Chương 32

Nửa đêm tỉnh lại, Khúc Đồng Thu chỉ cảm thấy ù tai, đau ngực, yết hầu khát vô cùng. Mơ màng nặng nề xuống giường bật đèn, sờ soạng tìm ấm nước rót cho bản thân một ly nước nóng, mới phát hiện bên ngoài không biết trời đã mưa to từ lúc nào.


Tiếng gió nghe chẳng khác nào tiếng rít gào, đập từng đợt ầm ầm vào cửa sổ, dường như muốn làm nát vụn thủy tinh. Mưa theo khe hở nơi cửa vào nhà, gần như đã chảy đầy đất.


Ở quê nhà ít khi có mưa, chưa gặp qua bị dột như thế, sững sờ nhìn một lúc Khúc Đồng Thu mới kịp phản ứng, cuống quít đi tìm chút quần áo cũ và khăn mặt nhét vào lỗ trên cửa sổ. Rồi sau đó lấy xô ra lau, ý đồ cứu giúp tình hình tai nạn trong phòng khách.


Bận rộn đến nửa ngày cũng phí công, mưa vẫn chảy xuống từ cửa sổ. Khúc Đồng Thu mệt đến đầu choáng váng, hoa cả mắt, trước mắt biến thành màu đen, cũng chẳng có gì để ăn, trên người lại lạnh, nghĩ không ra cách nào. Đơn giản bỏ cuộc, run rẩy lau khô chân tay, uống miếng nước, đắp chăn cuộn tròn trên giường.


Nghe tiếng mưa gió không dứt đến ngẩn người, chẳng biết tại sao, lại nghĩ tới Nhậm Ninh Viễn vào tối qua, đột nhiên trở nên chán ngán, thất vọng.
Ngực khó chịu tưởng như có ai đó nhéo lấy. Dù bị Trang Duy xâm phạm qua cũng không phiền muộn như vậy, trong bụng như thiếu mất thứ gì, vắng vẻ đến hốt hoảng.


Hít thờ vài lần, ngủ đi trong mơ hồ, chẳng biết qua bao lâu, bị tiếng chuông di động làm bừng tỉnh. Trong nháy mắt cảm thấy là do Nhậm Ninh Viễn gọi tới, gấp gáp cầm máy. Hóa ra là Trang Duy.
“Tối hôm qua sau đó thế nào, Nhậm Ninh Viễn có mắng chửi cậu không?”


available on google playdownload on app store


Khúc Đồng Thu vuốt cái trán đã nóng lên: “… Không.”
“Chà, lạ vậy sao. Anh ta nhìn thấy bộ dạng kia khẳng định là sẽ mất hứng. Chẳng qua cậu và anh ta ở chung thật ra có nhiều chỗ không tiện đâu, anh ta có tính khiết phích.”
“… Hiện tại tôi không ở nhà anh ấy.”


Trang Duy “Ừm” một tiếng, lát sau mới nói: “Muốn tới chỗ tôi hay không, nhà trọ tôi thuê rất lớn.”
Không biết có phải đa tâm không, Khúc Đồng Thu luôn cảm thấy lời ấy có ý dụ dỗ.
“Không cần. Tôi có phòng ở ký túc xá công ty, rất tốt.”


Khúc Đồng Thu vừa nói điện thoại, vừa nhìn cửa sổ chảy nước và một mảng tường lớn đã ướt, không thể không đứng dậy lấy khăn lau.
“Không phải cậu còn so đo việc kia chứ.”
“...”


Mơ hồ đã xảy ra cái loại việc này, anh cũng khó mở miệng, lại bị tranh luận kế tiếp của Trang Duy đánh bại, cảm thấy không nhắc vẫn tốt hơn.


Nói thật ra con người sống trên đời này bị lợi dụng, chịu oan uống hay gì đó, như thế nào cũng tránh không được. Anh cũng đã sớm mất đi tâm huyết phải tranh với đời.


Vất vả lắm Trang Duy mới lùi bước mà thừa nhận một phần trách nhiện, lùi từng bước, câu “Thôi quên đi” cũng chính là câu cửa miệng của anh.


Nhưng sự tình này đã từng xảy ra, nó như một ám ảnh trong lòng anh, nhớ tới việc mười mấy năm trước đã cảm thấy đặc biệt khó chịu. Giờ đây đối với Trang Duy anh liền mang theo sợ hãi và đề phòng.
“Đúng rồi, hôm nay chịu ảnh hưởng của bão, mưa lớn quá.”
“Ừ…”


“Ký túc xá của cậu có thấp không? Lầu một nước sẽ vào rất nhanh.”
“Tôi không ở lầu một…”
“Này, cậu thật sự không đến nhà tôi xem?”
“Không cần”
Nghe những lời khờ khạo ngốc nghếch của anh, Trang Duy cũng chẳng hào hứng, nói chuyện qua loa vài câu liền cúp điện thoại.


Khúc Đồng Thu co người ngồi trong chăn một lúc, đói đến không chịu nổi, toàn thân đều suy nhược. Nghe thanh âm bên ngoài, mưa vẫn lớn như cũ, nhưng gió cũng không còn mạnh nữa. Thế là cầm dù rời khỏi nhà.


