Chương 47
Từ lúc bước ra khỏi nơi đó, dọc đường đi, vẻ mặt của Trần Mộ Bạch càng lúc càng trầm mặc, cuối cùng anh vẫn sơ xuất.
Chuyện của anh và Cố Cửu Tư vốn được che giấu vô cùng kỹ lưỡng, không ngờ được Trần Minh Mặc lại biết nhanh như vậy. Ông ta đã nắm được điểm yếu của anh và Cố Cửu Tư, trước mắt anh chỉ có thể cố gắng hòa hợp với Thư Họa, để cho Trần Minh Mặc an tâm sau đó rồi mới nghĩ cách khác.
Suốt bao nhiêu năm qua, đây là lần đầu tiên anh có cảm giác lực bất tòng tâm như vậy.
Trần Mộ Bạch quay về công ty, đang bước trên hành lang thì đụng mặt Diêu Ánh Giai. Từ đêm ngày hôm đó, sau khi bảo lãnh cho cô ta và Trần Tĩnh Khang ra khỏi đồn công an, mỗi lần cô ta nhìn thấy anh đều là dáng vẻ ngập ngừng muốn nói như thế này.
Trần Mộ Bạch làm như không biết, vẫn nhìn thẳng rồi bước ngang qua, Cố Cửu Tư đang bước từ hành lang đầu bên kia thì nhìn thấy khung cảnh này, nhìn một lúc rồi cũng cúi đầu bước tiếp.
Cố Cửu Tư quay về chỗ làm việc của mình thì thấy phòng làm việc của Trần Mộ Bạch đang khép hờ. Cô liếc nhìn qua kẽ hở đó thì thấy Trần Mộ Bạch đang cầm tách trà quay lưng lại cửa, đứng trước cửa kính sát đất, không biết anh đang làm gì, chỉ là rất lâu, rất lâu cũng không thấy di chuyển.
Cố Cửu Tư cảm thấy Trần Mộ Bạch hơi khác thường. Bình thường sau khi từ Hoa viên Vương phủ trở về, hoặc là anh sẽ vô cùng đắc ý vì chọc tức Trần Minh Mặc, hoặc là tâm tình sẽ cực kỳ không tốt khi Trần Minh Mặc nói gì đó. Còn anh của bây giờ, quá đỗi im lặng, khiến cô cảm thấy bất an.
Cố Cửu Tư lại liếc mắt nhìn thật kỹ vào bên trong, cũng may, vẫn chưa hút thuốc, điều này chỉ rõ rằng sự việc không đến mức quá tồi tệ.
Cô vẫn còn đang nghĩ điều gì đó đã nghe thấy tiếng bước chân từ đằng xa, vừa quay đầu đã nhìn thấy Vệ Lâm.
Vệ Lâm nhìn thấy Cố Cửu Tư đang nhìn mình chằm chằm thì lên tiếng giải thích, “Trần tổng gọi tôi lên.”
Cố Cửu Tư gật đầu, sau đó tiếp tục làm việc của mình.
Vệ Lâm là một trong những người giỏi nhất trong đội ngũ mà Trần Mộ Bạch dẫn về từ Mỹ. Anh ta là người có nhiều kinh nghiệm nhất cũng là người chững chạc nhất trong số họ. Trong công việc, Trần Mộ Bạch cực kỳ coi trọng anh ta. Hai người họ bàn luận gì đó một lúc, bàn đến một hạng mục quan trọng nào đó, Vệ Lâm tự nhiên nhắc đến, “Về vấn đề này, Diêu Ánh Giai rất có khả năng, tôi sẽ bảo cô ấy làm rồi báo cáo lại với cậu.”
Trần Mộ Bạch thẳng thừng từ chối, “Không cần, anh tự làm đi.”
Vệ Lâm cảm thấy kỳ lạ quay ra nhìn Trần Mộ Bạch, dạo gần đây dường như mọi công việc trong tay Diêu Ánh Giai đều bị đình chỉ lại, cô ấy cực kỳ rảnh rỗi.
