Chương 62: Tục thiên Đồng thoại [3]

Trong khoảng thời gian này thời tiết lạnh, Bối Bối thân thể không tốt, gió ban đêm thổi qua thì sốt lên, cô ở bệnh viện chăm sóc con nhóc, Khúc Đồng Thu ban ngày giúp cô bán hàng, buổi tối trở về giúp cô làm chút đồ ăn đưa đến bệnh viện.


Hôm nay dọn sạp ra, anh lại thấy người kia đến đây, Khúc Đồng Thu có phần run rẩy, nhưng chịu đựng không chạy trốn.
Nhậm Ninh Viễn cũng không làm gì, chỉ ở bên cạnh nhìn anh.
Nhưng có Nhậm Ninh Viễn, chẳng ai dám tới mua đồ, chỉ nhìn chằm chằm.


Khúc Đồng Thu dần nhịn không được: “Tôi phải buôn bán, anh không mua thì đừng cản trở.”


Nhậm Ninh Viễn nhếch môi, chọn vài món đồ, thanh toán tiền. Khúc Đồng Thu cũng yên lặng tìm tiền lẻ, đưa hàng qua. Lập lại vài lần như thế, ‘việc buôn bán’ với Nhậm Ninh Viễn diễn ra đến giữa trưa, Khúc Đồng Thu rốt cuộc chịu không nổi, đơn giản dọn sạp, vác túi đồ trở về.


Nhậm Ninh Viễn đi phía sau anh, anh cũng chẳng làm gì được. Đánh cũng đánh qua, mắng cũng mắng qua, tính xấu của anh có hạn, không thể phát hỏa nhiều.


Trở lại chỗ ở, một đường tiến vào, các hộ gia đình đối với khách vãng lai như Nhậm Ninh Viễn đều vô cùng kinh ngạc và hiếu kỳ, không vây lại xem nhưng cứ đứng từ xa mà nhìn.


available on google playdownload on app store


Khúc Đồng Thu mở cửa phòng đi vào, cố hết sức không để ý đến người phía sau, tự động lấy nước nấu đồ ăn. Trên bàn còn một phần cơm còn lại, một thố thịt kho, chưa nói tới ngon hay không nhưng có thể khiến người ăn rất no, cũng khó trách anh mập lên.


Nhưng Nhậm Ninh Viễn vẫn đứng trong phòng, cho dù anh đã đói bụng vài ngày thì cũng ăn không vô, ngồi trong chốc lát, nhịn không được nói: “Anh muốn gì?”
Nhậm Ninh Viễn nhìn anh: “Tôi chỉ muốn xem cậu sống thế nào.”
“Tôi sống rất tốt.”


Hiện tại anh một người ăn no mà sinh sống. Một kẻ đã không còn chờ mong cũng sẽ chẳng lo lắng và hãi hùng.


Nhậm Ninh Viễn đánh giá nửa căn tầng hầm ngầm nhỏ hẹp này. Bốn phía đều là tường, hơn nữa còn cả trần nhà và sàn nhà, chỉ cảm thấy sáu mặt đều là tường, trong góc tường có một chiếc giường, không có đồ đạc gì, có cũng bị nhét dưới gầm ghế.


Trong phòng ánh sáng mờ ảo, chỉ trông nhờ vào một ngọn đèn trên trần nhà rất tiết kiệm, cũng không thông gió, mặc dù nửa phần trên mặt đất có cửa sổ nhỏ, nhưng hiển nhiên là không mở ra.


Vừa rồi một đường đi tới, trong lối đi nhỏ âm u đầy mạng nhện giăng dây phơi quần áo và đầy đồ đạc hong khô đã làm cho Nhậm Ninh Viễn mở rộng tầm mắt, trong phòng đóng cửa cũng ngăn không được hơi lạnh, khiến Nhậm Ninh Viễn cảm thấy dù mặc cả áo khoác trên người cũng chẳng ấm áp.


Nhậm Ninh Viễn cho tới bây giờ đều cao cao tại thượng, hiện tại mới nhìn thấy dưới chốn phồn hoa đô thị thế này có rất nhiều người sống nơi tầng dưới chót, giống như con kiến bền vững làm việc tích trữ hàng. Mà Khúc Đồng Thu cũng là một trong số đó.


Nhậm Ninh Viễn nhìn kỹ anh và mọi thứ trong phòng một lần, nói: “Tôi có vài căn nhà trống, nếu cậu không ngại…”
Khúc Đồng Thu vội nói: “Tôi không cần anh giúp.” Hiện tại anh cái gì cũng có thể dựa vào bản thân mình.
“Cậu sống như vậy rất cực khổ.”


“Chẳng có gì cực khổ hết, tôi sống rất khá.” Khúc Đồng Thu lùa hai muỗng cơm, nuốt vào, “Tôi sẽ không để anh vì sự áy náy mà lãng phí. Sống thế nào la do tôi chọn, tôi như bây giờ thật sự rất tốt, anh không cần nghĩ nhiều.”


