Chương 13
Thư Nhã bỗng chủ động đến tìm Thẩm Tư Thông đồng ý làm phẫu thuật ghép tủy. Tuy có chút bất ngờ nhưng dù sao cũng là chuyện tốt, Thẩm Tư Thông nhanh chóng sắp xếp ngày mổ, đồng thời báo cho Lữ Thiên Ba và Thiệu Mân Quân.
Chẳng ai biết vì sao Thư Nhã lại bất ngờ nhận lời, chỉ trong lòng cô ta hiểu rõ.
Mẹ Thư Nhã tìm đến, bình thản kể cho cô ta nghe hai chuyện.
Chuyện thứ nhất, bà Thư có bệnh tim nặng, không thích hợp để mang thai sinh con, khi bà bất ngờ mang thai, bất chấp gia đình phản đối, bà vẫn kiên trì sinh đứa con ra. Lúc sinh lại bị khó sinh, rất có khả năng chỉ giữ được một người, bác sĩ dò hỏi ý kiến của bà, bà không do dự trả lời sẽ giữ lại đứa con, về sau bà đã vượt qua quỉ môn quan, xem như thoát khỏi nguy hiểm, nhưng bà không hề hối hận vì đã sinh ra Thư Nhã.
Chuyện thứ hai, xảy ra khi Thư Nhã khoảng năm tuổi, cô rất nghịch ngợm, nhân lúc bố mẹ không để ý, một mình chạy ra ngoài đường chơi, một chiếc xe tải ầm ầm lao tới, tốc độ cực nhanh, ông Thư phát hiện ra tình hình không ổn, ra sức đẩy cô ra, còn ông bị trọng thương, phải nằm việc nửa năm trời.
Thư Nhã chưa từng nghe mẹ kể hai chuyện này, nhất thời đờ ra, Cô biết mẹ có bệnh tim, nhưng không ngờ bà đã đánh cược sinh mệnh của mình để sinh cô ra. Bố bây giờ hai chân bị tật, đi đứng không tiện, cứ mỗi mùa mưa tới lại trở bệnh, tất cả đều do cô mà ra.
Bà Thư nhìn cô, nói gọn: “Bố mẹ trả giá vì con là điều tất nhiên, bố mẹ không trách con, con cũng không cần để tâm.” Bà ngập ngừng rồi nói: “mẹ nói cho con nghe hai chuyện này không vì điều gì khác, chỉ muốn con hiểu một đạo lí, trên đời này không có bố mẹ nào là không thương con, nếu bây giờ con không chấp nhận phẫu thuật sau này chắc chắn sẽ hối hận.”
Thư Nhã trầm tư, cô suy nghĩ rất lâu, cuối cùng gật đầu.
Bà Thư lúc này mới thở phào nhẹ nhõm. Con gái bà sinh ra làm sao bà không hiểu, tính cách nó kiên nghị, đồng thời không dễ thuyết phục, cũng may bản chất nó không xấu, vân tìm ra đúng chỗ để khuyên được nó.
Bà Thư sở dĩ nói những lời đó với Thư Nhã, là vì Thiệu Mân Quân đã tới tìm bà.
Thiệu Mân Quân kể tỉ mỉ chuyện cho bà nghe, giọng rất bình tĩnh như kể chuyện của người khác, nhưng lúc nói đến bệnh tình của Đông Đông, cô đã rơi nước mắt.
Bà Thư sững sờ, bà hoàn toàn không biết chuyện này, ngay cả bà mà Thư Nhã cũng che giấu.
Thiệu Mân Quân nắm tay bà, nước mắt nhạt nhòa: “Bây giờ người có thể thuyết phục được Tiểu Nhã chỉ có bác thôi.”
Bà Thư thực ra vẫn còn nghi ngại, bà hỏi thẳng: “Mân Quân, nếu Đông Đông là con của Thư Nhã, nó làm mẹ mà không lo, con lo làm gì.”
“Vì con cũng là mẹ của Đông Đông, tuy nó không do con sinhra nhưng con và thằng bé đã ở bên nhau ba năm, làm sao không có tình cảm?” Thiệu Mân Quân kích động nói.
Bà Thư nghẹn lời, nhân phẩm của Thiệu Mân Quân bà biết, so ra thì Thiệu Mân Quân hiền lành càng được lòng bà hơn. Nhưng Thư Nhã dù sao cũng là con gái bà, bà không thể giúp Thiệu Mân Quân mà chê bai Thư Nhã. Lúc đó bà chỉ nói gọn: “Bác biết rồi, con về đi.”
Thiệu Mân Quân buồn bã quay về, nhưng cô vững tin bà Thư nhất định sẽ giúp được mình.
Quả nhiên không lâu sau tin tốt đã truyền đến phòng bệnh, Thiệu Mân Quân nước mắt lưng tròng, lẩm bẩm: “Đông Đông cuối cùng đã được cứu rồi.”
Liên Siêu choàng vai cô, mấy hôm nay nhất cử nhất động của cô, anh đều thấy hết, vì Đông Đông mà cô không thiết ăn ngủ, bây giờ xem như đã hơi yên lòng. Bản lĩnh của Thẩm Tư Thông anh biết rõ, phẫu thuật chắc chắn sẽ thành công.
Trước đó đã tiến hành hóa trị cho Đông Đông, liều lượng cao nhất đã giết ch.ết tế bào bạch cầu, nhưng đồng thời cũng hủy diệt cả chức năng tạo máu và sức miễn dịch bình thường trong cơ thể, nguyên nhân làm thế là để tế bào miễn dịch không thể công kích tế bào khác được ghép vào, cho tế bào được ghép vào có không gian sinh tồn. Cũng chính vì thế mà hệ miễn dịch của Đông Đông hiện tại rất kém, cậu bé đã dược dưa vào phòng vô trùng để chờ cuộc phẫu thuật ghép tủy.
Thế nên Thiệu Mân Quân không thể ngày đêm ở cạnh chăm sóc con, đối với cô đây có lẽ là chuyện tốt. Nhưng cô không chịu về nghỉ ngơi, không ở cạnh con được, thì cô ngồi ngoài phòng bệnh chờ đợi.
Liên Siêu lắc đầu, hỏi cô: “Em định ngồi tới khi Đông Đông vào phòng mổ à?”
Thiệu Mân Quân ngước lên nhìn anh, vẻ mặt bần thần.
“Em muốn Đông Đông tỉnh dậy sau ca mổ sẽ thấy ngay gương mặt tiều tụy của em sao?”
Thiệu Mân Quân cúi đầu im lặng.
“Về nghỉ đi, em ở đây cũng không giúp được gì, phẫu thuật xong nó còn cần sự chăm sóc của em.” Liên Siêu đưa chìa khóa cho cô.
Thiệu Mân Quân không nhận. Từ sau hôm đó cô không đến nhà Liên Siêu nữa, cũng khéo léo từ chồi ý tốt của Dư Tịnh muốn thay cô chăm sóc Đông Đông, cô một lòng một dạ ở cạnh con, chỉ rời đi hai lần lcus cô tìm Thư Nhã và bà Thư vì chuyện của Đông Đông.
Liên Siêu nhét chìa khóa vào tay cô: “Ngoan, nghe anh đi.”
Thiệu Mân Quân chần chừ rồi vẫn cầm chìa khóa đi.
Gần đây cô quá mệt mỏi, thực sự cần nghỉ ngơi. Buổi tối Liên Siêu tan ca về nhà, nhìn thấy cạnh tượng thế này: “Thiệu Mân Quân nằm nghiêng trên sofa, trên người đắp một cái áo khác mỏng. Mái tóc dài như nước xõa trên gối, khóe môi như thoáng nở nụ cười.
Liên Siêu thất thần ngắm cô chăm chú, rồi vào phòng ngủ lấy một tấm chăn mỏng, nhẹ nhàng đắp lên người cô. Động tác anh rất nhẹ nhàng, nhưng khó tránh khỏi động vào cô, Thiệu Mân Quân không phản ứng, Thư Nhã nhận lời làm phẫu thuật, tảng đá trong lòng cô cuối cùng cũng được gỡ bỏ nên cô ngủ rất say. Liên Siêu dời một cái ghế ra ngồi cạnh cô, nhớ lại quãng thời gian tươi đẹp của hai người trước đây, cũng vô thức mỉm cười. Rất nhiều năm rồi chưa từng ở bên nhau bình thản như thế, Liên Siêu hết mực trân trọng.
