Chương 83

Dịch: Minovan


Trong lúc nội bộ nhà họ Trần đang tranh đấu ác liệt nhất thì Trần Mộ Bạch và Cố Cửu Tư lại lặng lẽ bỏ đi, ngay đến cả Trần Tĩnh Khang cũng không biết họ rời đi từ lúc nào. Đến khi cậu phát hiện rằng mình bị bỏ rơi thì đã quá muộn, trong lòng tràn đầy cảm giác tủi thân không có cách nào diễn tả, mãi cũng không biến mất.


Khi tất cả mọi người nhận ra Trần Mộ Bạch không thấy đâu thì cũng không một ai có cảm giác thoải mái, buông lỏng vì thế cục hiện giờ đã thiếu bớt đi một bên tranh đấu, ngược lại ai ai cũng lo lắng không thôi. Trần Mộ Bạch vốn nổi tiếng là một người không sợ trời, chẳng sợ đất, không ai có thể nhìn thấu được tâm tư, suy nghĩ của anh. Ngay khi tất cả mọi người còn đang hoang mang, bồn chồn suy đoán về ý đồ của Trần Mộ Bạch thì thật ra lúc ấy Trần Mộ Bạch đang bị Cố Cửu Tư chỉ huy phơi chăn trên chiếc sào ngoài sân.


Phương Nam vào độ cuối thu, tuy không có cái se se giống như mùa thu ở phương Bắc nhưng bầu trời vẫn vô cùng trong xanh. Thời tiết ngày hôm nay vô cùng đẹp, hai người họ đã sống ở đây được vài hôm, nhưng lại cảm thấy vô cùng thỏa mãn với cuộc sống thanh nhàn, thoải mái như thế này. Sau khi ăn sáng xong, hai người vốn đang nằm trên ghế mây tắm nắng ở ngoài sân thì tự nhiên Cố Cửu Tư lại đưa ra ý kiến phơi chăn, Trần Mộ Bạch không còn cách nào khác, chỉ đành để cô nằm im tại chỗ còn mình thì phải đứng dậy làm theo ý định của cô.


Cố Cửu Tư thì tỏ ra vô cùng thoải mái và thư giãn, cô nằm im ở đó, một chốc lát lại mở mắt ra chỉ huy anh phải làm như thế này, thế nọ. Cô nằm dưới gốc cây quế trong vườn, lúc ấy lại đúng độ hoa quế đang nở, khắp vườn tràn ngập một mùi hương thơm ngọt. Cô nằm im một chỗ, hít lấy hương thơm đang quanh quẩn nơi đây, trong lòng đột nhiên cũng trở nên ngọt ngào không kém.


Trần Mộ Bạch đã bao giờ làm những việc như thế này bao giờ, nên động tác có vẻ không được linh hoạt và có đôi chút vụng về. Cố Cửu Tư nhìn dáng vẻ của anh, cuối cùng vẫn không kiềm chế được phải bật cười, sau đó thì nửa giả nửa thật trêu chọc anh vài câu.


available on google playdownload on app store


“Mộ thiếu, không biết làm việc này sao? Không thì gọi chú Phương và Trần Tĩnh Khang đến đây để hầu hạ Mộ thiếu nhé?”


Thực ra, Trần Mộ Bạch cũng không phải là một người không biết làm những việc như thế này. Lúc anh còn ở Mỹ, đều là anh tự chăm sóc cho bản thân mình, chỉ là sau khi trở về nước lại được sống một cuộc sống nhung lụa, nên những kỹ năng trong cuộc sống thường ngày cũng kém đi một chút.


Gió từ đâu bỗng chốc thổi tới, hoa quế trong vườn bay lượn không ngừng trên không trung rồi rơi xuống. Trần Mộ Bạch nghe vậy thì cũng không tỏ ra tức giận, vừa quay đầu liền nhìn thấy cô đang ngồi dưới một bầu trời đầy hoa, nghiêng đầu nhìn anh cười đầy khiêu khích.


Bị cô khiêu khích như vậy cũng chẳng phải là chuyện một, hai lần.
Trước đây, cô cũng từng nhìn anh với ánh mắt đầy khiêu khích như vậy, thế nhưng trong đáy mắt không hề mang theo ý cười.


Trước đây, mỗi lần nhìn thấy dáng vẻ thách thức đó của cô anh cũng sẽ cười, nhưng trong ánh mắt không có sự nuông chiều hiện có.
Không có ai có thể ngang ngược như vậy trước anh, trừ cô.


