Chương 17: Phiên ngoại
Hai cánh tay vòng lên cổ tình nhân, tự động dâng lên đôi môi thơm nồng làm câu nói tương tư.
Hận sao đêm xuân ngắn ngủi…
§
“A Vượng, còn bao xa nữa mới tới thành Tấn Giang vậy?”
“Lý gia, nhanh lắm mà, qua Đại Bộ chừng bảy dặm sẽ đến nội thành Tấn Giang ngay.”
Y như lời, hai con khoái mã phi băng băng trên quan đạo, quả nhiên qua Đại Bộ bảy dặm thì xa xa thành Tấn Giang đã hiện ra trong tầm mắt. Tửu kỳ phất phới như cờ xí, hoa lá nở rộ khắp thành, hương thơm thoang thoảng xa đến mười dặm cũng nghe.
Lý Mộ Tinh vừa vào thành đã có một tiểu nhị tiến lên đón, từ xa cúi chào rồi lớn giọng hô: “Lý gia, ở đây, bên này này…”
“A Hỷ?” Lý Mộ Tinh nhảy xuống ngựa, “Sao ngươi lại ở đây? Minh Hiên đâu?”
“Bẩm Lý gia, hôm nay là tiết hoa ở Tấn Giang, nghe nói có không ít kỳ hoa dị thảo hiếm thấy nên Đỗ gia bảo muốn đi tìm một số hoa để chế hương phấn, sợ bỏ lỡ thời gian nên không kịp đợi Lý gia đã đi trước rồi. Đỗ gia còn nói trên đường Lý gia cấp bách đuổi theo chắc chắn mệt lắm nên không cần tìm ngài ấy. Trong khách điếm đã chuẩn bị sẵn đồ ăn nước tắm, sau khi Lý gia dùng qua thì hãy nghỉ ngơi một đêm cho khỏe, trước hừng đông ngày mai Đỗ gia nhất định sẽ quay về.”
Lý Mộ Tinh nghe vậy thì trong lòng hơi an tâm mới theo A Hỷ vào khách điếm, có điều sắc mặt không khỏi có chút thất vọng. Y và Minh Hiên chia nhau xử lý mấy việc làm ăn, đã mấy ngày không gặp nhau nên trong lòng rất mong nhớ. Cứ tưởng quất roi thúc ngựa sẽ có thể sớm gặp lại, ai ngờ cái tiết hoa Tấn Giang kia đã dập tắt cái rụp, câu dẫn Minh Hiên đi mất dạng.
“A Hỷ, Minh Hiên đi được bao lâu rồi?”
“Không ngờ Lý gia lại đến sớm vậy, Đỗ gia mới đi chừng nén hương là cùng.”
Lý Mộ Tinh ngẩn ra, bất chợt kéo dây cương phóng lên ngựa, đoạn hỏi tiếp: “Minh Hiên đi hướng nào?”
“Dạ hướng đông, tới Bách Hương viên cạnh Khúc Giang… A, Lý gia-”
Hai tiểu nhị đã sớm quen với cái màn này, nhìn nhau cười mà quay vào khách điếm.
***
Lúc Lý Mộ Tinh đuổi theo Đỗ Minh Hiên thì Đỗ Minh Hiên mới đặt chân vào cổng lớn của Bách Hương viên, chợt nghe bên tai có tiếng gọi quen thuộc thì gương mặt tuấn tú thoáng mỉm cười.
“Sao ngươi không nghỉ ngơi ở khách điếm đi?”
Vì e ngại đông người nên Lý Mộ Tinh chỉ có thể lưu luyến nhìn gương mặt ngắm trăm lần chẳng chán trước mặt mình, khẽ bảo: “Có chút chuyện làm ăn muốn bàn với ngươi nên ta mới tới.”
“Không trung thực chút nào, nhớ ta thì cứ việc nói trắng ra.” Đỗ Minh Hiên mím môi khẽ cười, ngữ khí cũng không có nửa phần oán giận.
Sắc mặt Lý Mộ Tinh ửng đỏ, ngây ngốc mà cười.
“Nhưng mà ta không muốn ngươi tới.”
“Minh- Minh Hiên…” Nét mặt tươi cười cứng đờ, Lý Mộ Tinh há hốc miệng phát hiện cổ họng khô khốc.
“Vừa nãy trên đường ta nghe nói tiết hoa hằng năm ở Tấn Giang đều có hoa yêu xuất hiện, chuyên môn đi câu dẫn nam nhân thành thật chất phác lại có bộ dáng ưa nhìn như ngươi vậy.”
“Hả?” Lý Mộ Tinh sờ gáy giống như không hiểu Đỗ Minh Hiên nói lời này là đang khen hay chê y nữa, chỉ mù tịt hỏi: “Hoa yêu kia có đẹp bằng một nửa ngươi không?”
“Càng ngày càng giảo hoạt.” Đỗ Minh Hiên lườm mắt nhìn y, đôi mắt phượng mở to khó nén nổi ý cười, sóng mắt xinh đẹp lay động tỏa ra nét phong tình vô hạn. Tuy trong lời hắn nói có ý trách cứ nhưng lại kéo tay Lý Mộ Tinh sóng vai bước vào Bách Hương viên.
Vào đến vườn thì hương hoa xông vào mũi, có điều lúc này đã là hoàng hôn nên sắc trời nhuốm chút sậm. Lá dày che phủ những cành hoa xa xa uốn thành một lối mòn cong nghiêng, thấp thoáng như tư thái che nửa mặt ôm đàn tỳ bà, tựa có ý dẫn dắt người tiến vào kiếm tìm.