Lúc Thiệu Mân Quân tỉnh dậy thì trời đã tối, trong phòng khách mở một ngọn đèn tường, dưới ánh đèn u ám, Liên Siêu đầu gục lưng vào ghế, đang ngủ rất ngon lành. CÔ mỉm cười, lấy tấm chăn mỏng trên người đắp cho anh. Rồi chạy vào nhà bếp xem có gì ăn được không.
Quả nhiên là nhà của đàn ông độc thân, ngoài nước uống ra thì không tìm thấy bất cứ thức ăn gì. BỆnh nghề nghiệp của bác sĩ, trong tủ lạnh tuyệt đối không chứa bất cứ thực phẩm đông lạnh nào. Trước kia lúc họ còn yêu nhau, Thiệu Mân Quân có lần mua rất nhiều sủi cảo, hoành thành đông lạnh nhét đầy vào ngăn lạnh, về sau bị Liên Siêu vứt hết. Lí do của anh là những thứ này rất hại sức khỏe, Thiệu Mân Quân nghĩ anh phụ tâm ý của mình, hai người đã cãi nhau một trận tưng bừng. Cuối cùng kết thúc bằng việc Liên Siêu xin lỗi, nhưng anh vẫn không cho Thiệu Mân Quân đụng vào những thứ đó nữa. Cô cũng nuôi thói quen, dù lấy Lữ Thiên Ba rồi, cô vẫn nhớ lời Liên Siêu.
Cô đờ đẫn nhớ lại, vẻ mặt vui buồn lẫn lộn.
Không biết Liên Siêu đứng sau lưng cô bao giờ, cười nói: “Em định dỡ bỏ nhà bếp của anh à?”
Thiệu Mân Quân giật mình: “Dậy khi nào thế?”
“Mới dậy đã thấy em mở cửa tủ lạnh, mắt nhìn chằm chằm, có phải như thế sẽ biến ra đồ ăn không?” Liên Siêu chọc.
Thiệu Mân Quân đỏ mặt vội chuyển đề tài: “Trong tử lạnh của anh sao không có gì thế này?”
Liên Siêu nhún vai: “Bình thường không có thời gian nấu cơm, thường thì giải quyết ở nhà ăn bệnh viện.” Anh lại nói: “Đói rồi hả, chúng ta ra ngoài ăn đi.”
Bụng Thiệu Mân Quân sôi ục lên, xem như trả lời anh.
Liên Siêu cười: “Đi thôi.”
Liên Siêu dẫn cô đến một quán chuyên về canh cá chua nằm sâu trong một con hẻm, rượu thơm không sợ ngõ sâu, chín giờ tối vẫn còn rất nhiều người đợi chỗ.
Thiệu Mân Quân kéo tay anh, mi mắt cụp xuống: “Đông quá, đổi chỗ khác đi.”
Liên Siêu đưa cô thẳng ra cửa sau: “Em quên chúng ta là VIP à?”
Thiệu Mân Quân thoáng rung động, làm sao cô không nhân ra nơi này. Nhưng cô sợ lại chìm vào hồi ức không thoát ra được, nên không dám đụngv ào nó. Cô không thích thức ăn của Pháp, không thích món ăn của Nhật, chỉ thích canh cá chua, mà quán này có món canh cá ngon nhất cô từng ăn, trước đây họ thường xuyên đến đây ăn uống no say. Liên Siêu vốn không thích ăn, nhưng dần dà cũng bị Thiệu Mân Quân lây nhiễm sở thích này.
“Ồ, lâu quá không gặp.” Ông chủ nhìn họ hồi lâu mới nhận ra.
Liên Siêu nói khẽ: “Vâng, gần bốn năm rồi.”
Ông chủ đùa: “Có phải phát tài rồi khinh quán nhỏ bọn tôi không?”
“Đâu có, bác thấy cháu vừa về nước chưa lâu đã đến thăm bác, không phải vì nhớ mùi vị này hay sao.” Liên Siêu vòng vo.
Ông chủ cười khà khà: “Vẫn ngồi chỗ cũ hả?”
“Vâng.”
Chỗ cũ đó là sau khi thân với ông chủ rồi, ông đã đặc biệt dành một khoảng nhỏ trong vườn cho họ, vừa yên tĩnh, không khí lại tốt, đồng thời còn đùa đây là VIP mới được hưởng đãi ngộ này.
Cơ thể Thiệu Mân Quân hơi run lên, cô cắn môi, giọng gần như lẩm bẩm, mà mỗi chữ đó đều khiến Liên Siêu nghe rõ: “Tại sao lại tới đây?”
“Mân Quân em thích mà, không phải sao?” Liên Siêu bình tĩnh nói. Anh thực sự muốn gợi nhớ hồi ức trong cô, trong thâm tâm anh không cô quên anh, trước kia đã vậy, bây giờ càng không.
Thiệu Mân Quân thực sự thích chỗ này, không chỉ vì thích ăn canh cá chua, mà chỗ này còn là nơi Liên Siêu cầu hôn cô.
Bao năm rồi, cô vẫn nhớ rõ cảnh tượng đêm đó.
Liên Siêu không phải người lãng mạn, nên không có hoa tươi, chẳng có champagne, không có âm nhạc tuyệt diệu, đồng thời lại chọn một nơi như vậy. Anh quì một chân, lấy ra một chiếc nhẫn kim cương trong túi, do căng thẳng nên giọng hơi run. Anh nói: “Mân Quân mười năm tu luyện mới ngồi cùng thuyền, trăm năm tu luyện mới được chung chăn gối, ngàn năm tu luyện mới có được giây phút đối diện nhau như thế này. Em có muốn trong ngàn năm khó gặp được nhau này, cùng người mà ngàn năm em khó tương ngộ - là anh, ra một quyết định để em hạnh phúc ngàn năm, đó là, lấy anh nhé?”
Lúc đó cô phản ứng như thế nào, Liên Siêu xưa nay chưa từng nói lời ngọt ngào với cô, mà lại nghĩ ra những lời quá ngọt thế này, cô cảm đồng tới mức nước mắt rưng rưng, xấu hổ lẫn lúng túng đưa tay ra ôm chặt eo anh: “Em đồng ý.”
Liên Siêu vui sướng như điên, anh bế bổng Thiệu Mân Quân xoay vài vòng, nụ cười rạng rỡ.
Sau đó họ bắt đầu chuẩn bị đám cưới, gặp phụ huynh, đặt bàn tiệc, phát thiệp cưới, rồi sau đó xảy ra chuyện của bố Mân Quân, hai người chia tay.
Đúng là một quãng kí ức khắc cốt ghi tâm.
Thiệu Mân Quân cụp mắt, mấp máy môi: “Con người đều sẽ thay đổi, em không thích ăn canh cá chua nữa.”
Liên Siêu nhìn cô: “Nhưng anh luôn không thay đổi.”
“Chuyện đã qua em không muốn nhắc tới.”
“được, không nhắc thì không nhắc.” Liên Siêu hơi khựng lại: “Vậy chúng ta nói hiện tại.”
Trái tim Thiệu Mân Quân rung động.
“Chuyện quá khứ hãy để nó qua đi, thế thì hiện tại em có thể cho anh một cơ hội để lần nữa theo đuổi em không?” Liên Siêu nói vô cùng chân thành, đôi mắt đen nhánh như có ánh sáng lấp lánh.
Thiệu Mân Quân nhìn vào mắt anh, nói từng chữ: “Em đã từng lấy chồng, có con rổi sảy thai, làm bà nội trợ bốn năm cách xa với xã hội, lại còn là một người phụ nữ li hôn bị chồng chán ghét bỏ bê.”
“Thế thì sao?” Sắc mặt Liên Siêu vẫn không thay đổi.
Thiệu Mân Quân nghẹn lời, phải rồi, thế thì sao, Liên Siêu là người thế nào, chẳng lẽ cô còn không rõ, anh sẽ không để tâm, người để tâm chính là cô. Cô vì Đông Đông mà tiều tụy mệt mỏi, bao năm khổ sở vì gia đình, da tay thô ráp, ngay cả dung nhan kiều diễm cũng không còn, Liên Siêu thì thành công. Lại ở gia đoạn vàng của đàn ông, tiền đồ rộng mở, cô thật sự không có can đảm đứng cạnh anh.
“Em không nhận lời anh cũng chẳng sao, cùng lắm cả đồi này không cưới vợ.” Liên Siêu mỉm cười, anh đã chịu đựng bốn ăm, không ngại chờ thêm bốn năm nữa.
