Chương 3: Cố gia có con gái tên Cửu Tư.
Dịch: Minovan
Mấy năm trước, Trần Mộ Bạch im im ắng ắng mà xuất ngoại, mấy năm sau cũng là không nói một lời liền trở về. Quay lại chưa bao lâu, anh đã thu hồi được một nửa giang sơn của Trần gia vào trong tay, trông dáng vẻ giống như là đã nắm chắc mọi thứ, sợ rằng không phải là bản lĩnh mới một năm hai năm mà tạo thành được, rõ ràng ở một nơi xa xôi cách trở, lại có thể bày mưu tính kế, ra tay nhanh như sấm chớp, cướp đi miếng thịt trong bát người khác, tự nhiên sẽ kích thích khiến lòng người phẫn nộ thôi.
Trần Mộ Bạch đã sớm biết bữa ăn này không chỉ đơn thuần là một bữa ăn bình thường. Quả nhiên, anh vừa ngồi xuống không được bao lâu, mọi người xung quanh đã bắt đầu công khai, lén lút lên án anh, chỉ là anh của hiện tại vốn đã không còn là chàng trai đơn độc của năm đó nữa. Người đằng sau lưng anh cũng có rất nhiều, ý của anh chưa bao giờ anh phải tự nói ra, đương nhiên sẽ có người thay anh nói, những lời mà anh nói thì nửa giả nửa thật, lừa người ta đến mờ mịt mà mắt cũng không thèm chớp lấy một cái.
Càng nhiều người thì càng muốn ngừng cũng không ngừng được, có những lúc không phải anh muốn như thế nào mà còn do tình thế, lợi ích, những người đằng sau anh, những người đứng đằng sau bọn họ, ép cha con anh em người ta đến mức không thể nào có thể hòa thuận được.
Trong phòng, một đám người không ngừng kể khổ, không ngừng châm biếm, trào phúng lẫn nhau, thế nhưng chủ sự lại không nói lấy một câu, Trần Mộ Bạch cũng không hề nóng vội, gương mặt không rõ cảm xúc, chỉ cúi đầu ngồi uống trà. Anh không vội, ắt sẽ có người không thể nhẫn được nữa.
Quả nhiên, Trần Mộ Vân đã lên tiếng trước, “Từ trước đến này, phía nam đều là do tôi quản, đây cũng là do cha ngầm cho phép, vậy mà mới có một vài vị trí vừa trống, em ba lại phái người đi cướp, có phải là tay cũng giơ quá dài rồi không?”
Trần Mộ Bạch bây giờ càng ngày càng thâm trầm, giữa hai đầu lông mày nhíu lại như có chút phiền muộn, mệt mỏi nhưng lại không ngăn được vẻ hấp dẫn. Gương mặt điển trai so với lúc trước càng lúc càng vượt trội, ung dung tự tại trả lời, “Địa bàn của mình còn không giữ được, chỉ có thể chứng tỏ rằng anh không có khả năng. Hơn nữa, từ lúc nào mà khi làm việc, người trong Trần gia lại đi nghiên cứu việc ai trước ai sau, phân biệt vai vế rồi đây? Nếu như đúng là như vậy, lão gia cũng không phải con trưởng, sao có thể ngồi lên vị trí người đứng đầu chứ?”
Anh vừa dứt lời, không khí trong phòng bỗng nhiên lặng ngắt như tờ, không ai dám tiếp lời nữa. Đề tài cố kỵ như thế này, từ trước đến nay, cũng chỉ có Tam thiếu không có chuyện gì cũng dám bới ra mà nói, mà lúc nào cũng là dáng vẻ lười biếng, càng làm cho người ta căm ghét.
Trần Mộ Bạch cúi đầu mân mê chiếc cốc, lá trà trong chén nổi lên xoay tới xoay lui, thế nhưng anh lại không hề uống lấy một ngụm. Một lúc lâu sau, anh mới ngẩng đầu nhìn về phía Trần Mộ Chiêu, “Trần Mộ Chiêu, anh nói xem? Anh cả thân mến của tôi là đang oan ức thay anh đó! Theo lý mà nói, Trần Mộ Chiêu anh mới là cháu đích tôn chính thống mà!”
