Chương 72: Hạ màn
Người mặc áo đen sử dụng sức mạnh của mình cuốn lấy Nhân Đức chạy trốn.
Nhân cơ hội Nguyễn Vu bị Thánh Hoàn cuốn lấy, thân ảnh của hắn đã đi xa đến tận chân trời, tốc độ bão thẳng đến Kết Đan trung kỳ.
Xem ra người mặc áo đen này cũng là một cường giả mạnh mẽ.
Kinh Nhân Đức hoảng hồn nhìn về sau, trong lòng hắn cảm nhận được bất an tận cùng, nguy hiểm giống như một thanh kiếm đang kề cận bên cổ của hắn.
Đúng như Kinh Nhân Đức dự đoán, phía trước của hai người họ, trong không trung, đột nhiên có một tia sáng từ từ ngưng tụ, khi nó thành hình thì sắc mặt của Kinh Nhân Đức đại biến.
‘’Tại sao có thể?’’
Đây không phải là Thánh Hoàn sao?
Kinh Nhân Đức dùng thần thức nhìn về đằng sau, Thánh Hoàn đã không còn ở đó nữa, cho nên thứ xuất hiện trước mặt bọn hắn không phải là ảo ảnh.
Người mặc áo đen dường như có kinh nghiệm dày dặn, vừa thấy Thánh Hoàn là thân hình hắn đã chuyển hướng ngay lập tức, hắn không muốn va chạm trực tiếp với thứ mạnh mẽ này.
Thánh Hoàn há miệng của mình ra, giống như lúc nó bắt lấy Nguyễn Vu, một cái lưới lớn được đan xen bởi những cái kí hiệu huyền ảo bắn từ trong miệng nó thẳng đến người mặc áo đen.
Người mặc áo đen vội vàng tránh đi, những vẫn bị một tia sức mạnh của cái lưới kia lưới ngang qua mặt của hắn, làm cho chiếc áo màu đen bao trùm hắn rơi xuống, hiển lộ ra khuôn mặt thật.
Đây là một ông lão, râu tóc bạc trắng, hai mắt hiện lên tinh mang của trí tuệ, dù trong hoàn cảnh như vậy vẫn chưa đánh mất sự tự tin của mình.
Đây chính là Mặc lão!
Không biết vì lý do gì Mặc lão đã đồng ý giúp Kinh Nhân Đức tham gia vào chuyện này, trợ hắn lật đổ Không Vũ quốc.
Thánh Hoàn tất nhiên không bỏ qua cho Mặc lão, nó lại biến mất một lần nữa, lúc nó hiện ra đã ở trên không trung, phía trên của Mặc lão.
Cái miệng nó hé ra, từ trong đó bắn ra hàng loại những tia sáng, lần này nó không đan thành một cái lưới lớn mà là một cái lồng chim bao phủ toàn bộ không gian.
Cái lồng chim từ từ được tạo thành, trung tâm của nó là Mặc lão, tựa hồ nó đã khóa chặt lão ta, cho dù lão ta có nhanh đến cách mấy thì vẫn không thể tránh khỏi.
Cái lồng chim màu vàng tỏa ra khí tức trấn áp vạn vật ở bên trong nó, thân hình Mặc lão càng lúc càng chậm cho đến khi không thể di chuyển nữa, cả người hắn đều mất đi sự tự do.
‘’Đây là thứ gì?’’ Mặc lão nhìn về phía cái lồng chim, miệng của hắn lẩm bẩm, tập hợp tất cả những tri thức mà hắn có thì hắn vẫn không thể nào biết thứ này là gì.
Mặc lão nghĩ đến người thanh niên sở hữu đôi cánh chim hoàng kim và cái thuẫn hoàng kim kia, nhửng thứ đó đều là màu hoàng kim, đây là bảo vật gì?
Trong đầu hiện ra vô số tri thức, cảm xúc của Mặc lão lẫn lộn, xem ra hôm nay hắn không thể chạy thoát khỏi nơi này.
Thân là một trí giả, tất nhiên hắn biết phải làm gì trong tình huống này, tựa hồ người thanh niên kia sau khi giết xong tất cả Tà Đồ thì hắn chỉ muốn bắt sống mọi người.
Nếu không những vị thành chủ kia nào chỉ có ngã đau như vậy?
‘’Mặc lão.’’ Kinh Nhân Đức nhìn thấy Mặc lão không tiếp tục chạy trốn, hắn không khỏi hoảng sợ hô to.
‘’Đừng làm rộn, cho dù ta có chạy thoát khỏi cái lồng này thì cũng không chạy thoát khỏi nơi đây, ngươi không thấy con chim hoàng kim kia đang nhìn chằm chằm vào chúng ta hay sao?’’ Mặc lão chỉ nói một cách bình tĩnh.
‘’Nhưng mà.’’ Kinh Nhân Đức gấp rút nói.
‘’Không sao, hắn ta sẽ không giết chúng ta, ngươi nhìn đằng sau.’’
Kinh Nhân Đức theo lời của Mặc lão nhìn về đằng sau, nơi đó là vương thành, thần thức của hắn có thể dễ dàng nhìn thấy tất cả, những vị thành chủ bị đánh rơi xuống đất, hiện giờ họ đang bị áp giải tới quảng trường bởi một đội nhân mã.
Kinh Nhân Đức bất ngờ khi nhìn thấy trong đó có cả Linh Long thành chủ và Không Yên thành chủ cùng một đám thủ hạ.