Trần Mộ Bạch tiếp tục lên tiếng, “Còn nữa, tôi có một người bạn, công ty cậu ấy đang thiếu người, tôi đang định để Diêu Ánh Giai qua đó, anh đi nói chuyện với cô ấy trước đi.”
Vệ Lâm ngập ngừng một lát, cuối cùng vẫn lên tiếng, “Trần tổng, có phải Diêu Ánh Giai làm sai chuyện gì rồi đúng không?”
Là người con gái duy nhất trong đội ngũ, mối quan hệ của cô ta với những người con lại cũng cực kỳ tốt.
Trần Mộ Bạch cúi đầu ký tên lên trên văn kiện, giọng điệu vẫn từ tốn như cũ, “Làm theo lời tôi là được rồi.”
Vệ Lâm đi theo Trần Mộ Bạch lâu nhất, cũng hiểu rõ được tính tình của anh. Đoàn đội này do một tay Trần Mộ Bạch dẫn dắt và đưa trở về, mặc dù bình thường anh là “Mộ thiếu” hống hách đến mức khiến cho người khác khó chịu thế nhưng “Trần tổng” trong công ty lại là một người khá ôn hòa và rõ ràng. Vệ Lâm vốn vẫn luôn cho rằng tại vì ngoại hình quá đỗi đẹp mắt, khí thế quá đỗi hơn người nên người ta mới thường quên đi sự tài hoa vượt trội của anh.
Anh và Trần Mộ Bạch quen nhau ở Mỹ, bọn họ hầu hết đều thành danh từ thuở thiếu thời, tất cả đều dựa vào năng lực thật sự của bản thân. Lúc đó, anh cũng không hề biết đến việc đằng sau Trần Mộ Bạch sẽ là một gia tộc lớn như thế, anh chỉ biết rằng chàng trai này cực kỳ có tên tuổi, có sự nhạy bén quá mức, tầm nhìn chuẩn xác, thủ đoạn lợi hại, quả thực là không hổ danh là thiên tài. Đó cũng là lý do mà Trần Mộ Bạch trở thành tổng giám đốc khu vực Châu Á của công ty S&L, hơn nữa còn là vị giám đốc trẻ tuổi nhất. Mấy năm nay, chiến trường của anh đã đổi thành thị trường trong nước, không những danh tiếng không bị vùi dập bởi từng lớp từng lớp người tài mới xuất hiện, ngược lại càng lúc càng trở nên nổi bật. Trần Mộ Bạch hiện không còn là chàng trai tài hoa đơn độc năm nào nữa, mà từng bước từng bước đều khiến người khác phải ngẩng đầu ngưỡng mộ. Những người trong nghề mỗi khi nhắc đến anh không chỉ nhắc đến những chiến công, thành tích quá đỗi vinh quang mà còn nhắc đến những sách lược vô cùng cao minh của anh.
Anh vẫn còn nhớ trước đây quyển tạp chí nổi tiếng vốn được mọi người trong nghề gọi là “Kim điển”, trong lúc phỏng vấn đã nhiệt tình đặt cho Trần Mộ Bạch cái tên là “Thầy Trần.” Tòa báo đó toàn những người tài hoa hơn người, không để người khác vào trong mắt, mở miệng thôi cũng có thể sỉ nhục người khác đến mức ch.ết, hiếm khi lại có được sự nhún nhường như thế, Trần Mộ Bạch hiện nay cực kỳ xứng đáng với câu nói trong bài phỏng vấn đó, “Cởi bỏ vẻ ngoài đẹp đẽ, vẫn là một trang anh tuấn kiệt xuất.”, con đường của Trần Mộ Bạch sẽ càng lúc càng rộng mở.
