Chương 9
“Khó quên nhất ấy thơ người xưa, đáng khinh nhất lại nỗi niềm tương tư… Tương tư lưu giữ không chỗ dụng, lụa mỏng chẳng giấu được kỳ nhân… Xuân đến lại trông đậu đỏ nở, nhưng nào ai đến hái… Khói hoa giữa trời đầy sao băng, đơn độc tấm chân tình phong lưu phai nhạt…”
§
L ý Mộ Tinh hậm hực xoay người bỏ đi, vừa ra hậu viện y đã không tự chủ được mà đưa tay lướt qua môi mình. Nóng quá, chỗ Thượng Hương ấn vào nóng hỉnh cả lên, còn phảng phất thấy hương thơm thanh đạm pha chút mùi đàn hương từ ngón tay Thượng Hương thoảng đến, thật dễ chịu hơn mùi hương phấn nồng nặc kia nhiều. Y hồi tưởng đến bộ dáng chìa tay than đau đầy vẻ đáng thương của Thượng Hương, rõ ràng chín phần là hắn diễn tuồng mà y lại không cách nào mở miệng khước từ.
“Chẳng lẽ Lý gia không biết hương phấn Thượng Hương sư phó làm đều có tác dụng thôi tình à? Ngài không ngửi thấy hương phấn đầy người của hắn sao? Chỉ cần là nam nhân đến gần hắn thì sẽ không tự chủ được mà động tình, nói năng hành động gì cũng theo ý hắn cả.”
Bất chợt lời nói của Thượng Kỳ nháng qua làm lòng y không hiểu sao thấy nguội lạnh, cả chỗ nóng hỉnh trên môi cũng tan dần. Cảm giác gì đó toàn là giả tạo, bất quá chỉ là tác dụng của thuốc thôi.
***
Vừa về nhà thì Trần ma và Trần bá đã hớn hở chạy ra đón y.
“Đông gia, mười tám tháng sau ngài thành thân với Nguyễn gia đại tiểu thư mà không nói với chúng ta câu nào là sao chứ? Nếu không nhờ hôm nay Tiền lão đến hỏi thăm thì hai lão vẫn còn mù mịt đây nè. Giờ phải gấp rút lên mới kịp, phải chuẩn bị sính lễ rồi mời bà mai, còn đi hỏi với lại sắp đặt chỗ ở mới, phát thiệp mời…. Đông gia… Đông gia… Ngài ngơ ngẩn cái gì vậy?”
“Trần bá, Trần ma à, chuyện sính lễ này hai người với Tiền lão cứ lo liệu đi, con không rành mấy thứ này đâu.” Dường như giờ Lý Mộ Tinh mới sực nhớ chuyện này, cả ngày tâm thần y cứ rối loạn vì Thượng Hương thì còn đầu óc nào nói lại với Trần bá và Trần ma nữa. Nghĩ đến hôn sự này y vẫn thấy có chút hoang đường. Từ trước đến nay tính tình của Túy nương thường hay kích động, bây giờ làm ầm ĩ giữa đường giữa xá thế này nàng ta không lấy chồng cũng không được. Đương nhiên vì danh tiết của Túy nương, y không cưới nàng cũng không xong. Chuyện này… chuyện này phải tính sao đây?
Tới nước này rồi y chỉ có thể nghĩ tích cực mà thôi. Túy nương gả về đây rồi thì Bảo Lai thương hào và Hạnh Tứ tửu phường sẽ hợp lại thành một, đến lúc đó tài lực đều gia tăng, đối với chuyện buôn bán của thành Thượng Hòa cũng là một điều tốt. Với lại y cũng có thể khuếch trương Bảo Lai thương hào lên.
“Quả là môn đăng hộ đối. Lý gia được một vị hiền thê như vậy, sau này nhất định là tiền tài tới tấp, làm ăn ngày thêm thịnh vượng.”
Ngay cả Thượng Hương cũng nói chuyện hôn sự này là rất tốt. Mà chuyện hôn sự này lại có gì không tốt, đúng là không có chỗ nào không tốt cả… Đáng ch.ết, vì sao y lại nghĩ tới Thượng Hương làm gì?
Trần bá và Trần ma trông thấy mặt mày Lý Mộ Tinh dài thườn thượt trong khi sắc mặt thì thay đổi liên hồi, tâm tư không biết đã thả hồn tới tận nơi nào rồi. Sau khi y bước vào nhà đã thiếu chút đụng đầu vào khung cửa rồi đứng đó ngơ ngáo mãi.
“Hờ… chắc muốn cưới thê tử quá nên hưng phấn quá đỗi chứ gì. Nhớ năm đó ta lấy bà cũng giống như đông gia giờ vậy đó.”
“Ông thiệt không biết xấu hổ, nói mấy chuyện này ra mà không biết ngượng…”
“Khà khà khà…”
***
Sẩm tối hôm sau, khi xong việc trong thương hào xong Lý Mộ Tinh vẫn đến nam quán. Y không biết mình có bị mê muội rồi không, rõ ràng biết tỏng những cảm giác này đều là giả tạo mà vẫn muốn đưa thuốc cho Thượng Hương.
Thượng Hương đang tưới nước cho mấy đóa hoa cúc vàng trước cửa sổ. Những bông hoa kia đã hơi úa màu nhưng hắn vẫn cẩn thận tưới từng giọt, không dám tưới nhiều vì sợ hoa ch.ết ngay mà cũng không dám tưới ít, chỉ mong hoa có thể chậm héo mấy ngày. Vừa trông thấy Lý Mộ Tinh, hắn đã bỏ muôi nước xuống mà cúi người hành lễ.
“Lý đại lão bản, một ngày không gặp làm Thượng Hương nhớ ngài đến ch.ết được.”
Từ đằng xa, Lý Mộ Tinh ngửi thấy hương nồng đậm hệt lúc trước trên người Thượng Hương mà không phải là mùi khoan khoái như hôm qua thì mi mắt lại giật giật. Thấy một nam nhân suốt ngày mình mẩy thơm phức vậy làm sắc mặt y càng dài ra.
“Tay của ngươi đỡ hơn chưa?” Vốn y định nói về mùi hương kia nhưng lời vuột khỏi miệng lại thay đổi. Trong xướng quán thì chuyện tô son trát phấn chỉ là bất đắc dĩ.
“Ôi chao, ngài không nói nô gia cũng quên khuấy, tự nhiên giờ thấy còn nhức lắm.” Thượng Hương đưa bàn tay bọc vải trắng ra, tia lấp lánh trong đôi mắt đan phượng cứ chớp nháy.
“Quên? Có đau hay không ngươi cũng không biết sao?” Gân xanh Lý Mộ Tinh nổi lên mấy lằn. Trông bộ dáng của Thượng Hương có chỗ nào đau chứ hả?
Thượng Hương thoáng nháy mắt, hoang mang bảo: “Có chút không thoải mái cho lắm, không biết có tính là đau hay không…? Trước đây lúc thấy đau là cứ lăn lộn trên đất, có khi cả sức để lăn cũng không có nữa.”
Lý Mộ Tinh nghe câu này thì thót tim, cơn đau phảng phất kia lại trồi lên: “Ngươi từng bị đánh đập sao?”