Ngoại trừ chỗ ở chẳng tốt lắm, những thứ khác anh không hề bạc đãi chính mình, nhất là việc ăn. Dáng người anh so với trước kia béo tốt nhiều lắm, có thể chứng minh lời anh nói.


Anh cảm thấy mình có thể hiểu được sự bứt rứt của Nhậm Ninh Viễn. Con người làm chuyện sai sẽ khó lãng quên, sẽ nghĩ đến việc dõi theo anh.
Kỳ thật một con người nhỏ bé như anh sẽ chẳng dễ dàng ch.ết đâu, cho dù trời có sập xuống, chỉ cần còn lưu cho anh một khe hở, anh có thể sống tiếp.


Anh cố hết sức xua ý nghĩ ra khỏi đầu. Một năm trôi qua, có đôi khi anh cũng hiểu, anh đã chẳng còn hận Nhậm Ninh Viễn.
Khi đó, ở trong nỗi thống khổ quá lớn, anh hận Nhậm Ninh Viễn thấu xương. Anh cái gì cũng không có, anh cần một tội nhân chịu hơn phân nửa trách nhiệm việc anh bị hủy hoại.


Mà trên thực tế, ai có thể thay anh chịu toàn bộ trách nhiệm chứ?
Tất cả mọi người đều sai, ngay cả chính anh cũng sai, món nợ đời người này chẳng thể tính rõ.


Kỳ thật ngay cả Dương Diệu cũng lừa gạt anh, Sở Mạc cũng từng ngược đãi anh, Trang Duy cũng từng bắt buộc anh, vứt bỏ anh. Những người ấy cũng nợ anh, nhưng anh cũng chẳng nghĩ đến phải đòi lại thứ họ nợ.
Cho nên anh giống như không lý do, mỗi một ngày đều lặp lại chỉ hận mình Nhậm Ninh Viễn.


Trong nhẫn nhục chịu đựng đó, đối với nhân vật lớn như thế, anh bỏ ra một chút khoan dung của nhân vật nhỏ bé. Sau đó mới có thể ít bị dày vò hơn, bình tĩnh hơn mà sống sót qua ngày.


Nhưng mặc dù vậy, trong lòng anh cũng chẳng hận nhiều thế đâu. Đối mặt với Nhậm Ninh Viễn thế này khiến lục phủ ngũ tạng anh như bốc cháy, lòng rối loạn, ăn không vô, cũng ngồi không yên. Anh vẫn không học được sự trấn định mặt không đổi sắc của người nọ.


“Khúc Đồng Thu.” Nhậm Ninh Viễn nhìn anh, “Cậu nhớ Tiểu Kha không?”
Anh giống như kẻ bị đâm một dao, kinh hãi nhảy dựng lên, trừng con mắt đã hồng do suy nghĩ: “Anh, anh có ý gì?”


Thứ anh dùng hết sức để quên trong nháy mắt đều đã trở lại. Cũng có thể kỳ thật anh cho tới nay luôn nhớ rõ, cái gì cũng chưa từng quên.
“Cậu trở về với tôi đi. Tiểu Kha con bé rất nhớ cậu.”
Anh nghiến răng nghiến lợi: “Anh, anh không cần lấy con bé làm công cụ!”


“Con bé hiện tại thế nào, cậu không hề lo lắng sao?”
“Chẳng lẽ anh không chăm sóc tốt cho nó?”
“Có tôi không đủ.” Nhậm Ninh Viễn dừng một chút, “Tôi chưa nói với nó. Con bé chỉ nhận mỗi cậu là ba.”
Anh ngây ngốc thất thần, ánh mắt thừ ra.
“Cậu thật sự không cần con bé?”
“...”


“Cậu dám nói cậu tuyệt đối không hề nhớ nó không?”
“...”
“Cậu không biết sau khi cậu đi rồi con bé thương tâm đến mức nào đâu.”
Anh như bị niệm lời chú cẩn cô, xoay người ôm lấy đầu.
“Con bé vẫn chưa biết cậu còn sống, nếu cậu chịu trở về gặp nó…”


Anh hoảng sợ la lên: “Không được!” Anh sợ bị Khúc Kha nhìn thấy bộ dạng hiện tại của bản thân, anh làm sao có nửa điểm giống ‘người cha’ trong trí nhớ của con bé cơ chứ.
“Tuổi con bé còn nhỏ, không có cậu thì không được.”
Hai mắt anh đỏ bừng, nhìn đôi bàn tay thô ráp của mình.