Một lời thôi mà đã đẩy cả Trần Mộ Vân lẫn Trần Mộ Chiêu lên tới đầu sóng ngọn gió, Trần Mộ Chiêu ngẩng đầu đối mặt với Trần Mộ Bạch, rõ ràng anh trông chẳng khác gì dáng vẻ của mấy năm trước, chỉ có điều đã trưởng thành lên rất nhiều, rõ ràng vẫn là dáng điệu biếng nhác như thế, lại làm cho Trần Mộ Chiêu đột nhiên thấy âm hiểm, vô thanh vô thức cả người đều đổ một tầng mồ hôi lạnh.
Trần Mộ Chiêu hiểu rõ Trần Mộ Bạch đang làm cái gì, đây là “đánh đòn phủ đầu”, cảnh cáo anh không nên dẫm lên vết xe đổ, ảo tưởng muốn hợp tác với Trần Mộ Vân để đối địch với anh ta
Trần Mộ Vân vừa nghe xong liền không để ý tới Trần Mộ Bạch nữa, lập tức quay ra giải thích với Trần Minh Mặc, “Ba, con không có ý này! Em ba đang vu khống con!”
Trần Minh Mặc ngược lại không tỏ vẻ gì, chỉ ngẩng đầu nhìn Trần Mộ Bạch vốn đang ngồi phía bên tay phải của ông. Mấy năm không gặp, gương mặt này càng lúc càng giống người phụ nữ đó, lại càng lúc càng khó đoán, vừa hay vào đúng độ tuổi đẹp nhất trong cuộc đời, lại có thể ở trong trường hợp này mà nói đến mức hợp tình hợp lý như vậy, khiến cho một nửa thuận theo anh, ra tay càng lúc càng mạnh mẽ, tố chất, năng lực càng lúc càng thâm sâu, thật không hổ là con trai của ông.
Trong mắt của Trần Minh Mặc, đứa con trai này là giống ông nhất, có dã tâm có thể gánh vác được mọi thứ, chỉ là không biết nó có tàn độc được giống ông hay không.
Trần Mộ Vân thấy Trần Minh Mặc chỉ im lặng không nói thì càng lúc càng sợ, “Ba…”
Trần Minh Mặc chỉ trừng mắt nhìn anh ta một cái, anh ta liền lập tức ngoan ngoãn, không dám tiếp tục giải thích nữa.
Thân phận của Trần Mộ Chiêu từ trước đến nay vẫn luôn là đại kỵ đối với Trần Minh Mặc, lúc này anh ta đương nhiên không thể giúp mình nói lấy nửa câu, chỉ có thể tỏ ra ốm yếu, rất đúng lúc mà ho lên vài tiếng, “Chú, cháu có chút không khỏe, xin phép được về trước.”
Trần Minh Mặc đương nhiên cũng tỏ ra một dáng vẻ quan tâm mà một trưởng bối nên có, “Chú ý sức khỏe, nghỉ ngơi nhiều vào.”
Trần Mộ Chiêu cười khổ, “Sức khỏe của cháu càng ngày càng kém đi, cũng không biết sẽ sống đến ngày nào…”
Vừa nói vừa im lặng quan sát sắc mặt của Trần Minh Mặc, anh ta nói nhiều đến như vậy cuối cùng cũng chỉ là để Trần Minh Mặc yên tâm. Anh ta không còn sống được lâu nữa, căn bản không nghĩ tới việc sẽ thay ba của anh ta mà tranh đoạt cái gì cả.