Khóe môi Thượng Hương khẽ nhếch: “Trong nam quán có tiểu quan nào lại chưa từng bị đánh qua, chẳng lẽ Lý đại lão bản còn không rõ điểm này trong hoan trường hay sao?” Nói xong ánh mắt hắn cũng cong lên, “Vào phòng ngồi đi. Thượng Hương biết hôm nay ngài đến nên đã đặc biệt chuẩn bị mấy thức ăn nhắm, còn có thêm một bình rượu nữa.”
Đi được vài bước hắn mới phát hiện Lý Mộ Tinh không có đi theo sau. Quay lại thì thấy y đang đứng phỗng ở đó, đôi mắt Thượng Hương khẽ lay, bước qua nắm lấy tay làm y bất ngờ sực tỉnh. Y có hơi níu kéo nhưng không còn vùng tay Thượng Hương ra như lúc trước.
Thượng Hương càng cười vui vẻ hơn: “Lý đại lão bản, chúng ta vào phòng đi.”
Quả nhiên trong phòng đã bày biện sẵn một bàn thức ăn, Thượng Hương ấn Lý Mộ Tinh ngồi xuống, rót rượu rồi nâng ly lên: “Thượng Hương kính ngài một chung, sự chiếu cố của ngài đối với Thượng Hương, Thượng Hương sẽ luôn khắc ghi trong lòng.”
Lý Mộ Tinh uống rượu xong mới lên tiếng: “Hóa ra ngươi vẫn còn biết là ta chiếu cố đến ngươi, vậy mà ngươi lúc nào cũng trêu đùa ta là sao chứ?” Vừa nãy nghe Thượng Hương nói làm y không khỏi sinh ra chút đồng cảm với tên kỹ nam này, thậm chí còn có chút thương tiếc nên y cũng không đành lòng giằng tay hắn ra.
“Lý đại lão bản đại nhân đại lượng, hà cớ gì phải so đo với Thượng Hương. Đây, chung rượu này xem như tạ lỗi với ngài.” Thượng Hương lại kính y một chung.
Lý Mộ Tinh thấy thái độ thành khẩn của Thượng Hương thì tâm trạng y cũng cao hứng theo mà uống tiếp: “Hiển nhiên ta không so đo với ngươi làm gì. Chỉ không biết có phải ai cũng khoan dung như ta hay không? Chứ đổi là người khác thì đã không thiếu người muốn dạy ngươi một bài học rồi.”
“Thượng Hương đa tạ lòng quan tâm của Lý đại lão bản. Đây, xin kính ngài một chung nữa, ngài nhất định phải uống đó nha.” Thượng Hương khẽ nhấc đôi mắt đan phượng dập dìu chứa đầy tình ý vô hạn nhìn Lý Mộ Tinh.
Trong lòng Lý Mộ Tinh khẽ chấn động, ánh mắt khiến người ta đắm say này hình như đã từng biết qua. Dường như đã gặp ánh mắt có vô vàn thâm tình chất chứa pha lẫn ý cười và giễu cợt này ở đâu rồi. Y vừa suy nghĩ vừa lơ đãng uống mà không để ý Thượng Hương cứ rót rượu liên tục, đến hơn mười chung rượu sau y mới nhớ ra, chẳng phải đây chính là đôi mắt lúc y lần đầu tiên gặp Thượng Hương, là ánh mắt trong khoảnh khắc đã đoạt đi hồn phách của y đó sao?
Ngộ ra rồi rốt cuộc y cũng phát giác mình lại bị Thượng Hương xỏ mũi nữa.
“Ngươi… ngươi rót nhiều rượu cho ta vậy làm gì?” Lý Mộ Tinh vừa tức giận vừa đứng lên trừng mắt nhìn Thượng Hương, chỉ hận không thể nhìn thấu trong lòng hắn thật ra đang nghĩ cái gì.
“Nô gia nào có làm thế.” Lập tức ánh mắt của Thượng Hương trở nên vô tội, “Chẳng qua nô gia muốn bày tỏ lòng cảm kích và ngưỡng mộ đối với Lý đại lão bản thôi.”
“Sau đó đòi tiền thưởng cho nhiều vào hả?”
“Ôi chao, sao ngài nhẫn tâm chà đạp lên tâm ý của nô gia như vậy chứ?” Thượng Hương trưng ra bộ dáng bị oan ức nhưng ý cười nơi đáy mắt vẫn lộ ra.
Lý Mộ Tinh thấy hắn thà ch.ết cũng không nhận tội thì cơn tức càng trào thêm, đứng phắt dậy đi tới đi lui mấy hồi trong phòng. Sau một hồi y mới bình tĩnh dừng lại trước mặt Thượng Hương: “Tuổi ngươi lớn thế này mà cứ tiếp tục ở trong nam quán cũng không phải là biện pháp. Sao ngươi lại không dứt khoát ra ngoài kiếm kế mưu sinh, thế cũng dễ sống hơn là chè chén trong đây cho tới ch.ết? Nếu không có tiền ta có thể ứng trước cho ngươi, đợi ra khỏi đây ngươi cứ từ từ kiếm bạc trả lại ta.”
Nói tới đây y mới sực nhớ Lam Thu từng nói Thượng Hương có một số tiền được chôn ở chỗ nào đó, số lượng ắt hẳn là không ít. Chẳng lẽ Thượng Hương không có đi lấy sao kìa? Suy đi nghĩ lại y vẫn không thể mở miệng hỏi.
“Nhưng nô gia chỉ biết có mỗi chuyện làm vui lòng nam nhân mà thôi.” Thượng Hương nhích lại gần Lý Mộ Tinh, bàn tay vẽ vời bâng quơ trên ngực y, “Lý đại lão bản muốn nô gia tách ra riêng sao? Nếu là mười năm về trước lúc nô gia còn hào hoa phong nhã thì có thể, còn hiện tại ấy hả… Nô gia cũng đành trông chờ vào người có lòng tốt như ngài rủ lòng thương thôi…”
Lý Mộ Tinh hất tay Thượng Hương cái phách ra, mặt mày đỏ bừng lên, không biết là tức giận hay ngà ngà say hay huyết khí dâng trào nữa.
“Ngươi… ngươi đúng là không biết cố gắng gì hết!” Nói xong y tức khí phất tay áo bỏ đi.
Dĩ nhiên Thượng Hương không dám ngăn y lại, chỉ lắc lắc bình rượu rỗng không lẩm bẩm: “Uống nhiều vậy mà còn chưa chịu say…”
***
Bất kể có tức giận hay nổi đóa cỡ nào, qua hôm sau Lý Mộ Tinh vẫn tới nam quán. Y nói với Thượng Hương: “Không cầm không gánh nổi chứ ngươi cũng biết đọc biết viết mà hả?” Y vẫn thật tình muốn tính toán một con đường sống cho Thượng Hương. Chỉ cần biết viết thì cũng làm được một chân trướng phòng rồi, bản thân y cũng xuất thân từ trướng phòng mà ra đấy thôi.
