Chương 13: Thẩm vấn phạm nhân
Tiếng động ồn ào do chiến đấu quá lớn nên hấp dẫn rất nhiều người chạy đến đây, Lâm Phong vừa vác hai người áo đen lên vai vừa nói với mọi người:
“Mọi chuyện ổn rồi, hai kẻ đột nhập đã bị bắt giữ, mọi người hãy trở về đi.”
Sau đó Lâm Phong không quan tâm đến âm thanh nói chuyện bàn tán của họ nữa, cậu ta quay đầu bước vào bên trong ngôi nhà và vứt hai người áo đen xuống nền đất trước mặt Thanh Vũ.
Lâm Phong nghiêm nghị nói: “Thưa Giáo Hoàng, tôi đã bắt giữ được kẻ đột nhập, mời ngài xử lý chúng.”
Thanh Vũ khẽ gật đầu vừa lòng với biểu hiện của Lâm Phong, hắn cười nói: “Làm rất tốt!”
Thanh Vũ cúi người xuống bắt lấy cổ áo của một người rồi vừa lắc mạnh vừa hùng hổ nói lớn:
‘’Nói đi, ngươi là ai? Tại sao lại muốn tấn công ta?”
Người bị lắc qua lắc lại dẫn tới vết thương trở nên nghiêm trọng, hắn ta sùi bọt mép ồng ộc trông rất thê thảm, người áo đen bên cạnh tỉnh dậy sau khi nghe thấy âm thanh quát lớn từ Thanh Vũ, hắn ta mê man nhìn xung quanh, nào ngờ hắn còn chưa kịp nhận thức rõ ràng gì thì một bàn tay cứng cỏi chộp tới bắt lấy cổ áo của hắn rồi giật qua giật lại làm đầu óc hắn chao đảo khó chịu.
“Nói đi, ngươi là ai? Đến từ đâu? Tại sao lại muốn tấn công ta?” Thanh Vũ trầm giọng nói ra, hắn thấy người mặc áo đen sắp bất tỉnh nhân sự nên buông tay ra.
Người áo đen thở hổn hển, cả người đau nhức, hắn ngẩng đầu nhìn thẳng mặt Thanh Vũ, giọng nói căm phẫn: “Hừ! Ngươi có giỏi thì giết ch.ết ta ngay lập tức đi, đừng giở trò tr.a tấn trẻ con nữa, ta sẽ không bao giờ trả lời câu hỏi của ngươi, một câu cũng không!”
Vừa nói xong, người áo đen còn phun ra một ngụm nước bọt trộn máu tươi về phía Thanh Vũ để khiêu khích.
Thanh Vũ nhích người sang một bên để tránh nước bọt dơ bẩn, lời nói của người áo đen không làm Thanh Vũ cảm thấy hài lòng, hoàn cảnh và câu thoại này khiến Thanh Vũ biến thành một nhân vật phản diện đang bắt lấy người khác rồi tr.a tấn tàn bạo hỏi cung, người bị bắt thì rất nhân nghĩa có và tự trọng, không hé miệng trả lời bất kỳ câu hỏi nào.
“Được lắm!” Thanh Vũ lạnh nhạt nói ra, nào ngờ rằng cái bụng của người áo đen tự nhiên chạm mạnh vào cái chân Thanh Vũ, người áo đen cong như con tôm luộc và ngất xỉu ngay lập tức, miệng sùi bọt mép.
Lâm Phong đứng ở một bên nhìn thấy cảnh đó thì khóe miệng liền co co giật giật.
Thanh Vũ chuyển sang nhìn vào người còn lại, người này cũng vừa tỉnh lại sau khi nghe thấy âm thanh nói chuyện giữa Thanh Vũ và đồng đội của hắn.
“Còn ngươi thì sao?” Thanh Vũ nói bằng giọng uy hϊế͙p͙.
Người này nghe vậy thì còn trực tiếp hơn đồng đội của hắn, hắn ta không thèm trả lời Thanh Vũ, thế là cái bụng của hắn cũng tự nhiên chào hỏi thân thiện với cái chân Thanh Vũ, lại thêm một con tôm luộc bất tỉnh nhân sự.
Thanh Vũ thở dài, hỏi qua lại hỏi cuối cùng chẳng hỏi được cái gì, hai người này rất cứng đầu và trung thành, dù Thanh Vũ có tiếp tục tr.a tấn hay thậm chí là giết ch.ết họ thì họ cũng không nói ra lai lịch, Thanh Vũ suy nghĩ một hồi rồi quyết định:
“Lâm Phong, nhốt hai kẻ này lại, sau đó hãy gọi Nguyễn Thanh tới đây, ta muốn nói chuyện với Nguyễn Thanh.”
