Chương 51: Dạy dỗ (2)
Xem ra, tu sĩ đã coi việc giết người là chuyện bình thường, không có gì to tát, đây là một thứ đã ăn sâu vào tiềm thức của tu sĩ. Coi thường sinh mạng, tùy ý cướp đoạt sinh mạng của người khác, Lâm Phong chán ghét nhất là những chuyện này, hắn phải dạy cho tên Nguyễn Bảo Anh kia một bài học nhớ đời.
Nguyễn Bảo Anh khẳng định Lâm Phong sẽ không dám đánh hắn khi biết thân phận của hắn, không những vậy còn có thể tiến lên dập đầu để lấy lòng, chuyện này thì Nguyễn Bảo Anh gặp quá nhiều.
Trong con mắt của Nguyễn Bảo Anh, thân ảnh của Lâm Phong đột nhiên biến mất, sau đó hắn cảm nhận được ngực của mình truyền ra cảm giác đau đớn, hai mắt của hắn kinh hãi nhìn xuống, chỉ thấy một quyền ấn đang đánh sâu vào cơ thể hắn.
‘’Ộc!’’
Nguyễn Bảo Anh bị quyền ấn đánh đến lùi lại mấy bước, thân hình hắn vẫn đứng vững, hai chân run rẩy, khuôn mặt vặn vẹo dữ tợn, máu tươi từ trong miệng hắn chảy ra, trên ngực hắn có một vết quyền ấn đánh sâu vào.
Người xung quanh nhìn thấy cảnh này, há mồm đến không ngậm lại được, đây là chuyện gì xảy ra? Con trai của thành chủ bị ẩu đả giữa chốn đông người, xem ra hôm nay sắp biến thiên rồi!
‘’Ngươi—ngươi dám đánh ta?’’
Nguyễn Bảo Anh lấy tay ôm ngực, không ngừng ho khan, hắn cảm nhận được đau đớn chưa từng có, đây là lần đầu tiên hắn bị đánh trọng thương như vậy, nước mắt không bị khống chế chảy ra.
‘’Đánh ngươi thì sao?’’
Lâm Phong khoanh tay lại, hai mắt khiêu khích, giọng nói tỏ vẻ khinh thường.
‘’Ngươi có biết ta là ai?’’
Nguyễn Bảo Anh nhìn hắn như vậy, hắn nhịn không được mà hỏi một câu, chẳng lẽ tên này không biết ta có một người cha tốt hay sao?
‘’Ngươi là ai, ta không cần biết, nhưng ta chỉ biết rằng, một hài tử như ngươi đã bị thế giới đầu độc, cho nên ta sẽ dẫn ngươi về con đường đúng đắn.’’ Lâm Phong nói, hắn cảm thấy, tên này bị thế giới đầu độc, hoàn cảnh đầu độc, cho nên tính tình mới như vậy, còn có thể sửa chữa.
Lúc này, những tu sĩ xung quanh biết chuyện đã đi đến xem kịch vui, nghe được Lâm Phong nói, họ không khỏi đổ mồ hôi lạnh, đây không phải là đang mắng Nguyễn thành chủ dạy con cho hư hay sao?
Nguyễn Bảo Anh nhém chút phun một ngụm máu tươi, thoạt nhìn ngươi cũng bằng tuổi ta a, được cái sức mạnh hơn một chút, lại gọi ta là hài tử.
‘’Ngươi muốn ch.ết?’’ Nguyễn Bảo Anh tức giận hét lên.
Lâm Phong nhìn thấy hắn như vậy, lắc đầu, xem ra muốn dẫn một hài tử trở về con đường đúng đắn không dễ như hắn nghĩ, Lâm Phong ma quyền sát chưởng, một quyền đánh ra.
‘’Ộc.’’
Nguyễn Bảo Anh nào ngờ Lâm Phong lại đánh tới, thân hình trọng thương của hắn bị đánh thêm một quyền, bay ra ngoài, máu tươi nhiễm đỏ quần áo.
‘’Ngươi có phục hay không?’’ Lâm Phong chậm rãi đi tới, thanh âm nhàn nhạt vang lên.