Nhưng Thượng Hương lại muốn né tránh, mím môi cười mãi: “Sao hôm nay Lý đại lão bản lại có hứng thú như thế? Ngài muốn ngâm vịnh đối thơ với Thượng Hương sao?” Vừa nói hắn vừa lục trong bụng mấy bài văn thơ đã học lúc thời niên thiếu ra, chỉ không biết là lâm thời mới ôm chân Phật thì còn dùng được hay không nữa.
Lý Mộ Tinh gần như muốn báng cái đầu gỗ của Thượng Hương: “Ngươi đã từng tuổi này thì không còn trẻ trung nữa rồi, chẳng lẽ không chịu suy nghĩ chút nào cho tương lai bản thân sao? Ngươi đã biết viết thì để ta dạy ngươi cách tính sổ sách, sau này rời khỏi đây cũng có cái để mà ăn.”
Thượng Hương nhếch đôi chân mày, nghiêng đầu suy nghĩ một hồi mới nói: “Lý đại lão bản, ngài nói thật dễ dàng. Chuyện tính toán kia có phải học trong vòng một hai ngày là xong đâu, chẳng lẽ ngày nào ngài cũng tới đây được sao?”
Lý Mộ Tinh giận dữ bảo: “Ta đã tính tới nước này cho ngươi thì dĩ nhiên ngày nào cũng đến, dạy ngươi tới khi nào được mới thôi.”
Thượng Hương vừa nghe y nói “ngày nào cũng đến” thì đôi mắt đã sáng rỡ, khóe miệng cười đến toe toét, dĩ nhiên luôn miệng đồng ý ngay. Lý Mộ Tinh thấy hắn sẵn lòng chịu học thì cũng thấy vui mừng, rõ là không phụ tấm lòng tốt của y mà.
Từ đó y đúng là mỗi ngày mỗi tới. Ban đầu thỉnh thoảng vẫn có khách gọi Thượng Hương đi hầu rượu khiến Lý Mộ Tinh không vui nên dứt khoát lấy bạc bao trọn Thượng Hương. Trước hết y bắt đầu dạy từ cách ghi sổ đơn giản nhất, sau đó chỉ dần đến những phép tắc của trướng phòng. Thượng Hương cũng phải nói là thông minh, Lý Mộ Tinh dạy cái gì hắn đều theo hết, chỉ một chốc đã thông suốt ngay. Lý Mộ Tinh thấy hắn tiếp thu mau mắn mà lại chăm chỉ thì vô cùng cao hứng, càng ngày càng vui vẻ hòa nhã với Thượng Hương hơn. Vả lại Thượng Hương cũng biết phụ họa lấy lòng, biết Lý Mộ Tinh không thích kiểu cách phóng đãng của mình nên đã giảm lại dần. Chỉ khi nào tâm trạng Lý Mộ Tinh thực sự rất tốt hắn mới vô ý trong cố tình mà dựa vào người y, số lần càng nhiều thì riết thành thói quen.
Thoáng một cái đã hơn nửa tháng trôi qua, đây là khoảng thời gian hai người sống chung với nhau hòa hợp nhất. Lý Mộ Tinh tận mắt thấy Thượng Hương từng chút từng chút một quay về chính đạo thì hài lòng đến mặt mày rạng rỡ tươi cười, vậy nên mới khiến bọn tiểu nhị trong thương hào lén lút cười trộm, kháo nhau rằng đúng là lão bản sắp thành thân nên vui mừng quá đỗi không giấu được nữa.
***
Lý Mộ Tinh lục mấy cuốn sổ sách cũ không còn dùng được ra sửa cho tốt lại, định chạng vạng tối sẽ đem tới nam quán cho Thượng Hương xem thì Tiền Quý Lễ bước vào, trong tay lão cầm một tấm thiếp mời: “Lý gia, Chu gia của Giám Ngọc trai, Giả gia của Hàn Thủy lâu, còn có Tống gia của tiền trang đối diện với chúng ta gởi bức thiệp này cho ngài. Họ hẹn ngài đêm nay đến Thượng Hòa nam quán để tụ họp.”
Lý Mộ Tinh sửng sốt lật tấm thiệp mời, trong lòng thấy kỳ quái: “Ba người bọn họ từ khi nào lại thích nam sắc chứ?” Ba người này xem như là có giao hảo rất mật thiết với Lý Mộ Tinh, bởi vì không cùng trong nghề nên tuy ba bên không lui tới làm ăn nhưng cũng chẳng phải oan gia cạnh tranh gì. Lý Mộ Tinh gặp bọn họ ở Đông Đại viện, dĩ nhiên đều là bằng hữu giao tiếp rộng rãi. Tính tình của ba người đó cũng coi như không tệ mấy, chỉ là có chút phong lưu, thế nhưng họ cực kỳ bội phục chuyện Lý Mộ Tinh hỏa thiêu lụa sa nên thường thường không có việc gì cũng lôi kéo Lý Mộ Tinh đi Đông Đại viện.
Khuôn mặt của Tiền Quý Lễ vẫn bình tĩnh như không có gì, dù mấy ngày nay lão bận rộn lo chuyện thành thân cho Lý Mộ Tinh nhưng cũng phong phanh nghe được tin đồn. Khốn nỗi cái chuyện này sao nói thẳng ra cho được, lão đắn đo mấy lượt mới nói: “Chưa chắc ba vị kia hảo nam sắc đâu, chắc… do nghe mấy lời đồn đãi bên ngoài nên có chút hiểu lầm thôi.”
“Tin đồn? Tin đồn gì chứ?” Lý Mộ Tinh thuận miệng hỏi, liếc nhìn thời gian trong thiệp thì vừa đủ để y tới đưa mấy cuốn sổ cho Thượng Hương trước.
“Khụ khụ…” Tiền Quý Lễ ho chào mào mấy cái, loại chuyện này bảo lão mở lời làm sao đây? Nếu quả là thật thì lão sẽ mắng thẳng mặt Lý Mộ Tinh ngay tại chỗ, còn như chỉ là lời đồn thì không phải càng làm y khó xử hơn sao?
“Tiền lão, lão ngứa cổ họng sao? Mấy hôm nay trời trở lạnh, lão nhớ mặc thêm áo cho ấm vào đó.” Lý Mộ Tinh nói xong liếc nhìn ngoài trời đã thấy sập tối, y tiện tay đút tấm thiệp vào ngực áo đoạn cầm mấy cuốn sổ sách, “Tiền lão, hôm nay lão về nhà nghỉ ngơi sớm đi, ta phải đến chỗ hẹn rồi, ta đi trước đây.”
Tiền Quý Lễ quýnh quáng cả người, còn định gọi Lý Mộ Tinh lại mà ai ngờ lão lại bị sặc cuống phổi thật, ho tới thiếu điều muốn cụp cả xương sống, đợi bớt cơn thì Lý Mộ Tinh cũng đã đi mất dạng rồi.