Nhậm Ninh Viễn chỉ nhìn anh: “Cậu có nghĩ tới không, ba người chúng ta có thể sống cùng nhau.”
Toàn bộ mắt anh đã đỏ cả rồi, Nhậm Ninh Viễn nắm chặt lấy đôi bàn tay anh đang liều mạng rút về: “Tiểu Kha con bé cần cậu, tôi cũng…”


“Mập mạp…” Cô đẩy cửa tiến vào, thấy cảnh tượng trong phòng, thoáng giật mình.
Nhậm Ninh Viễn cũng có phần bất ngờ, để anh rụt tay lại.
“A, tôi tới lấy chăn cho Bối Bối, lúc trước để ở nhà anh.”


Khúc Đồng Thu vội đứng lên, xoay người đi mở tủ, miễn cưỡng lấy mu bàn tay lau mặt, rồi sau đó tìm tấm chăn tốt ra đưa cô: “Bối Bối hôm nay khỏe chút nào chưa?”
“Vẫn còn sốt, chẳng qua ăn uống đã tốt hơn.”
“Đợi một lúc tôi nấu phần canh mang qua cho nó.”


“Vậy thật sự đã làm phiền anh…”
Cô cầm tấm chăn ra cửa, hai người còn lại nhất thời đều có chút trầm mặc.
Vẫn là Nhậm Ninh Viễn mở miệng trước: “Bạn gái cậu sao?”


Khúc Đồng Thu sửng sốt, anh chưa từng suy nghĩ về phương diện đó. Dù sao A Mỹ đã có chồng, nhưng bình thường mọi người chọc cả hai cũng nhiều, họ dẫn theo Bối Bối như người một nhà. Vì ngẫm nghĩ nên nhất thời anh cũng không lên tiếng.
“Vậy nên cậu không cần Tiểu Kha cũng chẳng sao?”


Khúc Đồng Thu có chút ngạc nhiên: “A…”
“Có mới rồi, nên thứ đã qua cậu cũng không muốn, phải không?”
“...”
“Vậy cậu tính sao?”


Giọng điệu chẳng phải kích động, có lẽ cũng không thể coi là chất vấn, nhưng loại khí thế của người nọ khiến anh co rúm lại, nổi da gà. Khúc Đồng Thu nhìn người đang từng bước đi đến trước mặt mình, bản thân anh bị bao phủ trong bóng tối.


Yết hầu lên xuống nhanh hơn, miễn cưỡng muốn nói gì đó thì đã thấy Nhậm Ninh Viễn cúi đầu, Khúc Đồng Thu chỉ cảm thấy gương mặt người nọ tới gần, còn chưa kịp suy nghĩ cẩn thận, môi đã bị chận lấy.


Có một khắc anh chẳng thể thở nổi, cảm xúc ướt át mềm mại nơi môi quen thuộc quá, vậy mà hơi thở lại xa lạ, tựa như sét đánh, khiến toàn thân anh cứng ngắc. Tâm trí Khúc Đồng Thu trống rỗng, qua đến những hai phút mới ra sức tránh, như phát cuồng mà không đầu không đuôi đánh Nhậm Ninh Viễn, miệng lung tung mắng: “Biến thái! Anh là đồ biến thái!”


Anh không phải chưa biết Nhậm Ninh Viễn đụng chạm vào đàn ông, nhưng không thể tưởng tượng bản thân anh ra thế này rồi mà Nhậm Ninh Viễn còn có thể làm sự tình này với anh, hình ảnh kia dù người có bàng quan đến đâu đều cảm thấy như đang xem một bộ phim điện ảnh kỳ lạ.


Nhậm Ninh Viễn ghì chặt cổ tay anh, quan sát anh: “Khúc Đồng Thu. Chúng ta đã không còn giống với trước kia.”
Anh vẫn còn hồng hộc thở, bị dọa ra một thân mồ hôi, so với lúc bị Nhậm Ninh Viễn phát hiện trong ngõ hẻm thì kinh khủng hơn nữa, đến một chỗ để chạy thoát cũng không có.


“Đừng trốn tránh nữa, Khúc Đồng Thu, vô ích thôi.”
Anh lúc này như thế nào cũng không trấn định được, dùng hết sức đẩy Nhậm Ninh Viễn, rồi sau đó nghiêng ngả lảo đảo phóng ra cửa.
~ * ~


Khúc Đồng Thu chẳng dám bán ở chỗ cũ, anh đổi chỗ khác, cách hơn nửa vòng thành phố so với ngã tư ban đầu, mỗi ngày đều ngồi rất xa chỗ dòng xe cộ.


Nhậm Ninh Viễn có lẽ không chờ anh được, cũng tới qua chỗ anh ở tìm vài lần. Anh chỉ ra vẻ mình không ở nhà, trốn bên trong, gõ cửa cũng chẳng đáp lại. Người ngoài cửa chờ một lúc cũng bước đi.
Qua một đoạn thời gian, Nhậm Ninh Viễn sẽ không đến nữa.