Thiệu Mân Quân mấp máy môi: “Anh đừng như thế.”
Liên Siêu nhún vai: “Đó là lời chân tình của anh, hơn nữa nói là làm.” Sau khi Thiệu Mân Quân đơn phương chia tay, anh không đồng ý, chỉ không muốn Mân Quân đau khổ nên mới nhận lời. Anh cũng chưa từng nghĩ sẽ qua lại với ai khác, cho dù biết cô ấy đã lấy chồng tâm ý của anh cũng không hề thay đổi, mấy năm nay chẳng phải không có ai tự động theo đuổi anh, cũng chẳng phải không có ai thích hợp, nhưng những người đó một khi tìm cách vào trái tim anh thì không thể ở lại được.
“Anh cứ thế thì em cũng bó tay.” Thiệu Mân Quân tức tối ngồi xuống, lời ngọt ngào thì không nghe, sao anh cứ không chịu nghĩ thông suốt vậy.
Liên Siêu cũng lì ra: “Anh cố chấp thế đấy, em có phải là không biết đâu”
“Anh!” Thiệu Mân Quân chịu thua.
Liên Siêu khẽ cười, ban đầu chính là anh không đủ mạnh mẽ mới đánh mất cô bao năm. Bây giờ ông trời thương anh, đưa Mân Quân quay về bên cạnh, anh tuyệt đối sẽ không buông tay.
Anh ʍút̼ một bát đầy canh cá cho Thiệu Mân Quân: “Ăn đi.”
Cô hậm hực không ăn, Liên Siêu nói nghiêm túc: “Vậy anh đút em ăn.”
Thiệu Mân Quân vội cầm đùa lên vùi đầu vào ăn.
Nụ cười của Liên Siêu thoáng vẻ đắc ý, có lúc thay đổi phương thức sẽ mang tới hiệu quả không ngờ.
Cùng lúc đó, Lữ Thiên Ba cuối cùng đã gọi điện cho Thư Nhã.
Thư Nhã bên kia đầu dây hỏi vẻ dửng dưng: “Chuyện gì?”
Lữ Thiên Ba xoa tay, đối với người phụ nữ thân mật nhất, mẹ của con anh ta, anh ta lại không biết nói gì.
“Không nói thì em cúp đây.” Lữ Thiên Ba ép cô ta làm phẫu thuật nhưng lại không nghĩ đến an nguy của cô ta, càng chưa từng muốn tìm hiểu nguyên nhân vì đâu,làm sao mà lòng không nguội lạnh.
“Đừng cúp, anh có chuyện muốn nói với em.”
“Nói đi.” Giọng Thư Nhã lạnh nhạt.
“Cám ơn em đã nhận lời ghép tủy cho Đông Đông.” Lữ Thiên Ba cố gắng chắp vá từ ngữ, nhưng nói sao cũng thấy kì cục.
Thư Nhã cười lạnh: “Không cần cảm ơn, em là mẹ của đứa bé.”
Lữ Thiên Ba không nói được gì, hai người cứ thế im lặng.
Thư Nhã thở dài trong lòng.
“EM có ở nhà không? Anh muốn đến thăm em?”
“Em rất mệt, đã ngủ rồi.” Thư Nhã từ chối thẳng thừng.
Lữ Thiên Ba thất vọng nói: “Vậy em nghỉ sớm đi.”
Thư Nhã cúp máy. Trong bóng tối cô thẫn thờ nhìn lên trần nhà, mọi người đều nghĩ cô tàn nhẫn, con trai dứt ruột đẻ ra cũng không muốn cứu, nhưng có ai biết nỗi sợ hãi trong lòng cô. Cô có đồng nghiệp vì thất bại trong cuộc phẫu thuật ghép tim mà ch.ết trên bàn mổ, cha Thiệu Mân Quân tiến hành phẫu thuật ghép gan cũng không thể bước xuống bàn mổ. Nỗi ám ảnh đó đã tồn tại trong lòng cô bao năm, không thể khắc phục tuy cô nhận lời làm phẫu thuật thời gian cũng đã sắp xếp, nhưng cô vẫn mong Lữ Thiên Ba có thể giải thoát cô khỏi bóng đen tâm lí đó chứ không phải một câu ‘cám ơn’ đơn giản.
có lẽ trong lòng anh, đứa con quan trọng hơn cô gấp triệu lần chăng.
Thư Nhã bỗng có phần hoang mang nếu đổi lại là Thiệu Mân Quân, liệu anh có như thế không?
Bước thứ hai điều trị cho bệnh nhân bệnh bạch cầu chính là truyền tế bào khô tạo máu vào cơ thể người bệnh, để người bệnh phục hồi chức năng tạo máu và khả năng miễn dịch từ đó đạt được mục đích chữa lành bệnh.
Đông Đông hiện giờ phải đối mắt với bước điều trị thứ hai.
Trước cửa phòng mổ mọi người đang nóng ruột chờ đợi. Từ sáng được đẩy vào, đến buổi chiều vẫn chưa ra.
Thiệu Mân Quân từ đầu hành lang bên này đi đến đầu kia, lo lắng không yên.
Lữ Thiên Ba nóng nảy nói: “Mân Quân, có thể đừng đi qua đi lại nữa không, chóng mặt quá.”
Thiệu Mân Quân mặc kệ anh ta, lẩm bẩm: “Sao vẫn chưa kết thúc.”
Dư Tịnh an ủi: “Chị Mân Quân, ghép tế bào khô tạo máu cần rất nhiều thời gian, chị đừng lo.”
Thiệu Mân Quân gật đầu, nhưng vẻ mặt nặng vẫn bộc lộ sự căng thẳng trong lòng cô.
Đến chạng vạng cửa phòng mổ mới mở, mấy cô y ta lục tục bước ra, Lữ Thiên Ba vội bước tới hỏi: “Ca mổ thế nào rồi?”
Một cô y tá cười nói: “Bác sĩ Thẩm sắp ra rồi, hỏi anh ấy đi.”
Đang nói thì lại có mấy người đi ra, Thẩm Tư Thông tháo khẩu trang xuống, Thiệu Mân Quân nhận ra anh, sợ sệt hỏi: “Bác sĩ Thẩm…”
“Yên tâm, ca mổ rất thuận lợi.” Thẩm Tư Thông hiểu tâm trạng cô, đáp thẳng vào vấn đề.
Thiệu Mân Quân thở phào nhẹ nhõm.
Lữ Thiên Ba cũng ngồi phụp xuống ghế dài, nhẹ nhõm cả người.
“Tiểu Nhã thế nào ạ?” Thiệu Mân Quân thấy Lữ Thiên Ba không có phản ứng gì thì hỏi thay anh.
Ánh mắt Thẩm Tư Thông lướt qua Lữ Thiên Ba: “Cô ấy cũng rất khỏe.”
“Vậy thì tốt.” Thiệu Mân Quân cũng không mong cô ta xảy ra chuyện.
Thẩm Tư Thông lại nói: “Sau khi hết thuốc mê, Thư Nhã sẽ được đưa đến phòng bệnh thường, nhưng Đông Đông vẫn còn phải ở lại phòng vô trùng để quan sát, quãng thời gian này khá quan trọng vì sẽ có phản ứng bài trừ qua giai đoạn đó an toàn rồi sẽ không còn vấn đề gì lớn nữa.”
Anh ta nói thế lại làm Thiệu Mân Quân căng thẳng.
Thẩm Tư Thông cười: “Em phải tin tưởng trình độ y học hiện nay, Đông Đông nhất định sẽ vượt qua được.”
Thiệu Mân Quân nắm tay anh: “Cảm ơn anh.”
“Nên làm thôi mà.” Thẩm Tư Thông thong thả nói: “Mọi người đến phòng bệnh đợi đi.”
“Vâng.” Thiệu Mân Quân và Dư Tịnh đến phòng bệnh, Lữ Thiên Ba lát sau mới đi theo.
Liên Siêu vội vàng chạy tới, hôm nay anh cũng có mấy ca mổ, tuy rằng chỉ là làm sạch ổ bụng, cắt bỏ túi mật thủng nhưng cũng bận rộn rất lâu, vừa ra khỏi phòng mổ anh liền lập tức chạy tới hỏi thăm tình hình.
“Bác sĩ Thẩm nói ca mổ rất thành công.” Nụ cười đã lâu không thấy đang nở trên môi Thiệu Mân Quân.
