Chương 8: Diễn xuất

Dịch: Minovan


Bởi vì một tiếng Mộ Thiếu này, Trần Mộ Bạch đột nhiên cảm thấy buồn bực, anh có cảm giác rằng, khi cô cúi đầu trước anh không phải vì cô kính trọng anh mà cô đang muốn che giấu đi ánh mắt khinh thường của mình, một tiếng Mộ Thiếu này, nghe cô gọi thì có vẻ cực kỳ cung kính, nhưng thật ra sâu trong lòng lại cực kỳ chán ghét.


Tuy rằng sau này cô ở bên cạnh anh rất lâu, học được cách che giấu, hoặc do tình thế ép buộc phải thỏa hiệp, ánh mắt như muốn che đậy sự chán ghét đó dường như không còn thấy nữa, thế nhưng mỗi lần Trần Mộ Bạch nhớ lại đều cảm giác như có một cái gai đâm sâu trong lòng, đau đến khó nhịn.


Sau này anh cẩn thận nghĩ lại thì lại thấy không đúng nữa, cô không thể nào là cô gái Nine Gu trong câu chuyện kia. Một người như vậy sao có thể cam tâm ở bên cạnh anh mà làm những việc như vậy chứ.


Mấy năm qua cô ở bên cạnh anh, im lặng sắm vai một người trợ lý đắc lực, nói là trợ lý, thế nhưng cô lại không nịnh hót, không lấy lòng anh, ngay cả nói chuyện cũng không nói được vài câu.


Lúc bị dồn dép đến mức nóng nảy, cô cũng chỉ trưng ra một bộ mặt cười cười mà phản bác lại, tựa như những ngày tháng rực rỡ năm đó không có liên quan gì đến cô. Không biết rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra, khiến cô lưu lạc đến bước đường phải làm một quân cờ trong tay của Trần Minh Mặc?


available on google playdownload on app store


Thật ra khi hỏi cô câu đó, anh không mong chờ có thể nghe được đáp án nào từ cô, tâm tư của cô trước nay đều kín đáo, làm việc vô cùng cẩn thận đến mức nước cũng không lọt nổi khe, ngay cả một cốc trà thôi mà cô cũng có thể giữ được một nhiệt độ thích hợp không nóng không lạnh, bất cứ lúc nào cũng có thể đưa cho anh. Nếu như cô không muốn anh biết về quá khứ của mình, tất nhiên cũng sẽ không để lộ ra bất cứ sơ hở nào cả, thế nhưng hôm nay cô lại chủ động làm lộ ra. Năm đó có không biết bao nhiêu người cầu anh có thể chỉ điểm giúp họ một ít, thế nên anh rất hiểu được nội dung hai từ “cảm giác” này của Cố Cửu Tư là hiếm có như thế nào.


Người trong giới này, đều giống như những con bạc, những người càng xuất sắc thì càng tỏ ra bình thản, khiêm tốn coi đó là vận may, nhưng ở đâu ra mà lắm vận may như vậy, tất nhiên sự thành công đó đều là kết quả của những quyết định phải được trải qua trăm ngàn những đắn đo suy nghĩ, thế nhưng người ta từ trước đến nay đều không màng tới quá trình, họ chỉ xem trọng kết quả, những đắng cay, khổ sở trong đó liệu có mấy người có thể hiểu được.


Trần Mộ Bạch nhìn những giọt nước từ từ trượt xuống, cái tên vốn còn rõ ràng nay đã dần dần mờ đi, anh chợt thở dài, hai đầu lông máy nhíu lại, thấp giọng lẩm bẩm, “Cố Cửu Tư, rốt cuộc… em là người như thế nào.”


Trần Mộ Bạch rất nhanh đã trở lại bình thường, quay người rời khỏi phòng làm việc thì thấy Trần Tĩnh Khang đang đứng ngay ngắn trước cửa.