Chẳng qua là đi đến tiệm cơm mua cơm hộp thôi, trên người cũng ướt một nửa, quần cũng bị ngâm nước, cây dù nhìn cũng giống không chống đỡ được.


Gió thổi lạnh đến phát run, chân lại mềm nhũn, lảo đảo, vậy là đứng trước cửa mà ăn như hổ đói. Tuy thức ăn vào dạ dày càng khó chịu hơn, nhưng vẫn cảm thấy có chút sức lực.


Đứng trước cửa tiệm chờ mưa nhỏ đi, bất giác nhớ tới, nói không chừng Nhậm Ninh Viễn cũng không có cơm ăn. Lúc anh đi trong tủ lạnh chẳng có gì, Nhậm Ninh Viễn lại là người không nhiễm một hạt bụi, vào thời tiết này sẽ không ra khỏi cửa để bản thân mình bị dơ. Nghĩ đến dáng vẻ người nọ trong nước bẩn thì cảm thấy chẳng hề hợp chút nào.


Khúc Đồng Thu suy đi nghĩ lại, vẫn bấm số điện thoại kia.
Giọng đối phương vẫn bình tĩnh như thường: “Chuyện gì?”
“Anh ăn cơm chưa? Vừa đúng lúc tôi ra ngoài mua cơm, hay để tôi mang một phần qua cho anh?”


Bên kia yên lặng, rồi sau đó nói: “Đừng như vậy. Nơi này tôi đã dự tính bán, không có chỗ cho cậu ở đâu.”
Khúc Đồng Thu hơi sững sờ, trong lòng bỗng luống cuống, vội nói: “Tôi không phải vì chuyện đó mới…”


“Vậy là tốt rồi.” Nhậm Ninh Viễn ngừng lại một lúc, “Cậu đã là người trung niên. Làm việc nên dựa vào bản thân mình. Đừng trông chờ vào tôi nữa.”
Mấy ngày nay, lần đầu tiên Khúc Đồng Thu có cảm giác tự ti.
“Tôi, tôi không có toan tính đến thứ gì của anh.”


Nhậm Ninh Viễn “Ừ” một tiếng, cúp điện thoại.
Khúc Đồng Thu đứng ngây ngốc tại chỗ trong chốc lát, trời mưa càng lớn hơn, chỉ cảm thấy toàn thân lạnh lẽo.


Chờ phục hồi tinh thần lại, cúi đầu nhìn đồng hồ, nhớ tới con gái ra ngoài, không biết là con bé đã trở về trường hay vẫn còn đang trên đường về.


Nhìn giao thông hỗn loạn trên đường, người làm cha như anh không khỏi có phần lo lắng, gọi điện thoại, di động vẫn không có người nghe. Gọi thêm vài lần, chỉ nhận được rằng người bên kia đã khóa máy.


Liên lạc không được, Khúc Đồng Thu có chút lo lắng, tự an ủi mình hơn phân nửa không có việc gì, sẽ không sao đâu.


Vừa lúc đó, tai nghe thấy tin thời sự trên màn hình ti vi trong quán cơm, ảnh hưởng không hề báo trước làm cả thành phố náo nhiệt hẳn lên, các phóng viên ở những nơi khác nhau đưa cùng một tin tức: nơi nào có cây ngã, nơi nào có ngập đường, có khu còn xuất hiện sạt lở, còn có xe buýt lộn một vòng lật nhào trên đường, vài hành khách bị thương đã đưa tới bệnh viện.


Tin ấy khiến Khúc Đồng Thu vô cùng sợ hãi, vội vàng gọi điện thoại một lần nữa cho Khúc Kha, nhưng vẫn còn trong trạng thái tắt máy. Tuy tự an ủi nói sẽ chẳng trùng hợp vậy đâu, con gái có thể đã sớm tới trường học, nhưng vừa nghe được đó là xe buýt từ thành phố M tới thì ngay lập tức hoảng hốt, ném hợp cơm đi, quáng quàng chạy đến ven đường kêu xe.


Vào thời tiết này tắc xi còn giá trị hơn con người gấp trăm lần, thỉnh thoảng có một chiếc xe trống chạy qua, mọi người bên đường đều nhất loạt xông lên tranh giành.


Khúc Đồng Thu làm sao tranh lại cho được, đợi có đến phải một giờ cũng chẳng đón được chiếc nào. Lòng nóng như lửa đốt, vừa đi vừa ngừng lại trên đường, khập khiễng đi hết đoạn này tới đoạn khác, đứng đến cả hai, ba con đường, vậy nhưng vẫn chẳng hơn được gì, hết đường xoay xở.


Đang sốt ruột, rốt cuộc nhìn thấy có chiếc xe không xa lắm dừng lại trước mặt, lúc này anh không dám chậm trễ, chạy nhanh tới trước, thở hổn hển, lấy hết sức mở cửa xe rồi ngồi xuống.
“Đi bệnh viện XX.”
Tài xế quay đầu, trừng mắt liếc anh: “Xe này có chỗ nào giống tắc xi?”