“Tốt quá” Liên Siêu tuy tin vào tay nghề của Thẩm Tư Thông, nhưng cũng phải nghe câu thành công đó mới yên tâm hoàn toàn.
Lúc Thư Nhã được đẩy ra thì đã hồi phục ý thức, ngoài sắc mặt hơi tái ra thì chẳng có triệu chứng gì khác. Lữ Thiên Ba hình như đến giờ mới hoàn hồn, hỏi Thư Nhã rối rít: “TIểu Nhã, em thấy thế nào? Đau không? Có ăn uống được không? Anh ra hỏi cô y tá.”
Dư Tịnh không thấy khộng chịu nổi nữa, lạnh lùng nói: “Nghỉ ngơi mấy tiếng nữa, chị có thể ăn được rồi, không kiên kị gì cả.”
“Ừm…” Lữ Thiên Ba kéo dài giọng.
Thư Nhã nhướng mày, khóe mắt liếc qua Thiệu Mân Quân, khóe môi bất giác nở nụ cười châm biếm: “Thiên Ba lát nữa đưa em đến thăm Đông Đông.”
“Nó đang trong phòng vô trùng vẫn chưa được vào thăm.” Dư Tịnh nói, cô cau mày, ánh mắt bất mãn liếc qua Lữ Thiên Ba và Thư Nhã. Cố ý diễn cảnh ân ái trước mặt Thiệu Mân Quân? Làm người không thể quá đáng thế được.
Thiệu Mân Quân mím chặt môi, cô biết đến lúc phải rời đi, kết cục đại đoàn viên của ba người, cô dù ở lại cũng vô nghĩa. Giọng cô bình thản: “Tiểu Nhã cậu chú ý nghỉ ngơi, Thiên Ba anh chăm sóc Tiểu Nhã cho tốt, tôi đi trước.” Liên Siêu nhẹ nhàng ôm lấy cô: “Anh đưa em về.”
Thiệu Mân Quân gật đầu cực khẽ.
Sắc mặt Lữ Thiên Ba thoáng vẻ hụt hẫng nhưng rồi nhanh chóng giấu đi.
Trong lòng Thư Nhã thoáng một cảm xúc cay đắng khó hiểu.
Hai người đều có tâm sự riêng không ai hiểu được ai. Thiệu Mân Quân lặng lẽ ngồi trên xe: “Em không muốn về.”
Liên Siêu quay sang hỏi: “Vậy em muốn đi đâu?”
“Em muốn uống rượu.”
Liên Siêu cười: “Uống rượu không dễ đâu.” Anh dừng xe trước cửa hàng tiện lợi ngay cổng tiểu khu: “EM đợi một lát.” KHông lâu sau, anh xách một túi bia và thức ăn vặt đi ra.
Thiệu Mân Quân bó tay: “Cả quán bar mà anh cũng không nỡ mời em ư.”
“Em vốn không thích đi bar, đừng miễn cưỡng bản thân.” Liên Siêu nói gọn, anh còn không hiểu cô sao. Cô thích yên tĩnh, nơi quá ồn ào sẽ khiến cô đau đầu.
Thiệu Mân Quân không nói gì. Lúc nào anh cũng ân cần, anh hiểu cô còn hơn bản thân cô.
Về đến nhà, Liên Siêu vào bếp trước lục đục một hồi, lúc ra thì Thiệu Mân Quân đã bắt đầu uống: “Nào, chúng ta cạn ly.” Chị đưa tay ra có một vẻ bi tráng liều mạng.
Liên Siêu cụng ly với cô, chậm rãi húp một ngụm.
“Nhỏ mọn thế.” Thiệu Mân Quân bất mãn lào bào.
“ANh dị ứng với cồn, em quên rồi à.” Giọng anh bình thản.
Thiệu Mân Quân không quên chỉ là lỡ lời. Cô cười ngượng ngập ngửa cổ lên uống cạn.
Liên Siêu không khyên cô uống chậm lại, anh biết cô ức chế ở trong lòng nên để mặc cô trút ra như thế mới khiến cô nhẹ nhõm hơn.
“Nãy anh ở trong bếp làm gì thế?” Thiệu Mân Quân hình như nghe thấy tiếng động gì đó rất lớn.
Liên Siêu nhướng môi: “Pha một ly mật ong cho em giải rượu.”
Thiệu Mân Quân lườm: “Anh để em say một lần không được sao?”
“Đề phòng trước lúc nào cũng tốt mà.” Liên Siêu chính là người chu đáo vậy đấy.
“Ha ha ha ha.” Thiệu Mân Quân bật cười, ba lon bia đã vào bụng, cô đã hơi chếnh choáng nheo mắt cười: “Tương lai ai lấy được anh đúng là có phúc.” Liên Siêu dở khóc dở cười: “Mân Quân em say rồi.”
“Em không say, em vẫn uống được.” Thiệu Mân Quân cười hì hì mở thêm lon bia nữa, Liên Siêu giật lấy: “Đừng chỉ uống mãi, ăn chút gì đi, khoai tây nhé, anh nhớ em chỉ thích ăn vị nguyên chất.” Anh bóc một gói khoai tây đưa cho cô.
Thiệu Mân Quân bỗng nước mắt nhạt nhòa: “Chẳng phải anh nói đây là thứ rác rưởi hay sao?” Liên Siêu gãi đầu: “Hiếm khi, ăn một lần cũng chẳng sao.”
“Đưa bia cho em.” Thiệu Mân Quân cũng không biết mình làm sao cứ muốn đối đầu với anh.
Liên Siêu bó tay đành đưa cho cô.
Thiệu Mân Quân lúc khóc lúc cười, cảm xúc khó kiểm soát.
Liên Siêu để mặc cô chỉ rút khăn ra, dịu dàng lau nước mắt cho cô.
“Liên Siêu, tại sao anh lại đối xử tốt với em như thế?” Nước mắt Thiệu Mân Quân rưng rưng.
Liên Siêu vuốt mái tóc mềm như nước của cô: “Ngốc à, anh đối xử tốt với em là điều nên làm mà.”
Thiệu Mân Quân bỗng n hào vào lòng anh, nước mắt trào ra thấm ướt áo sơ mi của anh. Liên Siêu luống cuống lau nước mắt cho cô, nhưng nước mắt cứ như thế không cách nào lau khô.
“Mân Quân em sao vậy?” Liên Siêu không hiểu vì sao, cứ cuống quýt lên.
Nỗi nhớ đằng đẵng lại thêm bao niềm uất ức đan xen lẫn lộn, Thiệu Mân Quân không gắng gượng được nữa, gục lên vai Liên Siêu khóc.
Anh ôm cô thật chặt, cảm giác chân thật đó như cách cả thế kỉ. “Mân Quân!”
Anh khẽ gọi tên cô, dịu dàng ấm áp như dỗ dành trẻ con.
“Hử?” Thiệu Mân Quân ngước lên, môi lướt qua khóe môi anh.
Sự do dự của Liên Siêu kéo dài mấy giây, rồi anh cúi xuống hôn mạnh lên môi cô. CHuyện xảy ra trong dự đoán, Thiệu Mân Quân giãy giụa mang tính tượng trưng,, Liên Siêu không cho cô cơ hội lùi bước, ôm chặt vai cô, dần dần hôn thật sâu.
Thiệu Mân Quân đã không còn khả năng suy nghĩ, chỉ chiều lòng mình, đưa tay ra ôm lấy anh ban đầu chỉ hơi ngửa lên đón nhận, dần dần chuyển sang đáp trả cuồng nhiệt.
Nỗi nhớ dai dẳng, tình cảm dồn nén, giống như một hạt giống lặng lẽ chôn giấu trong tim, dần dần nảy mầm, đợi đến khi phát hiện thì đã điên cuồng đâm chồi nảy lộc phát triển thành cả vườn cây.
Cô cảm thấy mình được ôm chặt, nụ hôn quấn quít rơi trên má, cổ, và cả môi. Cô bỗng muốn khóc, không vì đau lòng, mà vì hạnh phúc, cảm giác đó của bao năm trước đây hình như đã quay trở lại, cảm giác được đặt vào trong tim, được người khác quan tâm. Nếu đây chỉ là một giấc mơ, cô tình nguyện đắm chìm mãi mãi.
Sáng sớm khi Thiệu Mân Quân tỉnh dậy, trong phòng tĩnh lặng như tờ.