Khúc Đồng Thu không nói rõ được mình trốn điều gì, ngày đó anh rất sợ hãi, nhưng anh cũng không cho rằng Nhậm Ninh Viễn sẽ làm gì đối với anh. Khi đi làm, anh đã bước qua một ít cửa hàng có tủ kính, hình ảnh phản chiếu trong kính hiện ra dáng vẻ hiện tại của anh, khiến anh cũng chẳng có cách nào khác nghĩ được đến phương diện kia, trừ khi là Nhậm Ninh Viễn khát khao đến phát điên mất rồi.


Anh nghĩ thế nào cũng chẳng hiểu được, tiêu hóa không được.
Trên đời này, việc môi chạm vào lẫn nhau có rất nhiều hàm nghĩa, nhưng chẳng hàm nghĩa nào có thể áp dụng cho anh và Nhậm Ninh Viễn.


Có thể đầu Nhậm Ninh Viễn bị hôn mê, hoặc Nhậm Ninh Viễn muốn cắn anh, hoặc giả Nhậm Ninh Viễn đứng không vững đụng vào anh, hay là một khả năng vô cùng kỳ quái nào khác nữa.
Dù gì không có khả năng là hôn môi.


Trong mắt anh Nhậm Ninh Viễn đã từng là một thiên thần, hiện tại thành Tu La, nhưng cho tới bây giờ cũng chưa bao giờ là người có thể hôn môi với anh.


Trong khoảng thời gian này, Khúc Đồng Thu bất tri bất giác đã gầy đi rất nhiều, sự ‘không an ổn’ càng tr.a tấn người nhiều hơn. Những ngày yên tĩnh mà buồn tẻ như trước đã ch.ết mất. Thức ăn và giấc ngủ đã từng là niềm an ủi sau những ngày vất vả, vậy mà bây giờ ban ngày anh ăn không vô, buổi tối cũng ngủ không được, mỡ tích lũy cả một năm bị cuộc sống không an bình này làm rụng sạch.


Một ngày Khúc Đồng Thu rốt cuộc cũng phát hiện, quần cũ cho dù dùng dây nịt buộc chặt vẫn quá rộng. Do dự không biết nên đưa đi sửa lại, hay là đến cửa hàng nơi nào đó mua hai cái mới, dù sao hiện tại tiền kiếm được rất quý.


Phàm là thứ gì phải dùng nhiều tiền, anh đều chần chừ một lúc, thôi thôi còn sau này mà, tiết kiệm được thì cứ tiết kiệm đi.


Anh cứ mặc chiếc quần rộng như vậy đi bán, dọn đồ chưa được bao lâu, trước quán đã tới một người đàn ông dáng người cao lớn, nhìn đông xem tây thứ gì đó trên sạp của anh.


Người này bộ dáng rất tuấn mỹ, nhìn thiện lương dễ gần, đôi mắt hay cười khiến lòng người nhìn nảy sinh muốn thân cận. Tuy mặc đồ so với những người bán buôn tốt hơn nhiều, cũng chẳng khiến người khác cảm giác không hợp. Người đó nhìn sạp của Khúc Đồng Thu một lúc, nói: “Ông chủ, tôi mua hết mấy thứ này được không?”


Khúc Đồng Thu hoảng sợ, anh bán đều chỉ là vài thứ trang trí vụn vặt trong nhà, tuy có tiên diễm thú vị, kỳ thật chỉ là mấy thứ bình thường mà thôi, cũng không dùng bền, chẳng đáng giá để mua hết. Khách nếu cần số lượng nhiều bán sỉ cũng không nên tìm anh mới đúng. “Mua hết nhiều như vậy, lỡ về sau không cần…”


“Không có gì đâu.” Anh ta cười đầy nghịch ngợm, “Thật ra tôi mua cho một người bạn, gần đây bạn tôi tâm tình không tốt, tôi muốn mua quà để người đó vui mừng, ông chủ gói lại đưa hàng là được.”


Khúc Đồng Thu suy nghĩ một chút, ý tưởng của kẻ có tiền đúng là rất cổ quái, có thể nhận được một bọc nhiều vật phẩm muôn hình muôn vẻ cũng thật thú vị.


“Tôi giao tiền trước, tổng cộng bao nhiêu?” Người đàn ông vừa nói vừa lấy bóp ra, rồi lại viết tờ giấy cho anh, “Phiền ông chủ giao hàng, nhớ rõ đừng giao sai chỗ đó.”


Khúc Đồng Thu cho tới bây giờ chưa làm qua việc làm ăn lớn như vậy, vừa thấp thỏm không yên vừa vui mừng, cho dù so với giá bán sỉ trên thị trường thì anh bán rẻ hơn, nhưng thế cũng thu vào một món rất tốt.


Người đàn ông đi rồi, anh nhanh chóng dọn đồ đạc, đi mua thùng và một ít băng dán, cẩn thận sắp xếp, đóng gói, sau đó khiêng lên vai đi đưa hàng.


