Chương 16: Lâm Phong chiến Hắc Viên
Phía chiến trường của Lâm Phong và Hắc Viên đầu đàn, hai người vừa tới một khoảng đất trống trải liền đứng đối diện, ánh mắt va chạm tạo ra tia lửa điện.
“Cuồng Phong Quyền!”
Lâm Phong đứng giữa không trung, linh lực biến đổi thành các cơn gió vô hình bảo vệ quanh cơ thể cậu, Lâm Phong ra đòn tấn công trước bằng một cú đấm tạo ra một luồng gió xoáy.
Ầm!
Hắc Viên đầu đàn không tránh không né, nó cũng đấm ra một quyền trực tiếp đánh tan gió xoáy, nó nhếch môi cười khinh bỉ, bấy nhiêu mà cũng đòi đánh một trận với nó, tên nhân loại này quá ngông cuồng, hôm nay nó phải cho nhân loại ngu xuẩn nhìn thấy sức mạnh chân chính của Hắc Viên!
Nhân cơ hội này, Hắc Viên phản công đánh trả Lâm Phong, chân nó đạp mạnh xuống mặt đất để mượn lực bắn lên cao nhằm tiếp cận Lâm Phong, chỉ trong nháy mắt nó đã đến gần mục tiêu, nó gào thét trong khi đấm ra một quyền.
Lâm Phong nhìn thấy đối thủ tấn công chớp nhoáng, cậu ta lập tức tránh né, một quyền của Hắc Viên nếu đánh trúng thì Lâm Phong chắc chắn sẽ bị trọng thương, cực kỳ hung hiểm.
Ầm!
Hắc Viên đánh không trúng, nó rơi xuống đất, đôi chân giẫm đạp khiến mặt đất vỡ ra như mạng nhện, nó còn chưa kịp ổn định thì nhận thấy một luồng gió mạnh đang ập xuống từ bầu trời, đó là pháp thuật của Lâm Phong biến linh lực thành một bàn tay gió khổng lồ để đánh bẹp Hắc Viên đầu đàn.
Ầm! Ầm!
Hắc Viên nhảy sang một bên để né làm bàn tay gió đánh trúng mặt đất tạo ra chấn động mạnh, sóng xung kích thổi dạt ra ngoài, nó quăng ánh mắt lạnh lùng vào Lâm Phong rồi nhảy thẳng người lên để đáp trả, chỉ cần đánh Lâm Phong rớt xuống đất thì Hắc Viên sẽ có lợi thế lớn.
Hắc Viên chủ yếu rèn luyện cơ thể, không chú trọng tu luyện yêu lực, nên dù cảnh giới Trúc Cơ sơ kỳ nhưng nó không thể bay lượn bằng yêu lực, phải đạt đến Trúc Cơ trung kỳ thì mới làm được giống như Lâm Phong, điều này đẩy nó vào tình thế khó.
Lâm Phong ở trên cao, mỗi một lần Hắc Viên cố gắng tấn công thì cậu ta đều tránh, không đánh trực diện, sau đó Lâm Phong lại dùng pháp thuật để công kích Hắc Viên từ xa, nhờ vào thể chất Sức Mạnh Của Gió nên Lâm Phong mới có thực lực đối đầu Hắc Viên mạnh hơn cậu nhiều.
“Nhân loại khốn kiếp, ngươi muốn làm ta kiệt sức rồi mới xuống đây phải không?”
Hắc Viên đầu đàn tức giận hét lớn. Nó tấn công rất nhiều lần nhưng đánh trúng vào không khí, trong khi đó, thể lực của nó đang bị bòn rút nhanh chóng, chẳng lâu nữa thì nó sẽ mất hết sức lực, kẻ chiến thắng sau cùng chính là Lâm Phong.
“Yêu tộc, ngươi thua chắc rồi!” Lâm Phong cao giọng trả lời càng khiến Hắc Viên đầu đàn phẫn nộ hơn.