Lâm Phong đứng thẳng người nhận lệnh, âm thanh vang rõ: ‘’Vâng!”
…
“Chúc mừng Nguyễn Thanh Đường Chủ đạt đến trình độ Luyện Đan Sư một sao. Đây là chuyện vui của toàn thể Giáo Đình chúng ta!”
Một lúc sau, khi Thanh Vũ vừa thấy Nguyễn Thanh đi vào trong đây thì hắn liền cất tiếng cười vui vẻ.
“Cảm ơn ngài Giáo Hoàng khen ngợi, nếu như không có sự giúp đỡ của Giáo Hoàng thì tôi sẽ không bao giờ có ngày hôm nay!”
Nguyễn Thanh gật đầu cười khẽ.
“Giáo Hoàng, ngài gọi tôi đến đây vì lý do gì?”
“Chị không cần nói chuyện xa lạ vậy, ở đây không có ai cả ngoài chúng ta, em gọi chị đến đây để nhờ chị giúp đỡ một chuyện.” Thanh Vũ nhẹ nhàng nói ra.
“Chị nghe tin về hai kẻ đột nhập vừa bị bắt giữ bởi Lâm Phong rồi chứ?”
Nguyễn Thanh nhẹ giọng đáp: “Chị vừa nghe rồi, hai kẻ đột nhập là tu sĩ đến từ bên ngoài, em có bị làm sao không?”
“Cảm ơn sự quan tâm của chị, em không làm sao cả, nhưng em đang gặp rắc rối nhỏ, hai kẻ đột nhập này rất cứng miệng nên em muốn chị luyện chế ra một loại đan dược giúp em cạy miệng của chúng thu thập thông tin về chúng và người đứng sau cuộc đột kích này.”
Thanh Vũ điềm tĩnh nói trong khi đưa một tấm đan phương cho Nguyễn Thanh.
Nguyễn Thanh chăm chú đọc đan phương, ít phút sau, cô ngẩng đầu nhìn Thanh Vũ với nét mặt quái lạ, cô lên tiếng nói ra: “Đan dược này rất xấu.”
“Thôi được rồi, chị sẽ luyện ra một ít.”
“Cảm ơn chị nhé, à, chừng nào thì chị có thể luyện chế ra được Trúc Cơ Đan?” Thanh Vũ hiếu kỳ hỏi.
Nguyễn Thanh trầm ngâm trong giây lát, cô trả lời: “Nếu có đan phương Trúc Cơ Đan thì chị có thể thử luyện chế một vài lần để xem sao, chị cũng không chắc chắn nữa.”
Thanh Vũ khẽ nói ra: “Vậy à? Được rồi, nếu như có đan phương thì em sẽ đưa ngay cho chị.”
Thanh Vũ mới kiểm tr.a giá trị của đan phương Trúc Cơ Đan trong Cửa Hàng, giá của nó cực kỳ đắt đỏ, lên đến tận 100.000 điểm tín ngưỡng, còn chưa kể đến nếu như có đan phương rồi thì cần thêm cả dược liệu để luyện chế, Thanh Vũ phải lập ra một kế hoạch cụ thể để tích lũy điểm tín ngưỡng cho đan phương, không thể không mua nó.
‘’Chị chờ tin tốt của em, thôi chị về nhé!” Nguyễn Thanh cười nói rồi vẫy tay chào tạm biệt.
…
Ngày hôm sau, Không Yên Thành, Phủ Thành Chủ, một người đàn ông trung niên khoát tay ra hiệu cho một thuộc hạ lui xuống. Giọng nói tự tin tựa hồ cả thế giới này đang nằm trong lòng bàn tay của ông ta dõng dạc vang lên:
“Lần này, ta sẽ dạy cho thằng nhóc hỉ mũi chưa sạch kia một bài học, tiêu diệt kẻ địch thì cần gì phải dùng cách trực tiếp, một kế hoạch nho nhỏ là đủ rồi!”
Một bóng người phóng ra khỏi Phủ Thành Chủ, chạy ra ngoài Không Yên Thành, đi về phía đông, đó là hướng ngôi làng nơi Thanh Vũ đang ở, có vẻ như người này sẽ mang đến chuyện xấu cho ngôi làng.
...
Qua ba ngày, Nguyễn Thanh mang mười viên đan dược mới ra lò đưa cho Thanh Vũ.
