ai có thể hái xuống. Chỉ còn một mình anh cô đơn.


Thật ra vốn dĩ ngay từ đầu anh không cảm thấy gì. Nhưng có một ngày như cũ anh đi theo Nhậm Ninh Viễn ăn cơm, Sở Mạc lại mắng anh: “Mày cả ngày đi theo Ninh Viễn, cậu ấy ngay cả thời gian ở chung một mình với bạn gái cũng không có, mày có phiền hay không.”


Khúc Đồng Thu không nghĩ tới việc Nhậm Ninh Viễn sẽ có bạn gái, càng không nghĩ đến việc mình và tôi tớ bên người có gì khác nhau, nhất thời ngây ra như phỗng, sau một lúc lâu mới nói: “A, lão Đại có bạn gái?”


Sở Mạc xì một tiếng: “Con gái thích Ninh Viễn nhiều lắm, trường học của chúng ta người nào không thích cậu ấy? Có bạn gái có gì ngạc nhiên.”
Nhậm Ninh Viễn cười nói: “Sở Mạc, anh đừng nói lung tung.”


“Cậu đó, công khai tình cảm thì có gì đâu, cố tình vờ yêu một cách thần bí. Nếu không phải anh có hỏa nhãn kim tinh, thiếu chút nữa đã bị cậu giấu diếm được rồi.”
Nhậm Ninh Viễn cười: “Gọi món ăn đi, có ai ăn thịt dê không?”


Khúc Đồng Thu cũng ngồi xuống ghế, thỉnh thoảng nhìn Nhậm Ninh Viễn vẻ mặt bình tĩnh. Rốt cuộc Nhậm Ninh Viễn là thích nữ sinh xinh đẹp, hay là có thiện cảm với Trang Duy, hoặc giả là có tình yêu bác ái đối với mọi người, hay có lẽ là lạnh nhạt không muốn, dù anh ở gần như vậy cũng chưa bao giờ biết, sắp hồ đồ đến nơi rồi.


Sở Mạc nói: “Thôi quên đi, nhìn mày đáng thương quá mà, tiểu mập mạp, anh có sẵn bạn gái, để anh giới thiệu một cô giúp mày.”
Trang Duy cười lạnh một tiếng: “Anh nhiều chuyện làm gì. Anh có biết cậu ta muốn điều kiện gì không?”


“Thằng đó muốn điều kiện gì chứ, miễn phụ nữ là được.”
Khúc Đồng Thu chẳng thể lên tiếng, nghe thấy trên mặt hơi hơi đỏ lên, cả chóp mũi cũng ra mồ hôi.


“Anh biết có cô nàng vội vã muốn tìm bạn trai, Tiểu Vy, học ngành nghệ thuật, gặp qua chưa. Chưa gặp ít nhất cũng phải nghe nói phải không.”
Khúc Đồng Thu sửng sốt: “Cô ấy… có vẻ không hợp lắm…”


“Sao lại không hợp, con nhỏ đó tính tình rất hợp với mày, bộ ngực lại to. Chẳng lẽ mày không thích con gái ngực to?”


Khúc Đồng Thu quýnh đến mức mặt đỏ rần. Có ngực đương nhiên tốt, nhưng không phải chỉ cần có ngực là được. Cô nữ sinh mà tình ái nổi tiếng toàn trường, một ngày thiếu đàn ông là không được, làm sao anh có bản lĩnh trấn áp cô nàng đó cơ chứ.


“Tính cách hình như không hợp lắm…”
Sở Mạc chửi thề một tiếng: “Bằng mày mà còn bày đặt kén cá chọn canh. Như vậy ai mà thèm giúp.”


Khúc Đồng Thu xấu hổ không dám hé răng. Đối với sự giúp đỡ của người khác nên cảm tạ mới đúng, nhưng Sở Mạc như vậy, làm anh nhớ tới một người bạn trong ký túc xá. Người nọ thường mang mấy chiếc áo mặc đến cũ kỹ rách nát, thức ăn quá hạn lại không nở bõ, còn có chai lọ đáng vứt đi, tất cả đều đưa anh, nói: “Cho nè, còn rất tốt, để đây nha.”


Đáng lẽ ra được tặng đồ phải tỏ lòng biết ơn mới phải, chỉ là anh nào phải kẻ ăn mày, cầm đống rách nát chẳng thể sử dụng ấy, có đôi khi cũng sẽ vì trong ấy đến tột cùng là chứa bao nhiêu phần thiện ý mà cảm thấy hoang mang.


Trong sự lặng ngắt, đồ ăn cũng lục tục đưa lên. Nhậm Ninh Viễn ôn hòa nói: “Vội vàng làm gì. Mấy chuyện này phải xem duyên phận. Lúc nào tới tự nhiên sẽ tới, cưỡng cầu cũng vô dụng.”
“Nhưng thằng đó không sớm quen bạn gái, mỗi ngày chẳng phải sẽ quấn lấy cậu sao? Cậu chịu được hả?”


Nhậm Ninh Viễn cười: “Không đến mức khoa trương như vậy.”
“Này, mập mạp, Ninh Viễn không so đo, nhưng mày cũng nên tự giác đi chứ nhỉ? Chẳng lẽ Ninh Viễn hẹn lên giường mày cũng ở ngoài cửa canh chừng dùm? Chưa thấy qua kẻ nào đáng ghét như vậy.”


Nhậm Ninh Viễn nhịp nhịp chiếc đũa, giọng vẫn là ôn hòa: “Đừng làm rộn nữa, mau ăn đi.”
Khúc Đồng Thu nhìn Sở Mạc, lại nhìn Nhậm Ninh Viễn vui giận không lộ ra ngoài, đột nhiên sợ hãi địa ý thức được, ngay cả nguyện vọng làm người hầu như thế thôi, anh cũng chẳng cách nào thực hiện được.






Truyện liên quan