“Hây da…”
Lão nhân gia đánh một hơi thườn thượt, chỉ thầm mong lời đồn đừng tới tai Nguyễn gia chất nữ là được. Lão nghĩ mãi vẫn không ra, đông gia của nhà lão vẫn luôn giữ mình trong sạch, danh tiếng ở bên ngoài lại cực kỳ tốt đẹp, như thế nào tới lúc thành thân thì lại lòi ra tin đồn hoang đường phát tán khắp thành vậy? Không được, ngày mai lão nhất định phải hai mặt một lời nói rõ với Lý Mộ Tinh, bằng không để Nguyễn gia chất nữ cầm đòn gánh tới cửa thì sẽ thành chuyện gièm pha trước thiên hạ cho coi.
***
Vừa đến nam quán thì Thượng Hương vẫn một bộ dáng trang điểm đậm đà xinh tươi ra tận cửa đón y. Lý Mộ Tinh đã có nói mấy lần nhưng vẫn không thấy hắn sửa, mà nhìn lâu lại quen mắt nên y cũng không còn thấy hắn khó coi nữa.
Thượng Hương thấy Lý Mộ Tinh ôm một đống sổ sách thì với tay cầm phụ mấy quyển, mu bàn tay không tránh khỏi lướt qua ngực của Lý Mộ Tinh, thế nhưng y mặc mấy lớp áo dày cộm nên căn bản không có phát hiện, vẫn theo Thượng Hương vào phòng rồi chất đống sổ sách lên bàn.
Thượng Hương lôi kéo Lý Mộ Tinh tươi cười nói: “Hôm nay Lý đại lão bản sắp dạy gì vậy? Một đống sách cao ngất thế này Thượng Hương thấy hoa cả mắt đi.”
Lý Mộ Tinh nói: “Hôm nay ta có hẹn với mấy người bằng hữu, ngươi tự mình coi mấy cuốn sổ này trước đi, có chỗ nào không hiểu thì ghi lại, ngày mai ta sẽ đến dạy ngươi nữa.”
Thượng Hương nghe vậy thì nụ cười trên mặt tắt lịm ngay, đôi mắt đan phượng nhìn Lý Mộ Tinh như muôn phần không cam lòng. Lý Mộ Tinh thấy vậy thì mềm lòng gần như muốn ở lại, nhưng suy nghĩ chốc lát, y cũng không thể nào vì một kỹ nam mà bỏ mặc bằng hữu giao hảo nhiều năm được. Bất quá y chỉ nhất thời đồng tình với Thượng Hương mà thôi trong khi những bằng hữu kia mới thật sự có thể tương trợ cho y.
“Ta đi đây.”
Lý Mộ Tinh quay người đi, Thượng Hương nhìn theo bóng lưng của y mà thu hồi lại biểu tình ai oán, hắn chậm rãi nhắm hai mắt lại, chỉ có thể thầm than một tiếng trong lòng. Thực ra hắn cũng không muốn giữ Lý Mộ Tinh lại thật, bất quá hắn chỉ muốn thử, trong mười mấy ngày qua hắn có được cân lượng nào trong lòng Lý Mộ Tinh hay không, nhưng y không lộ ra cả một chút do dự khiến hắn hoàn toàn tỉnh mộng. Noãn thủ lô vừa thêm than hẵng còn ấm áp trong lòng ngực, thế nhưng hoa ngoài cửa đã tàn hết từ đêm qua.
Chậm rãi mở mắt nhìn đống sổ trên bàn, tấm bìa xanh đậm kia giờ lại vô cùng chướng mắt, khóe miệng Thượng Hương hơi nhếch lên lộ ra một tia tự chế giễu.
“Đêm đó… vì sao ngươi lại không say…?”
Một tiếng thầm thì khẽ thốt, một mối tiếc nuối vô tận. Ngay cả một câu chân thật lúc say của Lý Mộ Tinh hắn cũng nghe không được. Mở rộng lòng ra chỉ để đổi lấy một chiếc noãn thủ lô nho nhỏ, vậy cũng công bằng rồi, trái tim của loại người như hắn vốn không có đáng bao nhiêu.
“Nè Thượng Hương lão đầu nhi, ngơ ngáo cái gì đó, mau đi theo ta coi.”
Một tên tiểu đồng thò đầu từ cửa vào, vừa thấy trong phòng chỉ có Thượng Hương là lập tức hô toáng lên.
Thượng Hương quay sang ngắm nghía thằng nhóc, khóe mắt nhấc lên toát ra nét câu hồn đoạt phách, chỉ có điều đáy mắt kia lại vô hồn trống rỗng.
“Cảnh ca nhi, có chuyện gì vậy?”
“Hôm nay khách tới nhiều lắm, nhất là Tuyên Hoa lâu không đủ người tiếp khách. Giờ Bạch Ninh tướng công đang thiếu một tay rót rượu mới cho ngươi đi phụ đó.”
“Loại chuyện tốt đẹp này sao hợp với ta chứ?” Thượng Hương xoay người lại chỉnh trang dung nhan mình trong gương.
Tên tiểu đồng bĩu môi: “Đúng đó, mấy vị khách kia ra tay thật vô cùng hào phóng, bọn tiểu đồng trong Tuyên Hoa lâu đang chen chúc để được hầu hạ hòng trông mong kiếm chút tiền thưởng, nhưng Thượng Kỳ tướng công không nhìn lấy đứa nào một cái mà chỉ đích danh ngươi. Suy cho cùng ngươi cũng biết cách dạy dỗ nên tướng công vẫn nhớ ngươi, có lợi gì cũng không quên ngươi đó.”
Thượng Hương sửng sốt cả người, vừa đi theo tiểu đồng ra cửa vừa hỏi: “Không phải chỗ Bạch Ninh thiếu người sao? Vậy có liên quan gì Thượng Kỳ chứ?”
Tiểu đồng mới lên giọng: “Ngươi nhiều lời làm gì? Không phải đã nói khách hôm nay ra tay hào phóng lắm sao, bao hết cả tam đại hồng bài Bạch Ninh tướng công, Thượng Kỳ tướng công và Ngọc Lưu tướng công ở trên Tuyên Hoa lâu. Mỗi một tiểu đồng mang rượu và đồ ăn nhắm vào đều được thưởng một thỏi bạc lận.” Nói xong ánh mắt thằng nhóc lộ vẻ thèm thuồng, xong lại căm phẫn quay sang trừng mắt với Thượng Hương. Chuyện tốt đẹp thế mà sao lại lọt vào lòng tên lão đầu nhi này chứ hả?
Thượng Hương nhíu mày suy ngẫm, Thượng Kỳ sẽ không vô duyên vô cớ để chuyện tốt đẹp thế này lọt tới tay hắn, chỉ sợ không có lòng tốt gì thôi. Nhếch môi cười một tiếng, con sói con bệnh hoạn này, bản lĩnh còn chưa học tới đâu mà dám tính kế với sư phó sao?
Đến Tuyên Hoa lâu thì tiếng huyên náo phả thẳng vào mặt, tình cảnh trong sảnh đường có thể thấy người ta là toàn ôm ấp rờ nắn đủ loại, lớp lại ngả ngớn uống rượu. Một loạt buồng ngăn bên cạnh không thấy được người mà bao tiếng ɖâʍ loạn lại xuyên qua cả tấm ván. Thượng Hương nghiêng đầu vừa đi vừa lắng nghe, khóe miệng thoáng cười cứ như nghe tiếng đàn, trái lại tên tiểu đồng Cảnh nhi kia đã động lòng xuân từ hồi nào nên cứ láo liên ngó tứ phía.