Bỗng dưng, một cnh hoa lại rơi trên môi cô, trong lòng anh khẽ động, vứt thứ đồ trong tay xuống, anh nhanh chóng bước lại gần.
Cố Cửu Tư cảm thấy khó hiểu, ngẩng đầu nhìn anh, sự nghi hoặc trong lòng còn chưa được giãi bày thì cả người cô bỗng chốc sững lại.


Một tay anh bỗng đặt ra sau đầu cô, một tay áp nhẹ lên má cô, sau đó anh cong lưng xuống nhẹ nhàng chạm khẽ lên môi cô.


Cánh hoa mềm mại, thơm ngọt, nhưng môi cô còn mềm mại và ngọt ngào hơn cánh hoa. Giữa nụ hôn đầy nồng nàn của hai người, vẫn còn hương hoa quế thoang thoảng đâu đấy, vẫn còn hơi thở của đối phương vương vấn, bịn rịn quanh đây.


Bỗng chốc tiếng kêu kinh ngạc bên tai khiến hai người họ đều giật mình, tách khỏi đối phương. Đến khi nhìn thấy rõ người đến là ai thì Trần Mộ Bạch quay ra nhìn Cố Cửu Tư với vẻ mặt vô cùng bất đắc dĩ.


Bác gái ở trước mặt hình như từ trước tới nay đều sống ở ngay bên cạnh căn nhà này, khi bác ấy gặp Trần Mộ Bạch thì liền nhận ngay ra anh. Nghe nói trước khi Nhan Tố Tâm dẫn Trần Mộ Bạch ra nước ngoài thì bác ấy đã từng chứng kiến Trần Mộ Bạch ra đời và lớn lên như thế nào. Thế nhưng bác ấy dường như không biết Trần Mộ Bạch là ai, chỉ coi anh như là đứa bé năm nào mà bà vẫn biết, nên vẫn học theo cách gọi anh hồi bé của mẹ anh, liên tục gọi tiểu Bạch, tiểu Bạch. Gọi nhiều đến mức gương mặt của Trần Mộ Bạch lúc nào cũng tối sầm nhưng bác ấy vẫn không nhận ra.


Ở đây thật ra khá tốt, không có ai biết Mộ thiếu là ai, cũng không ai nhận ra con gái của Vua bài năm nào. Bọn họ chỉ biết rằng đứa bé năm nào mà họ đã từng quen giờ đây lớn rồi nên dẫn người mà mình thương yêu trở về đây, thế nên ánh mắt họ vẫn còn tràn đầy sự quan tâm, chăm sóc, chào đón hai người họ trở lại.


Bác gái này hình như không biết ngại ngùng là gì, người bình thường gặp phải tình cảnh này hầu như đều giả vờ như không nhìn thấy gì hết thế nhưng bác ấy lại cười haha không ngừng, “Đang phơi chăn à? Không cần ngại ngùng làm gì, bác là người từng trải rồi, có gì mà không hiểu chứ? Đúng là người trẻ, tinh lực dồi dào, bình thường, bình thường.”


Cả gương mặt Cố Cửu Tư đã đỏ bừng lên, nghe bác gái kia nói vậy thì càng muốn đào thêm một cái hố để chui xuống.
Chỉ có Trần Mộ Bạch vẫn giữ sắc mặt như thường, lên tiếng hỏi, “Bác có việc gì sao?”


Bác gái đặt đồ trong tay xuống, “Hôm nay bác có hầm canh nên mang qua cho hai đứa một ít, mấy người trẻ như các cháu có ai biết cách chăm sóc người khác. Tiểu Bạch, vợ cháu có thai rồi, cháu cần phải chú ý bổ sung dinh dưỡng cho vợ đi.”


Từ lúc đến đây, tính tình của Trần Mộ Bạch cũng trở nên ôn hòa hơn rất nhiều, mỉm cười cảm ơn, chỉ là nụ cười này còn chưa thành dạng đã bị tiếng “Tiểu Bạch” kia làm cho cứng ngắc lại, vẻ mặt lại tối sầm.


Cố Cửu Tư đứng ở một bên, hai vai cứ rung lên không ngừng. Bác gái này quả thực là một người rất tốt chỉ có điều thần kinh thô như thép.


Dường như không nhìn thấy sắc mặt đã đen như đít nồi của Trần Mộ Bạch, bác gái còn bước lại gần nói chuyện cùng Cố Cửu Tư, hỏi cô đã được mấy tháng rồi sau đó lại dặn dò thêm những việc cần phải chú ý.