Tuy anh hơn tuổi Trần Mộ Bạch nhưng lại học được rất nhiều thứ từ người này, đây cũng là lý do mà anh cự tuyệt mọi lời đề nghị hấp dẫn khác mà vẫn tiếp tục đi theo Trần Mộ Bạch cho đến giờ.
Vệ Lâm biết rõ Trần Mộ Bạch làm như vậy tự khắc sẽ có lý do của anh, nên cũng không nói thêm gì nữa, chỉ gật đầu đồng ý rồi rời khỏi phòng làm việc.
Trần Mộ Bạch biết Vệ Lâm sẽ không thể nói chuyện được với Diêu Ánh Giai, thế nên khi Diêu Ánh Giai xuất hiện trước mặt mình, anh cũng không hề lấy làm lạ. Anh bảo Vệ Lâm đi nói chuyện với cô, cũng chỉ là để thăm dò ý tứ và thái độ của cô như thế nào mà thôi.
Từ trước đến nay, anh vẫn luôn cảm thấy phụ nữ vô cùng phiền phức. Năm đó, anh lựa chọn người, vốn cũng không định chọn Diêu Ánh Giai.
Tuy rằng Diêu Ánh Giai có tư chất tốt, nổi tiếng trong nghề thế nhưng những người ưu tú hơn cô ta vốn còn rất nhiều, chỉ là khi HR hỏi đến người mà cô ta khâm phục nhất, cô ta đã nhắc đến tên Cố Cửu Tư.
Trên thế giới này để tỏ ra khâm phục một người nào đó, người ta vốn có hai loại. Một loại sẽ là luôn nhắc đến không ngừng, quá ồn ào và nông cạn. Loại thứ hai là âm thầm lặng lẽ quan tâm, không làm phiền, không có ai biết, chỉ có mình biết.
Thế nên khi cái tên Cố Cửu Tư xuất hiện, giống như có quỷ sai khiến, anh lại khoanh vào tên của Diêu Ánh Giai.
Cũng may là nhiều năm qua, cô ta cũng có bản lĩnh, không làm ra việc gì sai xót, chỉ là bây giờ…
Cô ta không tỏ ra oan ức cũng không tỏ ra phẫn nộ, vô cùng bình tĩnh hỏi, “Trần tổng, rốt cuộc tôi đã làm sai chuyện gì để anh phải đuổi tôi đi như vậy?”
Cô ta vốn biết lý do là gì, thế nhưng không hề nhắc đến, Trần Mộ Bạch cũng không để bụng mà vẫn vòng vo cùng với cô ta, cực kỳ nghiêm túc trả lời, “Trong ngành này việc thay đổi chỗ làm cũng là chuyện thường tình, ở một nơi quá lâu rồi, năng lực dễ bị giới hạn lại, đổi một môi trường mới có lẽ sẽ được thăng chức, cô đừng nghĩ nhiều, cô qua bên đó, đãi ngộ sẽ không hề kém so với ở đây đâu.”
Diêu Ánh Giai hít một hơi thật sâu, “Là vì chuyện lần trước sao?”
Trần Mộ Bạch hơi mỉm cười, “Chuyện riêng tư của nhân viên tôi không có hứng thú.”
Cuối cùng, Diêu Ánh Giai không kiềm chế được nữa, “Vậy thì là vì Trần Tĩnh Khang? Tất cả đều là do anh ta đơn phương tình nguyện, không liên quan gì tới tôi!”
Lúc này Trần Mộ Bạch mới ngẩng đầu lên nhìn cô ta, vẻ mặt vẫn giữ ý cười, “Cậu ta đơn phương tình nguyện? Diêu Ánh Giai, cô coi Trần Tĩnh Khang là đồ ngốc, nhưng tôi biết Trần Tĩnh Khang không phải như thế. Nếu như cô không làm gì, không nói gì khiến cho cậu ấy phải hiểu lầm, cậu ấy sẽ không trở nên như bây giờ. Cô đang giở trò lạt mềm buộc chặt cũng được, là lợi dụng cậu ta cũng được, dù như thế nào tôi cũng không thể tha thứ. Mấy cái thủ đoạn này của cô, tôi xem nhiều rồi, thế nên không cần phải diễn trước mặt tôi nữa.”