“Nói đi.” Anh vừa đi vừa nói, cho đến khi ngồi xuống sofa ở ngoài phòng làm việc thì Trần Tĩnh Khang mới bắt đầu mở miệng, chầm chậm kể lại câu chuyện xảy ra lúc ban ngày, đang nói đến đoạn Cố Cửu Tư bị hất nước vào mặt, Trần Mộ Bạch liền giơ tay tỏ ý bảo cậu ta dừng lại.


“Có bị bỏng không?”
Trần Tĩnh Khang hơi sững người lại, “À… Em không chú ý, nhưng nhìn phản ứng của chị Cố thì chắc là không nóng.”


Trần Mộ Bạch hừ lạnh một tiếng, thế nhưng không thấy sự khinh thường và giễu cợt như mọi khi, “Hôm nay là ngày đầu tiên cậu quen cô ấy sao? Có nóng chắc cũng không biết kêu một tiếng, có khác gì một cái đầu gỗ đâu.”


Trần Tĩnh Khang cũng không quá để ý đến lời nói của anh, cậu xắn tay xắn áo lên giống như có chút hào hứng, “Cô gái kia nên xử lý như thế nào? Lại dám ức hϊế͙p͙ chị Cố!”
Trần Mộ Bạch nhếch môi cười một cái, “Nên làm như nào còn cần tôi chỉ cậu sao?”


Sau khi nói xong, anh liền đứng dậy đi xuống dưới lầu, nhận được sự ngầm cho phép của anh, Trần Tĩnh Khang cười như hoa đào nở rộ giữa tháng Ba.
Vừa bước xuống dưới tầng, anh đúng lúc gặp phải Cố Cửu Tư đang bưng bát mỳ từ trong phòng bếp ra.


Anh ăn được vài miếng liền nhíu mày nhìn cô, vẻ mặt như kiểu ăn đồ ôi nên không muốn trả tiền, “Em nói xem, Cố Cửu Tư, những món em nấu thật là… càng ngày càng khó ăn…”


Cô cũng ngoan ngoãn đứng đó không nói lại một lời, cô biết anh không phải là kiểu người kén ăn, đồ ăn cô làm đúng là không được ngon miệng lắm. Nhất là mấy ngày hôm nay trời còn nồm ẩm, tay phải của cô đau đến kinh khủng, hôm nay cô có thể kéo mỳ làm được như vậy đã là tốt lắm rồi.


Tuy nói như vậy thế nhưng anh vẫn ăn hết sạch, cô đang định đi thu dọn chén bát thì đã bị anh ngăn lại, dáng vẻ thong dong nhìn cô một lúc rồi mới mở miệng, “Ngồi xuống, nói chuyện một chút?”
Cô gật đầu.


Trần Mộ Bạch nhìn cô rất lâu, híp mắt hỏi cô, “Cố Cửu Tư, có phải là em rất ghét tôi?”
“Không dám.” Giọng điệu cô vẫn bình thản không chút gợn sóng, cũng giống như đáp án cực kỳ tiêu chuẩn vừa rồi của cô, “Sao Mộ thiếu lại nghĩ vậy chứ?”


Trần Mộ Bạch vuốt ve hoa văn của chiếc cốc sứ đang cầm trên tay, “Em có biết không, người khác gọi tôi Mộ thiếu tôi sẽ nghe ra được ý kính cẩn của họ, còn em gọi, lại khiến tôi cảm thấy như đang cố ý khiêu khích.”


Cố Cửu Tư lập tức tỏ ra vô cùng hoảng sợ, thế nhưng giọng điệu vẫn tiện thể khiêu khích, “Mộ thiếu, tôi đối với anh cũng rất cung kính mà.”
Diễn kịch thôi mà, ai không biết chứ.
Vẻ mặt anh lại chả có chút biểu tình nào, trực tiếp nhận xét, “Diễn xuất hơi giả.”


Sắc mặt cô đương nhiên đã thay đổi, lại kêu một tiếng Mộ thiếu lần nữa, “Mộ thiếu, anh có muốn thử lại không?”