Nơi nhận hàng là phòng khách sạn, Khúc Đồng Thu vốn dĩ cảnh giác nên trong đầu hiện lên một ít tình tiết biến thái giết người trong tiểu thuyết, nhưng chẳng ai lại đi huênh hoang ở nơi này, hơn nữa lại chọn hiện trường ở khách sạn năm sao.


Vẫn là người khách đặt hàng trước dặn dò qua ở quầy tiếp tân, lại nhờ có người trực tầng mà anh mới vào được thang máy. Thấy thế nào nơi này cũng đều an toàn, không cần anh lo lắng.


Khiêng đồ đến nơi, gõ cửa, bước ra chính là người đặt hàng kia. Đối phương thấy anh, liền cười nói: “Hử, nhanh vậy sao, vất vả rồi.” Người trực tầng cầm tiền boa lễ phép cáo từ, Khúc Đồng Thu chờ người đàn ông lấy hàng, lại nghe người đó gọi vào trong phòng, “Tu Thác, đến đây giúp kiểm hàng cái coi, đúng vậy đó, chúng ta phải buộc quà cùng với dây nơ hồng.”


Khúc Đồng Thu cảm thấy tên ngày nghe quen tai, đang nhớ lại, người trong phòng đã đi ra. Người nọ dáng người cao lớn, đôi mắt hoa đào. Khú Đồng Thu nhìn người đó trong chốc lát, rốt cuộc nhớ ra, vội lui về phía sau từng bước.
Diệp Tu Thác lấy tay ra khỏi túi, cười khổ nói: “Đắc tội.”
~*~


Nhậm Ninh Viễn mới vừa pha cho mình một ấm trà, tuy buổi tối uống trà sẽ ngủ không được, nhưng dù sao cũng còn phải nghe đài phát thanh và coi tạp chí một lúc, cũng còn lâu lắm mới có thể xem mặt trời mọc. Đi đến nhà Khúc Đồng Thu vài lần, nhưng người nọ vẫn cứ trốn tránh chẳng chịu gặp.


Việc này thật làm Nhậm Ninh Viện thoáng xấu hổ. Cả đời này đây vẫn là lần đầu tiên anh bị người ghét bỏ và cự tuyệt như vậy. Cho dù vứt bỏ đi thù hận thì người kia cũng hoàn toàn chẳng thể nhận anh. Không liên quan đến địa vị cao thấp hay điều kiện tốt xấu của họ, cho dù anh là Nhậm Ninh Viễn của thành T ai đều kiêng kị ba phần, nâng ba phần, người kia vẫn không cách nào nhận.


Nhậm Ninh Viễn lật năm sáu trang tạp chí, nhịn không được lấy tay day day huyệt thái dương.


Anh nên cố hết sức đền bù và trấn an người kia mới phải. Nhưng kỳ thật anh cũng chẳng có loại kinh nghiệm này. Bởi cho tới bây giờ anh chưa cần lấy lòng bất kỳ ai. Anh cao cao tại thượng, đây là kỹ năng mà cả đời anh chưa từng luyện tập qua.


Ma lực không gì không làm được của anh hiện tại trước mặt người kia đã hoàn toàn mất đi tác dụng. Người giống như anh đây, một khi cảm thấy không biết làm sao, vậy thật là không có biện pháp.


Hôm nay anh bị Dung Lục yêu cầu đến khách sạn nếm thử bánh kem của bếp trưởng mới được nhận, ăn xong không có cảm giác gì đặc biệt, có phần chán nản; định lên phòng nghỉ ngơi nhưng cũng chẳng có cách nào khác ngơi nghỉ. May là anh luôn mang theo tạp chí địa lý quốc gia bên người.


Xem tạp chí trong chốc lát, chợt nghe có người gõ cửa. Nhậm Ninh Viễn biết kẻ này hơn phân nửa là Dung Lục muốn đến kéo anh đi chơi đêm. Kỳ thật anh cũng chẳng hăng hái lắm, anh chỉ là mở câu lạc bộ đêm, chẳng lẽ người nào trồng cải trắng trong vườn cũng phải thích ăn cải trắng sao.


Anh đi qua phòng khách rồi mở cửa, bên ngoài quả nhiên là Dung Lục và Diệp Tu Thác.
Diệp Tu Thác mím môi, Dung Lục cười hì hì: “Ninh Viễn, bọn tôi đưa cậu thứ này.”
Người bị trói bị đẩy mạnh tới, Nhậm Ninh Viễn nhất thời bất ngờ, nhưng phản ứng rất mau, duỗi tay ra tiếp được.


“Là đàn ông thì dứt khoát mà làm đi.”
Dung Lục tươi cười rạng rỡ tặng kèm một câu chung chung rồi đóng cửa lại.


