Chương 18

Biên tập: Mặc Nhiên
——————————————- 
Tin tức quân vương liên tiếp mấy ngày đều qua đêm trong cung tân phi thoáng cái đã lan khắp hậu cung, người ghen tị thì đầy, người tức giận cũng không thiếu.


Mọi người đều biết, trước lúc tân phi vào cung, được sủng ái nhất chính là Thiệu phi, nhưng cho dù vậy có thể khiến quân vương liên tiếp sủng hạnh kiểu này, tân phi mới đến là người thứ nhất, thành ra cũng không thiếu những lời nhàn ngôn toái ngữ, nói Thiệu phi đối với tân phi có bất mãn.


Có vẻ như để phủ định lời đồn đãi này, một hôm trời trong mây tạnh, Phượng Vũ liền gọi hai phi tử cùng y vào tiểu đình giữa hồ trong ngự hoa viên thưởng thức thịnh yến ngắm hoa cuối xuân.


Lúc đầu khi nhận được thánh chỉ, Phượng Quân không muốn tham gia, định mượn cớ bị bệnh mà từ chối, nhưng Phượng Vũ lại cố tình làm khó hắn, lệnh cho hắn nhất định phải đi. Thế là cuối cùng, hắn đành phải chán nản chậm chạp bước vào ngự hoa viên.


Khi Phượng Quân đến, Phượng Vũ đã cùng Thiệu phi nói chuyện cười đùa trong tiểu đình được một lúc lâu. Thiệu phi dung nhan tú lệ, dựa vào trong lòng Phượng Vũ, thân thể mềm mại không xương, một đôi mị nhãn như tơ, ẩn ẩn đưa tình. Phượng Vũ ôm thân thể mảnh mai của nàng, đôi môi mỏng cong lên, trên mặt nhàn nhạt tiếu ý.


Xa xa nhìn thấy một màn, Phượng Quân bắt đầu hối hận vì đã đồng ý đến. Lúc đi đến trước đình, hắn liền dừng bước, đang nghĩ chắc không nên quấy rầy bọn họ.
“Hoàng thượng, Quân phi tới.” Thiệu phi tinh mắt phát hiện ra hắn trước.


available on google playdownload on app store


Phượng Vũ nhất thời thu hồi vẻ nhàn đạm, đưa mắt nhìn hắn, mặc dù đang cười, tiếu ý cũng không thắng được phần lạnh lùng trong đáy mắt.
“Gặp qua Hoàng thượng.” Phượng Quân cúi mặt, muốn tránh cũng đã không kịp, chỉ đành ở góc độ không ai thấy, cười khổ một cái.


“Đến, ngồi vào đây.” Phượng Vũ gọi hắn đến bên người.
Phượng Quân nhìn y một chút, lại nhìn Thiệu phi còn đang được y ôm một chút, trong lòng do dự.
Phải chăng đây là thứ người đời gọi… trái ôm phải ấp?


Thiệu phi là một người cơ trí, liền muốn từ trên đùi Phượng Vũ đứng dậy, lại bị Phượng Vũ chế trụ, hỏi “Muốn đi đâu?”
“Nô tì chỉ là nghĩ muốn châm rượu cho hoàng thượng.”
“Để hắn được rồi, ngươi ngồi yên đừng nhúc nhích.” Phượng Vũ lạnh lùng nhìn Phượng Quân.


“Nhưng nô tì…”
“Để ta làm.” Phượng Quân mở miệng nói, tiến đến cầm lấy bầu rượu, thần sắc thản nhiên châm rượu cho Phượng Vũ cùng Thiệu phi.
Phượng Vũ giương mắt, nghĩ rằng sẽ thấy trên mặt người kia bộ dáng chật vật bất kham, nhưng kết quả cái gì cũng không thấy.


Thẳng đến lúc Phượng Quân châm xong rượu, ánh mắt Phượng Vũ vẫn nhìn hắn không tha, thậm chí lúc cầm lấy chung rượu uống, hai mắt vẫn dán chặt vào Phượng Quân. Nhưng đến tột cùng trong đôi mắt ấy là tâm tình gì, chính bản thân Phượng Vũ cũng không thể nói rõ ràng.


Thiệu phi híp mắt cười, hai tay nâng chung rượu hướng Phượng Quân, nói, “Ta kính Quân phi một chén.”
Phượng Quân tự rót cho mình một chén, trả lời, “Thỉnh.”


Thiệu phi thấy hắn một hơi uống cạn, cười nói, “Ta tửu lượng không tốt, có thể nhờ hoàng thượng thay ta uống?” Vừa nói, đôi mắt chớp chớp nhìn Phượng Vũ.
Phượng Vũ lúc này mới rời mắt khỏi Phượng Quân, “Được, trẫm thay ngươi uống.”