“Cố Cửu Tư, thực ra em không muốn cười với tôi đúng không?” Anh nhìn cô một lúc, đổi tư thế ngồi rồi lại nói tiếp, “À, không, không chỉ mình tôi, mà là đối với tất cả mọi người. Em chỉ biết dùng vẻ tươi cười để bảo vệ bản thân, tôi nói không sai chứ?”


Nét mặt tươi cười của cô lại không hề giảm bớt, “Sao anh lại nói vậy chứ?”
Trần Mộ Bạch đương nhiên không trả lời câu hỏi của cô, “Em đang sợ? Trong lòng em càng sợ, sẽ càng cười vui vẻ hơn.”


Nụ cười trên môi cô dần dần biến mất, lạnh lùng nhìn anh, “Anh dựa vào đâu mà nói tôi đang sợ hãi.”


“Bởi vì chúng ta là cùng một loại người, con người sẽ luôn nhận ra đồng loại của mình kể từ cái nhìn đầu tiên.” Trần Mộ Bạch híp mắt lại, giống như đang nhớ về quá khứ, “Lúc tôi mới vào nhà họ Trần cũng giống hệt em, không thích nói chuyện, đối với ai cũng là một bộ mặt lạnh lẽo, thế nhưng sau này tôi học được cách cười với bọn họ, bất kể trong lòng tôi có đang ghét họ ra sao, trên gương mặt cũng sẽ không biểu hiện ra bất cứ sơ hở nào, tôi vẫn có thể cười với bọn họ, bởi vì tôi biết chỉ có cười với bọn họ mới có thể bảo vệ bản thân mình, mới có thể tiếp tục sống, thế nên tôi đương nhiên có thể phân biệt được nụ cười của một người là thật hay là giả.”


Cảm giác bị người khác nhìn thấu thật không dễ chịu gì, Cố Cửu Tư cố gắng mãi vẫn không thể nào mỉm cười được, chỉ đành ngang ngạnh trả lời, “Cảm ơn đã chỉ bảo.”


“Hình như… em không phục? Hình như em không hề sợ tôi một chút nào nhỉ?” Trần Mộ Bạch đột nhiên cảm thấy hứng thú.
Cô lập tức cả kinh, “Sao có thể chứ?!”
Anh liếc nhìn cô một cái, “Chiêu này dùng nhiều quá rồi, vừa mới dùng xong.”


Cô cũng không thèm diễn nữa, dựa vào chiếc ghế đằng sau lười biếng nói, “Có bao nhiêu người sợ anh đến vậy, thêm tôi cũng không nhiều thêm, bớt đi tôi cũng không ít đi, nếu như tôi với bọn họ đều sợ anh, không phải là rất vô vị sao?”


“Ừm, nói cũng có lý.” Trần Mộ Bạch có vẻ tán đồng với cách nghĩ này của cô nên gật đầu, “Tiếp tục.”
“Huống hồ…” Cô hơi dừng một chút, nhìn anh với ánh mắt vô cùng thản nhiên, “Huống hồ tôi là người của Trần Minh Mặc.”


“Khiêu khích rất hay!” Trần Mộ Bạch cũng không hề tỏ ra tức giận, mà còn cười hỏi lại, “Thế nhưng em có chắc Triệu Minh Mặc cũng coi em như người của mình?”


Đối với tình hình của bản thân mình, cô đương nhiên rất rõ ràng, cũng không nhất thiết phải che giấu, “Tôi biết là không phải, thế nhưng tôi cũng chắc chắn tôi không phải người của anh.”
Trần Mộ Bạch cười hỏi lại, “Sao lại nói vậy?”


“Người khác đều nói tôi chẳng qua chỉ là một con chó mà Trần Minh Mặc nuôi, nếu như đã vậy đương nhiên có thế nào ông ta cũng sẽ là chủ của tôi, nếu như phản bội, thế thì tôi đúng là chó cũng không bằng rồi.”