Phần lễ vật này khiến Nhậm Ninh Viễn nháy mắt đau đầu, tâm tình vô cùng phức tạp. Người nọ bị trói, rõ ràng còn bị buộc uống thuốc, vẻ mặt đỏ bừng, ở trong lòng ngực cách lớp quần áo của anh mà cọ xát không ngừng. Nhậm Ninh Viễn chỉ có thể cởi dây trói trên tay người này trước, nâng gương mặt cọ lung tung trong lòng ngực mình lên: “Khúc Đồng Thu.”


Người nọ thở hổn hển, ngay cả cổ cũng đỏ, ánh mắt mơ màng, cũng chẳng biết có nhận ra Nhậm Ninh Viễn là ai không.
“Cậu muốn uống nước không?”


Người nọ không thèm để ý, chỉ chủ động dán người vào cổ anh, hôn ngực anh, dây dưa muốn đem anh áp đảo trên mặt đất. Nhậm Ninh Viễn nhất thời không thể động, một lát sau mà mới miễn cưỡng nói: “Khúc Đồng Thu, tôi không muốn bức cậu.”


Dung Lục dí tai vào cửa quả thực muốn giẫm nát cái cửa ra: “Trời ơi trời, không phải chức năng về phương diện kia của cậu ấy đã thoái hóa rụng thiệt rồi đó chứ?”
Diệp Tu Thác vỗ ót thằng bạn: “Ninh Viễn là không có cách nào khác, cậu cũng hiểu mà.”


“Đưa người đến trước mắt rồi, cậu ấy muốn làm thế nào thì làm thế đó, chẳng lẽ còn muốn tụi mình dạy sao?”
Diệp Tu Thác cười nói: “Nếu có một ngày Tiếu Đằng để cậu muốn làm gì thì làm, nhưng trong lòng rất hận cậu, cậu sẽ cao hứng chứ?”


Dung Lục ngẫm nghĩ, cười hì hì nói: “A, Tiếu Đằng còn chưa chịu cho tớ muốn làm gì thì làm mà, cho nên tớ không biết…”
“Cậu thật là.”
Dung Lục thu lại vẻ cợt nhả, nghiêm mặt: “Nói thật, tớ thật sự không biết người đó có cái gì tốt đáng để Ninh Viễn như vậy.”


Diệp Tu Thác và Dung Lục vào thang máy: “Việc này cũng chẳng thể nói được. Tốt hay không không phải là việc chúng ta có thể nói, tình cảm không phải giống như việc người uống nước.”


“Cũng phải.” Dung Lục vui mừng khôn xiết nói, “Ai cũng cảm thấy Tiếu Đằng ăn vào là chẳng có cách nào tiêu hóa, ít nhiều đều như vậy, nên chẳng ai tranh với tớ, nên chỉ có một mình tớ ăn thôi!”
Diệp Tu Thác cười khổ: “Ai cũng giống cậu gọn gàng dứt khoát như thế thì tốt rồi.”


“Oa, không gọn gàng dứt khoát, chẳng lẽ Ninh Viễn đêm nay còn muốn vờ làm quân tử? Trực tiếp cởi quần, sau đó khiến kẻ kia dục tiên dục tử, ăn đến tận xương không phải tốt lắm sao?”


Diệp Tu Thác lại vỗ bôm bốp vào ót thằng bạn: “Cậu gần đây lại bất mãn chuyện gì mà lại bày ra chủ ý về việc mê đắm như vậy. Không phải cậu không biết Ninh Viễn, cậu ấy luôn quen chịu đựng, lại không bỏ được sự cao ngạo. Cậu chơi như thế thì bảo làm sao cậu ấy làm xong việc được? Cứ chờ ngày mai xem cậu ấy trừng phạt cậu thế nào.”


Dung Lục tìm ra manh mối cười bảo: “Cho nên mới nói, cũng không thể để cậu ấy ôm thói cao ngạo qua cả đời được, phải để người kia nhìn thấy dáng vẻ Ninh Viễn lúc ném vẻ cao ngạo đó đi, sự tình mới có thể xoay chuyển.” Nói rồi phe phẩy ngón tay: “Cái này gọi là, không phá thì không xây được.”


Diệp Tu Thác nhìn Dung Luc, ngẫm nghĩ: “Nè, tôi hỏi này, cậu thật lòng lo lắng suy nghĩ như vậy, hay chỉ thuần túy là đùa dai?”
Dung Lục cười hì hì: “Hả? Tớ có đùa dai sao? Hi… Mặc kệ thế nào, tối thiểu Ninh Viễn cũng có thể nghiện ch.ết thì thôi…”


Lúc hai gã vẽ đường cho hươu chạy này nghênh ngang mà đi, Khúc Đồng Thu đang ở trong bồn tắm lớn ngâm nước lạnh, độ ấm bên trong cũng không cao, anh lại ra một thân mồ hôi.