‘’Không phục.’’ Nguyễn Bảo Anh cắn răng nói ra, hắn không muốn mất cái mặt mo này.
‘’Không phục?’’ Lâm Phong nhíu mày, được rồi xem ra hắn đánh chưa đủ đau.
Thế là, một bàn tay của Lâm Phong quất tới, trúng ngay mặt của Nguyễn Bảo Anh, chuẩn từng cen ti mét, thanh âm thanh thúy từ chổ va chạm vang ra.
‘’Ngươi có phục hay không?’’ Lâm Phong lại nói tiếp.
‘’Không phục.’’ Khuôn mặt của Nguyễn Bảo Anh vặn vẹo, máu tươi từ trong miệng hắn chảy ra, nước mắt hòa lẫn với máu tươi, nhìn rất là kinh người.
Một bàn tay lại quất tới, làm khuôn mặt của Nguyễn Bảo Anh sung lên, thoạt nhìn giống như cái đầu heo màu đỏ.
‘’Ngươi có phục hay không?’’
‘’Không phục.’’
…
Những người xung quanh, nhìn thấy Lâm Phong cùng với Nguyễn Bảo Anh cùng diễn xuất một cảnh đến cả chục lần, không khỏi nuốt một ngụm nước bọt, đây là có chuyện lớn xảy ra rồi a, nhưng họ cũng cảm thấy vui vẻ, ác nhân chọc phải cường nhân, bị đánh như thế là đáng.
‘’Ngươi có phục hay không?’’ Lâm Phong không kiên nhẫn nói.
‘’Ta phục.’’ Nguyễn Bảo Anh bị đánh vài chục lần, có chút sợ hãi nói ra, hắn cảm thấy tên thiếu niên trước mặt không khác gì ma quỷ.
‘’Ngươi đã phục thì tốt.’’ Lâm Phong gật đầu, hắn cảm thấy rất là thỏa mãn, đang định đứng lên rời đi.
‘’Vậy thì thôi?’’ Nguyễn Bảo Anh nhìn Lâm Phong, nghi ngờ hỏi.
Nghe được Nguyễn Bảo Anh, Lâm Phong nhíu mày nhìn hắn, tên này có bị hắn đánh đến điên không a, giờ còn hỏi vậy, hắn cười nói ra: ‘’Vậy thôi chứ sao?’’
‘’Em gái ngươi!’’ Nguyễn Bảo Anh nghe hắn nói như vậy, một ngụm máu tươi đã nghén từ đầu đến giờ đều phun hết ra, hai mắt hắn thất thần nhìn lên bầu trời, nãy giờ ta đang bị đánh oan? Con em nó, biết vậy hắn đã phục từ đầu rồi có cần phải kiên cường bị đánh như vậy không?
‘’Cái này—hắn đánh Nguyễn thiếu chủ một trận rồi thôi?’’ Nhiều người đứng xem còn chưa theo kịp tình tiết câu chuyện, ngẩn ngơ lẩm bẩm.
‘’Có chuyện gì xảy ra?’’ Lúc này, có vài đạo thân ảnh đạp không đi tới, khí tức Trúc Cơ hậu kỳ phát ra.
Mọi người lập tức chú ý, cảm thấy người đi tới có chút quen mặt, có một người giật mình nói ra: “Đây không phải là Nguyễn thành chủ sao?”
“Còn có Hạ Dương thành chủ.”
“Vinh Mộc thành chủ.”
Nhiều vị thành chủ đang bàn tính kế hoạch đột kích Tà Đồ, đột nhiên cảm nhận được ba động của pháp thuật, liền biết có người dám xuất thủ đánh nhau ở trong thành, đây là không để Không Vũ vương quốc vào mắt.
Mấy vị thành chủ chạy đến, còn không hiểu chuyện gì đang xảy ra, thì Nguyễn Kim thành chủ đã giận tím mặt, quát lên: “Cuồng đồ dám hành hung người giữa thanh thiên bạch nhật, đương tru.”
