Chương 19: Biến đổi bất ngờ

Dịch: Minovan
Ngày thứ hai sau khi Cố Cửu Tư rời đi, một tin tức đã làm bùng nổ mọi tít báo của các tạp chí và cả giới truyền thông.
Hầu hết các quan chức cấp cao của Lập Thăng đều bị cơ quan chức năng ngành dẫn đi điều tra.
Mấy ngày sau, tập đoàn Lập Thăng ngay lập tức bị niêm phong.


Phàm là những tập đoàn bên ngoài càng hào nhoáng, thì lại càng khó có thể vượt qua những cuộc điều tr.a kỹ càng. Tập đoàn càng lớn càng có nhiều thứ phải che giấu, một khi tr.a sẽ lộ ra rất nhiều vấn đề, huống hồ theo như thông tin bị lộ ra, thì nghe nói Lập Thăng đã đắc tội với một vị cấp cao nào đó, bên trên còn cố ý dặn dò lần này phải xử lý thật nghiêm khắc.


Trần Mộ Vân và Trần Mộ Chiêu đều mất đi một số người có năng lực, tổn thất nặng nề, Trần Mộ Bạch lần này chỉ đẩy một người không quá quan trọng đi che mắt , còn Trần Minh Mặc vẫn luôn tỏ ra dửng dưng, không hề để tâm, thế nhưng trong lòng ông lại không hề cảm thấy dễ chịu một chút nào, bởi lẽ mọi chuyện khác xa quá nhiều so với những gì ông dự tính.


Nghe nói Trần Mộ Vân bị Đổng Minh Huy chửi cho đến mức không ngóc đầu lên được, Trần Mộ Chiêu thì tức đến phát bệnh còn Trần Mộ Bạch hôm nào cũng nổi trận lôi đình trút giận lên đầu người khác.


Ba người bọn họ ai ai cũng giỏi diễn, lại rất biết cách làm quá mọi chuyện lên, đối với tình hình hiện tại, bản thân ông cũng không phân biệt nổi ai diễn ai thật nữa.


Cách vài ngày sau, thời tiết bắt đầu trở nên trong xanh, quang đãng, sau bữa trưa, Trần Minh Mặc đến thư phòng, ngồi ở đó phơi nắng, nhắm mắt dưỡng thần, Mạnh Nghi Niên rót cho ông một cốc nước, lúc này ông mới từ từ mở mắt ra.


available on google playdownload on app store


Vốn lúc đầu, ông có cảm giác có người đứng đằng sau điều khiển Lập Thăng, chỉ không rõ là thế lực của bên nào, Trần Mộ Bạch? Trần Mộ Chiêu? Hay là Đổng gia?


Bất kể là bên nào thì cũng đã thoát khỏi phạm vi khống chế của ông, đây chính là việc khiến ông không thể nào khoan nhượng được, thế nên ông mới nhất quyết hủy diệt Lập Thăng, thậm chí còn phải hủy một cách nhanh gọn nhất.


Thế nhưng dường như có người còn hành động nhanh hơn cả ông, Đàm Sâm đột nhiên từ chức xuất ngoại, thế lực của ba bên thì không ngừng tranh đấu, cấu xé lẫn nhau, tất cả mọi việc này đều khiến cho ông do dự, ông vốn cho rằng Đàm Sâm sẽ là điểm mấu chốt trong việc này, Đàm Sâm có thể nói cho ông biết ai đang thao túng ở đằng sau, mục đích của ông không chỉ đơn giản là hủy diệt Lập Thăng, ông muốn biết người đứng ở đằng sau là ai. Điểm mấu chốt này đột nhiên biến mất, mà đối tượng khiến ông hoài nghi đều có tham dự vào vụ việc lần này, khiến ông càng không thể nào nhìn rõ. Ông định bình tĩnh quan sát thêm, lại không ngờ việc lưỡng lự này của ông dường như đã khiến người nào đó tìm ra được sơ hở.


Lần này ra tay, nhìn qua thì có vẻ như cả ba bên đều tổn hao rất nhiều, thế nhưng sao ông luôn có cảm giác có người được lợi ở đây, mà người này rốt cuộc là ai? Còn có, Cố Cửu Tư đi gặp Trần Mộ Chiêu, rốt cuộc đã nói những chuyện gì?


Giữa hai người Trần Mộ Chiêu và Cố Cửu Tư, ông vẫn thà lựa chọn việc đi hỏi người thứ hai, Trần Mộ Chiêu có thể ngoan ngoãn nói hết với ông sao? Cho dù cậu ta có nói, thì sẽ có bao nhiêu phần trăm là sự thực? Có khi còn bị Trần Mộ Chiêu lợi dụng ngược lại cũng không biết chừng.