Nhắc đến chuyện ăn uống, Trần Mộ Bạch lại cảm thấy phiền não, sau khi mang thai, cô càng ngày càng kén chọn, khẩu vị cũng kém hẳn, mỗi bữa chỉ ăn được vài miếng là lại buông đũa.
Trần Mộ Bạch sững người lại, sau khi nếm lại từng món một thì đều hỏi cô, “Ăn không ngon à?”


Cố Cửu Tư lắc đầu, “Ngon.”
Trần Mộ Bạch nghe thấy vậy thì lại gắp thêm cho cô, “Nếu ngon thì ăn thêm một ít, ăn nhiều rau chút.”
Cố Cửu Tư lại không hề động đũa, “Không ăn nữa.”
Anh liền buông đũa múc cho cô một bát canh, “Thế ăn canh nhé.”
Cô lại lắc đầu, “Không muốn.”


Vẻ mặt của anh ỉu xìu, “Vậy em muốn ăn cái gì?”
Cố Cửu Tư cau mày lại nghĩ một lúc lâu, nhìn Trần Mộ Bạch sau đó vui vẻ ra mặt, “Em muốn ăn… cái gì ngọt ngọt mềm mềm chút.”
Hai mắt anh khẽ giật, anh đột nhiên hiểu ra, cô đang đợi anh thực hiện việc anh đã nói.


Ngày hôm qua, hai người họ đang ra ngoài đi dạo, đột nhiên gặp một người bán kẹo đường, hình dáng từng cây kẹo vô cùng độc đáo, khác lạ, Cố Cửu Tư vừa liếc mắt đã thấy thích. Thế nhưng món đồ đó ngoài đường trắng ra thì toàn là phẩm màu nên Trần Mộ Bạch nhất quyết không chịu mua.


Cô nịnh nọt, giận dỗi một lúc, cuối cùng Trần Mộ Bạch vẫn phải gật đầu, “Nhưng chỉ được nhìn thôi, không được ăn.”
Mua thì cũng đã mua, nhưng Trần Mộ Bạch đúng là không cho cô ăn dù chỉ là một miếng.


Cố Cửu Tư cầm chiếc kẹo cả đoạn đường, đến khi về nhà vẫn không chịu buông tha, liên tục hỏi ăn một miếng chắc không sao đâu nhỉ.


Cô cũng biết loại đồ ăn này không được sạch sẽ cho lắm, không tốt cho em bé, thế nhưng không biết vì sao, cô càng nhìn lại càng muốn ăn, không thể nào kiềm chế được. Từ trước đến nay cô không biết mình lại ham ăn tục uống đến như vậy.


Sau đó, Trần Mộ Bạch cứ phải liên tục chọc cười giúp cô bớt chú ý đến nó, cho đến khi cô ngủ rồi mới thôi. Sáng sớm nay khi tỉnh dậy, cô không thấy chiếc kẹo đường đó đâu nữa, chắc là đã bị Trần Mộ Bạch vứt đi từ lúc nào rồi không biết.


Trần Mộ Bạch cảm thấy buồn cười liếc nhìn cô, “Cố Cửu Tư, em có thấy dạo này em được chiều quá nên được đằng chân lại lân đằng đầu rồi không?”
Cố Cửu Tư nghiêm túc suy nghĩ, sau đó gật đầu một cái thật mạnh, cực kỳ khách quan trả lời, “Có chút.”


Đôi với thái độ thành thật này của cô, Trần Mộ Bạch vô cùng hài lòng, “Thế có nghĩ đến việc thay đổi không?”


Cố Cửu Tư vẫn bình tĩnh như chẳng có chuyện gì đặc biệt, “Em vẫn còn nhớ trước đây lúc Mộ thiếu chiều bạn gái, vung tiền như rác còn chả thèm chớp mắt lấy một cái, muốn cái gì được cái đó, tại sao đến lượt em thì lại đối xử khác biệt vậy nhỉ. À đúng rồi, vị tiểu thư nhà họ Thẩm theo anh một thời gian rất dài ý, không biết anh còn nhớ không? Sắp đến sinh nhật người ta rồi đấy, có cần em chuẩn bị quà cáp để gửi cho người ta không?”


Đột nhiên, Trần Mộ Bạch không biết nên nói gì nữa, cảm giác tức nghẹn trong cổ họng, anh vừa muốn lên tiếng nhưng lại không nói ra được một từ nào. Thời gian nào dài cơ chứ? Sinh nhật của người phụ nữ khác thì có liên quan quái gì đến anh cơ chứ Lúc ban đầu đáng nhẽ anh không nên để cô đi xử lý mấy việc đó làm gì!


Trần Mộ Bạch nhẫn nhịn, hít một hơi sau đó nhìn người đang cười vô cùng đắc ý kia, “Không phải chỉ là mấy món vừa ngọt vừa mềm sao? Được!”