Thạch đăng khắp nơi nơi đã lên ánh nến, ánh sáng phảng phất càng gợi sắc mờ ảo.
“Minh Hiên, tiết hoa này sao lại cử hành vào ban tối vậy?” Lý Mộ Tinh nhìn quanh quất bốn bề, trong vườn du khách vẫn dập dìu như trước, tuy cảnh đẹp không phải tồi nhưng lờ mờ thế này còn hứng thú thưởng hoa được sao?
“Ban ngày là thưởng hoa, còn ban đêm này thì…” Thoáng nhìn xung quanh không có ai chú ý, Đỗ Minh Hiên kề sát tai Lý Mộ Tinh khẽ thở một hơi: “Ban đêm thì là thưởng người…”
“Minh- Minh- Minh Hiên… ở- ở đây đông người lắm…” Vành tai y nóng ran lên. Mặc dù đã ở bên nhau mấy năm nhưng trong phương diện nào đó thì y vẫn trì độn như hồi nào.
“Ngươi không tin à? Nhìn bên kia xem…”
Đỗ Minh Hiên gắng chọn sau khi hoàng hôn mới vào Bách Hương viên đơn giản vì giờ ít người hơn ban ngày, dễ cho hắn phân biệt được hương hoa trong không khí, không ngờ Lý Mộ Tinh lại đuổi theo tới nơi. Tất nhiên hắn còn lòng dạ nào ngửi hương nữa mà thật sự có ý muốn ngắm một người. Cổ nhân nói một ngày không gặp như cách ba thu. Hắn đã mấy ngày không gặp Lý Mộ Tinh, sau khi tạm xa nhau thì tự nhiên tình ý nồng nàn, không thể kềm chế muốn trêu chọc tình nhân.
Phía trước là một giàn hoa tử đằng, tuy không thấy rõ từng chùm nhưng hương hoa thanh nhã phảng phất trong không khí vô cùng thích hợp chế hương phấn.
Lúc này dưới chùm hoa tử đằng thấp thoáng bóng hai người đứng, không thấy rõ dung mạo, chỉ từ phục sức mơ hồ nhìn ra là hai nam tử, tư thế rất thân mật đang dựa vào nhau.
“Cái- cái- cái… mùi hương hoa rất đặc biệt, chắc có thể làm hương phấn được…” Tay chân Lý Mộ Tinh như không biết đặt đâu, chỉ có thể lắp ba lắp bắp ngoảnh sang trái nói với hắn.
Đỗ Minh Hiên nhướn mắt cười lộ ra chất giọng từ tính, uyển chuyển mà trầm thấp: “Hương hoa tử đằng nhạt quá khó mà giữ lâu, chỉ sợ không thể dùng mỗi nó làm hương phấn, nếu là trộn với những hương liệu khác thì… A? Ngươi xem bên kia nữa kìa…”
Tuy biết không nên nhìn lung tung nữa nhưng ánh mắt lại không tự chủ nhìn theo hướng Đỗ Minh Hiên chỉ. Vừa trông sang Lý Mộ Tinh đã mặt đỏ tía tai ngay, “A!” lên một tiếng rồi kéo Đỗ Minh Hiên đi mất.
“Vóc dáng quả thật không tồi, với lại… lúc lên tới đỉnh sức lực vô cùng tràn trề… Ngươi có thấy người bị ép vào thân cây kia không? Nhất định là khoái hoạt cực điểm rồi… Ưm a…”
Truyền đến bên tai là thanh âm cố nén cười của Đỗ Minh Hiên. Lúc này tiếng nói trầm thấp xâm nhập vào tai Lý Mộ Tinh lại tràn trề sức mê hoặc, nhất là tiếng giả rên rỉ sau cùng, chỉ mới nghe mà lòng y đã rung động. Hiện lên trong tâm trí lại là cảnh màn che buông xuống giường, áo lót gấm nửa vén ra, mình ngọc nằm lả lướt cùng với tiếng nỉ non trầm bổng.
“Ưm a… a… Ngươi chảy máu mũi rồi kìa…”
“Minh Hiên, ngươi nhìn bên kia xem…”
“Hửm?”
“Bên kia… dường như không có người… chúng ta qua đó đi…”
Đỗ Minh Hiên khúc khích cười, cuối cùng đầu gỗ cũng thông suốt rồi. Hai cánh tay vòng lên cổ tình nhân, tự động dâng lên đôi môi thơm nồng làm câu nói tương tư.
Trên đài hoa xa xa loáng thoáng truyền đến điệu đàn cầm ngâm nga, du dương như khóc như than tôn thêm ánh trăng nhàn nhạt. Hương hoa nồng nàn lồng trong ánh sáng mộng mơ, tình này cảnh này hẵng chỉ thích hợp động tình.
Hận sao đêm xuân ngắn ngủi, nhàn tản tháo cởi y thường tơ mỏng, sau khi mây tan mưa ngớt thì tình nồng ý càng thân hơn.
Nguồn :
“Minh Hiên, sang năm chúng ta đến thưởng hoa nữa đi…”
“…Không phải thưởng người sao?”
Đầu gỗ trước sau vẫn là đầu gỗ, sắc mặt Lý Mộ Tinh lại đỏ ửng rũ rượi nằm trong lòng ngực tình nhân, nhưng Đỗ Minh Hiên lại cười đến tràn đầy hạnh phúc.
“Ừ, sang năm lại đến nữa…”
HẾT