Cuối cùng, Hắc Viên đầu đàn quyết định sử dụng hết sức mạnh, nó đấm ngực rống lớn: “GÀO!”
Đôi mắt Hắc Viên biến thành màu đỏ thẫm thị huyết, thân thể của nó tỏa ra từng đợt sóng yêu lực hùng hồn, bỗng nhiên nó há miệng phun ra một quả cầu lửa bắn tới Lâm Phong với tốc độ nhanh.
Vù!
Lâm Phong giật mình, cậu ta vội vàng tránh sang một bên, cảm giác nóng rực xẹt qua khiến cậu cảm thấy khó chịu, cậu không thể tin rằng Hắc Viên lại có thể sử dụng pháp thuật hệ hỏa.
Nhưng mọi chuyện không đơn giản giống thế, Lâm Phong lại tiếp tục nhận thấy nguy hiểm nóng bỏng vọt đến gần cậu, nhưng lần này cậu không tránh kịp nên hưởng trọn một quả cầu lửa.
Ầm!
Lâm Phong rơi xuống dưới, cơ thể cháy xém, đầu tóc rối bời, đây là lần đầu tiên cậu bị đánh trúng, một đòn rất nghiêm trọng.
“GÀO! ch.ết đi nhân loại!”
Đột nhiên một tiếng rống vọng xuống từ trên đầu Lâm Phong, cậu ta vội vàng đỡ đòn theo bản năng, một quyền chạm một quyền.
Ầm!
Một luồng sóng khí đánh bật ra xung quanh, mặt đất dưới chân Lâm Phong lún sâu, Lâm Phong va chạm trực tiếp với Hắc Viên đầu đàn nhưng Hắc Viên lại có cảnh giới cao, lại còn mượn lực từ trên cao xuống nên sức mạnh hơn hẳn Lâm Phong làm khóe miệng cậu ta chảy máu tươi.
Lâm Phong không thể chịu trận vậy được, cậu ta trừng mắt, cậu dồn sức vào nắm đấm ở tay còn lại rồi vung ra một quyền.
“Phong Quyển Thiên Hạ!”
Hắc Viên không những không né, nó còn dồn lực đưa một tay đấm mạnh ra đỡ lấy Phong Quyển Thiên Hạ.
Xẹt! Xẹt!
Đôi bàn tay Lâm Phong rớm máu, cậu ta nghiến răng chống đỡ, còn Hắc Viên đầu đàn không tốt hơn là bao, bộ lông đen bóng mượt trên tay bị Phong Quyển Thiên Hạ làm sạch, vết thương như dao cắt chằn chịt.
Bành!
Sau một hồi so sức, Lâm Phong đánh bật Hắc Viên lên bầu trời, nhân cơ hội đó cả hai giãn cách xa ra nhau để chuẩn bị cho một vòng chiến đấu tiếp nữa.
‘’Phòng ngự thật mạnh mẽ!” Lâm Phong lau máu trên khóe miệng, đôi tay của cậu đang run rẩy.
Lâm Phong chăm chú, hôm nay, đối thủ của cậu là một yêu tộc cảnh giới Trúc Cơ sơ kỳ, chuyên tu luyện theo đường luyện thể, sức mạnh ẩn chứa trong cơ thể dồi dào, mỗi một đòn đánh bình thường bằng pháp thuật của tu sĩ, Hắc Viên không thể nào thua trận trong thời gian ngắn được, Lâm Phong bị thua thiệt nhiều, nhưng cậu vẫn quyết định đánh một trận giáp la cà với Hắc Viên đầu đàn.
Quyết định xong phương thức chiến đấu, đôi mắt Lâm Phong chuyển màu thành màu xanh lá cây, mái tóc dài tung bay, vòng bảo vệ bằng phong nhận của Lâm Phong trở nên dày đặc hơn trước tạo thành một lớp giáp kề thân vững chắc, cậu đang trạng thái sử dụng thể chất Sức Mạnh Của Gió.