Liên Siêu không ở bên cạnh, mà chỉ hơi ấm vương lại. Cô xoa xoa phần eo đau nhức, vừa nghe thấy bên ngoài có tiếng cửa động là lập tức chui vào chăn, nhắm mắt lại. Liên Siêu khẽ mở cửa, thấy Thiệu Mân Quân vẫn đang say ngủ thì lặng lẽ đóng lại, khóe môi nở nụ cười vô cùng dịu dàng.
Thiệu Mân Quân thở phào, cô vẫn chưa nghĩ ra cách đối diện với Liên Siêu.
Nhưng cô hiểu cho dù cô giả ch.ết nằm ì trên giường, vấn đề cũng không thể giải quyết, cô quyết định cứ xuống giường đã.
Mặc quần áo vào, trong đầu xoay mòng mòng bao suy nghĩ. Cô nhẹ nhàng mở cửa phòng ngủ, nghĩ xem có nên chuồn đi trước rồi tính sao hay không?
Khó khăn lắm mới tới thềm cửa, giọng Liên Siêu buồn bã vang lên phía sau: “ Mân Quân em định đâu?”.
Thiệu Mân Quân quay lại, hít một hơi thật sâu.
“Chuyện tối qua…”
Thiệu Mân Quân vội cắt ngang: “Tối qua không sao, mọi người đều đã lớn rồi, anh không cần nghĩ quá nhiều.”
Liên Siêu sa sầm mặt. “ ý em chúng ta chỉ là tình một đêm.”
Thiệu Mân Quân nuốt nước bọt, khó nhọc trả lời: “Thời đại nào rồi, chuyện này muốn em nguyện thì không cần so đo.”
“Thiệu Mân Quân!”
Mặt Liên Siêu mất đi sắc máu: “Em nghĩ anh là loại người nào?”
Thiệu Mân Quân cúi đầu, rèm mi thoáng rung, cô chỉ không muốn anh vì chuyện này mà gánh trách nhiệm. Liên Siêu thở dài: “Xin lỗi, anh hơi nặng lời.”
Thiệu Mân Quân cúi đầu nhìn đầu ngón chân: “Anh thật sự không cần để tâm đâu.”
Liên Siêu buồn bực không biết phải nói với cô thế nào: “Anh đã mua điểm tâm, em ăn đã. Chúng ta ngồi xuống rồi từ từ nói, được không?”
Thiệu Mân Quân gật đầu đồng ý, nhưng nhân lúc anh vào nhà bếp hâm sữa, cô hốt hoảng bỏ chạy.
Khi Liên Siêu đi ra không thấy Thiệu Mân Quân đâu, gọi vào điện thoại thì cô cương quyết không nghe máy.
Liên Siêu cười khổ, hình như cô vẫn chưa sẵn sàng đón nhận anh, nhưng dù sao đi nữa, anh nhất định sẽ không bỏ cuộc.
Thiệu Mân Quân mất tích mấy ngày, cô không tới bệnh viện thăm Đông Đông, cũng không nghe điện thoại của Liên Siêu. Nhưng cô vẫn quan tâm Đông Đông, chỉ có điều chuyển sang nghe ngóng tình hình của cậu bé từ Dư Tịnh.
Dư Tịnh thắc mắc: “Chị Mân Quân, sao chị không đến thăm Đông Đông, mỗi ngày được thăm hai tiếng đó, nó rất nhớ chị.”
Thiệu Mân Quân: “Nó cũng phải quay về với bố mẹ ruột của nó, nhìn nó thêm một lần là chị càng không nỡ.”
“Thật sự là chỉ vì nguyên nhân đó thôi à?” Dư Tịnh không tin, Liên Siêu ngày nào cũng hỏi cô gần đây có liên lạc với Thiệu Mân Quân không, trực giác của phụ nữ mách bảo cô giữa cô chắc chắn đã xảy ra chuyện rồi. Thiệu Mân Quân ấp a ấp úng: “Đương nhiên là chỉ có nguyên nhân đó, em nghĩ còn gì nữa”
“em không biết” Dư Tịnh tươi cười: “em chỉ biết có ai đó rất quan tâm chị, ngày nào cũng hỏi thâm chị”
Thiệu Mân Quân tất nhiên biết người Dư Tịnh nói là ai, nhưng chir có thể giả vờ ngóc nghếch: “thế à”
“chị không muốn biết là ai sao” Đông Đông mổ xong hồi phúc rất nhanh, học trò chuyện cũng thoải mái hơn.
“không muốn biết” Thiệu Mân Quân cứ nghĩ tới Liên Siêu là sẽ nghĩ tới sự điên cuồng đêm đó, mặt lập tức đỏ bừng bừng.
Dư Tịnh cười hề hề, càng muốn trốn tránh thì càng chứng tỏ có chuyện. Cô toét miệng, chuyển đề tài: “Chị Mân Quân bây giờ ở đâu?” Dư Tịnh biết Thiệu Mân Quân sẽ dọn ra khỏi căn nhà của chị và Lữ Thiên Ba.
Thấy cô không thở phào: “Chị ở tạm nhà mẹ.”
“Bác không nói gì à.”
Thiệu Mân Quân giấu mẹ chuyện li hôn với Lữ Thiên Ba, và cả Đông Đông là con ruột của anh ta và Thư Nhã, bây giờ về ở, chắc chắc bà sẽ nghi ngờ, nhưng so ra thì Thiệu Mân Quân thà khai thật mọi chuyện để bà mắng một trận, cũng còn hơn là đối mặt với Liên Siêu. “Ngoài việc mắng chị ngốc nghếch ra thì còn gì được.” Chủ yếu vẫn là thương xót cô hơn, nhưng con đường là do cô chọn, kết quả cũng phải mình cô gánh chịu.
Dư Tịnh cúp máy rồi đi tìm Liên Siêu, vừa hay trong văn phòng chỉ có mình anh, cô cũng không vòng vo: “Bác sĩ Liên có phải anh đang đi tìm chị Mân Quân?”
Liên Siêu đang viết kết quả ra viện của bệnh nhân, anh đóng máy tính, thẳng thắn: “Phải.”
Dư Tịnh suy đoán tới mấy khả năng, cứ nhìn Liên Siêu cười mãi.
“Cô ấy không nghe máy, anh dùng điện thoại cố định gọi, cô ấy hễ nghe tiếng anh là cúp ngay, anh không biết nên tìm cô ấy ở đâu,thật bó tay. “ Liên Siêu thở dài, có lẽ đêm đó quá vội vàng, sáng hôm sau cũng k nên để cô đi, nếu không đã chẳng ở vào thế bị động thế này.
“ nếu em nói em biết chị ấy ở đâu thì sao?” Dư Tịnh tỏ ra bí ẩn
Tinh thần Liên Siêu vực dậy ngay: “ cô ở đâu?”
“ nợ em một bữa nhé” Dư Tịnh cười tới nỗi chẳng thấy mắt đâu
“ mười bữa cũng được.” Liên Siêu cười rất sảng khoái.
“ quyết định thế nhé.” Dư Tịnh nheo mắt, vẫn còn nụ cười tủm tỉm: “ chị ấy ở bên nhà mẹ.”
“ sao anh không nghĩ ra nhĩ.” Liên Siêu gõ mạnh trán mình
“ còn không mau đi đi?”
Liên Siêu cầm chìa khóa xe chạy như bay.
Dư Tịnh mỉm cười, Thiệu Mân Quân là người phụ nữ tốt, hiền lành, cô tin người tốt sẽ được báo đáp, người có tình chắc chắn sẽ trở thành thân thuộc.
Liên Siêu đương nhiên biết nhà bà Thiệu, ban đầu để xin ông bà Thiệu gã con gái cho mình, anh không tiếc công chăm lo. Vác bình ga, mua gạo, thông ống nước…đều làm nhiều lần. bây giờ nghĩ lại cứ như chuyện từ kiếp trước.
Phải gặp lại bà Thiệu, thực ra anh vẫn có chút lo lắng, tuy chuyện năm đó đổ hết tội lên đầu anh là có phần miễn cưỡng nhưng anh cũng thực sự có trách nhiệm không thể chối bỏ. anh lo bà Thiệu hễ nhìn thấy anh sẽ nhớ lại chuyện ông Thiệu, không cho họ qua lại, Mân Quân lại là đứa con hiếu thảo, đến lúc đó họ thật sự không còn khả năng nữa. nghĩ đến đó, Liên Siêu rùng mình, anh cố gắng gạt bỏ suy nghĩ không hay, nhiệm vụ cấp bách bây giờ là tìm Mân Quân, nói cho rõ tâm ý của anh.