Trần Mộ Bạch xem người ta diễn một cách rất nghiêm túc, trong lòng không giấu được mà khen ngợi, đám người này diễn xuất càng lúc càng hoàn hảo, bất tri bất giác mà cong cong khóe môi mang theo nụ cười khinh miệt
Cùng lúc, Cố Cửu Tư đang đứng ở bên ngoài cũng nở một nụ cười tương tự như vậy, trò hay mới vừa vén màn, trong lòng cô đã hiểu rõ. Trước khi đến Trần gia cô đã đọc qua mấy chục lần tài liệu về gia đình này, ngày hôm nay lại được xem một màn kịch như vậy, đương nhiên cô cảm thụ được càng sâu sắc hơn.
Những màn kịch như vậy cô đã xem nhiều rồi, chỉ là cũng ít người có thể diễn thật đến như vậy, thật sự đều là những cao thủ không ai hơn kém ai. Tuy đúng là đã xem qua vô số lần, thế nhưng cô vẫn không kìm được mà vỗ tay tán thưởng trong lòng.
Trong mắt của Cố Cửu Tư, những người được gọi là ưu tú chỉ được chia làm hai loại, một loại là trang bị tốt, giống như Trần Mộ Vân. Tuy nói rằng anh ta kém cỏi, thế nhưng anh ta là kết quả của cuộc liên hôn giữa hai nhà Trần Đổng, chỉ đơn giản có hai cái họ này thôi cũng khiến cho bao nhiêu người đuổi theo không kịp. Loại còn lại chính là bất kể anh ta có ngậm thìa vàng mà sinh ra hay không, anh ta chỉ cần vô ý đứng đó thôi, cũng khiến cho vạn người phải nhìn ngắm, đơn giản mà nói chính là thuộc tính cao, giống như Trần Mộ Bạch.
Còn Trần Mộ Chiêu, trang bị không tốt, thuộc tính cũng không cao, thực sự không thể nào được gọi là ưu tú, thế nhưng loại người này cũng chính là loại nguy hiểm nhất, trông thì có vẻ không có ham muốn ước ao gì, thế nhưng lại không khác gì một con rắn độc, luôn ẩn nấp trong bóng tối. Cố Cửu Tư vẫn nhớ lúc anh ta rời đi, cô thấy rất rõ ánh mắt ấy ánh lên đầy vẻ tàn độc.
Mọi người trong phòng vì vẻ mặt thâm trầm khó dò của Trần Minh Mặc mà đều im lặng.
Một lúc lâu sau, Trần Minh Mặc mới mở miệng, “Ta lớn tuổi rồi, cũng không quản được bọn con như trước nữa. Thế nhưng quy tắc vẫn là quy tắc, nếu như đã có quy tắc thì cứ theo đó mà làm, Mộ Bạch sau này còn cũng bớt động tay vào địa bàn của người khác, Mộ Vân, con là anh, lần này coi như nhường em con đi.”
Ý trên mặt chữ thật ra vô cùng đơn giản, chẳng qua chỉ là một người cha đang cố gắng điều hòa sự mâu thuẫn của hai anh em họ, hai bên đều nên lùi một bước, thế nhưng thâm ý sâu xa lại khiến cho tất cả mọi người ở đây đều hiểu rõ. Lão gia đã nói, “Bớt nhúng tay”, chứ không phải là “Đừng nhúng tay.”. Bề ngoài thì trông ông luôn tỏ ra công bằng, thật ra là ông đã hơi nghiêng về phía của Trần Mộ Bạch, trong lòng mọi người không ngừng thở dài. Cứ thể tiếp tục, Tam thiếu thật sự là không thể bì kịp rồi.
Trần Mộ Vân đương nhiên không phục, vẫn còn muốn cãi lại thì đã bị người đằng sau kéo tay áo ngăn lại, trong lòng thì không ngừng hối hận sao mình có thể đi theo một người mà không biết phân biệt tình hình như thế này chứ!
Trần Minh Mặc quét mắt nhìn đám người, “Vốn dĩ bữa tiệc gia đình vốn đang tốt đẹp lại bị mấy người làm cho ngột ngạt như thế này, được rồi, thức ăn đều nguội hết rồi, mau đi ăn thôi!”