Sau khi ăn cơm xong Cố Cửu Tư lại cảm thấy buồn ngủ, thấy cô ngủ say rồi, Trần Mộ Bạch mới nhẹ nhàng ngồi dậy, sau đó sang hàng xóm bên cạnh mượn lồng hấp.


Món bánh ngọt này là do Nhan Tố Tâm tự sáng tạo ra, bà vốn là một người rất chăm chút cho cuộc sống. Hồi Trần Mộ Bạch còn nhỏ, bà vẫn thường nghiên cứu ra rất nhiều loại món ăn để làm cho anh. Hồi đó anh vẫn còn rất bé, nên không nhớ được nhiều, thế nhưng món bánh hoa quế này anh lại có ấn tượng vô cùng sâu đậm.


Thêm một chút nước vào trong bột gạo nếp, men bánh dùng nước ấm để hòa tan, sau đó thêm vào một chút đường trắng. Sau khi bột bánh đã lên men đủ thì mang đi hấp cách thủy. Khi bánh đã chín tới thì rải thêm vào đó những cánh hoa quế đã được rửa sạch, rồi tiếp tục hấp thêm một chút nữa. Lúc Cố Cửu Tư tỉnh lại, liền nhìn thấy một lồng bánh hoa quế nóng hổi, mềm mịn, thơm ngào ngạt ở ngay trước mắt.


Từ đáy mắt cô không thể giấu được sự kinh ngạc lẫn niềm vui, sự mệt mỏi khi vừa mới ngủ dậy ngay lập tức biến mất, “Anh làm à?”
Trần Mộ Bạch vô cùng bình tĩnh hạ tay áo xuống, “Tất nhiên, có phải là trông đẹp và ngon hơn cái kẹo đường dở hơi tối qua không?”


Hai mắt của cô vẫn dính chặt vào lồng bánh hoa quế trắng trắng mềm mại kia, những cánh hoa bé nhỏ tô điểm trên chiếc bánh vô cùng hấp dẫn người nhìn, không nghĩ ngợi gì nhiều cô liền gật đầu ngay tức khắc, “Sao anh lại biết làm món này vậy.”


Trần Mộ Bạch gắp một miếng bánh đưa đến trước mặt cô, “Trước đây mẹ anh vẫn thường làm cho anh ăn, anh từng nhìn mẹ làm rất nhiều lần. Đây là lần đầu tiên làm, em thử xem có ngon không.”


Cố Cửu Tư nhanh chóng cắn một miếng, quả nhiên là vừa ngọt vừa mềm, trong miệng vẫn còn thoang thoảng hương hoa quế đâu đấy, “Ngon lắm.”


Trần Mộ Bạch rút đũa lại, sau đó ăn nốt miếng bánh cô vừa ăn, còn không quên lên tiếng hỏi, “Có cảm thấy được chiều chuộng hơn là Mộ thiếu tiêu tiền như rác với mấy cô gái kia không?”


Cố Cửu Tư đột nhiên bật cười, lúc đó cô chỉ thuận miệng nói mà thôi, không ngờ anh còn thực sự để trong lòng. Cô nhìn người đàn ông trước mặt mình, đột nhiên cảm thấy cảm động. Người đàn ông đã từng là ác ma trong mắt cô giờ đây lại có dáng vẻ thanh nhàn, ôn hòa, giản dị đến vậy. Ngay đến cả gương mặt với từng đường nét góc cạnh sắc sảo, ác liệt, âm u ấy giờ đây cũng trở nên dịu dàng khác thường. Một Trần Mộ Bạch như vậy, ngoài cô ra, có lẽ không ai có thể nhìn thấy được.


Trần Mộ Bạch nhìn cô, sau đó lại gắp một miếng bánh đến trước mặt cô, “Nhìn anh làm gì, ăn đi cho nóng. Nhưng đừng ăn quá nhiều, món này khó tiêu hóa.”


Cố Cửu Tư tuy rằng đã gật đầu đồng ý nhưng cuối cùng vẫn ăn khá nhiều. Trần Mộ Bạch chẳng qua chỉ đi ra ngoài rửa tay mà thôi, đến lúc quay lại thì chiếc lồng hấp đã trống rỗng. Một lúc sau, Cố Cửu Tư đã ôm bụng, mặt mày nhăn nhó quay sang nhìn anh.


Trần Mộ Bạch thở dài một hơi. Anh thay quần áo sau đó lấy thêm một chiếc áo khác mặc thêm cho cô, “Đi nào, ra ngoài đi dạo để tiêu thực.”






Truyện liên quan