Nguyễn Kim gầm lên một tiếng, một đạo pháp thuật đánh tới Lâm Phong, linh lực cuồn cuộn, nhiều người xung quanh vội vàng tránh ra.
Lâm Phong cảm nhận được một đạo sát khí khóa chặt mình, nhìn thấy Nguyễn Kim xuất thủ, mà mục tiêu lại chính là mình liền biết là đó người cha tốt của Nguyễn Bảo Anh.
Lâm Phong không những không tránh đi mà còn hưng phấn đón đỡ, một quyền đánh ra, không có linh lực, không có thuật pháp, chỉ là một quyền đơn thuần bằng thân thể.
Mấy vị thành chủ khác, nhìn thấy có người dám dùng thân thể đỡ một đòn của Nguyễn Kim, không khỏi khinh thường: “Cái này là muốn ch.ết cũng không trách được ai.”
Viễn cảnh mà họ tưởng tượng đã không xảy ra, họ trợn tròn hai mắt lên nhìn thấy cảnh, một quyền của Lâm Phong đụng vào đạo pháp thuật kia, sau đó, đạo pháp thuật kia bị nổ tung, giống như là quả bóng.
“Quá yếu.” Lâm Phong khinh thường nói.
“Ngươi là người cha tốt của Nguyễn Bảo Anh đi?”
Nguyễn Kim cũng bị giật mình không nhẹ, phải biết đó là một đòn đánh tức giận của hắn a, nghe được Lâm Phong hỏi, hắn nói: “Không sai.”
Sau đó Nguyễn Kim quay người, nói với những vị thành chủ khác: “Người này dám hành hung con của ta, xin mời mấy vị hợp lực cùng nhau bắt giữ người này.”
Nghe được Nguyễn Kim xin giúp đỡ, mấy vị thành chủ khác cũng gật đầu, người này coi thường Không Vũ vương quốc, cả gan hành hung người giữa đương, cần phải cầm xuống để trị tội. Mấy vị thành chủ đang muốn xuất thủ, thì thanh âm của Lâm Phong lại vang ra.
“Chật chật, đúng là cha nào con nấy, hôm nay ta đã dạy dỗ con ngươi một trận, nếu gặp phải người thì ta thuận tiện làm một lần luôn đi.” Lâm Phong nhìn Nguyễn Kim, cảm thấy người này làm cha quá thất bại đi, dạy con đến nổi hư đốn như thế, cho nên hắn muốn trừng phạt tên này.
“Ngươi—“ Nguyễn Bảo Anh đang nằm dưới đất, ngay cả khí lực đứng lên cũng không có, vừa mới hồi phục được một chút, đang tính mở miệng cầu xin giúp đỡ, thì nghe được Lâm Phong nói, hai mắt hắn hiện lên tức giận, cái này là muốn giáo dục hai cha con hắn giữa đường sao?
“Cuồng đồ!” Nguyễn Kim bị Lâm Phong làm cho tức giận không nhẹ, đang định xuất thủ, thì hắn nhìn thấy một đạo thân ảnh hiện ra trước mặt hắn, khuôn mặt tươi cười, đây không phải là tên cuồng đồ đó hay sao?
Ầm!
Nguyễn Kim không kịp phản ứng, hai mắt hắn nhìn thấy một chân đã tới, chuẩn trên từng cen ti mét trúng vào mặt của hắn, răng gãy vài cây, thân hình hắn giống như diều đứt đây, bay xuống mặt đất làm cho gạch đường bị va chạm đến nát.
Mấy vị thành chủ giật mình, hai chân không khỏi lùi về sau vài bước, hồi tưởng lại một chân kia, họ cũng không chắc chắn đỡ được một đòn này, cho dù đỡ được cũng bị thương không nhẹ.
Nhiều tu sĩ xem náo nhiệt đằng xa, giờ phút này, hai mắt đã trợn tròn lên, tên kia vừa mới đánh thằng con giống như đánh bao cát, thằng cha chạy đến cũng bị hành hung không kém bao nhiêu, cuồng nhân này từ đâu chui ra đấy?..