Vẻ mặt của Diêu Ánh Giai đã bắt đầu biến sắc, một lúc lâu cũng không nói thêm được gì.
Trần Mộ Bạch đẩy một tấm danh thiếp ra đằng trước, “Thủ đoạn của tôi cô cũng biết rồi đó, thế nên, đừng ép tôi phải ra tay.”
Rất nhanh sau đó, Cố Cửu Tư đã nhìn thấy Diêu Ánh Giai, hai mắt đỏ bừng, chạy từ phòng làm việc của Trần Mộ Bạch ra ngoài.
Một lúc sau, Cố Cửu Tư lại nhìn thấy Trần Tĩnh Khang rảo bước về phía phòng làm việc của Trần Mộ Bạch. Cô bất giác thở dài, người đến người đi, thật là tấp nập.
Trần Tĩnh Khang đặt mấy tờ giấy lên bàn rồi đẩy đến trước mặt Trần Mộ Bạch, anh liếc mắt nhìn rồi tiếp tục đọc tài liệu, “Cái gì đây?”
Trần Tĩnh Khang cực kỳ thành khẩn nhìn anh, “Bản kiểm điểm, 10 nghìn từ, viết tay.”
Đáng tiếc là Trần Mộ Bạch còn không thèm ngẩng đầu, chỉ thuận tay nhấc lên đặt sang một bên, cực kỳ qua loa trả lời, “Ừm, đặt đây đi.”
Trần Tĩnh Khang muốn nói lại thôi, lưỡng lự một lúc vẫn không nói ra được lời nào.
Trần Mộ Bạch cực kỳ mất kiên nhẫn ngẩng đầu lên, “Còn chuyện gì khác sao?”
Trần Tĩnh Khang ngay lập tức đứng thẳng, cực kỳ hoảng hốt xua tay, “Không có, không có.”
Dứt lời, cậu đã chạy đi, biến mất như một làn khói.
Thế nhưng đáng tiếc là mới chỉ chạy được vài bước, cậu đã dừng ngay trước bàn làm việc của Cố Cửu Tư rồi bất động, vẻ mặt đáng thương nhìn cô.
Cố Cửu Tư cực kỳ giỏi trong việc giả vờ hồ đồ, cô xua xua Trần Tĩnh Khang, “Này này, chỗ này không phải chỗ để em chôn chân đâu, đổi chỗ khác đi nhé.”
Trần Tĩnh Khang vẫn đứng đó không chịu đi, tiếp tục dùng vẻ mặt đáng thương, đáng yêu của mình ép Cố Cửu Tư.
Thực ra Trần Tĩnh Khang không giống Trần Phương lắm, Trần Phương từ ngoại hình cho đến dáng vóc đều có chút cục mịch, thô lỗ, thế nhưng ngược lại Trần Tĩnh Khang giống như người được lớn lên trong làn mưa, mịt mù sương khói Giang Nam, gương mặt thanh tú, nho nhã, thật ra nếu lẫn trong đám người thì cậu cũng được coi như là có ngoại hình vô cùng dễ nhìn, chẳng qua là do bên cạnh có một người xuất chúng hơn cả là Trần Mộ Bạch nên mới ít ai để ý đến cậu thôi.
Hồi lâu sau, Cố Cửu Tư thở dài, không còn dáng vẻ đùa giỡn vừa nãy nữa, cô cực kỳ nghiêm túc hỏi, “Tiểu Khang tử, em nói xem, Diêu Ánh Giai thích em ở điểm gì chứ?”
Nửa câu còn lại cô không nói, cũng không dám nhẫn tâm nói ra.
Cô ta thích Trần Mộ Bạch, em không nhận ra sao?