“Tiếp tục nào, Hắc Viên!” Lâm Phong thét dài một tiếng rồi phóng về phía Hắc Viên, cậu ta đấm ra một quyền.
Hắc Viên nhìn thấy đối thủ không trốn tránh nữa, khí thế lại còn tăng mạnh, nó nhe răng cười một cách phấn khích rồi đáp trả bằng một quyền không hề nao núng.
Bành!
Hai cú đấm va chạm mạnh tạo ra một lớp gió thổi bật đất đá, cỏ cây, phong nhận của Lâm Phong tạo ra các đường cắt chém dài in sâu xuống lòng đất.
“Hừ!” Lâm Phong dùng một chấn đá cao vào đầu của Hắc Viên.
“Gào!” Hắc Viên cũng làm động tác tấn công y hệt như vậy.
“Ực!” Cả hai đều trúng đòn nên lùi ra vài bước, Lâm Phong cảm thấy cơ thể mình đã bị tương, lồng ngực chập chùng khó thở, nhưng chiến ý của Lâm Phong vẫn không giảm mà lại đạt đến mức cao nhất, Lâm Phong lại xông tới tấn công Hắc Viên một cách cuồng bạo.
Ầm! Ầm!
Hai bóng người giao nhau liên tục không ngừng nghỉ, từng âm thanh chấn động vang lên, mặt đất bị chấn động vỡ nát, cây cối bị đánh gãy làm đôi, trung tâm trận chiến rất thảm khốc, chiến đấu như thế vẫn kéo dài mấy phút đồng hồ.
‘’Phong Quyển Thiên Hạ!”
Lâm Phong đánh ra một quyền, linh lực ngưng tụ thành gió xoáy phong nhận sắc bén chém thẳng về phía Hắc Viên.
Hắc Viên nhanh nhẩu tránh đi nhưng vẫn bị vài phong nhận chém trúng, nó vội vàng di chuyển linh hoạt không theo một đường cố định để áp sát Lâm Phong rồi đánh ra một quyền trả đũa.
“GÀO!”
Lần này, yêu lực cường hóa cú nắm khiến uy lực tăng mạnh, Lâm Phong không sợ hãi, cậu ta dồn linh lực vào nắm đấm để chống đỡ.
Ầm!
Cả hai bị đẩy lùi vài chục bước, Lâm Phong quan sát Hắc Viên, trận chiến khởi động vừa rồi đã kết thúc, cậu biết rằng Hắc Viên vẫn chưa dùng hết sức mạnh, vì vậy, Lâm Phong đưa ra một đề nghị:
“Một đòn!”
“GÀO!”
Hắc Viên nghe vậy, nó chưa hiểu ý của Lâm Phong nên gào thét, nó tưởng rằng Lâm Phong sợ chiến nên muốn chạy trốn.
“Một đòn duy nhất để phân thắng bại!” Lâm Phong thản nhiên giải thích.
Hắc Viên nghe thế, nó ra sức đấm ngực rồi cười nhe răng nói bằng một chút ngôn ngữ nhân loại ít ỏi nó biết được: “Được lắm, nhân loại!”
Lâm Phong vận chuyển toàn bộ linh lực để sử dụng, cậu ta dùng hết toàn bộ sức mạnh từ thể chất đặc biệt, lần này không có gì hoa lệ, không có phong nhận tung hoành, sự thay đổi của Lâm Phong nằm ở khí thế, giống như là một cơn bão táp cuồng phong khổng lồ có thể đánh bay hết mọi vật, bao gồm cả Hắc Viên đầu đàn kia.
Hắc Viên cũng không yếu thế, làn da của nó biến thành màu đỏ, thân thể từ từ cao lớn lên cho đến khi đạt đến mười mét, đôi mắt đỏ thẫm như Mặt Trời vào hoàng hôn, vẻ mặt hưng phấn ham chiến, nó đạp mạnh vào mặt đất rồi đâm sầm tới Lâm Phong, một quyền khổng lồ giáng xuống như trời sập.