Bây giờ Kinh Nhân Đức mới biết người thanh niên kia thuộc thế lực nào, từ khi Nhân Đức ra lệnh cho Linh Long thăm dò, tất nhiên hắn sẽ chú ý động tĩnh ở Linh Long thành.
Một bàn tay vàng óng xuất hiện trên không trung, bắt đi một vài người, cảnh tượng này không thể nào che dấu hết tất cả con mắt của người dân nơi đó.
Tất nhiên Kinh Nhân Đức cũng biết, cho nên hắn không còn liên lạc với Linh Long nữa để tránh khỏi bị liên lụy. Ít nhất thì chủ nhân của bàn tay kia cũng có tu vi Kết Đan kỳ, hắn không muốn tạo cho mình một kẻ địch mạnh mẽ như vậy.
Giờ nhìn thấy Linh Long hớn hở bắt lấy những vị thành chủ có tu vi gần bằng hắn, khuôn mặt tươi cười, xem ra tên này đã đầu nhập vào thê lực của người thanh niên kia.
Kinh Nhân Đức không muốn làm kẻ thù với Thanh Vũ, nhưng tạo hóa trêu người, mục đích của hai người gần như là đồng nhất, cho nên tất nhiên phải có một trận chiến.
Kết quả là Kinh Nhân Đức thất bại hoàn toàn! Đứng trước cám dỗ của việc tăng lên tu vi đã đình trệ mấy năm, thần trí của Kinh Nhân Đức đã bị lu mờ nhiều, một vài chi tiết đã bị hắn bỏ sót.
Kinh Nhân Đức không khỏi thở dài một hơi, nhìn xem cái lồng chim từ từ bay về vương thành, hắn sẽ suy tính làm sao để bảo vệ được tính mạng của mình, dù sao hắn cũng là một cái nhất tinh thiên tài, mặc dù tu vi không thể tăng lên, nhưng hắn tin chắc rằng minh cũng được trọng dụng.
Ba phút thời gian kích hoạt danh hiệu đã hết, Thanh Vũ cảm nhận được thân thể của mình nặng hơn rất nhiều, đó là di chứng khi sức mạnh bị giảm đột ngột.
Thanh Vũ cố gắng điều chỉnh trạng thái của mình trong lúc những người của hắn gom lại đám thành chủ.
Người dân trong thành được Không Yên sử dụng linh lực trấn an rằng không có nguy hiểm gì xảy ra,
Không Yên là một thân vương cho nên số lượng người biết hắn cũng rất nhiều, tình hình bất ổn dần dần được trấn an lại.
Không Huy đang vênh váo đứng trước chỉ điểm người xung quanh làm nhiệm vụ, trong lúc đó hắn còn khiêu khích tên Cù Minh Văn đang bị trấn áp kia.
Cù Minh Văn tức giận đến gần như muốn phun huyết ra, trong lòng hắn cười khổ, ai biểu người ta có một thế lực mạnh mẽ chống lưng?
Tới đây, một loạt âm mưu nhằm vào Không Vũ quốc rốt cuộc đã hạ màn, đáng tiếc là Không Bá Hưng ch.ết quá sớm, và lời nguyền của hắn dành cho mọi người đã không thành sự thật, nếu mà Không Bá Hưng biết rằng còn có một thế lực đang ẩn sau nữa thì hắn sẽ đột tử mất thôi.
Làm quốc vương không dễ a!
Đây chính là tiếng lòng của Không Bá Hưng.
Trong đám người muốn chạy trốn, bất ngờ rằng Không Thiên Hà không ở trong đó, hắn chỉ đứng yên một chổ mặc cho tia sáng phong ấn tu vi của mình, biết điều rất nhiều.
Nguyễn Vu cũng đã hồi phục lại tâm tình của mình, hắn nhìn Thanh Vũ với đôi mắt hiện ra vẻ khó hiểu, không biết tương lai hắn sẽ như thế nào đây? Chắc chắn rằng sẽ không có gì tốt bởi vì hắn đã từng muốn gia nhập vào trận doanh của tà ác.
Thương thế của Không Yên không nặng gì, Nguyễn Vu chỉ đánh ra một đạo pháp thuật hời hợt, tùy tiện đánh như thế thì làm sao có thể làm cho Không Yên trọng thương được?
Không Yên cảm thấy mình đem theo người có chút không đủ, cộng với Linh Long thì số lượng người đang làm việc chỉ có bốn mươi, cho nên hắn sử dụng quyền vương thất của mình ra lệnh cho đám người thủ vệ đang đứng như trời tròng kia tham gia.
Đám thủ vệ nào dám cãi lại? Nói giỡn, ngay cả thành chủ trong ấn tượng của họ là mạnh mẽ vô biên, nhưng lại bị một chiêu trấn áp, muốn phản kháng không phải là ngại mình sống lâu hay sao?
Một đám thủ vệ được thuê để bảo vệ vương thành, lúc nguy cấp thì không tên nào dám đứng ra để bảo vệ, không ai trách họ cả, ai mà không yêu quí sinh mệnh của mình?
Thế là công việc gom lại đám thành chủ đã nhanh chóng hơn nhiều, với tu vi cao của mình, khoảng cách mà bọn họ chạy ra khỏi vương thành cũng khá xa, cho nên mất đến mười phút mới bắt được hết tất cả mọi người tập trung lại ở quảng trường...