Thanh Vũ hào hứng nói: “Có đan dược này thì không sợ hai kẻ đột nhập kia không trả lời câu hỏi của chúng ta nữa!”
Nguyễn Thanh nghi ngờ hỏi: “Nó thật sự có tác dụng ư?”
‘’Chúng ta hãy cùng đến một nơi để kiểm tra.” Thanh Vũ khẽ trả lời.
Thanh Vũ và Nguyễn Thanh đi đến ngục giam, hai người áo đen đang bị giam giữ ở đây, lúc hai, hai người họ đã tỉnh lại và đang suy nghĩ lung tung về tương lai, họ nghĩ rằng họ sẽ bị tr.a tấn một cách tàn nhẫn vô nhân đạo để ép hỏi cung.
Nhưng tại sao ba ngày rồi mà vẫn chưa thấy người nào đến đây hỏi thăm họ, ít gì thì cũng phải cho họ ăn một chút thức ăn chứ?
Không nghe thấy âm thanh bụng đói meo đang phát ra giữa ngục giam và còn bị dội lại như một bài nhạc giao hưởng sao?
Hai người bỗng nhiên nghe thấy tiếng bước chân, vài giây sau, Thanh Vũ và Nguyễn Thanh, còn có cả Lâm Phong đi vào trong tầm mắt của họ, thế là hai người thay đổi thái độ, mặt lạnh nhìn đời, khí thế thà ch.ết không khuất phục.
Thanh Vũ nhìn qua nhìn lại hai người áo đen, hắn lạnh giọng ra lệnh:
“Lâm Phong, cho chúng ăn đan dược này.”
Lâm Phong lấy đan dược từ Thanh Vũ, kế tiếp cậu ta đến gần bóp miệng một người áo đen rồi mạnh bạo nhét đan dược vào bên trong cho người áo đen nuốt chửng.
Người áo đen không vùng vẫy mà lại còn kênh mặt khiêu khích, ánh mắt lạnh nhạt, khóe môi cong lên biểu hiện sự khinh thường.
‘’Hừ! Có giỏi thì giết ta giết, cho ta ăn độc dược cũng vô ích thôi, ta sẽ không bao giờ khai ra một chữ!”
“Ai cho ngươi được quyền lên tiếng?” Lâm Phong nhíu mày, thế là gương mặt lạnh lùng của người áo đen tự dưng chào hỏi thân thiết với lòng bàn tay của Lâm Phong, âm thanh bốp chát nghe rất đã tai.
Lâm Phong tiếp tục đưa đan dược vào miệng của kẻ còn lại. Hai kẻ đó cảm thấy cơ thể không có gì bất ổn, bọn họ cười lạnh:
“Các ngươi đang làm trò nhảm nhí gì thế? Khôn hồn thì thả bọn ta ra, nếu không các ngươi sẽ ch.ết chắc!”
“Đúng thế, các ngươi tưởng vài viên đan dược hỏng này có thể khiến bọn ta…”
Một người đang nói bỗng dưng cảm thấy có gì đó không bình thường, toàn thân hắn đang nóng lên và không có dấu hiệu ngừng lại, từ bên trong ra đến bên ngoài, mồ hôi đổ xuống như mưa, khuôn mặt đỏ hồng, hắn lo lắng hét lớn:
“Các ngươi cho bọn ta ăn đan dược gì?”
Đồng đội của hắn còn ghê gớm hơn, cả người đang giãy giụa cố gắng thoát khỏi xích sắt, miệng phát ra tiếng rít gào khó chịu: “Thả ta ra! Thả ra ra! Thả ta ra!!!”
‘’GÀO!!” Sau cùng hoàn toàn biến thành tiếng kêu của thú dữ, vì vùng vậy mạnh nên khiến vết thương rách ra, máu tươi chảy ròng trên cơ thể.
Thanh Vũ nhàn nhạt nói ra: “Đây là đan dược thần kỳ giúp gia tăng dân số, là thần dược trong một số trường hợp và là ma dược trong một số hoàn cảnh khác, ta khuyên các ngươi nên khai ra hết mọi chuyện để bớt đau khổ.”
Nguyễn Thanh ôm mặt không đành lòng nhìn hai người mặc áo đen đang đau khổ.
‘’Thần dược gia tăng dân số?” Lâm Phong chớp chớp mắt ngây thơ, sau đó cậu ta bỗng nhiên trừng mắt khó tin vì hiểu ra nó là đan dược gì, Phát Tình Đan, một loại đan dược xấu xa.