Liên Siêu chăm chú nhìn kĩ số nhà, hít một hơi thật sâu rồi bấm chuông cửa, cửa nhanh chóng mở ra: “ mẹ, sao về nhanh thế…” nói đến nữa chừng thì nghẹn, Thiệu Mân Quân há miệng trợn mắt: “ sao lại là anh?” cô định đóng cửa cũng không kịp, Liên Siêu đã lấy tay chặn cửa, vẽ mặt nặng nề: “ Mân Quân, a tìm em mấy ngày rồi.”
Không cần hỏi, chắc chắn là Dư Tịnh đã bán đứng cô, trước kia sao không phát hiện cô nàng nhiều chuyện nhĩ, Thiệu Mân Quân hậm hực nghĩ. Đứng ở cửa cũng không phải cách, bị hàng xóm nhìn thấy e rằng sẽ dị nghị, cô nghĩ ngợi “vào rồi hãy nói”
Liên Siêu ngoan ngoãn lách người vào trong.
“ anh uống gì?” Thiệu Mân Quân cắn môi hỏi.
“ em đừng xem anh là khách.” Liên Siêu rất tức tối, nhưng cũng không thể nỗi cáu với cô, đành thầm bực bội trong lòng.
Thiệu Mân Quân hạ giọng: “ anh tìm em có chuyện gì?” không đợi Liên Siêu lên tiếng, cô cướp lời: “nếu đúng là chuyện hôm đó thì không cần nói nữa.
Liên Siêu bị cô chặn đến nghẹn lời. hồi lâu sau anh ngước lên nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm: “Mân Quân anh thật lòng đấy.”
Thiệu Mân Quân chỉ sợ anh thật lòng, anh không cần phải lãng phí thời gian với cô, anh xứng đáng có người tốt hơn. Thiệu Mân Quân thở dài: “ anh đừng cố chấp như thế.”
“ tại sao chúng ta không thể ở cạnh nhau lần nữa?” Liên Siêu không hiểu, trong lòng cô không phải không có anh, cô cùng đã li hôn, bệnh của Đông Đông gần như đã ổn định, anh cũng chưa cưới vợ, từ đầu đến cuối chỉ yêu một mình Thiệu Mân Quân, ngoài sự ngăn cản từ bà Thiệu ra, anh không nghĩ nổi còn nguyên do nào khác. “ có phải bác gái phản đối không?” anh khàn giọng hỏi, nếu bà Thiệu không đồng ý thì rất khó, nhưng lần này anh sẽ không dễ dàng bỏ cuộc, anh sẽ cố gắng đến khi bà chấp nhận mới thôi.
“Không liên quan đến mẹ, mẹ căn bản không biết anh đã về.” Thiệu Mân Quân cùng không hiểu nỗi, thế gian này có bao nhiêu cô gái trẻ trung xinh đẹp, đối mặt với bao cám dỗ như thế tại sao anh còn si tình không đổi, thật không biết nói anh si tình hay ngốc nghếch nữa.
“Vậy Mân Quân, em nói anh nghe là vì sao?” Hơi thở Liên Siêu từ nặng nề chuyển sang nhẹ hẫng, có thể thấy anh đang gắng sức bình tĩnh lại. Thiệu Mân Quân cụp mắt: “ Không vi sao cả”
“ Em không tin anh?” Liên Siêu dè dặt hỏi
“ Không phải” cô vội nói, làm sao không tin anh, nhưng cô không có niềm tin vào bản thân.
Liên Siêu lại hỏi: “ Thế thì, chính là em không tin chính mình.”
Thiệu Mân Quân lặng thinh, Liên Siêu hiểu cô, câu này trúng tim đen rồi.
Quả nhiên là thế, tim anh trĩu nặng, cô đang tự ti cô sợ lại bị tổn thương lần nữa. Ánh mắt Liên Siêu dịu dàng sâu thẳm, “ Mân Quân …” anh nhẹ ôm cô vào lòng: “ em không chịu đón nhận anh thì anh sẽ không ép em, cứ để thời gian chứng minh tất cả. Anh đã nói cùng lắm thì cả đời không lấy vợ.”
“Anh đừng có ngốc thế.” Thiệu Mân Quân im lặng mãi mới chậm rãi thốt ra câu đó.
“Ngốc thì ngốc, cũng là anh can tâm tình nguyện.” Đôi mắt Liên Siêu như đầm sâu không đáy: “Anh sẽ không ép em, em cũng đừng trốn tránh anh nữa, được không?” Anh dịu dàng vuốt mái tóc mềm của cô.
Thiệu Mân Quân do dự một lúc cuối cùng gật đầu.
Khóe môi Liên Siêu dần nở nụ cười, anh sẽ cho cô biết rằng anh yêu cô, luôn là thế, trong lòng anh xưa này chưa từng phụ nữ thứ hai nào bước vào, nếu cô cố chấp bỏ đi, trái tim anh cũng sẽ không mở ra vì người khác.
Tiếng chìa khóa lạch cạch cùng tiếng ho nhẹ vang lên, Thiệu Mân Quân như bị điện giật nhảy lùi ra khỏi vòng tay Liên Siêu, cô căng thẳng sửa lại tóc chỉ sợ mẹ nhận ra gì đó.
“Có khách à.” Bà Thiệu đặt đồ ăn xuống, thay giày ở bậc thềm: “Buổi tối ở lại ăn cơm nhé.”
Thiệu Mân Quân và Liên Siêu nhìn nhau.
Bà Thiệu nhìn họ: “Mân Quân con nhặt rau cho mẹ.”
“Vâng.” Trán cô lấm tấm mồ hôi.
Liên Siêu có vẻ rầu rĩ, nếu anh biết nấu cơm thì tốt rồi, lúc này là thời cơ nịnh nọt mẹ vợ tương lai tốt nhất. Trước kia bà Thiệu rất mến anh, cứ nói bàn tay cầm dao mổ của anh nếu cầm dao cắt rau thì phí quá, việc nhà bếp giao cho Mân Quân là được, anh thầm thở dài. Anh từng xem qua một tiết mục giải trí tên ti vi, hỏi nếu có một cỗ máy thời gian bạn muốn quay lại năm nào. Có người nói muốn quay lại thời trung học để học thật giỏi, có người muốn quay về trước kia khi giá nhà tăng cao để mua nhà, cũng có người nói sẽ ghi lại số rứng thưởng độc đắc rồi lại quay về. Anh tự hỏi, nếu có một cỗ máy thời gian quay về bốn năm trước, ngăn cản ông Thiệu v ào phòng mổ, giữ phương án trị liệu. Hoặc quay về lúc Thiệu Mân Quân chia tay, anh sẽ nói với cô bằng thái độ vô cùng mạnh mẽ rằng, anh không đồng ý chia tay, không những thế, sẽ dùng cả đời này yêu thương chăm sóc cô.
Liên Siêu thì suy nghĩ lung tung trong phòng khách còn Thiệu Mân Quân lại đang thấp thỏm ngồi nhặt rau, thỉnh thoảng ngước lên quan sát sắc mặt mẹ.
Bà Thiệu hỏi: “Con nhìn gì vậy, mặt mẹ có gì bẩn à?”
“Không…” Thiệu Mân Quân ấp úng.
“Con đừng lo, những người tới nhà đều là khách, mẹ sẽ không làm gì đâu.” Bà Thiệu lơ đãng nói.
Thiệu Mân Quân có vẻ ngạc nhiên: “Mẹ nhận ra anh ấy sao?”
“Mắt mẹ chỉ hơi lão thôi.” Giọng bà Thiệu vẫn bình tĩnh: “Lúc vào đã nhận ra nó rồi, nó không hề thay đổi.” Bà Thiệu bỗng có phần bực bội: “Y như lúc vào nhà ta lần đầu, không biết chào hỏi người lớn.”
Thiệu Mân Quân không biết nên khóc hay nên cười.
Bà Thiệu dùng cánh tay huých cô: “Con gái, lần này nó quay về có phải là vẫn muốn theo đuổi con không?”
Thiệu Mân Quân bất giác đỏ mặt, lại sợ mẹ giận nên lúng túng: “Mẹ mẹ nghĩ đi đâu vậy?”
Bà Thiệu hoài nghi: “Lẽ nào không phải?”
“Không có chuyện đó đâu.” Thiệu Mân Quân bình tĩnh, trong lòng lại bắt đầu băn khoăn.