Lên đến lầu rồi thì tiểu đồng tách ra đi hướng khác, Thượng Hương dừng ở thang gác nghe ngóng một hồi thì nghe tiếng đàn vọng lại từ xa. Âm thanh huyên náo dưới lầu như ngưng đọng tại đây, chỉ còn phảng phất thanh âm nỉ non du dương.
Là tiếng đàn của Bạch Ninh. Tam đại hồng bài trong quán hiện nay có Bạch Ninh khéo đánh đàn, Thượng Kỳ khéo ngâm vịnh và Ngọc Lưu khéo múa đẹp, mỗi người mỗi vẻ không phân cao thấp. Đây không giống với Thượng Hương xinh tươi kiều diễm năm xưa lấn át cả nam quán, không ai có thể tranh phong được. Về sau đến Lam Thu thì cũng nhờ vào tài cầm họa song tuyệt mà nhất thời tranh được ngôi vô song.
Thượng Hương còn đang định vén rèm bước vào thì chợt nghe có tiếng nói truyền ra: “Tại sao tiểu quan rót rượu cho Lý huynh còn chưa tới hả? Thất lễ vậy chẳng lẽ cũng là tác phong của nam quán sao?”
“Mong Giả gia chớ nóng ruột, người cũng sắp tới rồi.” Giọng của Thượng Kỳ cũng dội ra.
“Khụ… Giả huynh hà tất phải bận tâm, ta tự rót rượu là được rồi…”
Bàn tay của Thượng Hương đông cứng, là Lý Mộ Tinh. Hóa ra đây là cuộc hẹn của y sao? Mười mấy ngày nay nhìn gương mặt già nua của hắn chắc cũng chán chê rồi, dĩ nhiên sao so bì được với vẻ đẹp xuân sắc của tam đại hồng bài. Một tia lạnh lùng trào phúng ánh lên trong đôi mắt đan phượng, Thượng Hương quay người xuống lầu đi đến bờ hồ phía trước, dùng tay vốc nước rửa sạch lớp hương phấn trên mặt và vùng cổ lẫn khuỷu tay, nước hồ lạnh buốt khiến hắn không khỏi rùng mình tỉnh táo. Nhưng còn chưa ngưng ở đó, chờ khi mùi hương phấn bay hết hắn lại cởi dây lụa buộc tóc ra, nhất thời một mái tóc đen tuyền xõa xuống bờ vai. Dưới ánh trăng, suối tóc lóng lánh màu ngọc thạch, mái tóc rũ che khuất nửa mặt đến cả nếp nhăn khóe mắt cũng khó nhìn thấy mà ngược lại càng tôn thêm sắc óng ánh trong đôi mắt đan phượng kia, cho dù ai nhìn vào cũng phải lóa mắt.
Cơn gió thoảng phất phơ vạt áo, trong đêm trăng, từng bước từng bước thong thả đều nhịp, vòng eo khẽ khàng đưa đẩy, bờ môi hé mở xướng một đoạn phồn hoa lắng đọng như mộng.
“Hồng đậu sinh nam quốc… xa xăm chuyện đã vãng… tương tư chưa từng thỏa… muốn cũng nghĩ không đến…”
Tiếng huyên náo trong sảnh đường phút chốc tắt lặng, cả khách, cả tiểu quan lẫn tiểu đồng đều trố mắt nhìn thân ảnh khẽ khàng lướt vào từ cửa. Đôi mắt như ngọc sóng sánh lan tỏa tứ bề, mái tóc đen mượt che khuất nửa khuôn trăng, làn môi đỏ mọng ngâm nga thanh âm nhiếp hồn đoạt phách, dung mạo huyền ảo không trông rõ, có mỗi ánh mắt lưu chuyển thoáng ngưng đọng phút chốc đã làm tất cả không thốt nổi lời nào. Hắn là ai? Nét phong tình như thế, sắc mị hoặc đến vậy thì tột cùng là yêu hồn dưới ánh trăng hay mị quỷ trong hoa sắc đây?
“…Say nằm đêm rã rời, đèn lồng giăng khắp… Duy cầm trong chén rượu, lênh láng phong tình một mảnh…”
Trong tay cầm bầu mỹ tửu mà chẳng ai ngó ngàng, sắc mặt mê mẩn nên cũng quên đã hỏi cái gì, nước dãi chảy ròng ròng cũng không hay biết. Đôi phượng nhãn của Thượng Hương lướt qua một lượt, thấy tất cả đám người kia đều ngây người đờ đẫn cả ra. Tia trào phúng lạnh lùng lại nhuốm đầy, trên đời này duy chỉ có một Thượng Hương, xem ai còn tranh được?
“Khó quên nhất ấy thơ người xưa, đáng khinh nhất lại nỗi niềm tương tư… Tương tư lưu giữ không chỗ dụng, lụa mỏng chẳng giấu được kỳ nhân… Xuân đến lại trông đậu đỏ nở, nhưng ai nào đến hái… Khói hoa giữa trời đầy sao băng, đơn độc tấm chân tình phong lưu phai nhạt…”
Từ tốn bước lên lầu, tiếng ca đã dừng mà tiếng đàn cũng tắt, sau bóng rèm thấp thoáng một bóng hình. Dư âm vang vọng rồi dần tiêu tan, đến khi lặng hẳn thì bất chợt bức rèm bị người xốc lên, châu ngọc va nhau vang lên tiếng giòn tan trong vắt, một tràng cười phụ họa theo.
“Đúng là hảo từ… hảo khúc… hảo xướng ca mà…”
Liên tiếp ba tiếng khen không ngớt, Thượng Hương quay sang đối mặt với người kia. Một bộ hoa y mỹ phục, trên đầu đội mão tơ vàng khảm bích ngọc tôn thêm gương mặt quan ngọc, có vài phần phong lưu lại pha mấy nét thanh tao, quả thực là một công tử văn nhã. Đôi mắt đánh giá nét mặt người kia, Thượng Hương uyển chuyển cúi chào.
“Trước hết xin để Thượng Hương rót rượu mời ba vị đại gia.”
Bất chợt người nọ bắt gặp ánh mắt của Thượng Hương, lúc chưa thấy rõ hắn thì đã thấy một nét đẹp kinh diễm, tới khi nhìn cung cách bái lạy uyển chuyển của Thượng Hương thì đã rõ là không nói nên lời. Lại nghe thanh âm trầm thấp du dương kia so với giọng ngâm xướng mỗi lúc mỗi thay đổi chấn động lòng người thì người nọ không thể kềm chế bản thân mà nâng Thượng Hương dậy, miệng lẩm bẩm mãi: “Thật là diệu nhân, diệu nhân mà. Không ngờ trong nam quán lại có một người tuyệt diệu đến ngần này…”
Thượng Hương cúi đầu sâu hơn làm suối tóc che nét mặt, hắn chỉ khẽ lắc bầu rượu trong tay rồi nâng bình lên.
“Dung mạo hoàng hôn liễu tàn, thật không dám nhận danh xưng diệu nhân. Vô phúc được hầu hạ khách, chỉ cầm bình rượu thôi cũng đã là vinh hạnh của Thượng Hương. Không biết nên xưng hô với vị đại gia này như thế nào?”
