Chương 14: Thù này không báo không phải quân tử.
Dịch: Minovan
Sau khi Trần Mộ Bạch bỏ đi , Cố Cửu Tư lại vòng lại nơi tối tăm đó để đi tìm điện thoại.
Vậy mà cái tên Trần Tĩnh Khang đang cầm đèn pin đứng bên cạnh vẫn cứ liên tục lẩm ba lẩm bẩm không ngừng, “Chị Cố, chị đúng là không cẩn thận gì cả, sao lại có thể quên điện thoại trong tuyết chứ, một mình nó đơn côi lẻ loi đông cứng ở trong tuyết lâu như vậy, thật đáng thương biết bao…”
Sau khi đào được chiếc điện thoại đáng thương trong đống tuyết lên, cô híp mắt đứng dậy, vẻ mặt tối sầm nhìn chằm chằm cậu ta, bất thình lình một quả cầu tuyết bay nhanh về phía đó.
Trần Tĩnh Khang không tránh kịp, một cục tuyết rơi trúng ngay đầu cậu, tuyết từ từ rơi xuống đọng lại trên trán, hai mắt vì quá đỗi kinh ngạc mà mở ra thật to, lúc này mà nhìn thì trông thật buồn cười, mấy phút qua đi, người nào đó mím môi dáng vẻ đầy uất ức, giọng điệu nghẹn ngào oán trách cô, “Chị bắt nạt người khác…”
Cô cũng không quan tâm, dứt khoát ngồi xuống nền tuyết, vục một nắm rồi lại vo thành từng quả từng quả trong tay, nghiêng đầu nhìn Trần Tĩnh Khang.
Cậu còn chưa kịp mở miệng đã nhanh chóng thấy một quả bay đến liền tránh qua một bên, quả cầu tuyết sượt qua tai cậu rồi rơi xuống đất.
Cô xịu mặt xuống, “Em còn dám trốn? Em thử trốn một lần nữa xem!”
Vừa dứt lời, ngay lập tức hai quả cầu tuyết lại bay vụt qua, lần này Trần Tĩnh Khang không dám tránh nữa, chỉ biết ngoan ngoãn đứng đó bất động làm bia đỡ đạn.
Đợi mãi đợi mãi cho đến khi cô ném cậu đến mức giống một nửa người tuyết, đến khi tâm trạng cô tốt hơn một chút, Trần Tĩnh Khang mới dám đáng thương mở miệng, “Chị Cố, em sai rồi…”
“Được… đã tỉnh ngộ.” Cô đứng dậy, vỗ vỗ tuyết đọng trên người mình, “Nói xem, sai ở đâu?”
Cậu nuốt nước miếng, cố gắng nhớ lại, “Hôm qua, Đường thiếu có sai người mang đồ ăn vặt đến. Thiếu gia có bảo cho em và chị mỗi người một nửa, cuối cùng là em không nói với chị, một mình em lén lút… ăn hết.”
Cô nghe xong, suýt chút nữa ngã cắm đầu xuống tuyết, híp mắt nhìn cậu ta, “Đầu em bị tuyết lấp rồi? Ngoài ăn ra thì không có việc gì khác nữa?”
Trần Tĩnh Khang lại cố gắng nhớ một lần nữa, “À, có. Hôm qua em làm vỡ bình hoa, chính là cái bình mà thiếu gia mới mua về, em sợ thiếu gia mắng nên… nói là chị làm vỡ.”
“…” Tâm trạng của cô lúc này thực sự là không còn từ ngữ nào có thể miêu tả được nữa rồi, bởi vì cô cảm thấy sức lực mình không đủ, cô đang tính xem có nên nặn thêm vài quả cầu tuyết nữa để luyện tay không.
Bình thường, cô đã không thích cười, vậy nên lúc cô trưng ra gương mặt lạnh lùng thì càng đáng sợ hơn, Trần Tĩnh Khang thấy vẻ mặt không cảm xúc của cô thì trong lòng cực kỳ sợ hãi, run run gãi đầu một cái giải thích, “Em cũng không có cách nào khác, lúc đó chỉ có bốn người chúng ta, em cũng không thể bảo là ba em làm vỡ đúng không?”