Giọng nói của cô rất bình thản, môi hơi cong lên, nụ cười vừa nhạt vừa cô đơn.
Dáng vẻ của anh vẫn thanh nhàn như vậy, thế nhưng khi nghe thấy câu này ngón tay hơi giật một chút, nhắm mắt lại, mi mắt anh vốn rất mỏng, cho đến khi mở mắt ra thì không còn nhìn ra điều gì bất thường nữa.


Thật ra những lời khó nghe hơn như vậy anh cũng đều nghe qua rồi, chỉ không ngờ cô lại có thể nói ra một cách nhẹ nhàng như thế.
“Cố Cửu Tư, nếu như ngay cả em cũng không xem mình là một con người thì thật sự sẽ không có ai nghĩ em là người nữa.”


Giọng nói của anh cũng vô cùng nhẹ nhàng, không nghe ra được là đang vui hay buồn, “Thật ra, Trần Minh Mặc huấn luyện em rất tốt, chỉ là mất đi suy nghĩ cá nhân mà thôi. Nếu như một người không có những suy nghĩ cho riêng mình, cuối cùng cũng chỉ là một quân cờ, tất nhiên sẽ có ngày bị vứt bỏ. Mấy năm qua em ở trong Trần gia, chắc cũng biết số phận của những quân cờ bị Trần Minh Mặc vứt bỏ đều có kết cục thảm hại như thế nào.”


Cố Cửu Tư đột nhiên cười, ngay cả giọng điệu của trở nên dịu dàng hơn, nửa đùa nửa hỏi, “Mộ thiếu, là đang dụ quân địch đầu hàng sao?”


“Không phải.” Anh đương nhiên nghe ra giọng điệu châm chọc của cô, biết rõ câu chuyện này đã đi vào ngõ cụt rồi, rõ ràng là cô không muốn nói tiếp nên anh liền chỉ vào chiếc bát vẫn còn đang ở trên bàn, cũng rất phối hợp châm chọc theo cô, “Chỉ là… ăn no nên rỗi hơi thôi.”


Cô tiếp tục thu dọn bát đĩa quay về phòng bếp, ngay khi vừa xoay người, nụ cười liền biến mất, sắc mặt đông cứng.


Mấy năm gần đây, con đường cô đi càng lúc càng khó, mỗi một bước đều phải đi thật chắc chắn, đi một bước nghĩ ba bước, cô sớm đã càng ngày càng không dám bước tiếp nữa, chỉ đành duy trì tình trạng hiện tại thôi.


Ý của anh, không phải là cô không hiểu, chỉ là… cô không dám đánh cuộc, cô không thể thua.


Qua vài ngày sau, tuyết không còn rơi nữa, Cố Cửu Tư đã bận rộn suốt một buổi sáng, lúc được về chỗ ngồi liền cảm thấy cực kỳ ấm áp, nghiêng đầu một cái liền có thể nhìn thấy ánh nắng ngoài hiên cửa sổ, cảm giác này thật tuyệt biết bao.


Ánh mắt trời trong một ngày mùa đông, ấm áp rực rỡ, ánh nắng vàng rực hắt xuống, cực kỳ chói mắt, không còn cảm thấy được những cơn gió lạnh đến thấu xương ngoài kia, ngay đến trong lòng cũng cảm thây ấm áp


Cô hơi híp mắt lại, ánh nắng ngoài kia khiến hai mắt của cô hơi đau, mặt trời mang theo những tia nắng ấm áp xuyên qua ô cửa sổ, nhẹ nhàng nhảy múa không ngừng trên mặt cô, cô chầm chậm giơ tay ra như muốn bắt lấy những tia nắng vàng ấy.


Lúc vừa bước ra khỏi phòng làm việc, Trần Mộ Bạch đang định nói gì đó thì lại bị khung cảnh trước mắt làm cho sững lại không nhớ ra mình định nói gì nữa..


Anh chỉ cảm thấy tình cảnh trước mắt này có chút quen thuộc, lại không nhớ được rằng mình đã từng nhìn thấy ở đâu. Đáp án dường như vẫn luôn ở trong đầu, thế nhưng không làm sao có thể bắt lấy.
Trần Mộ Bạch cũng chỉ nhìn chăm chú một lát, rất nhanh liền quay lại phòng làm việc.