Bình rượu khẽ nghiêng kề sát khóe miệng người kia làm vài giọt thấm môi, người nọ không tự chủ được liền đưa lưỡi ɭϊếʍƈ, thần sắc chưa chi đã có vài phần mê say.
“Gọi một tiếng Tống gia là được rồi.” Người nọ gật đầu xong lại nhìn gương mặt của Thượng Hương, hắn vẫn còn thanh tỉnh nên cũng không vì hiếu kỳ nhất thời mà vén mái tóc che khuất khuôn mặt ra, đoạn xoay người lại cười bảo: “Lý huynh, tiểu đệ nói ra thật đắc tội, nhưng huynh và ta có thể hoán đổi người rót rượu được không?”
Lý Mộ Tinh đã nhận ra hình dáng của Thượng Hương từ sớm, y không thể nào tin vào mắt mình. Nếu không phải nghe được giọng nói thì làm sao y nhận ra con người phong tình vạn chủng, kiều mị mê hoặc hết thảy xung quanh này lại là Thượng Hương. Y ngây dại ngay tại chỗ.
Đây là Thượng Hương?
Đây là Thượng Hương sao?
Đây đúng là Thượng Hương thật?
Một cơn tức giận trào dâng trong lòng. Tại sao hắn cũng tới hầu rượu là sao? Vì sao phải ăn vận quyến rũ đến vậy? Sao hắn lại không biết tự trọng là gì chứ? Chẳng lẽ mấy lời khuyên bảo của y Thượng Hương không nghe lọt câu nào sao? Siết chặt ly rượu trong tay, cơn nộ khí thình lình này khiến Lý Mộ Tinh nhất thời không nói được câu nào.
Vị Tống gia kia thấy Lý Mộ Tinh không mở miệng thì cho rằng y đã đồng ý, hắn phá lên cười một tiếng rồi nắm tay Thượng Hương kéo về phía bàn của mình. Tên tiểu đồng vốn đang đứng đó rót rượu cũng biết điều liền đi lại phía bàn của Lý Mộ Tinh. Nắm tay siết ly rượu của y lại chặt hơn, mắt trông thấy hai người bọn họ tay trong tay làm cơn nộ khí sôi sục trong lòng Lý Mộ Tinh càng chát chúa.
“Tống huynh, huynh đúng là không có trượng nghĩa gì hết. Rõ ràng là người của Lý huynh mà Tống Huynh lại cưỡng đao đoạt ái nhân người khác vậy là phải phạt rượu, nhất định phải phạt rượu đó.” Tiếng nói này chính là của vị Giả gia kia.
“Rất đúng, rất đúng, nhất định phải phạt ba chén lớn mới được. Mặc dù trước nay Lý huynh luôn mềm lòng nhưng giờ cũng không thể bỏ qua cho Tống huynh được đâu.” Vị còn lại dĩ nhiên là Chu gia, đoạn mấy tiếng hô hoán ầm ĩ liền hùa theo.
Giờ đây sắc mặt của Lý Mộ Tinh đã vô cùng khó coi nhưng nhất thời ba người kia vẫn chưa chú ý thấy. Tống gia ngắm Thượng Hương một cái rồi lại cười sang sảng: “Phạt đây phạt đây, vì một người lẫn giọng hát tuyệt diệu thế này có phạt cũng xứng đáng mà. Thượng Hương, rót rượu nào.”
“Tống huynh, phạt rượu mà muốn tiểu mỹ nhân rót cho thì lời cho huynh quá rồi. Nếu vậy thì đừng nói là ba chén, có ba mươi chén đi nữa Tống huynh và chúng ta cũng mặt không đổi sắc mà nốc cạn hết đó.” Vị Chu gia kia lại rôm rả lên làm mấy người khác cũng ha hả cười theo.
“Người hiểu ta nhất không ai ngoài Chu huynh mà.” Tống gia vừa cười khoái trá vừa nói.
Giữa mấy tràng cười rộ đó, Thượng Hương nhận ra ba tầm mắt sắc bén đang chĩa thẳng vào hướng của mình, tia lấp lánh trong khóe mắt hắn khẽ lay động. Chính là Bạch Ninh ôm đàn ngồi bên đài, khuôn mặt thanh tú ẩn chứa nét kỳ lạ, rồi đến Ngọc Lưu với bộ vũ y rực rỡ giữa sân khấu giật mình nhìn sang, còn có Thượng Kỳ đang ngồi cạnh vị Giả gia kia, đôi mắt hằn lên tia ghen ghét.
Khóe môi Thượng Hương khẽ cong lên. Một đám nhãi ranh, so đạo hạnh thì các ngươi còn kém xa lắm, muốn nổi bật trong nam quán thì không hẳn chỉ dựa vào sắc đẹp xuân tươi là cạnh tranh được đâu. Để hôm nay ta dạy các ngươi một lần, ráng mở mắt mà học hỏi đi.
Ánh mắt hắn lại lướt qua Lý Mộ Tinh, sắc mặt nén giận rành rành của y làm trái tim Thượng Hương run rẩy. Tại sao y lại nổi giận? Có khi nào vì hắn đi hầu hạ người khác hay không?
Lại mơ mộng nữa rồi. Hắn chuyển tầm nhìn sang nụ cười ẩn ý của Tống gia, chưa vội rót rượu mà lại thổi tắt hai ngọn nến trên bàn.
Trong sảnh liền tối mờ.
Bạch Ninh đẩy đàn sang bên, Ngọc Lưu bỏ dở điệu vũ mà tự động đi về hai hướng đoạn ngồi xuống cạnh Lý Mộ Tinh và Chu gia. Sắc diện đen đủi của Lý Mộ Tinh vừa gai mắt vừa không thuận mũi nên cứ hờ hững với Bạch Ninh, có điều vị Chu gia kia lại ôm eo Ngọc Lưu ngay, cạ sát mặt hắn mà trêu ghẹo. Trong sảnh một màn âm u thế này đúng là thời cơ tốt để động tay động chân mà.
“A, sao tiểu mỹ nhân lại thổi tắt đèn chớ?” Phía bên kia, Thượng Kỳ không thèm đếm xỉa gì vẫn niềm nở hầu rượu trong khi Giả gia kêu toáng lên, con ngươi căng trợn ra ngó chằm chằm Thượng Hương. Dưới ánh sáng mập mờ thật khó nhìn được khuôn mặt, nhưng chính trong màn lờ mờ này lại càng tôn nét thần bí cho Thượng Hương.
Thượng Hương từ tốn nâng bình rượu rồi rót đầy ly trước mặt Tống gia, khẽ khàng mà cười: “Hoa phải thưởng ngắm ngoài sáng còn rượu phải thưởng thức trong tối. Nếu các vị đại gia không ngại thì hãy thử một lần xem sao, bảo đảm mùi vị khác biệt vô cùng.”
“Còn có cách phẩm rượu như thế sao?” Tống gia cầm ly rượu lên uống cạn một hơi, mùi rượu nồng nặc phả xuống cổ họng mà hắn cũng không kêu tiếng nào, chỉ có khóe mắt nhuốm ý cười cứ ngắm Thượng Hương mãi.