Trên bàn ăn, mọi người cũng không hề giấu diếm mà liên tục nịnh hót Trần Mộ Bạch, anh chỉ mỉm cười tiếp nhận, cả màn kịch này có lẽ cũng chỉ có anh và Trần Minh Mặc là hiểu chuyện gì đang diễn ra.
Trên bàn tiệc, Trần Mộ Bạch có uống vài ly, nên đành ở lại trong viện nghỉ ngơi. Lúc trời sập tối, Trần Minh Mặc bước vào phòng của Trần Mộ Bạch, người già nào đó thì dáng vẻ thâm trầm không nói, mặt đen như đít nồi, còn người trẻ tuổi nào kia thì nhẹ nhõm, sung sướng, ung dung tự tại.
Trần Tĩnh Khang nháy mắt với anh đến mức sắp rút gân rồi thì anh mới bắt đầu mở miệng, “Ba có chuyện gì sao?”
Sắc mặt của Trần Minh Mặc càng khó coi hơn, thế nhưng khi mở miệng thì giọng điệu lại vẫn nhàn nhạt như vậy, “Lần này con quá đáng rồi.”
Trần Mộ Bạch khoa trương kinh ngạc kêu lên một tiếng, liền thành thật nói, “Sao lại thế chứ? Tất cả những điều con làm không phải là ý của ba sao? Mấy vị trí kia đều do ba chỉ định, con mới đi cướp chứ! Không phải ba nói không được để rơi vào tay nhà họ Đổng sao?”
Trần Minh Mặc nhìn anh một cái, giọng điệu có chút trách cứ, “Không phải cũng có mấy cái ta không bảo con cướp con cũng cướp sao!”
Trần Mộ Bạch đột nhiên cười, thờ ơ nhìn Trần Minh Mặc một cái, “Tiếng xấu cũng đổ cho con rồi, lại còn không cho con hời một chút?”
Trần Minh Mặc cũng hiểu rõ tính tình càn quấy của anh, hơn nữa chuyện này anh làm cũng sạch sẽ, ông đương nhiên sẽ không tiếp tục bới móc nữa, giơ tay chỉ về phía người đang đứng ngoài cửa, “Con vừa mới về nước, có thể là không quen thuộc lắm. Trần Tĩnh Khang lại sơ ý, hấp ta hấp tấp, để cậu ta chăm sóc con ta không yên tâm, vậy nên ta đã tìm một người đến thay, sau này nó sẽ đi theo con!”
Trần Mộ Bạch nhìn ra phía ngoài, liền nhìn rõ người kia là cô gái mà anh đã gặp lúc chiều, khoa trương mà nói, “Ôi, con còn tưởng đây là đứa em gái thất lạc mà ba mới tìm được về chứ, thật không ngờ ba lại chuẩn bị cho con ư? Đúng là có chút thụ sủng nhược kinh*!” (thụ sủng nhược kinh: được cưng chiều nên sinh ra sợ hãi)
Mặt Trần Minh Mặc đen lại, cũng không đợi anh nói đồng ý hay không đã để lại Cố Cửu Tư rồi rời đi.
Trần Tĩnh Khang đối với chuyện Cố Cửu Tư từ trên trời rơi xuống đột nhiên đến cướp chén cơm của mình thì cực kỳ khó chịu, Trần Minh Mặc vừa bước chân ra khỏi cửa, cậu liền đáng thương ôm lấy chân của Trần Mộ Bạch mà hỏi, “Em làm gì có sơ ý hấp ta hấp tấp đâu đúng không? Thiếu gia, cậu nói đi, có phải em chăm sóc cậu rất tốt không?”
Vừa dứt lời, cậu liền u oán liếc mắt nhìn người đang đứng dưới tàng cây trong viện kia.
Trên mặt Trần Mộ Bạch vẫn là nụ cười thờ ơ.
Anh ở trong phòng, cô đứng bên ngoài.
Gương mặt xinh đẹp, trắng trẻo, hai mắt rũ xuống, cô đứng dưới tàng cây ở trong viện, cả người thấm đẫm hơi lạnh ban đêm.