Có những lúc, chỉ cần ánh mắt của người con gái thôi cũng đã có thể biểu lộ ra hết thảy ý nghĩ của người đó, huống hồ, Cố Cửu Tư có hai mắt được coi như là “hõa nhãn kim tinh”
Trần Tĩnh Khang quá đơn thuần, người con gái như Diêu Ánh Giai không phù hợp với cậu. Trần Mộ Bạch muốn cô ta rời khỏi đây, cũng chỉ là vì muốn bảo vệ Trần Tĩnh Khang. Đối với việc này cô vô cùng nhất trí với anh.
Trần Tĩnh Khang quả nhiên không nói được lời nào.
Cố Cửu Tư lại tiếp tục hỏi thêm một câu nữa, “Vậy cô ta có thích em hay không, chắc em cũng biết chứ?”
Vẻ mặt cậu vô cùng mờ mịt, nhẹ giọng lên tiếng, “Em biết cô ấy không thích em.”
Cố Cửu Tư đột nhiên cảm thấy không biết nên nói gì nữa, “Mộ thiếu muốn đuổi cô ta đi, cô ta rõ ràng biết lý do là vì sao, nhưng lại vẫn tìm em để nhờ em nói giúp, em rõ ràng biết cô ta không thích em, sao em cứ phải chuốc khổ chứ? Lẽ nào em trở nên hèn mọn đến mức để mặc cho người khác lợi dụng mà không để tâm sao?”
Trần Tĩnh Khang chưa trải qua chuyện đời, thế nhưng Cố Cửu Tư vẫn muốn cậu hiểu, tình yêu, nhất định sẽ chỉ tốt đẹp khi hai bên địa vị bằng nhau, bất cứ một bên nào trở nên thấp kém hơn đều sẽ không thể kéo dài.
“Yêu một người vốn là hèn mọn như thế không phải sao? Không muốn yêu vì không muốn trở nên hèn mọn chẳng qua cũng chỉ là cái cớ cho việc không yêu mà thôi. Chị Cố, không phải chị cũng như thế sao?
Cố Cửu Tư đột ngột cau chặt mày, nếu nói cô không kinh ngạc thì là giả, cô vốn chưa từng nghĩ rằng sẽ có ngày Trần Tĩnh Khang có thể nói ra những lời như thế.
Đúng, Trần Tĩnh Khang không hề nói sai, cô cũng hèn mọn như thế. Ngay đến cả Trần Tĩnh Khang cô còn không bằng, ít ra Trần Tĩnh Khang cậu ta còn muốn thử một lần, thế nhưng cô ngay đến cả việc thử thôi cũng không dám.
Rất lâu sau đó, Cố Cửu Tư mới có thể cất tiếng, “Em… biết từ bao giờ?”
Trần Tĩnh Khang lúc này đã cực kỳ hối hận, cậu vội vã lên tiếng giải thích, “Chị Cố, em không có ý đó… em… em không nói chị, em đang nói bản thân mình…”
Đột nhiên cô có cảm giác mệt mỏi và tuyệt vọng, cô không nhìn cậu nữa, “Em đi trước đi, chị sẽ nói với Mộ thiếu, kết quả, chị không đảm bảo đâu.”
Trần Tĩnh Khang hiếm hoi mới nở nụ cười, “Chị nói thì thiếu gia chắc chắn sẽ đồng ý!”
Cố Cửu Tư bất chợt ngẩng đầu lên nhìn cậu,ánh mắt sắc bén đến mức khiến người khác kinh hãi, “Sao chị nói thì anh ấy chắc chắn sẽ đồng ý? Chị là gì của anh ấy chứ? Sao em lại tự tin cho rằng chị có thể ảnh hưởng đến quyết định của anh ấy?”