Ông đã lớn tuổi rồi, những chuyện tốn công tốn sức không được đền đáp như thế này, ông càng lúc càng cảm thấy chán ngán
Vẻ mặt ông không giấu nổi sự mệt mỏi, uống một ngụm trà, uể oải lên tiếng, “Nghi Niên, ông nói xem, có phải ta già rồi không?”


Mạnh Nghi Niên nghiêm túc đứng ở một bên, “Sao có thể chứ, dạo gần đây ông hơi mệt rồi, nên nghỉ ngơi nhiều hơn.”


Trần Minh Mặc mỉm cười, là do trái tim ông mệt mỏi rồi, làm gì có chuyện chỉ cần nghỉ ngơi là có thể khỏe lên chứ, sao Mạnh Nghi Niên không hiểu rõ điều này chứ, chỉ là ông ta muốn khuyên nhủ ông bớt lo nghĩ hơn thôi.
“Ông theo ta bao nhiêu năm rồi?”


Dường như Mạnh Nghi Niên không cần suy nghĩ nhiều đã trả lời ngay, “Sắp gần ba mươi năm rồi.”
Trần Minh Mặc quay đầu nhìn cảnh vật bên ngoài cửa số, than thở một câu, “Thoắt một cái đã ba mươi năm, đời người có bao nhiêu lần ba mươi năm chứ? Muốn không già cũng không được.”


Mạnh Nghi Niên dường như cũng bị khung cảnh trước mặt làm cho đau thương, “Con của chị nếu vẫn còn, hết năm nay cũng vừa tròn ba mươi rồi.”
Hiếm có một tia hoảng hốt xuất hiện trên gương mặt của Trần Minh Mặc, mãi một lúc lâu sau, ông cũng không nói gì.


Mạnh Nghi Niên nói xong cũng liền hối hận, vội vàng mở miệng, “Là tôi lắm lời rồi. Những lời như vậy sau này tôi sẽ không nói nữa.”
Trần Minh Mặc xua xua tay, nhắm mắt lại, “Ông không sai, là ta có lỗi với bà ấy và… con của bọn ta…”


Mạnh Nghi Niên dường như cũng không muốn nhắc đến chuyện này nữa, “Đúng rồi, dạo gần đây Cố Cửu Tư không ở trong thành phố, phóng viên không tìm được người thích hợp nên đều đem ảnh gửi đến đây, ông có muốn xem qua không?”


Trần Minh Mặc nhận vài tấm ảnh trong tay, vừa liếc mắt nhìn liền lập tức vứt sang một bên, “Cái thằng này càng lúc càng càn quấy!”
Mạnh Nghi Niên nhìn Trần Mộ Bạch và Mạnh Lai ở trong bức ảnh, “Cô Mạnh đúng là hơi giống bà ấy.”


Trần Minh Mặc biết “bà ấy” trong lời nói của Mạnh Nghi Niên là ai, liền cảm thấy không vui, “Chỉ là có vài nét giống nhau mà thôi, những cái khác… chẳng giống một chút nào hết.”


Mạnh Nghi Niên hơi ngừng lại một lát, “Vậy thì ông cần gì vì cô gái này mà tham dự vào chuyện hai nhà họ Kiều và họ Mạnh chứ? Cũng biết rõ rằng người cô ta hãm hại là con gái nhà họ Kiều, là con dâu tương lai của nhà họ Giang, hai nhà này đều không thể nào xem thường được. Huống hồ hiện tại tam thiếu và cô ta… nếu bị truyền ra ngoài thì đúng là không tốt đẹp gì cho cam.”


“Ta giữ cô ta lại chẳng qua cũng vì muốn nhìn thấy gương mặt đó, tuổi cao rồi luôn nhớ lại nhiều chuyện của trước đây, chỉ nhìn thôi cũng không sao cả. Còn về phần Mộ Bạch.” Trần Minh Mặc híp mắt lại, “Nó chẳng thèm để cô ta vào mắt đâu, chẳng qua chỉ muốn báo thù ta thôi.”


Mạnh Nghi Niên gật gật đầu, không nói chuyện nữa.


Trần Minh Mặc xoa xoa hai bên thái dương, “Chuyện này ông đi giải quyết đi, cái gì cần dạy dỗ lại thì nên dạy dỗ lại, đừng để người ngoài nhận ra điều gì. Ta hiện tại càng lúc càng hữu tâm vô lực rồi, có lẽ cũng nên nhường chiếc ghế này cho người trẻ tuổi thôi.”