Trong cơ thể như có lửa đốt, ngoại trừ hoan ái thì trong đầu chẳng còn ý niệm khác, nhưng không thể phát tiết, anh chỉ có thể lấy chính tay mình mà âu yếm loạn xạ, nước ấm cũng không cách nào giúp anh giữ bình tĩnh. Dưới sự chi phối của dục vọng, sinh thái nguyên thủy của mọi người đều rất thuần khiết, cái gì cố kỵ đều không có, chỉ tại trong bồn tắm thở hổn hển mở lớn chân ra, lấy tay đưa vào trong chính quần mình.


Toàn thân như bay như bổng, phảng phất chẳng khác nào thoát khỏi chi phối của trọng lực, ngay cả khoái cảm cũng không chân thật, hết thảy giống như trong mộng.


Trong hỗn loạn anh không điều khiển được độ mạnh yếu, hạ thân bởi ma xát mà đau đớn, mặc kệ âu yếm chính mình như thế nào, dục vọng cũng không chút giảm bớt. Hiểu được chỉ dựa vào hai tay của bản thân thì như thế nào cũng không đủ, Khúc Đồng Thu càng nôn nóng, thở hổn hển chẳng thể khống chế âm thanh.


Cuối cùng có đôi bàn tay đặt lên lưng anh, khoái cảm khi làn da tiếp xúc làm anh tạm thời dừng lại khát khao, sau đó lại càng thêm xao động khát cầu không thôi, đối phương ôm lấy anh, anh cầm lòng không đặng mà dính chặt lấy.


Chỉ đụng tới đôi môi kia thôi thì trên người dường như liền nổi lửa, dù đối phương không có phản ứng gì, những hôn môi và âu yếm cũng đủ dễ dàng khơi nóng, hương vị trên người kẻ kia hấp dẫn anh, anh chỉ trông chờ vào trực giác để bắt lấy người nọ không buông.


Có một nháy mắt anh cảm thấy người kia là Nhậm Ninh Viễn, nhưng trong ảo giác sau khi ngực bị kiềm hãm, chẳng hiểu sao càng thêm hưng phấn, toàn thân đều nóng lên, sờ soạng ngực người nọ, xé quần áo, muốn đem người nọ đặt dưới thân.


Rồi sau đó quần áo của mình cũng bị cởi, dây nịt lỏng ra, chiếc quần quá rộng liền dễ dàng tuột đến mắt cá chân, người nọ cũng bước vào bồn tắm lớn, cảm giác trong nước trần trụi giao triền khiến tâm trí Khúc Đồng Thu sôi trào.


Bất tri bất giác anh liền ngồi vào bên thắt lưng người nọ, cuồng loạn hôn môi đến gần như thở không được, quả thực chỉ dựa vào hôn môi cũng sắp đạt tới cao trào, lúc người nọ muốn dời môi ra anh còn dây dưa không chịu, dám cùng người nọ hôn môi.


Hôn đến khi đau nhức mới thôi, rồi sau đó ngực bị cắn, bị cắn đến mức anh vặn vẹo nơi thắt lưng người kia, không ngừng rên rỉ. ɭϊếʍƈ và hôn dọc theo ngực đi xuống, cảm giác càng ngày càng tuyệt vời, mà lúc thứ bên trong đạt tới đỉnh, anh luống cuống bất an khi bộ vị bị thứ gì đó ấm áp vây quanh.


Trong hoan ái tùy ý, Khúc Đồng Thu đã hoàn toàn mất đi lý trí, cảm quan cũng đã biến mất, chỉ còn lại khoái cảm cùng người nọ da thịt thân cận.
Hương vị của người kia anh mê luyến quá, mỗi lần cao trào qua đều mềm nhũn phải cùng người nọ tứ chi giao triền chặt chẽ mới chẳng thấy rỗng không.


Tình ái chưa từng phong phú mà thỏa mãn đến thế, cho dù trong cảnh mơ hỗn loạn cũng hiểu được, thích lắm, thích vô cùng.


Khi Khúc Đồng Thu tỉnh lại, chỉ cảm thấy hơn phân nửa thân mình đều hỏng mất rồi, cảm giác như bị tháo hết nước, xương sống, thắt lưng, chân mềm nhũn, nằm trên giường, thế mà ngay cả sức lực đứng thẳng dậy cũng chẳng có. Mở trừng mắt thấy trần nhà của phòng khách sạn. Cố gắng hồi tưởng thì trí nhớ ngày hôm qua cũng chỉ đến đoạn bị Diệp Tu Thác và cái người cười đầy hớn hở kia tập kích mà thôi.


Rơi vào tập kích tất nhiên là rất kinh hoảng, nhưng tình hình trước mắt và việc bị tập kích lại có chút gì đó không giống, thế cho nên anh hoàn toàn không sợ hãi. Chưa nói đến hai người kia chẳng có khả năng đói bụng ăn quàng, cho dù anh thật sự bị kẻ xấu xâm hại, hiện tại cũng không thể dễ chịu như vậy.


