Chương 94: Sơn Đồng động phủ!
Dọc theo con đường mòn đã được mở bởi những tu sĩ đi trước, đoàn người của Lâm Phong có thể đi đến cổng vào của tàng bảo đồ rất nhanh.
“Nguyệt Linh, bạn của muội đang ở khu vực nào trong Minh Hàng sâm lâm?” Lâm Phong chợt nhớ ra mục đích đầu tiên của bọn họ, vì thế Lâm Phong hỏi Nguyệt Linh.
“Không cần phải tìm họ nữa đâu, chúng ta sẽ gặp bọn họ sớm thôi.” Nguyệt Linh cười hì hì và nói một cách thần bí.
Điều này làm đoàn người cảm thấy nghi hoặc, không biết vì sao Nguyệt Linh lại nói như vậy.
“Chúng ta mau đi nhanh đi, dù sao cũng là thăm dò tàng bảo đồ, không thể đi sau người khác được.” Nguyệt Linh tăng tốc độ trong khi mọi người vội vàng đuổi theo.
Dưới sự yêu cầu của Lâm Phong, ba người ở cảnh giới Kết Đan sơ kỳ đã thu liễm khí tức của mình, vì vậy, không một ai phát hiện ra bọn họ có đến ba cường giả Kết Đan kỳ, trừ những người đã nhìn thấy bọn họ từ trước.
Chắc hẳn bọn người kia sẽ không lắm mồm lắm miệng, nhiều chuyện đến nỗi phá đám một lần ba vị cường giả Kết Đan kỳ a.
“Lâm Phong đạo hữu, các vị đạo hữu chờ một chút.”
Bỗng nhiên có tiếng nói từ phía sau vang lên, vì thế đoàn người của Lâm Phong dừng lại, quay đầu nhìn thấy đó là Bảo Trụ An Vương.
Với một cây thiết thương màu xanh của đồng cổ đang tùy ý vác trên vai, kết hợp bộ râu oai hùng, làm cho Bảo Trụ An Vương khá là nổi bật.
“Haha, không ngờ các vị đi trễ như vậy.’’ Bảo Trụ An Vương cảm thấy có vài đôi mắt nhìn lại, cho nên hắn lập tức thu lại khí tức của mình.
Bước chân trầm ổn và vững chắc, Bảo Trụ An Vương đi sóng vai với đoàn người của Lâm Phong.
Nghe được lời nói của Bảo Trụ An Vương, đoàn người không khỏi khinh bỉ hắn một phen, không phải hắn cũng đi trễ hay sao? Còn dám nói lớn tiếng tựa hồ mình không có vậy.
‘’Không phải ngươi cũng đi trễ sao?’’ Băng Tu nhìn không được nói một câu.
Bảo Trụ An Vương cười khan nói: ‘’Là vì ta có chút chuyện cần xử lí.’’
‘’Được rồi, không nói vấn đề này nữa, các vị xem, trời hôm nay thật là đẹp, điều đó nói lên chuyến đi lần này của chúng ta sẽ thu hoạch thật lớn.’’
“An Vương thật có nhã hứng nha.’’
“Ta có một chuyện muốn hỏi An Vương, đó là hai vị cường giả Kết Đan của Đà La Môn cùng Hinh Quan Hải liên minh với chúng ta tên là gì?’’ Không Tinh hỏi.
“Hai vị cường giả Kết Đan?” An Vương bị câu hỏi này làm cho bối rối, hắn không biết được chuyện này a.
Hắn chỉ tưởng rằng Liên Minh đều là người ở trong quán rượu ngày hôm qua.
“Ta cũng không biết được, có lẽ là hai người thân cận với Hinh Quan Hải đạo hữu đi.’’
Cuối cùng, với tính cách thẳng thắn, An Vương vẫn nói ra một câu.
Câu này của Bảo Trụ An Vương như là không nói, ai mà không biết được chuyện này?
Thế là, để vơi đi sự lúng túng của mình, Bảo Trụ An Vương bắt chuyện trên trời dưới đất, có lẽ hôm qua chuyện của Bảo Trụ Như Kiều làm hắn cảm thấy ngột ngạt và bất an, khi được giải trừ, tựa hồ hắn đã phóng khoáng hơn ngày thường.
Với thân hình to lớn của mình, Bảo Trụ An Vương như một ngọn đèn sáng giữa bầu trời đêm khuya, làm cho đoàn người của Lâm Phong bị chú ý, mặc dù tất cả đều thu lại khí tức của mình.
Lâm Phong liền quăng cho Bảo Trụ An Vương một cái áo choàng, nó có hiệu quả che đậy thân hình lực lưỡng kia.
Đến đây, đoàn người của Lâm Phong mới có thể âm thầm đi đến cổng vào của Tàng Bảo Đồ.
Một ngọn núi mọc lên giữa một khu rừng xanh tươi, không một chút nào kỳ lạ hay khác người, ngọn không có gì đặc biệt, nhưng nó là địa điểm mà Tàng Bảo Đồ đã đánh dấu.
‘’Quan Hải đạo hữu, Quan Hải đạo hữu.’’ Bảo Trụ An Vương kêu nhỏ.
Khi đến nơi, giữa dòng người đông đúc lên đến hơn một ngàn, đâu đâu cũng là tu sĩ mạnh mẽ.
Nhưng một đám người như hạc giữa bầy gà, đó là bọn người Hinh Quan Hải, có hai ông lão đang đứng bên cạnh hắn, mặc dù râu tóc bạc trắng, nhưng tinh thần minh mẫn, hai mắt như thiểm điện đang quan sát dòng người.