Mạnh Nghi Niên cảm thấy hơi bất ngờ, “Ông đã nghĩ kỹ rồi?”
Trần Minh Mặc bất chợt mở mắt, vẻ uy nghiêm lại bắt đầu trở lại, không nhìn ra được dáng vẻ mệt mỏi không kiềm chế được lúc nãy, một lát sau liền lắc lắc đầu, phất nhẹ tay, Mạnh Nghi Niên liền đóng cửa thư phòng lại rồi rời đi.


Ánh nắng của một buổi chiều tà còn sót lại, xuyên qua cửa sổ chiếu vào trong, tiếp đó lại dần dần biến mất.


Trần Mộ Bạch im lặng ngồi trên sofa nghe bản tin liên quan đến vụ việc của Lập Thăng, anh dùng Lập Thăng để bảo toàn bản thân mình, còn kéo theo vài đối thủ rơi xuống theo, trận chiến này dù tính như thế nào anh cũng đều thắng vô cùng đẹp mắt, thế nhưng một tập đoàn to lớn sừng sững suốt bao năm qua lại lụn bại như vậy, dù gì cũng là do anh một tay gây dựng nó lên ngày hôm nay, cũng là do một tay anh đẩy nó đi đến kết thúc, Trần Mộ Bạch cũng không nói rõ được tâm trạng của mình bây giờ như thế nào nữa.


Tận mắt nhìn nó lớn mạnh thành một tòa nhà cao lớn, tận mắt chứng kiến bữa tiệc mời khách khai trương, tận mắt nhìn nó sụp đổ.


Trần Mộ Bạch tắt ti vi, đi đến ban công nhìn ngắm cảnh vật bên ngoài, nhìn ánh tà dương từ từ biến mất, thay thế bởi bóng đêm đang dần dần chiếm cứ, mãi lâu sau đó, mới khẽ nhếch môi cười một cái.


Trần Tĩnh Khang nhẹ nhàng đẩy cửa vào trong, “Thiếu gia, đều xử lý xong xuôi rồi, cậu ta muốn gặp cậu, cậu có muốn gặp không?”


Trần Mộ Bạch quay người lại, trong phòng không hề bật đèn, còn nụ cười của anh thì sớm đã biến mất, bị sự ảm đạm chiếm lấy lúc nào không biết, ngay đến cả giọng điệu cũng khiến người khác khó lòng nắm bắt, “Gặp, sao lại không gặp chứ?”


Trần Tĩnh Khang do dự một lúc cuối cùng vẫn mở miệng hỏi, “Thiếu gia, sao cậu muốn vạch trần mọi việc ra vào lúc này chứ, cậu làm như vậy, anh ta vẫn sẽ phái người khác tới, chúng ta lại phải tốn công tốn sức phòng người mới này.”
Trần Mộ Bạch chỉ liếc nhìn cậu, “Nói nhiều vậy! Chưa ăn tối à?”


Cậu hơi rụt cổ lại, vừa lẩm bẩm vừa đóng cửa lại, “Ăn rồi ăn rồi, chị Cố không ở đây, em còn ăn thêm phần của chị ấy nữa, no ch.ết em rồi.”


Thật ra, cậu nói cũng rất có lý, Trần Mộ Chiêu sắp xếp người bên cạnh anh, anh đã biết rõ người đó là ai, thế nhưng chưa bao giờ ra tay, bởi anh rất rõ một điều rằng, ngoài người này ra, tiếp theo sẽ còn người khác nữa, thế nhưng dựa theo tình hình hiện tại, anh đành phải hi sinh một chút.


Rất nhanh sau đó liền có người gõ cửa rồi đứng trước mặt Trần Mộ Bạch.


Anh ngồi ở đằng sau bàn làm việc nhìn cậu ta, lạnh lùng mở miệng, “La Ninh, năm nay hai mươi năm tuổi, ba ruột là La Văn Lâm cùng với cha của Trần Mộ Chiêu là anh em từ nhỏ, năm đó, cha của Trần Mộ Chiêu đột ngột qua đời, cha của cậu cũng không còn nữa, từ lúc đó cậu vẫn luôn ở bên cạnh Trần Mộ Chiêu, chuyện này cũng chỉ có vài người biết, mãi cho đến ba năm trước Trần Mộ Chiêu sai cậu đến chỗ tôi làm nội ứng, mỗi tối thứ hai, bảy giờ tối, cậu đều ra ngoài gặp mặt Trần Mộ Chiêu. Tôi nói không sai đúng không? Còn thiếu gì không? Cậu nhắc tôi một chút, dạo gần đây, trí nhớ không được tốt lắm.”