Khúc Đồng Thu sửng sốt, nhìn trái nhìn phải, mới vừa tỉnh lại, thấy xe ngừng thế là đầu chuếnh choáng, đem xe Bentley của người ta trở thành xe tắc xi.
“Xin lỗi, tôi xin lỗi…”
Tài xế vẫn còn căm tức vị bị làm nhục: “Rốt cuộc là nhìn sao vậy, mắt gì mà kém quá.”


Khúc Đồng Thu vừa bối rối vừa cảm thấy có lỗi, chỗ ngồi đã ướt mất, có lau cũng vô dụng, thế là mở cửa xe, vừa đưa chân ra ngoài vừa liên tục giải thích, đã nghe có người hỏi: “Đi bệnh viện làm gì.”


Thanh âm kia nghe hết sức vững vàng, lại không có cảm xúc, Khúc Đồng Thu như bị điện giật, Nhậm Ninh Viễn ngồi ở phía sau, trên mặt không có biểu tình gì.


Nhất thời Khúc Đồng Thu nói không rõ đây là cảm giác gì, vốn dĩ vẫn còn đau quá, nhưng vừa nhìn thấy Nhậm Ninh Viễn đã cảm thấy, bệnh gì cũng hết rồi, chỉ có trái tim thất thường thình thịch nhảy loạn, nói không nên lời.


Nhậm Ninh Viễn bình tĩnh hỏi lại một lần nữa: “Cậu đi bệnh viện làm gì.”
“A, có tuyến xe buýt đường dài bị lật xe, người bị thương đều đưa đến bệnh viện. Tôi không liên lạc với Tiểu Kha được, con bé buổi chiều cũng từ thành M trở về, chỉ sợ là đi chuyến xe kia…”


Tài xế xen mồm nói: “Đi bệnh viện không tiện đường.”
Khúc Đồng Thu cũng bất chấp thể diện, van xin: “Xin làm phiền chở tôi đến trước đường XX cũng được, bên kia dễ đón xe hơn…”
“Chúng tôi phải rẽ ở giao lộ.”


Nhậm Ninh Viễn lặng yên ngồi phía sau cuối cùng mở miệng: “Vòng lại đưa cậu ấy đi. Mau lên.”


Tài xế không lên tiếng, chiếc xe vững vàng lao đi, tốc độ không chậm. Khúc Đồng Thu vẫn khẩn trương lắm, như đứng đống lửa, như ngồi đống than, thỉnh thoảng nhìn ngoài cửa sổ, nóng lòng muốn biết còn cách bệnh viện bao xa.


Di động vang lên, Khúc Đồng Thu vừa thấy dãy số kia thì vội vàng luống cuống: “Tiểu Kha!”
“Ba.”
Khúc Đồng Thu chỉ cảm thấy trái tim như muốn nảy cả ra ngoài: “Con, con hiện tại ở đâu? Con không sao chứ?”


“Hì, con về trường từ rất sớm, vừa rồi thu dọn đồ đạc nên ba gọi tới con không nghe máy được, di động cũng không có điện do con đang sạc pin. Đứng rồi ba ơi, khi quay về con may lắm nha, gặp được bạn, nhà bạn ấy vừa lúc có xe quay về thành T, liền dẫn con theo một đoạn. Tiện quá trời, cực kỳ nhanh nữa…”


Khúc Kha vẫn còn ngây thơ đáng yêu nói về sự may mắn của con bé, không hề biết ba cô nhóc vì con gái mà sợ bóng sợ gió một hồi. Khúc Đồng Thu thở phào, trên người lập tức mềm nhũn, nghe con bé huyên thuyên liên miên, cũng không nhẫn tâm nói cho con bé biết vừa rồi anh sợ hãi đến mức nào, chỉ lẩm bẩm nói: “Thuận lợi là tốt rồi, không có việc gì là tốt rồi…”


Cúp điện thoại, Khúc Đồng Thu mới phát giác cả người ướt đầm mồ hôi, nhìn vào kính xem người ngồi ở phía sau, vẫn không thấy rõ nét mặt. Tài xế cũng giảm tốc độ, chờ chỉ thị của Nhậm Ninh Viễn.
“Xin lỗi, vô cùng xin lỗi, làm phiền anh. Cho tôi xuống đây là…”


Mới nói được một nửa, Khúc Đồng Thu khó khăn nuốt xuống, sắc mặt có phần khó coi. Tài xế phản ứng còn nhanh hơn anh, lập tức phanh lại. Anh cũng kịp đẩy cửa xe ra, ói ở trên đường.
“Làm sao vậy.”


Ói ra một chút, trong dạ dày Khúc Đồng Thu vẫn còn chồng chềnh như sông cuộn biển gầm, ngẩng đầu lên, chỉ cảm thấy trời đất quay mòng mòng, nhỏ giọng nói: “Tôi chóng mặt quá.”
Nhậm Ninh Viễn yên lặng, nói: “Cậu thật là một phiền toái.”






Truyện liên quan