Thượng Hương chăm chú nhìn lại không nửa phần tránh né, bàn tay không ngừng rót rượu mà tiếp lời: “Tửu trung tự hữu thiên chung túc, tửu trung tự hữu hoàng kim ốc, tửu trung tự hữu nhan như ngọc. Nếu Tống gia không ngại uống thêm mấy chung thì đợi nhắm mắt lại sẽ thấy được cẩm tú phồn hoa, nhất thế vô ưu.”
Tống gia lại uống thêm rồi thất thanh cười: “Khá hay cho một Thượng Hương có ý có tứ, ngươi muốn Tống gia ta đây bắt chước cổ nhân, trong rượu có đầy giấc mộng hoàng lương sao?”
Thượng Hương không trả lời, lại thấp giọng ngâm nga.
“…Say nằm đêm rã rời, đèn lồng giăng khắp… Duy cầm trong chén rượu, lênh láng phong tình một mảnh…”
Lúc này Giả gia lại phá lên cười: “Thiên chung túc, hoàng kim ốc rồi lại nhan như ngọc, Tống huynh còn dùng cả giấc mộng hoàng lương nữa chứ. Tiểu mỹ nhân ơi là tiểu mỹ nhân, hắn ta chính là ông chủ ngồi không ở nhà mà tiền của rơi từ trên trời xuống đó. Còn không mau mau rót rượu, Tống huynh mà tiện tay ban thưởng cho thì ngươi tha hồ ăn sung mặc sướng cả đời.”
Thượng Kỳ nghe Giả gia cứ một câu lại tiểu mỹ nhân này, tiểu mỹ nhân nọ thì mặt tím tái đến vò nhàu chiếc khăn trong tay. Ngay cả mặt cũng nhìn không rõ thì sao biết Thượng Hương là một tiểu mỹ nhân chứ? Hắn đang muốn lôi kéo sự chú ý của Giả gia thì chợt nghe một tiếng nói vang lên.
“Thật thối nát không chịu được, cái gì mà tửu trung tự hữu thiên chung túc, tửu trung tự hữu hoàng kim ốc, tửu trung tự hữu nhan như ngọc chứ. Há chẳng phải tỉnh rượu thì mộng sẽ tan sao? Chỉ toàn là chuyện bâng quơ.”
Là Lý Mộ Tinh, đôi mắt sáng rực của y nhìn Thượng Hương chằm chằm. Tuy xung quanh mờ ảo không nhìn rõ được sắc mặt nhưng những người khác vẫn nghe ra sự coi rẻ trong giọng điệu của y.
“Lý huynh…” Tống gia có hơi kinh ngạc, còn đang muốn mở miệng thì Lý Mộ Tinh đã cắt ngang.
“Đời người có được hai bàn tay không phải là rót rượu cho người khác mà là dùng để thâu gặt thiên chung túc, dùng làm hoàng kim ốc và dùng cho nhan như ngọc. Nếu con người chỉ biết dựa vào bố thí đắm mình trong trụy lạc thì chỉ tổ làm người ta khinh miệt. Lý Mộ Tinh ta… bình sinh khinh thường nhất chính là hạng người này…”
Cho dù tiếng nói không sang sảng nhưng lại vang rõ mồn một giữa khung cảnh u ám. Đừng nói là Tống gia và Giả gia nghe mà ngớ ngẩn cả người, ngay cả Chu gia vẫn đang lo ve vãn Ngọc Lưu cũng phải ngước mặt lên. Tuy nói trước kia Lý Mộ Tinh không biết phong tình là gì nhưng suy cho cùng cũng hiểu phép tắc trong chốn hoan trường, cũng giả tảng phối hợp với bọn họ rất vui vẻ hòa đồng. Có điều không biết sao hôm nay y lại thốt ra mấy lời này.
“Lý huynh nói vậy là đụng chạm rất lớn đó. Trong bốn người chúng ta cũng chỉ có mình huynh là dựng nghiệp lớn từ hai bàn tay trắng, có được thiên chung túc, có hoàng kim ốc, có nhan như ngọc. Giờ chúng ta mới biết, thì ra huynh vẫn luôn xem thường bọn ta núp bóng sự che chở của tổ tiên hai đời sao?”
“Chu huynh đừng nóng, chỉ sợ là Lý huynh đây quá chén mà thôi.” Giả gia liền mau mắn xen vào giảng hòa. Lý Mộ Tinh cũng không phải không biết chuyện liền xuống nước ngay.
“Hôm nay đúng là ta uống hơn nhiều, đầu óc thật có chút choáng váng. Vừa rồi chúng ta nói tới đâu rồi kìa?”
Thượng Hương rũ mắt xuống, tay vẫn tiếp tục rót rượu cho Tống gia mà miệng lại ai oán than nhẹ. Tiếng than khe khẽ nên chỉ có Tống gia ngồi kế bên là nghe được, hắn nhìn Thượng Hương một cái rồi uống cạn rượu, lại cười một tràng dài: “Đã uống xong ba chung rượu phạt rồi, kế tiếp chúng ta có nên uống rượu mừng không đây?”
“Phải đó, thiếu chút nữa quên mất, hôm nay ba người chúng ta hẹn Lý huynh đến đây là muốn tự mình chúc Lý huynh sắp cưới được mỹ kiều nương. Chung rượu mừng này Lý huynh nhất định phải uống đó.” Vị Giả gia kia lại góp tiếng náo nhiệt vào.
Thượng Kỳ vừa nghe câu này thì hả hê nhìn Thượng Hương. Bạch Ninh ngồi cách hắn không xa cũng tò mò dõi theo nhưng lại trông thấy Thượng Hương đang nhìn Lý Mộ Tinh, đôi mắt đan phượng khẽ ánh động trong màn đêm rồi phủ nét ảm đạm. Bạch Ninh giật cả mình, lại nhìn sang sắc mặt càng lúc càng đen thẫm của Lý Mộ Tinh khiến y đột nhiên vỡ lẽ đôi điều. Mấy ngày trước loáng thoáng nghe có một thương nhân bao trọn Thượng Hương, khi ấy y chỉ cho là chuyện cười rồi bỏ qua. Không lẽ người thương nhân bao Thượng Hương lại là người bên cạnh không thèm nhìn đến y nửa con mắt sao? Tướng mạo quả thật được mắt lắm. Bạch Ninh lại nhìn sang dung nhan ẩn khuất của Thượng Hương thì trong lòng dâng lên chút bội phục.