Mãi cho đến khi tan làm trên đường về nhà, Trần Tĩnh Khang vẫn không dám nhìn Cố Cửu Tư. Lái xe cũng không để tâm, về đến nhà thì cậu vào trong bếp, lấy cớ “giúp đỡ”.
Trần Mộ Bạch hôm nay cũng cực kỳ yên tĩnh, lúc ăn cơm cũng không hề bình luận đối với món ăn nào, vẻ mặt của Cố Cửu Tư cũng không có cảm xúc, ngay đến cả Trần Tĩnh Khang luôn sôi nổi cũng chỉ cúi đầu ăn cơm, Trần Phương nhìn ba người bọn họ, đột nhiên cảm thấy vô cùng kỳ quặc.
Sau khi ăn cơm xong, Cố Cửu Tư gõ cửa phòng làm việc của Trần Mộ Bạch rồi bước vào, cô đứng trước mặt anh cúi đầu nói, “Mộ thiếu, tôi biết những lời mình nói sau đây sẽ lạm quyền nhưng…”
Trần Mộ Bạch mặc một bộ quần áo màu đen, ngồi sau bàn làm việc, nhìn dáng vẻ có vẻ như đã ngồi rất lâu rồi. Tuy rằng sắc mặt không tốt lắm, thế nhưng giọng điệu vẫn bình thường, “Không sao, em nói đi.”
Cố Cửu Tư do dự một lát, “Chuyện của Diêu Ánh Giai, nếu như có thể, hãy để cô ta ở lại đi.”
Trần Mộ Bạch cũng không nhiều lời, chỉ gật nhẹ đầu, đơn giản lên tiếng, “Được.”
Đáp án của anh khiến cho Cố Cửu Tư không thích ứng được, cô bất giác ngẩng đầu lên nhìn, Trần Mộ Bạch đang cúi đầu không biết đang nghĩ gì.
Trần Mộ Bạch dễ dàng đồng ý như vậy là bởi vì… thời gian sau đây có thể anh sẽ làm một số chuyện có khả năng làm cô tổn thương, điều anh có thể làm bây giờ chẳng qua là nếu cô muốn gì anh sẽ cố gắng nỗ lực đáp ứng.
Hồi lâu sau, Trần Mộ Bạch mới thôi thất thần, ngẩng đầu lên nhìn cô còn nở nụ cười, ôn hòa khác thường, “Sao vậy?”
Cố Cửu Tư cảm thấy không chắc chắn lắm, lên tiếng hỏi, “Có phải anh thấy không khỏe không?”
Sau khi lên tiếng hỏi, anh dường như cũng đã đoán ra được điều gì nên bổ sung thêm một câu, “Tôi đã nói rồi, em có thể yêu cầu tôi ba việc, tôi sẽ cố gắng giúp em hoàn thành. Em đã dùng một lần rồi chỉ còn hai lần nữa thôi.”
Ngày hôm đó hai người bọn họ vốn chỉ đùa với nhau mà thôi, cô chưa bao giờ coi là thật, anh cũng không phải là người nghiêm túc đến vậy.
Thế nên Cố Cửu Tư vẫn cảm thấy Trần Mộ Bạch chắc chắn có gì đó khác thường.
Hai người họ lại ôm những suy nghĩ riêng, hồi lâu sau Cố Cửu Tư mới mở miệng, “Nếu như không có việc gì khác thì tôi ra ngoài trước đây.”
Đột nhiên Trần Mộ Bạch lại gọi tên cô, ánh mắt khác lạ, lại như muốn né tránh, dường như muốn nói điều gì đó với cô nhưng lại không biết nên nói từ đâu.
Cố Cửu Tư cảm thấy kỳ lạ hỏi, “Có chuyện gì sao?”
Trần Mộ Bạch lưỡng lự một hồ lâu, cuối cùng vẫn lắc đầu, “Không có, em ra ngoài đi.”
Cố Cửu Tư lại nhìn anh một lần nữa, thực sự không nhìn ra được gì khác lạ đành quay người rời đi.