Y đưa tay định lấy chén rượu, nhưng Thiệu phi né tránh, e thẹn cười, “Để nô tì giúp.” Sau đó nâng chén rượu đến bên môi Phượng Vũ.


Thần tình Phượng Quân hiện lên một tia dao động. Mục đích thực sự của Phượng Vũ khi bắt hắn đến đây, kỳ thực là muốn cho hắn thấy cảnh tượng này ư? Từ nhỏ lớn lên ở cung đình, hắn đã sớm biết, cũng sớm thập thành quen chuyện quân vương một nước như Phượng Vũ được rất nhiều phi tử quây quanh hầu hạ, nhưng ép hắn phải mặt đối mặt tiếp thu… thật sự là tàn khốc!


Đối mặt với tràng cảnh này, hắn không thể nào hoàn toàn bất động dung. Trước đây che giấu tốt là bởi vì Phượng Vũ không biết tâm ý hắn, giờ đây chuyện đó đối với cả hai đã không còn là bí mật, cảm thụ thật sự của hắn làm sao có thể qua mắt được đối phương?


Không cần tìm chứng cứ, đáp án nằm ngay trong tâm.
Phượng Vũ nhoẻn miệng cười với Thiệu phi, mang theo một chút quan tâm, hớp chung rượu trong đôi tay trắng nõn nà, sau đó mới nhìn đến Phượng Quân đang đứng đờ đẫn một bên, nói “Ngồi đi, trẫm đâu có phạt ngươi đứng.”


“Vâng.” Phượng Quân lúc này mới ngồi xuống.


Phượng Vũ thấy hắn cố tình không ngồi bên cạnh mình, trên mặt không tỏ thái độ, nhưng trong lòng không hiểu sao lại dâng lên cảm giác hờn giận, cho dù Thiệu phi đang ghé vào tai y nói những câu dễ nghe muốn giúp y vui vẻ, y cũng chẳng có tâm tình mà nghe, chỉ là thuận miệng ứng phó.


Phượng Vũ tâm tình ác liệt không khỏi bắt đầu miên mang tự nghĩ đến những chuyện khiến bản thân vui vẻ —- Phượng Quân thấy y sủng ái Thiệu phi như vậy, nhất định là đang đố kị đến phát cuồng.


Uống một ngụm rượu, Phượng Vũ liếc Phượng Quân một cái, dáng dấp đối phương đang nhìn không chớp mắt càng khiến y hưng trí.
“Ái phi, trẫm muốn đưa ngươi một thứ.” Phượng Vũ đột nhiên nói với Thiệu phi.


“Thực sự?” Thiệu phi nhất thời lộ ra biểu tình vui mừng, nhưng lập tức nghĩ đến còn Phượng Quân một bên liền thu liễm một chút, vui mừng khấp khởi nói, “Hoàng thượng người tặng nô tì nhiều thứ rồi, trong cung nô tì sắp chứa không được nữa.”


Phượng Vũ cười, “Không chứa được cũng không sao, cùng lắm thì trẫm cho ngươi đổi một cung điện lớn hơn.”
“Nô tì chỉ nói đùa, hoàng thượng ngàn vạn lần không nên xem là thật.” Thiệu phi cúi đầu cười.


Cung nhân đem đến thứ Phượng Vũ muốn đưa, thứ đó nằm trong một hộp gấm màu đỏ, nhìn không được là thứ gì, Thiệu phi hiếu kỳ muốn đưa tay mở, lại bị Phượng Vũ kéo hai tay đặt lên ngực mình.
“Đoán xem trẫm muốn đưa ngươi thứ gì.”


Thiệu phi suy nghĩ một chút, lắc đầu, “Nô tì đoán không ra.”
Phượng Vũ đột nhiên chuyển hướng, nhìn về phía Phượng Quân đang tự rót rượu tự uống bên kia, nói, “Quân phi cũng thử đoán xem.”


Bỗng nhiên bị chỉ đích danh, Phượng Quân không thể làm gì khác hơn là đáp qua loa, “Ta… ta cũng đoán không ra.”
Thiệu phi ôm vai Phượng Vũ, dịu dàng nói, “Hoàng thượng, nô tì thực sự đoán không ra, ngài nói cho nô tì biết được không?”


Phượng Vũ vỗ vỗ tay Thiệu phi trấn an, rồi lại nói với Phượng Quân, “Trẫm cho ngươi chút gợi ý thì sao?”
Thiệu phi vừa nghe liền sửng sốt, thứ đó không phải tặng cho nàng sao?
Hiển nhiên Phượng Quân cũng sửng sốt, nghi hoặc đảo mắt.