Không đơn giản, quả thật là không đơn giản. Thượng Hương biết rõ dung nhan già héo của mình không còn nét lộng lẫy thơm tho nữa mà lại dựa vào chất giọng hay ho xướng khúc tương tư bên ngoài rèm châu, cốt yếu giáng đòn phủ đầu lôi kéo sự hiếu kỳ của mấy vị đại gia kia. Hắn lại buông tóc xuống để che đi nếp nhăn khó coi ở khóe mắt. Người ta thường nói “tay ôm đàn che nửa mặt hoa” mà Thượng Hương nào ứng được với câu này, giở ra dáng dấp muốn nghênh đón nhưng hãy còn cự tuyệt, thật là làm người ta nhột nhạt. Lại còn bước đi một đoạn lả lướt tựa tơ liễu như thế, đấy chính là bộ pháp sở trường nhất của Ngọc Lưu, phải có một tư thái duyên dáng mới có thể lướt tha thướt như gió vờn cành liễu. Rõ ràng đã là một tiểu quan tàn hoa bại bại liễu lại khiến người ta cảm nhận được nét phong hoa tuyệt đại, cuối cùng còn thổi tắt hết nến thì sẽ không lo diện mạo bị nhìn ra.
Khó trách sao nghe bọn tiểu quan kháo nhau rằng Thượng Hương của năm xưa là kiều diễm nhất trong nam quán, quả thật không phải hư danh. Chỉ có điều… giữa Thượng Hương và vị Lý gia bên cạnh này… đúng là có điều thú vị khiến người khác phải suy ngẫm. Bạch Ninh ngước mặt lên, cho đến giờ khắc này y mới cảm thấy bữa tiệc hôm nay có chút hứng thú. Không nói gì mà chờ xem cuộc vui thôi.
“Hừ, chỉ sợ huynh ấy lại uống rượu rồi không biết còn nói ra mấy câu nào làm người ta bực bội nữa.” Chu gia thờ ơ nói.
Lần này không cần đến Giả gia hòa giải, Ngọc Lưu biết chuyện liền ôm quấn lấy Chu gia: “Chu gia, Ngọc Lưu rót rượu hầu ngài thì ngài cũng nên thưởng nửa chung để Ngọc Lưu cũng được hưởng lây không khí vui mừng nữa.”
Có mỹ nhân trong lòng lập tức tâm tình của Chu gia hớn hở tức thì, hắn sờ mó Ngọc Lưu một phen rồi nói: “Ngươi muốn hưởng lây không khí vui mừng làm gì chứ? Muốn lấy hay muốn gả đây?”
“Chu gia xấu lắm nha, tất nhiên là Ngọc Lưu muốn được gả nhưng chỉ sợ không ai chịu lấy thôi.” Ngọc Lưu vùi đầu vào lồng ngực của Chu gia, ngữ điệu nhuốm chút tủi hờn thật khiến người ta phải đau lòng xót dạ.
Chu gia khoái trá cười phá lên, siết chặt Ngọc Lưu vào lòng hơn rồi lại bắt đầu động tay động chân.
Lý Mộ Tinh cúi gầm mặt chẳng biết đang suy nghĩ gì. Lúc này y thình lình bật dậy, khẽ lắc ly rượu trong tay rồi bỏ xuống, đoạn với lấy bầu rượu trên tay tiểu đồng đứng sau rồi đi ra giữa đại sảnh lớn tiếng: “Phải, Lý Mộ Tinh ta sẽ mau chóng thành thân. Giả huynh, Tống huynh, Chu huynh, Túy nương không thích nam nhân đi câu lan sở quán tìm vui nên sau khi thành thân ta sẽ không bao giờ đặt chân tới đây nữa. Hôm nay là lần hội tụ cuối cùng của chúng ta. Mấy năm qua ba vị luôn đối đãi với ta như thủ túc tình thâm, hôm nay ta mượn rượu này kính ba huynh, đây, uống cạn mới thôi!”
Nói xong y ngẩng đầu uống ừng ực một hơi, nốc hết nửa bình mới dùng tay áo lau miệng. Ánh mắt y dừng lại chỗ Thượng Hương đang ngồi, bốn mắt giao nhau, trong nháy mắt không khí liền tĩnh lặng, mọi vật trong đất trời như tan biến, chỉ còn lại hai ánh mắt đan xen giao hòa. Lý Mộ Tinh khẽ lắc đầu, bất chợt y nhắm mắt lại, vung tay ném bầu rượu xuống đất khiến nó vỡ tan tành, từng mảnh sành vỡ tung tóe tới trước chân của Thượng Hương.
“Từ nay… về sau… sẽ không còn gặp nữa… Hãy tự… bảo trọng lấy…” Thanh âm còn chưa dứt mà người đã xốc bức rèm châu đi khuất.
Giả gia trợn tròn há hốc lẩm bẩm: “Hôm nay y uống lộn thuốc gì vậy? Cái gì mà từ nay về sau không còn gặp nữa chứ? Thành Thượng Hòa này có bao lớn, làm ăn xã giao nhiều vậy không phải là ngước mặt không thấy nhưng cúi đầu cũng gặp sao?”
Khi này Tống gia mới cười: “Y cũng đâu phải nói lời này với chúng ta đâu. Được rồi, hôm nay tới đây thôi. Tiểu đồng, thắp đèn lên đi.”
“Tống huynh, Giả huynh, các người cứ tự nhiên, ta đi trước đây.” Chu gia đứng lên ôm lấy Ngọc Lưu đi ra ngoài.
“Ha ha, đêm xuân không được phí hoài, mỹ nhân không thể bỏ qua. Tống huynh, ta cũng đi đây.” Giả gia cũng kéo theo Thượng Kỳ đi mất.
Đèn sáng rồi mà Thượng Hương còn chưa cử động, đôi mắt đan phượng vẫn trông về bức rèm châu đang đung đưa, sóng nước dần ngập đầy vành mắt. Tống gia đứng trước mặt rồi đưa tay vén mái tóc che phủ gương mặt hắn ra, Thượng Hương khẽ khàng lướt mắt nhìn thẳng, không dám chớp lấy một lần, chỉ sợ chớp mắt thì lệ sẽ rơi.
“Nếu ngươi không dồi hương phấn thì nhất định sẽ xinh đẹp hơn bây giờ gấp trăm lần.” Khóe miệng Tống gia mang ý cười, “Nghe bên ngoài đồn đại là Lý huynh bao một tiểu quan ở nam quán, vốn dĩ ta không tin, nhưng giờ… thấy quả thật không uổng chuyến đi này…”
Lời nói của Tống gia hình như có ẩn ý, hắn buông tay bước ra khỏi đại sảnh.
“Ta là Tống Lăng của Phong Thông tiền trang, hãy nhớ kỹ.”
Người cuối cùng đứng lên là Bạch Ninh. Trước khi đi y cũng đứng trước mặt Thượng Hương một chốc, ngắm nghía hắn hồi lâu y mới tò mò hỏi: “Là ngươi không muốn khóc hay là khóc không được?” Đôi mắt ngấn lệ thật sự xinh đẹp, xinh đẹp vô cùng, nhưng cũng rất đỗi đau thương.
Thượng Hương nhìn y, tay quệt đi lệ chực rơi trong mắt rồi khẽ điểm lên trán của Bạch Ninh: “Tiểu quỷ tinh ranh, cũng là ánh mắt của ngươi sắc bén.” Hắn đứng dậy, vòng qua Bạch Ninh mà đi ra ngoài.
Gió đêm thổi ráo giọt lệ cuối cùng của hắn, khô khan, khô đến đau nhói. Hắn không phải không muốn khóc, cũng không phải khóc không được, chẳng qua là hắn… tìm không ra lý do nào để mà khóc.