Cô thực sự tiếp tục đi nặn thêm mấy quả cầu tuyết, “Cảm ơn vì em đã xem trọng chị tới như vậy.”
Đợi đến khi Trần Tĩnh Khang hoàn toàn biến thành một người tuyết, cô cũng rất mệt rồi, lúc này mới đường hoàng xét hỏi.
“Những lời chị nói với em, em đều nói cho Mộ thiếu biết rồi?”
Trần Tĩnh Khang cũng không thù dai, xoa đi lớp tuyết trên mặt, lộ ra một đôi mắt sáng lấp lánh, “Lời nào chứ?”
Cô hơi ngừng một chút, dường như là đang suy nghĩ xem có nên lặp lại nó một lần nữa hay không, “Chính là… chính là mấy câu mà chị bảo anh ta là lưu manh…”
Vẻ mặt cậu ta cực kỳ vô tội mà gật đầu, “Nói rồi.”
Máu nóng của cô lại bắt đầu nổi lên, mò tìm quả cầu tuyết khác ở bên cạnh mãi không tìm thấy đành từ bỏ, đành phải rít lên với cậu ta, “Bị điên rồi à? Em đi nói với anh ta làm gì!”
Vẻ mặt cực kỳ mơ hồ, cậu mở miệng giọng nói ngập tràn ấm ức, “Không phải chị bảo em nói với thiếu gia sao?”
“Chị…” Cô á khẩu không thể nói thêm lời gì, cũng không biết nên giải thích từ đâu. Cô cảm thấy bản thân đúng là tự đào hố chôn mình, lúc cô với Trần Mộ Bạch đấu trí đấu sức, đúng là có lúc sẽ cố ý tiết lộ một số thông tin với Trần Tĩnh Khang, muốn thông qua cậu ta để Trần Mộ Bạch biết được, thế nhưng cũng không bao gồm việc những lời cô “khen” anh đó chứ.
Trần Tĩnh Khang nhìn vẻ mặt đau khổ không nói nên lời của cô, lại càng hoang mang, “Vậy… sau này những lời chị nói với em, cuối cùng em có nên nói với thiếu gia không…”
Cậu đợi một lúc lâu cũng không thấy cô lên tiếng, liền thăm dò gọi một câu, “Chị Cố?”
Vẻ mặt cô không chút cảm xúc nhắm mắt lại, từ đáy lòng cực kỳ ai oán không thể nào phát tiết nổi, “Sau này chị không muốn nói chuyện với em nữa.”
Trần Tĩnh Khang thấy vẻ ác ý của cô cũng không còn nhiều như lúc nãy nữa, mới dám xích lại gần vài bước, cực kỳ nghiêm chỉnh nói, “Chị Cố, em dù sao cũng là người của thiếu gia, mà chị là người của lão gia, ai vì chủ nấy, thế nên chị không thể vì việc em đứng về phía thiếu gia mà ảnh hưởng lên mối quan hệ của chúng ta, gác chuyện này sang một bên thì tuy rằng chị lớn hơn em vài tuổi, thế nhưng em thấy hai chúng ta cũng coi như khá là ăn ý.”
Từng lời của cậu nói ra vô cùng hợp tình hợp lý, nếu như đổi lại là người khác, thì khẳng định không thể nào nói lại được, thế nhưng cậu quên mất, những người nghe được lời này hiện tại lại là Cố Cửu Tư.
Chỉ nhìn thấy cô gật đầu, vẻ mặt bình thản trả lời lại, “Chị biết chứ, thế nên chị không trách em với thiếu gia của em báo cáo việc lớn việc nhỏ.”
Trần Tĩnh Khang sững người lại, “Vậy chị…”
Cô quay đầu nhìn cậu, dáng vẻ không cảm xúc từ từ phun ra vài từ, “Chỉ là không thuận mắt với em.”
Trước khi rời đi, cô còn hung hãn ném về phía cậu một quả cầu tuyết cực to, tuyết rơi xuống rơi vào bên trong lớp áo, cả người cậu run lên cầm cập, vừa run run vừa oán thầm.
Cái tính tình nóng lạnh thất thường này, cuối cùng là càng ngày càng giống ai không biết nữa?