Trung tâm, nơi mà bị hơn một ngàn người chú ý đến, đó là một tảng đá to, có vài chữ mờ nhạt đang từ từ đậm lên khi thời gian trôi qua.
Hinh Quan Hải nhíu mày, bởi vì hắn nghe được có người gọi tên của mình, nhưng khi hắn nhìn thì không thấy ai.
“Là chúng ta đây này, Quan Hải đạo hữu.’’
Tiếng kêu cứ vang vào tai của hắn.
Lâm Phong và mọi người không khỏi bụm mặt lại, đây là đi tầm bảo, không phải kết bạn đi chơi bời, ngươi xem Bảo Trụ An Vương, hoàn toàn không để ý đến tình cảnh hiện giờ.
Cuối cung, Lâm Phong đành truyền âm của Hinh Quan Hải, tiếp theo sau đó, một đoàn người mặc áo choàng đã trộn lẫn vào trong đám người.
“Các ngươi đang làm gì vậy?’’ Hinh Quan Hải đánh giá cái áo choàng màu đen này, khi nãy thần thức hắn không tìm được Bảo Trụ An Vương là vì tác dụng của nó.
“Chúng ta phải điệu thấp, đây là đi tầm bảo, không phải đi du ngoạn.’’ Không ngờ Hinh Quan Hải cũng như Bảo Trụ An Vương, hoàn toàn không có thường thức này.
“Điệu thấp?’’ Hinh Quan Hải nói một cách khó hiểu, từ khi gia nhập Đà La Môn, hai chữ điệu thấp đã bị hắn xóa khỏi từ điển của mình, trong suy nghĩ của Hinh Quan Hải, làm việc gì cũng không sợ ai, dù sao hắn là người của Đà La Môn a.
‘’Lâm Phong đạo hữu, việc làm của ngươi không được quang minh chính đại cho lắm.’’ Bảo Trụ An Vương nghi hoặc đã lâu, giờ có cơ hội cho nên hắn nói ra.
Sau vài trăm chữ dùng để giải thích sự quan trọng của điệu thấp, Hinh Quan Hải và Bảo Trụ An Vương cùng hai cường giả Kết Đan kỳ tên là Hinh Văn Trí và Hinh Văn Hà đã hiểu ra.
‘’Pháp bảo này có tác dụng quá mạnh mẽ, ngươi có thể tặng nó cho ta không?’’ Hinh Văn Trí nhìn áo choàng một hồi lâu rồi nói.
‘’Ta cũng muốn một cái, pháp bảo này là do ngươi luyện chế hay sao?’’ Hinh Văn Hà kéo kéo cái áo choàng, nếu không phải có người ở đây, chắc hẳn hắn sẽ tháo áo choàng ra làm tám khối để nghiên cứu a?
“Đây là một đặc sản của bọn ta, các ngươi muốn một cái thì phải trả tiền.’’ Nguyệt Linh bắt được cơ hội kiếm thêm thu nhập.
Bỏ qua ba người đang bàn giá cả của áo choàng.
Lâm Phong nhìn xung quanh một hồi, phát hiện ở đây có đến sáu vị cường giả Kết Đan kỳ, số lượng quá ít so với những gì Lâm Phong tưởng tượng.
“Lâm Phong, ngươi cũng nhìn ra rồi đi?’’Hinh Quan Hải nhíu mày nói.
Lâm Phong gật đầu: ‘’Có lẽ là có người đã dùng một số biện pháp để che dấu sự tồn tại của mình.’’
‘’Bọn họ tất nhiên đã biết Đà La Môn sẽ tham gia lần này, cho nên không muốn lộ ra danh tính để tránh đi phiền phức đó mà.’’ Bảo Trụ An Vương nhìn Hinh Quan Hải rồi nói một cách đương nhiên.
Thời gian dần dần trôi qua trong sự chờ đợi của đám người.
Cuối cùng thì thời gian mà tàng bảo đồ mở ra cũng đến.
Những chữ viết ngệch nguệch ngoạc ở trên tảng đó to lớn đã có thể nhìn thấy rõ.
Không Tinh nhìn những chữ viết rồi lẩm bẩm: ‘’Sơn Đồng động phủ.’’
‘’Sơn Đồng động phủ?’’ Hinh Quan Hải kinh ngạc.
Ngay cả Bảo Trụ An Vương vẫn đang không có biểu hiện gì cũng lập tức giật mình, và Hinh Văn Trí cùng Hinh Văn Hà bỏ qua sự chèn ép giá cả của Nguyệt Linh, bọn họ đều kinh ngạc.
Một số người lớn tuổi hay cảnh giới Kết Đan đều có ánh mắt ngưng tụ.
‘’Sơn Đồng?’’ Lâm Phong nói một cách khó hiểu.
‘’Đây là một vị tiền bối đã sống lâu lắm rồi, nhưng tin tức đột nhiên bị cắt đứt, có lẽ đã vẫn lạc, đây là một động phủ của vị tiền bối đó, và quan trọng hơn hết, vị tiền bối có tên Sơn Đồng này là một vị cường giả nửa bước Nguyên Anh.’’
Hinh Quan Hải bèn giải thích khi nhìn thấy biểu hiện lơ ngơ trên khuôn mặt của Lâm Phong.
‘’Nửa bước Nguyên Anh kỳ? Đó là cảnh giới Giả Anh!’’ Không Tinh lẩm bẩm.
‘’Không sai, đây là một vị tu sĩ cảnh giới Giả Anh, chỉ một bước nữa thôi là đạt đến cảnh giới Nguyên Anh kỳ!’’ Bảo Trụ An Vương đã không thể áp chế sự hưng phấn của mình, lời nói của hắn nhanh hơn bình thường...