Giáo Hoàng, ngài không đùa đấy chứ? Người đại diện cho Vị Thần Quang Minh hành tẩu ở thế gian lại dùng đan dược này? Mặt mũi đâu hết rồi?
Lâm Phong cũng không nỡ nhìn hai người đang giống như thú dữ động dục, tiếng xích sát kêu leng keng dồn dập.
“GÀO! Chỉ có thế.. mà… bắt… ta khai… thì… quá… ngây thơ!” Một người áo đen tức giận, hắn cố gắng nói ra từng chữ một.
Thanh Vũ trả lời thoải mái: “Các ngươi chê đan dược ít? Được rồi, ta còn nhiều lắm đây, nào nào, để ta xem nghị lực của các ngươi bằng mấy viên thần dược này, Lâm Phong tiếp tục cho bọn chúng ăn!”
“HÚ!!”
“GÀO!!”
“Á!!”
Tiếp sau đó, từng tiếng gào thét rợn người vọng ra từ ngục giam, âm thanh đau đớn tột cùng, nghẹn ngào vì không có chỗ nào để giải phóng cảm xúc khó chịu, vài chục phút sau, âm thanh dần dần biến mất, hai người áo đen nằm dài trên mặt đất, đôi mắt vô thần.
“Rất có nghị lực, rất có cá tính!” Thanh Vũ vỗ tay khen ngợi.
“Lâm Phong, tiếp tục làm việc.”
‘’Vâng!’’ Lâm Phong cao giọng nhận lệnh.
Cậu ta lấy vài viên đan dược và tiếp cận hai người áo đen, vào lúc cậu đang định cho họ nuốt thêm để trải nghiêm cảm giác lên tận mây xanh thì một người trong đó lắc đầu lia lịa, giọng nói sợ hãi:
“Không không, đừng mà, đừng mà, tôi khai, tôi khai, đừng cho tôi ăn đan dược ma quỷ đó nữa, tôi khai hết!!”
Người áo đen còn lại nhìn thấy đồng đội giơ cờ trắng đầu hàng, hắn ta cũng hét lên với tay chân run rẩy liên tục: “Tôi cũng khai, có câu hỏi gì thì cứ hỏi đi, tôi sẽ trả lời hết, miễn là đừng cho tôi ăn thêm đan dược khủng khiếp đó nữa!”
Thấy hai người bỏ gian tà theo chính nghĩa, Lâm Phong cảm khái không thôi, cậu ta nhận ra sự cách biệt to lớn giữa cậu và Giáo Hoàng, cậu ta cần học hỏi thêm nhiều từ ngài ấy.
“Lâm Phong đưa từng người ra thẩm vấn riêng, nếu như câu trả lời của hai người khác nhau thì cứ việc cho chúng ăn thêm đan dược.” Thanh Vũ từ tốn nói ra một câu rồi quay người bước đi, Nguyễn Thanh cũng nhấc chân theo sau, hắn để lại mọi chuyện cho Lâm Phong xử lý, dù sao hắn là Giáo Hoàng, không tiện tham gia vào mấy hoạt động như thẩm vấn.
Lâm Phong chăm chú cam đoan: ‘’Vâng thưa Giáo Hoàng, tôi sẽ nghiền ép bọn chúng cho đến lời khai cuối cùng!”
Nguyễn Thanh vừa đi vừa nói nhỏ: “Không ngờ đan dược xấu này cũng có một mặt tốt nếu dùng nó đúng cách, Luyện Đan Sư là một nghề nghiệp với lượng kiến thức mênh mông vô tận, chị còn phải học hỏi thêm nhiều.”
Thanh Vũ cảm khái nói ra: “Đúng vậy, mỗi một nghề nghiệp đều có cái hay riêng, chúng ta chỉ vừa nhìn thấy một góc của tảng băng chìm mà thôi!”
“Tảng băng chìm là gì?” Nguyễn Thanh khó hiểu.
“Đó là một tảng băng lớn ở giữa biển.” Thanh Vũ cười trả lời.
Một ngày bận rộn kết thúc ở đây, Thanh Vũ quay trở về căn phòng của hắn rồi dùng một viên Trúc Cơ Đan để nâng cấp linh lực lên cấp độ 7, quá trình hết sức suôn sẻ, mật độ linh lực tăng lên giúp Thanh Vũ cảm nhận rõ rệt rằng sức mạnh của hắn cũng tăng lên đáng kể, tinh thần của Thanh Vũ phấn chấn hơn hẳn...