Phượng Vũ ra chiều suy tư một chút, “Lễ vật này ngươi phải đoán trúng trẫm mới đem tặng.”
Thiệu phi khựng người một chút, lập tức sau đó hướng Phượng Quân nở nụ cười tươi, “Vậy Quân phi phải giúp ta nha.”


Đối phương đã nói thế, Phượng Quân cũng không tiện chối từ, thuận miệng hỏi, “Vậy gợi ý của hoàng thượng là…”
Phượng Vũ thần bí cười, mang theo một chút ác ý, từ tốn nói, “Đêm qua ngươi đã thấy qua rồi đó.”


Hô hấp Phượng Quân liền cứng lại, sắc mặt hết xanh lại trắng, trắng rồi đến xanh, nửa ngày vẫn chưa nói ra đáp án.
“Đến tột cùng là thứ gì a? Quân phi đã thấy qua sao?” Thiệu phi lo lắng hỏi.
Phượng Vũ cười nhạt không nói,


Phượng Quân cắn chặt môi, cũng không biết là làm sao, ngập ngừng nói, “Là, là một thanh… ngọc như ý…”
Vừa dứt lời, cung nhân liền mở hộp gấm ra, bên trong đúng là có một thanh ngọc như ý sáng trơn bóng loáng, to cỡ bằng cánh tay trẻ sơ sinh.


Phượng Quân vừa thấy ngọc như ý, khuôn mặt tuấn tú liền lộ ra biểu tình phức tạp.
Phượng Vũ nói, “Nếu đã đoán trúng, vậy ngọc như ý liền cho Thiệu phi.”
Thiệu phi vui mừng không giấu được nụ cười, “Tạ ơn hoàng thượng ban cho.”


“Đừng quên ngươi còn phải cảm tạ Quân phi của trẫm nữa, nếu không phải hắn thông minh, trí nhớ tốt như vậy, ngọc như ý này ngươi không lấy được rồi.” Ngữ khí của Phượng Vũ toát lên vẻ ám muội cùng ác ý. (mình khoái chữ Quân phi của trẫm rồi nha~)


Nụ cười của Thiệu phi liền cứng lại, nàng mơ hồ cảm giác rằng bản thân nàng hình như không phải nhân vật chính của lần thưởng hoa này. Tuy rằng từ đầu tới cuối quân vương chưa từng tươi cười hòa nhã với tân phi, nhưng ánh mắt phần lớn lại lưu tại bên người hắn…


Thiệu phi rất nhanh khôi phục vẻ tươi cười, đối Quân phi nói, “Đa tạ Quân phi tương trợ.”


“Ta… cũng bất quá may mắn đoán trúng thôi.” Phượng Quân nghĩ thầm, Phượng Vũ đã nói rõ đến thế rồi, hắn có muốn đoán sai cũng khó! Hắn căn bản không muốn nhìn đến thanh ngọc như ý đó, bởi thứ ấy nhắc hắn nhớ lại sự tình phát sinh đêm qua… Sáng nay hắn vừa tỉnh lại, hắn liền đem cái thứ dằn vặt mình ném xuống đất gãy nát, ngờ đâu rằng ngọc như ý lại là một đôi, mà Phượng Vũ còn làm trò trước mặt hắn tặng cho người khác, thật sự, thật sự là…


Phượng Quân vừa tức vừa giận, chỉ có thể liên tiếp uống rượu để che giấu thất thố.
Lúc này, có một cung nhân vội vã chạy đến hướng Phượng Vũ bẩm báo, ghé vào tay y nói nhỏ mấy câu, Phượng Vũ liền lộ ra thần sắc nghiêm túc, đôi mày thanh tú nhíu lài, chắc là sự tình trọng đại.


Phượng Quân thấy thế không khỏi nghĩ muốn hỏi thử, nhưng lúc này thân phận hắn chỉ là phi tần chốn hậu cung không được can thiệp vào chuyện triều chính, hơn nữa Phượng Vũ đã sớm không còn tín nhiệm hắn, cho dù thật sự có chuyện tình trọng đại cũng sẽ không nói cho hắn biết.


Một khắc trầm ngâm, đợi lúc hắn hồi phục tinh thần, Phượng Vũ đã rời đi từ lâu, để lại hắn cùng Thiệu phi hai mặt nhìn nhau.
——————-


Mặc Nhiên: Vũ ca à, anh kêu Quân ca ra cùng ngắm hoa là để diễn màn tình cảm với Thiệu phi chọc tức Quân ca, hay để thể hiện anh cùng Quân ca tâm linh tương thông, dằn mặt Thiệu phi vậy =)) Coi bộ anh bị đi sai mục đích ban đầu rồi nha~
Anyway, cuối cùng cũng sắp sang đoạn cao trào =))






Truyện liên quan