Lúc Trần Mộ Bạch tiễn Trần Minh Mặc quay trở về liền nhìn thấy một khung cảnh như thế..
Đương nhiên, anh không nói gì liền quay người trở về phòng.
Ở trong phòng, nên làm gì thì anh làm đó, mà Trần Tĩnh Khang thì cứ một lúc lại trộm mở cửa, chỉ để một khe hở rồi nhìn cô.
Cuối cùng, ngay đến cả Trần Tĩnh Khang lúc nãy còn nghiến răng nghiến lợi bây giờ lại bắt đầu mềm lòng rồi, dè dặt đi cầu xin anh, “Thiếu gia, hay là để cho cô ấy vào trong đi, đã đứng cả tối rồi, chả động đậy gì cả.”
Anh vừa mới trở về không lâu, chuyện của Trần gia, chuyện công ty, một đống chuyện cần xử lý, anh bận tới mức không thể ngẩng đầu lên được, nghe xong cũng không để ý lắm chỉ “Ừm.” một tiếng.
Đợi đến khi anh xử lý xong công việc, ngoài kia trời đã tờ mờ sáng, Trần Tĩnh Khang ngồi dưới đất ôm lấy chân sofa mà ngủ đến không biết trời đất. Anh vừa mở cửa sổ, không ngờ thấy cô vẫn còn đang đứng đó, rõ ràng cách mấy bước thôi là một chiếc ghế đá vậy mà cô lại đứng đó cả một đêm.
Nghe thấy tiếng động, cô liền ngẩng đầu lên, đáy mắt trong suốt nhìn anh, không thấy một chút mệt mỏi nào cả, đối mắt với anh đến vài phút mà vẫn bình tĩnh, im lặng đến như vậy, sau đó lại giống như lần đầu tiên gặp anh, cúi đầu xuống cực nhanh.
Trần Mộ Bạch suy nghĩ một lát, đi đến bên cạnh Trần Tĩnh Khang đá đá vài cái, hai mắt cậu lim dim mở ra, vẻ mặt mờ mịt nhìn anh.
“Đi gọi cô ấy vào đi.”
Trần Tĩnh Khang dụi mắt vài cái liền đứng lên, sững sờ một lúc mới chợt nhận ra, cả khuôn mặt nhăn lại, “Thiếu gia, kể cả cậu có cho cô ấy theo cậu, em vẫn là người cậu tin tưởng nhất, đúng không?”
Lúc này, Trần Mộ Bạch mới hiểu được suy nghĩ trong lòng của Trần Tĩnh Khang, có chút buồn cười gật gật đầu.
Trần Tĩnh Khang dường như thở phào nhẹ nhõm, đi đến bên cạnh cô gái, ấp a ấp úng mãi mới mở miệng, “Này… thiếu gia gọi cô vào trong.”
Cố Cửu Tư gật đầu, nhìn cậu cười một cái, “Cảm ơn.”
Trần Tĩnh Khang đương nhiên vì nụ cười của Cố Cửu Tư mà đỏ cả mặt, lắp ba lắp bắp trả lời, “Không…Không…. Không cần cảm ơn…”
Mặt trời dần dần lên cao, tia nắng đầu tiên của một ngày mới chiếu vào trong phòng, Trần Mộ Bạch lười nhác dựa vào sofa, Cố Cửu Tư rũ mắt đứng cách đó vài bước, vẻ mặt hờ hững đếm hoa văn trên thảm.
“Cô tên là gì?”
“Cố Cửu Tư.”
Gương mặt cô tràn đầy ánh nắng mặt trời, ngẩng đầu nhìn về phía người đàn ông đang ngồi phía đối diện, đáy mắt rất nhanh xoẹt qua một nỗi buồn không rõ.
Đây là lần đầu tiên họ gặp mặt, lại cũng không phải là lần đầu tiên gặp mặt. Đây là câu đầu tiên họ nói với nhau, lại cũng không phải là lời đầu tiên họ nói với nhau.
Cảnh vẫn hệt như vậy.
Tựa như gặp cố nhân.