Bà ThiỆu vỗ vỗ lên mua bàn tay cô: “Mẹ đã nghĩ thông suốt rồi, chuyện năm đó không phải lỗi của nó. Là mẹ quá võ đoán tính tình lại nóng nảy, cắt đứt hôn duyên đẹp đẽ củ con. Nếu nó còn nhớ con, trong lòng con còn có nó, mẹ sẽ không phản đối hai đứa ở bên nhau. Nếu bố con dưới suối vàng biết được, cũng hi vọng con có thể sống vui vẻ.” Tròng mắt bà Thiệu lấp lánh lệ, trong nụ cười có nước mắt, chuyện trước kia đã qua, bà đã sai lầm một lần, không thể sai lần thứ hai. Bà đã không nhìn lầm Liên Siêu, cậu ta là người đàn ông tốt và có trách nhiệm, Mân Quân theo cậu ta nhất định sẽ hạnh phúc.
“Mẹ…” Thiệu Mân Quân trào nước mắt, gục vào vai mẹ khóc nức nở. Lúc đó mẹ tạo quá nhiều áp lực cho cô, nên cô chịu đựng nỗi đau đớn cùng cực, chia tay Liên Siêu, giờ nghĩ lại đó đúng là trải nghiệm đau khổ không muốn sống.
Dòng nước nóng hổi từ mắt bà Thiệu lăn xuống, bà ôm chặt Thiệu Mân Quân làm gì có bộ mẹ nào không yêu thương con cái, Thiệu Mân Quân bị Lữ Thiên Ba làm tổn thương, bà cũng có trách nhiệm không thể chối bỏ, nếu không vì bà ép con mình rời khỏi Liên Siêu, kết cuộc có lẽ đã khác. Giờ đây bà không cầu gì hơn, chỉ mong Mân Quân hạnh phúc.
Hai mẹ con ôm chặt nhau, thành thật với nhau, đó cũng là lần hòa hợp nhất trong bốn năm trở lại đây của họ.
Liên Siêu ở phòng khách đứng ngồi không yên, một là anh không biết bà Thiệu có nhận ra anh không, hai là liệu có vẫn phản đối họ ở bên nhau không.
Thiệu Mân Quân lần lượt mang thức ăn lên, Liên Siêu nói: “Để anh phụ.”
“Không cần, anh ngồi đi.”
Liên Siêu ngoan ngoãn ngồi xuống, khóe mắt liếc trộm vẻ mặt Thiệu Mân Quân, bất ngờ nhận ra mắt chị đỏ hoe, tim như lạnh đi một nửa: “Bác gái…”
“Nói xấu gì bác đấy?” Bà Thiệu mang một nồi súp Borsch, ra sau cùng đặt lên bàn.
Liên Siêu vội huơ tay: “Không ạ, cháu đâu dám nói xấu bác.”
Bà Thiệu vẻ mặt vô cảm: “Súp này làm cho cháu đấy, ăn nhiều vào.”
Liên Siêu sững sờ: “Bác gái, bác…”
“Xem như biết chào hỏi rồi đấy…” Cuối cùng bà Thiệu đã nở nụ cười.
Liên Siêu há miệng lắp bắp, vậy thì bà Thiệu đã nhận ra anh từ lâu rồi.
“Ăn súp đi.”Bà Thiệu đẩy bát súp đầy ắp đến trước mặt anh.
Liên Siêu nhận được mệnh lệnh lập tức hành động, Thiệu Mân Quân cúi đầu mỉm cười.
Bà Thiệu còn nhớ anh thích nhất là súp Borsch, có nghĩa là sự việc đã chuyển biến tốt, Liên Siêu vừa ăn vừa nghĩ bao điều trong đầu.
“Đừng tưởng như thế có nghĩa là bác sẽ gả Mân Quân cho cháu đâu đấy.” Bà Thiệu nghiêm mặt nói.
“Mẹ.” Thiệu Mân Quân cuống lên, cái gì thế này, đừng nói là Liên Siêu chưa nói sẽ cưới cô, mà cô cũng chưa nhận lời lấy anh mà.
Bà Thiệu liếc cô: “Con im đi.”
Khóe môi Liên Siêu bất giác giật giật.
“Bác hỏi cháu, trong bốn năm cháu có bao nhiêu bạn gái phát triển tới đâu rồi?” bà Thư nghiêm khắc hỏi.
Liên Siêu không do dự, đáp ngay: “KHông có ai ạ.”
“Ồ?” bà Thư nhướng mày, tỏ ra không tin lắm.
“Đúng thế à.’ Vẻ mặt anh nghiêm túc: “Bác hãy tin cháu.”
“Nói thế thì, cháu chưa từng quên Mân Quân nhà bác?”
“Vâng.” Liên Siêu không ngần ngại, trước mặt bà Thư cũng không cần che giấu.
Thiệu Mân Quân sắp gục đầu xuống bát cơm, mặt đỏ như tôm luộc, nhưng lòng rất ngọt ngào.
“Ờ.” Bà Thư rất hài lòng: “Ăn cơm đi.”
Ánh mắt Liên Siêu nhìn lướt qua gương mặt bà, cảm xúc bà thay đổi quá nhanh, anh có chút hoang mang.
Bà Thư lại dặn: “Ăn cơm xong hai đứa ra ngoài đi dạo đi, đừng về sớm quá.”
Khóe môi Thiệu Mân Quân giật giật, có kiểu đẩy con gái ra ngoài thế không chứ?
Liên Siêu thì vui muốn ch.ết đi được, thái độ bà Thư không cần nói cũng biết. Anh buông bát đũa, đứng phắt lên rất chân thành nói: “Cảm ơn bác gái.”
Bà Thư cười rất thân mật, nói bằng giọng chỉ hai người họ nghe thấy: “Hi vọng cháu sẽ nhanh chóng đổi cách xưng hô.”
Liên Siêu mừng rỡ, ra sức gật đầu. Qua ải bà Thư rồi, khó khăn vất cả đã giảm bớt hơn nửa, anh tràn ngập tự tin.
Gương mặt bà Thư càng nở nụ cười tươi rói.
Thiệu Mân Quân câm nín, tiếp tục vùi đầu vào ăn cơm.
Ăn xong bữa, bà Thư đẩy họ ra ngoài.
“Mẹ để con rửa bát đã.” Thiệu Mân Quân bất lực nói.
“Không cần không cần, để mẹ rửa.” bà Thư đóng cửa lại.
Thiệu Mân Quân bĩu môi: “Mẹ cho con lấy điện thoại đã.”
“Không cần lấy, không ai tìm đâu.” Bà Thư mặc kệ cô.
Thiệu Mân Quân ngượng ngùng: “Để anh phải cười rồi.”
Liên Siêu cười tươi, tâm trạng vui vẻ.
“Đi dạo trong vườn hoa nhé?” Thiệu Mân Quân hỏi ý anh.
Liên Siêu đương nhiên đồng ý, Thiệu Mân Quân nói gì cũng được.
Lúc xuống nhà, Thiệu Mân Quân lo nghĩ nên hụt chân, tuy phản ứng kịp thời, tay chụp lấy lan can nhưng chân vẫn bị trẹo.
“Cẩn thận.” Liên Siêu đỡ lấy cô kịp thời.
“Em không sao.”
Liên Siêu dìu cô xuống ngồi ở bậc cầu thang cuối cùng, khẽ trách: “Đi cầu thang mà cũng trẹo chân.”
Thiệu Mân Quân lè lưỡi, không nói gì.
“Sau này phải cẩn thận.”
“Em biết rồi.”
“Lạnh không?” Liên Siêu cởi áo ngoài ra khoác lên người cô.
Thiệu Mân Quân nhướng môi cười: “Anh mặt đi, ở đây gió to lắm.”
“Anh có lạnh đâu.” Liên Siêu đứng lên, chắn gió cho cô.
Trông anh có vẻ rất vui, Thiệu Mân Quân biết sự thấu hiểu của mẹ cô đã cho anh tự tin, lòng kiên trì cố chấp của anh vẫn khiến cô cảm động chỉ là cô vẫn lo nghĩ.
“Em có khát không? Anh đi mua nước nhé.”
“Không cần, em ăn nhiều súp lắm rồi.” Thiệu Mân Quân kéo anh lại.