Cả cơ thể đều mềm yếu, trong lòng không khỏi buồn bực, lại nghĩ chẳng ra lý do. Trong phòng dường như chỉ có mình anh, tấm màn rất nặng nơi cửa sổ được kéo xuống, ánh sáng mờ ảo, mọi thứ đều không rõ ràng.


Khúc Đồng Thu chỉ phải cố mà bò xuống giường, chống vào tường xoay người mới miễn cưỡng bước được hai bước, chân liền run lên cứ như là đã hoàn toàn miệt mài quá độ, anh có chút sợ chính mình phải tổn hao hết sức lực mà ch.ết.
“Chào.”


Khúc Đồng Thu cả kinh, thiếu chút nữa quỳ xuống.
Con người cao lớn đứng ở cửa phòng ngủ, giọng điệu bình thản: “Đói bụng chưa, ăn một chút gì đi.”


Đồng tử trong mắt Khúc Đồng Thu mở lớn thì đã thấy Nhậm Ninh Viễn mặc áo choàng tắm, tóc ẩm ướt, gương mặt mang mệt mỏi đẩy phần ăn tới. Những mảnh nhỏ trong trí nhớ vốn dĩ tìm khắp không thấy, đột nhiên đều chạy loạn ra, liều mạng mà đến gần, lại như ngũ lôi đánh trúng, ong ong đến mức anh phải nói lắp: “Tôi, không phải là tôi…”


“Ừ?”
Nghĩ đến việc anh cường bạo Nhậm Ninh Viễn, liền như đất trời xoay chuyển, nhật nguyệt vô quang, mặt đều trắng xanh: “Tôi, không phải là tôi đem anh…”
Nhậm Ninh Viễn ngẩn người, cười nói: “Cậu suy nghĩ nhiều quá. Không phát sinh chuyện như vậy đâu.”


Cơ thể cứng ngắc của Khúc Đồng Thu cuối cùng chậm rãi thả lỏng. Nghĩ đến bản thân anh cũng chẳng thể mạnh hơn Nhậm Ninh Viễn, nếu thật sự kiên quyết ăn Nhậm Ninh Viễn, anh thật sẽ bị sét đánh đến toàn thân chín vàng và giòn luôn, bây giờ không biết nên làm gì mới tốt.


Nhậm Ninh Viễn dọn xong bữa sáng: “Tôi chỉ giúp cậu giải quyết thôi. Không cần lo lắng.”
“...”


Nhìn anh lại có dáng vẻ như bị sét đánh, Nhậm Ninh Viễn còn nói: “Tôi nghĩ cậu khổ cực như vậy có lẽ cần tôi giúp đỡ, hy vọng không quá mạo phạm cậu. Khiến cậu gặp phải sự việc này, tôi thật xin lỗi. Bạn tôi nhất thời xúc động, làm việc không biết suy nghĩ, chuyện này tôi sẽ đòi lại công bằng giúp cậu.”


Kẹt trong từng trận sấm sét, cuối cùng Khúc Đồng Thu mơ hồ nhớ ra Nhậm Ninh Viễn giúp anh như thế nào, trong nháy mắt bị oanh tạc đến mức từ đỉnh đầu đến lòng bàn chân đều run lên. Cả đêm Nhâm Ninh Viễn đều dùng miệng hầu hạ anh, việc này so với việc anh thú tính cường bạo Nhậm Ninh Viễn càng làm anh cảm thấy được trời sụp đất nứt, khó có thể tin. Đến nửa ngày anh đều không thể động, rồi sau đó lại đứng ngồi không yên.


Nhậm Ninh Viễn trầm mặc một hồi mới hỏi: “Cậu khỏe không?”


Khúc Đồng Thu chỉ cảm thấy chính mình thậm chí không có cách nào khác nhìn thẳng vào đôi môi mỏng manh kia, nhìn một cái thôi là trong ngực cảm giác như có tảng đá lớn. Dù cho Nhậm Ninh Viễn nên ở thiên đường hay xuống địa ngục, thì với anh mà nói, người nọ cũng không nên ở chung trong một thế giới song song với anh.


Anh có thể quỳ bái, có thể hận người nọ tận xương, cho dù nói Nhậm Ninh Viễn giết người không gớm tay hiện tại anh cũng dễ dàng chấp nhận, vậy mà anh căn bản không thể tưởng tượng được người nọ lấy miệng giúp anh.


Thần thái Nhậm Ninh Viễn vẫn bình tĩnh, bưng lên một chén cháo tôm nóng cho anh: “Nhân lúc còn nóng thì ăn đi.” giống như dù cho làm bất cứ chuyện gì cũng sẽ không làm tổn hại khí thế cao cao tại thượng ấy, hoặc giả người nọ nguyên bản chính là người việc gì cũng có thể làm.


Khúc Đồng Thu bất giác cảm thấy, cho tới tận bây giờ, dường như chưa bao giờ anh nhận thức rõ Nhậm Ninh Viễn.






Truyện liên quan