Lúc Trần Tĩnh Khang trở về, Trần Mộ Bạch đang ngồi trước ghế đá trong tiểu viện nặn người tuyết, trên ghế đá vốn tích được tầng tầng lớp tuyết thật dày, vậy mà giờ đây đã sắp biến thành hai người tuyết bé bé rồi. Người tuyết này chỉ to cỡ bằng một bàn tay thôi, nhưng trông cực kỳ đẹp đẽ đáng yêu.
Trần Mộ Bạch ở trước mặt đột nhiên làm một vài hành động kỳ quặc khiến cho cậu cứ nghĩ đến cảnh tượng vừa rồi Cố Cửu Tư ném tuyết nên cả người cậu liền run lên.
Anh nghe thấy tiếng bước chân liền ngẩng đầu lên nhìn sau đó lại cúi đầu xuống, “Đi bẻ hai cành bé bé lại đây.”
Đầu vẫn còn đầy tuyết đọng nhưng Trần Tĩnh Khang vẫn ngoan ngoãn đi bẻ cây.
Chờ đến khi cắm hai cành kia xong, người tuyết cũng đã hoàn thành, Trần Mộ Bạch mới mở miệng,
“Sao vậy? Bị người ta bắt nạt rồi?”
Cậu vò vò góc áo, “Không có, em biết chị Cố dạy bảo em là muốn em tốt.”
Vẻ mặt anh đầy sự bỡn cợt, “À, tiểu Khang tử, nhìn không ra nhé, cậu còn có tố chất M, khẩu vị cũng nặng nhỉ.”
(S-M: Masochist và sadist chắc mn biết hết rồi nhỉ.)
Trong lòng cậu rơi đánh độp một cái, “Không phải cậu đã nói rằng, người dám đánh mình mắng mình, đều là người đối xử với mình rất tốt, sẽ không thực sự ghét mình. Nếu như thực sự hận mình, thì vẻ mặt của họ lúc nào cũng cười ngọt ngào, nhưng sau lưng lại đâm mình một nhát dao. Thủ đoạn của chị Cố em cũng biết, nếu như thực sự tức giận, thì chắc là qua vài ngày nữa em sẽ toi thật rồi, đến lúc đó chỉ sợ là làm bia đỡ đạn cũng không xong.”
“Không nhìn ra, vẻ ngoài thì ngờ ngệch, mà bên trong cũng sáng suốt nhỉ.” Anh đứng dậy vỗ vỗ vai cậu, “Nhóc con, có triển vọng.”
Trần Tĩnh Khang lại ngờ nghệch vui vẻ tiếp.
Không biết đột nhiên anh nhớ ra cái gì, ngẩng đầu nhìn màn đêm đen kịt trên cao, bông tuyết bay qua rồi rơi trên mặt anh, cảm giác lạnh lẽo, “Chắc Cố Cửu Tư là người tốt cuối cùng ở hoa viên Vương phủ này rồi.”
Giọng nói của anh quá nhỏ, cậu không nghe rõ, “Cậu nói gì vậy?”
Trần Mộ Bạch lúc này mới hoàn hồn, “Đi đi, đem cất hai người tuyết này vào trong hầm băng, đừng để chảy ra.”
Trần Tĩnh Khang ngoan ngoãn cầm hai người tuyết kia lên chuẩn bị rời đi, còn chưa đi được vài bước đã nghe thấy tiếng của anh ở đằng sau, sau đó vẻ mặt đưa đám quay người lại.
Chỉ thấy anh nói, “Nể tình hôm nay cậu rất hiểu chuyện, chuyện lần trước đánh vỡ bình hoa, tôi sẽ giảm giá 10% cho, khấu trừ tiền lương.”
Trần Tĩnh Khang vội vàng giải thích, “Không phải em, là…”
Anh xoa xoa cái đầu trọc lốc của người tuyết trong tay cậu, “Chuyện vu oan hãm hại người khác này, thường thì ai phản ứng càng lộ liễu thì sẽ là người đó làm. Ví dụ như chuyện bình hoa, tôi còn chưa hỏi đến cậu, cậu đã vội vàng nói là do người khác làm, cậu có thấy mình phản ứng hơi quá lố rồi không?”
Vẻ mặt cậu ngây ra, hối hận vì thất sách của mình.