Lâm Phong cảm nhận áp lực khủng bố phát ra từ đối thủ, cậu dồn toàn bộ linh lực lẫn sức mạnh vào một điểm, cậu còn kích hoạt cả khả năng đặc biệt của thể chất, sau đó tổng hợp lại thành một cú đấm.
“Thập Trọng Phong Quyền!”
Gió lốc quay cuồng, một cú đấm này của Lâm Phong mạnh hơn cả mười cú đấm trước đó cộng lại.
Ầm!
Nắm đấm của Lâm Phong tuy nhỏ nhưng lại chặn đứng cú đấm từ Hắc Viên to lớn, cả hai bên dồn hết sức mạnh để đánh bại đối phương.
“AAA!” Lâm Phong gào thét.
“GÀO!” Hắc Viên nộ rống.
Bành! Bành! Bành!
Mặt đất xung quanh bị lật lung, cây cối cách đó mấy chục mét cũng đổ ngã, cả khu vực lớn chỉ còn lại Lâm Phong và Hắc Viên!
Răng rắc!
Bất chợt, một âm thanh vỡ nát phát ra từ giữa hai người, Lâm Phong cảm thấy cánh tay của cậu đang vỡ tan tành như gốm sứ, cậu từ từ mất đi tri giác ở cả cánh tay. Hắc Viên thì máu tươi tràn ngược lên miệng rồi chảy ra bên ngoài, đôi mắt đỏ thẫm như máu không nhân nhượng.
Ầm!
Bỗng nhiên, một tiếng động trầm vang vọng, Hắc Viên không hiểu tại sao sức mạnh của Lâm Phong lại đang tăng lên, giống như cậu ta đang đấm thêm một quyền nữa vậy, chuyện này khiến Hắc Viên bị đẩy lùi ra sau với tâm trạng rối loạn.
Ầm!
Lại một tiếng động nữa vang ra, Hắc Viên lại bị đẩy lùi với vẻ mặt hoảng hốt.
Ầm!
Lần thứ ba, Hắc Viên đã nếm trải sự sợ hãi đang bao phủ lấy nó, cứ như thế, nó trơ mắt ra nhìn bản thân bị đẩy lùi về phía sau mà không thể chuyển biến được gì, xương cánh tay của nó đang vỡ ra thành mấy phần.
Ầm!
Tiếng nổ thứ mười vừa phát ra, Hắc Viên liền bị đánh bật lên cao mấy mét rồi đập mạnh lên mặt đất, cơ thể khổng lồ từ từ nhỏ đi trở lại kích thước ban đầu, sau đó Hắc Viên ngất đi
Lâm Phong chiến thắng nhưng cậu bị thương rất năng, toàn bộ cánh tay phải mất đi tri giác, thân thể thì vô lực, cậu ngã xuống nằm trên mặt đất với vẻ mặt vui vẻ, cậu ta lẩm bẩm:
“Rốt cuộc mình đã chiến thắng!”
“Haha!” Lâm Phong cất tiếng cười, âm thanh ngày càng to cho đến khi toàn bộ mọi người ở phía chiến trường kia nghe thấy tiếng cười vui sướng của cậu.
“Hắc Viên đầu đàn đã thua trận!” Thanh Vũ lớn tiếng tuyên bố.
Lâm Phong, một người trẻ tuổi năng nổ, tự mình chọn lấy đối thủ khó nhằn nhất, cậu ta đã chiến thắng một cách oanh liệt, một cách vinh quang, Thanh Vũ cảm thấy tự hào vì Lâm Phong là một thành viên của Giáo Đình!
“Lâm Phong, trận chiến hay lắm!” Ngọc Trang cười nói.
“Rất tốt, không làm mất mặt người trong thôn chúng ta!” Lưu Úc giơ ngón tay cái lên.
“Lâm Phong đã đánh bại Hắc Viên!” Mọi người giật mình, sau đó là các tiếng cười vui vẻ vang lên.
“Vậy là chúng ta thắng rồi sao?”
“Chiến thắng rồi!!”..