La Ninh tự nghĩ từ trước đến nay vẫn luôn cẩn thận không biết bản thân mình đã lộ ra sơ hở vào lúc nào, đối mặt với Trần Mộ Bạch, cậu ta chỉ đành phải thừa nhận, “Không còn nữa, thua trong tay Mộ thiếu, tôi tâm phục khẩu phục, chỉ là tôi vẫn còn vài câu muốn nói.”


Dường như hôm nay anh cực kỳ kiên nhẫn, “Nói đi.”
La Ninh thì giống như đã hạ quyết tâm cực lớn, “Trước đó là do tôi sai, thế nhưng sức khỏe của Chiêu thiếu càng lúc càng tệ, thủ đoạn, mưu tính đều kém hơn cậu rất nhiều, vì thế sau này tôi muốn đi theo cậu.”


Trần Tĩnh Khang vốn đang đứng bên cạnh liền tỏ vẻ khinh thường, phàm là những người uy hϊế͙p͙ trực tiếp đến vị trí của cậu thì cậu chưa bao giờ có ấn tượng tốt cả, trước đây là Cố Cửu Tư, bây giờ lại mọc thêm La Ninh.


Trần Mộ Bạch dường như suy nghĩ điều gì đó gật đầu “Cho tôi thấy được thành ý của cậu.”
La Ninh rút tờ chi phiếu ra, “Đây là thứ tôi tìm được trong phòng Cố Cửu Tư, nét bút trên tờ giấy này của ai, Mộ thiếu chắc cũng nhận ra được. Có lẽ, Mộ thiếu tin lầm người rồi.”


Trần Mộ Bạch liếc nhìn một cái, chữ ký trên tờ chi phiếu là của Trần Mộ Chiêu, không phải là giả, số tiền trên tờ giấy cũng nhiều đến mức khó tin.


Ngay sau đó khóe môi của anh chợt hiện lên ý cười không rõ, một tay chỉ về phía mình, vô cùng bình tĩnh mà hỏi, “Cậu đang nói rằng Cố Cửu Tư và Trần Mộ Chiêu đang hợp tác với nhau?”
La Ninh không tiếp lời, “Mộ thiếu là người thông minh, đương nhiên sẽ hiểu rõ được thiệt hơn.”


Trong một khoảnh khắc, ánh sáng trong đôi mắt anh biến đổi khác thường, hết sáng lại tối, suy nghĩ khó đoán.
Một lúc sau, vẻ mặt anh dửng dưng nhìn La Ninh, “Muốn tiếp tục ở lại cạnh tôi không phải không được, có điều… Thiển Xướng bên cạnh Trần Mộ Chiêu, cậu biết đúng không?”


Cả người La Ninh bỗng nhiên đứng sững lại, không nói thêm được lời nào nữa.


“Thế nhưng…” Trần Mộ Bạch nói được một nửa đột nhiên ngừng lại, giống như gặp phải một chủ đề vô cùng khó nói, hai mày cau lại rồi tiếp tục, “Chuyện khác thì không nói, cùng lắm là xử lý giống Thiển Xướng thôi, thế nhưng tôi nhớ ra cậu biết chữ, đôi tay này sợ là khó giữ rồi.”


La Ninh đột ngột ngẩng đầu, vẻ mặt khó tin nhìn về phía anh.


Anh thản nhiên đối diện với tầm mắt của cậu ta, giọng nói lại cực kỳ ôn hòa, “Không nói nữa? Xem ra cậu còn chẳng độc ác bằng chủ của mình. Lúc anh ta bảo cậu đến đây, không dặn là không được tiếc bất cứ giá nào sao? Cho dù là một đôi tai, một cái lưỡi hay là đôi tay sao, có thế thôi mà cậu đã không dám làm rồi? Cậu nghĩ làm nội gián dễ dàng như thế sao?”


La Ninh cũng rõ rằng Trần Mộ Bạch căn bản không có ý định giữ lại cậu ta, oán hận nhìn về nơi khác, lại cảm thấy không cam lòng, “Ai cũng nói Mộ thiếu cậu thủ đoạn thâm độc, đúng thật là danh bất hư truyền.”


Từ trước đến nay, Trần Mộ Bạch chưa bao giờ để ý đến việc người khác nghĩ gì về mình, “Tôi đã cho cậu cơ hội rồi, nếu như cậu dám hủy hoại đôi tai, cái lưỡi và đôi tay của cậu, thì sau này có thể đi theo tôi, những chuyện xảy ra trước đây tôi sẽ coi như chưa bao giờ xảy ra, chỉ xem cậu có dám hay không thôi.”


La Ninh thừa nhận, anh đúng là đã đánh giá quá thấp Trần Mộ Bạch rồi.






Truyện liên quan