Cố Cửu Tư bị tiếng bước chân từ đằng xa làm cho giật mình, lúc này cô mới hoàn hồn, nhìn thấy Giang Thánh Trác đang chậm rãi đi tới. Cô đang định đứng lên thì liền nhìn thấy Giang Thánh Trác phất phất tay, gương mặt trông không có một chút thiện chí nào hết, sau đó chỉ vào văn phòng của Trần Mộ Bạch nói, “Cô cứ bận đi, tôi tìm Trần Tam Nhi.”


Vừa dứt lời, anh ta đã đẩy cửa phòng làm việc của Trần Mộ Bạch, nghênh ngang bước vào trong.


Giang Thánh Trác và Trần Mộ Bạch từ bé đến lớn lúc nào cũng ầm ĩ như vậy, hai chàng trai tuấn tú đến mức khiến cho người khác đố kỵ, cho dù có đánh nhau thì trông vẫn đẹp mắt, thế nên không có ai coi việc ầm ĩ của hai người họ là thật cả, mà mồi lửa châm ngòi cho mối mâu thuẫn giữa hai người họ là từ chuyện một người chị họ xa của Trần Mộ Bạch được gả cho một người chú họ xa của Giang Thánh Trác, vẫn nhớ khung cảnh ngày hôm đó là như thế này:


Trần Mộ Bạch: “Chị, Anh rể.”
Giang Thánh Trác: “Chú út, thím út.”
Người chị nào đó, chú út nào đó đều mỉm cười lại coi như đáp lời, ai biết được ngay một phút sau đã biến thành như thế này.


Trần Mộ Bạch: “Giang Tiểu Tư, chú út cậu lấy chị họ tôi, có phải cậu nên gọi tôi một tiếng cậu không?”
Giang Thánh Trác ngay lập tức đạp anh một cái, “Cút!”
Mà Trần Mộ Bạch bị đạp một cái, thẹn quá hóa giận, “Giang Thánh Trác, mẹ nó*!”


Giang Thánh Trác cười lên một tiếng, “Haha, Ba tôi là con trưởng, không có bác.”
(你大爷: là một câu chửi thề đơn thuần, 你大爷 còn có nghĩa khác là bác cả, Giang Thánh Trác chơi chữ lại để mỉa mai gia đình nhà anh Bạch thôi)
Trần Mộ Bạch: “…”


Từ đó về sau những trường hợp như thế không ngừng lặp lại.
Trần Mộ Bạch: “Giang Tiểu Tứ, gọi cậu đi.”
Giang Thánh Trác: “Cút!”
Trần Mộ Bạch: “Gọi cậu!”
Giang Thánh Trác: “Biến!”


Hai người họ cứ ầm ĩ như vậy, thế nhưng trưởng thành rồi thì đương nhiên cũng biết kiềm chế hơn trước, không giống như hồi nhỏ cứ hễ gặp nhau là muốn công kích nhau nữa, thế nhưng người này, người kia vẫn thấy đối phương không thuận mắt. Mọi người đều biết rõ, Trần gia Tam thiếu với Giang gia Tứ thiếu không thể nào cùng ngồi ăn cơm trên một chiếc bàn được.


Không lâu trước đó, bảo bối trong lòng, Kiều Nhạc Hi kiêm “bạn gái cũ” của anh ta bị Mạnh Lai giở thủ đoạn ép rời đi, mà Mạnh Lai trong tức khắc liền biến thành người bên gối của Trần Minh Mặc, trong lòng Giang Thánh Trác vô cùng tức giận, thế nhưng lại không làm được gì cô ta, không phải người ta vẫn hay bảo “Bố làm con chịu” sao, bất kể có việc gì hay không, Giang Thánh Trác cứ rảnh rỗi lại chạy đến chỗ Trần Mộ Bạch trêu chọc anh ta, tìm anh ta xả mối hận này.






Truyện liên quan