Anh tiếp tục nói, vẻ mặt vô cùng độ lượng, “Lại nói nữa, đồ đạc trong nhà nhiều như thế, làm vỡ rồi thì âm thầm vứt đi, cậu không nhắc đến nhất thời tôi cũng không biết đến.”
Cậu dường như đã hiểu anh đang nói gì, cuống quít đáp, “Không nhắc không nhắc, sau này có làm vỡ cũng sẽ không bao giờ nhắc.”
Thế nhưng câu tiếp theo của anh lại càng khiến cậu trở nên rối bời hơn.
“Thế nhưng trí nhớ của tôi rất tốt, cũng chỉ là một lúc không nhớ ra thôi, nếu như đợi đến khi tôi nhớ lại, phát hiện là do cậu làm vỡ, vậy thì tội này càng nghiêm trọng hơn rồi, không phải là việc đền 90% giá trị là xong được đâu.”
Vừa dứt lời anh liền ung dung rời đi, thế nhưng Trần Tĩnh Khang lại cúi đầu không biết nên làm thế nào nữa, cậu cuối cùng nhớ ra Cố Cửu Tư giống ai rồi, giống Trần Mộ Bạch chứ ai, chính là đúc từ một khuôn mà ra, cố tình đến đây để dày vò cậu mà!
Ngày hôm sau, Cố Cửu Tư dậy từ sớm, tắm rửa thay quần áo xong liền lấy một bộ bài ra xem bói.
Cô lớn lên với những lá bài này, tận trong xương tủy vẫn sùng bái nó, tuy rằng không đến mức việc cỏn con nào cũng phải bốc bài, thế nhưng có những lúc thực sự không biết làm như thế nào đành tin theo, mà thực tế thì cho thấy, những lần ít ỏi mà cô tin theo, kết quả bốc bài đều rất chính xác.
Sở dĩ Trần Mộ Bạch tin tưởng cô là bởi vì chuyện cô đi tìm Trần Mộ Chiêu sẽ chạm phải “vảy ngược” của Trần Minh Mặc, dù cô có ngốc đến thế nào cũng không chủ động đi nói với ông ta, việc này vì thế càng trở nên tuyệt mật.
Cô luôn cố gắng hết sức để duy trì điểm cân bằng giữa Trần Mộ Bạch với Trần Minh Mặc, thế nhưng điểm cân bằng này dường như càng ngày càng mong manh, cô dường như bị Trần Mộ Bạch đẩy một cái, so với quỹ đạo dự định càng đi càng xa.
Thật ra đêm qua ngay tại thời khắc cô nắm lấy bàn tay của Trần Mộ Bạch, mọi việc đã bắt đầu thay đổi rồi, thế nhưng nếu như cô thật sự muốn nuốt lời, chẳng lẽ còn không quay đầu được. Còn nếu hôm nay cô thực sự làm theo lời Trần Mộ Bạch mà đi gặp Trần Mộ Chiêu thì mọi chuyện thực sự không thể cứu vãn được nữa.
Một tiếng đồng hồ sau, cô cất bộ bài rồi bước ra khỏi phòng. Một đêm tuyết rơi, khiến cho cả thế giới đều ngập tràn một màu trắng xóa.
Bốc bài vốn rất kỵ việc cùng một chuyện mà bốc vài lần, cô không phải người tham lam, không phải là người chỉ vì cái lợi trước mắt mà bắt buộc phải kiếm được một thứ gì đó có lợi mới chịu dừng, nhưng kỳ quặc là, cô bốc mấy lần, kết quả đều tốt đến không thể ngờ được, kết quả quỷ dị như vậy khiến cô càng lúc càng không xác định được bước đi này của mình là tận cùng khốn khó tìm ra lối thoát hay cuối cùng vẫn là vực sâu vạn trượng đây.
Mấy năm nay, cô đều tìm sinh tồn trong kẽ hỡ chỉ cầu yên ổn, hoặc có lẽ là đã quá quen thuộc rồi, mới có thể mãi không chịu tiến lên, hoặc có lẽ, Trần Mộ Bạch đẩy cô đi một bước này chưa chắc không phải là một khởi đầu tốt đẹp, chỉ là, tại sao cô phải tin tưởng anh chứ?