Liên Siêu hiểu ý, mỉm cười nồi súp lúc nãy là tâm ý của bà Thư, họ muốn bà vui nên húp hết không sót giọt nào, nên bụng hai người dều tròn vo. Nhưng đúng là súp rất ngon, anh đã ở nước ngoài nhiều năm, lâu rồi không ăn món súp ngon như vậy.
Thiệu Mân Quân kéo ống tay áo anh: “Em có chuyện muốn nói với anh.” “Chuyện gì vậy?” Liên Siêu cúi xuống nhìn vào mắt cô.
Ánh mắt Thiệu Mân Quân nhìn anh vẻ buồn rầu: “Lời mẹ em nó lúc nãy anh đừng để tâm nhé.”
Liên Siêu ủ rũ: “Em lại thế rồi.”
“Em không phải bắt nạt anh đâu, em thật sự đã từng nghĩ đến tương laii của chúng ta/”
“Thế thì tại sao.” Liên Siêu ngập ngừng: “Thôi, anh đã nói sẽ không ép em.”
“Anh nghe em nói này.” Thiệu Mân Quân nhìn sâu vào mắt anh, nói rõ từng chữ: “Liên Siêu, ba năm trước đây em bị sẩy thai, giờ không có con được nữa.” giọng cô hơi run run, đã mấy năm rồi, nhắc đến chuyện đau lòng ấy, cô vẫn rất buồn: “Anh rất thích trẻ con, em không mong sau này anh sẽ hối hận.”
Liên Siêu không chút do dự, ôm vai cô: “Đối oviws anh, quan trọng nhất là em, nếu không có em thì anh cần con làm gì. Anh càng không cần người khác làm mẹ của con anh.” Giọng anh kiên quyết, bình thản: “Đời này anh cỉ hối hận một chuyện đó là nhận lời chia tay em.”
Thiệu Mân Quân không biết phải hình dung tâm trạng lúc này thế nào, có phần chua xót, có chút động lòng, đa phần là cảm xúc khó diễn tả. Đã từng yêu sâu đậm, về sau đường ai nấy đi, bây giờ lại nắm tay nhau, còn có thể không? Trong lòng Thiệu Mân Quân còn có phần không chắc chắn về tương lai.
Liên Siêu nắm tay cô thật chặt: “Mân Quân, chúng ta đã lãng phí bốn năm rồi, em nhẫn tâm bắt anh chờ nữa ư?”
Thiệu Mân Quân rút tay ra: “Lúc nãy anh còn nói sẽ không ép em.”
“Phải phải là lỗi của anh.” Liên Siêu cười khẽ, giọng khàn khàn chậm rãi: “Anh đợi quyết định của em.”
Vẻ mặt Thiệu Mân Quân có chút phức tạp, cô cúi xuống không dám nhìn thẳng vào ánh mắt chờ đợi của anh.
Có lúc vận mệnh đến thì có tránh cũng không tránh được, khiến bạn không thể tin vào câu danh ngôn xưa rằng người tốt sẽ được báo đáp. Thiệu Mân Quân chần chừ mãi không trả lời Liên Siêu, anh vẫn kiên nhẫn chờ đợi. kết quả tháng này kì kinh nguyệt của cô đã qua mười mấy ngày mà chưa tới, cô tưởng là do đợt trước vì bệnh của Đông Đông mà nóng ruột lo lắng, dẫn tới kinh nguyệt không đều, nên bện viện kiểm tr.a cô nhìn kết quả thử nước tiểu mà đờ người.
Ba năm trước sau khi sẩy thai, cô chưa từng có con, cô cứ nghĩ là do mình, mà hóa ra không phải thế. Cô và Lữ Thiên Ba là vợ chồng bốn năm, muốn có con còn khó hơn lên trời, nhưng ai ngờ mới một lần với Liên Siêu đã… Cô nắm chặt tờ xét nghiệm mỏng manh, bỗng muốn khóc mà lại muốn cười. Nếu thế thì, chướng ngại giữa cô và Liên Siêu hoàn toàn không tồn tại.
Cô cúi đầu suy tư một lúc rồi nhắn tin cho anh: Có thời gian không, em đợi anh dưới phòng hội chuẩn tầng ba.
Liên Siêu trả lời rất nhanh: Đợi anh năm phút.
Thiệu Mân Quân mặt đỏ bừng, anh vùa trông thấy cô đã kinh ngạc: “Em bệnh hả?” Tay đặt lên trán cô, nghi ngờ: “Có nóng đâu.”
Thiệu Mân Quân hơi lúng túng, đưa tờ giấy cho anh xem.
Liên Siêu vốn là bác sĩ, mới nhìn qua đã hiểu, ban đầu anh há hốc miệng không tin nổi, sau đó sung sướng như điên ôm lấy cô: “Mân Quân, em có thai rồi. Tốt quá tốt quá…” Nếu không vì anh lo cho cơ thể cô thì gần như muốn bế bổng cô lên xoay vài vòng rồi.
“Này anh buông em ra đi.” Thiệu Mân Quân mắc cỡ: “Anh còn mặc áo blouse trắng, chú ý hình tượng bác sĩ của anh đi, đừng để người ta cười cho.”
Liên Siêu đáp tỉnh bở: “Bác sĩ cũng là người, cũng có thất tình lục dục, ái thích thì cứ nhìn đi.” Anh thực sự quá vui, ngay cả ông trời cũng giúp anh, lần này Mân Quân không tìm được lí do nào từ chối anh nữa rồi. “Anh phải báo tin vui này cho bên Tiểu Dư, để họ vui cùng chúng ta.”
“KHông được không được.” Thiệu Mân Quân vội ngăn anh lại, cô là người khá bảo thủ, chuyện này lúc nào cũng mắc cỡ khó nói.
Liên Siêu khẽ cười: “Em sợ Tiểu Dư cười à?”
“Cười thì không?” Thiệu Mân Quân liếc anh: “Ôi trời, dù sao bây giờ cũng không được nói.”
“Đúng đúng đúng, ba tháng đầu không thể công khai, em yên tâm, anh chỉ vui trộm thôi ,tuyệt đối không nói ra.” Đôi môi mỏng của anh hơi mím lại, bộ dạng xấu hổ của Thiệu Mân Quân khiến anh rung động quá.
Thiệu Mân Quân chỉ lườm anh, người này đúng là hết thuốc chữa mà.
Liên Siêu yêu Thiệu Mân Quân vượt qua tất cả, cô không thể có con anh cũng không quan tâm. Đương nhiên bây giờ có con của anh thì anh càng vui mừng ngoài mong đợi. Anh cứ cười suốt, tâm trạng vui tới lạ.
Thiệu Mân Quân bĩu môi khẽ nói: “Cứ tưởng em sẩy thai rồi cơ thể có vấn đề, nên không thể có con được, hóa ra là em lầm.”
Liên Siêu thương xót nhìn cô: “Em hiền lành quá, ông trời cũng không nỡ để em hối tiếc.”
Thiệu Mân Quân vẫn dựa vào lòng anh, bây giờ cô đã có Liên Siêu và cả kết tinh tình yêu của họ, mọi nỗi khổ và tủi nhục trước kia cô sẽ không quan tâm nữa, thực ra ông trời đối đãi với cô không bạc lắm.
Chuyện Thiệu Mân Quân có thai, đồng thời sắp lấy Liên Siêu truyền tới tai Lữ Thiên Ba. Trong lòng anh rất phức tạp, là anh ta không trân trọng cô, anh ta không có tư cách trách móc bất kì ai.
Nhưng anh lại nhớ nhung Thiệu Mân Quân điên cuồng, yêu càng sâu thì càng không thể nhẫn nhịn chuyện trong lòng cô luôn nhớ nhung một người đàn ông khác. Khi Thư Nhã báo với anh Thiệu Mân Quân vì trốn tránh mới vội vàng kết hôn cùng anh, anh thấy tim đau nhói. Anh nhớ lại rất nhiều việc, bao gồm lần gặp nhau giữa anh ta và Thiệu Mân Quân. Đó là một ngày mưa, anh lái xe đi ngang cổng bệnh viện RJ, suýt đâm vào một người phụ nữ nước mắt nhòe nhoẹt. Lúc đó anh ta giận dữ mắng cô: “Cô muốn ch.ết hả?”
Thiệu Mân Quân liếc nhìn anh ta, đáp gọn: “Biết rồi thì anh còn đạp thắng làm gì?”
Anh nghẹn lời không đáp trả được.
Thiệu Mân Quân không đếm xỉa tới anh, lảo đảo đi về phía trước.
Do hiếu kì, Lữ Thiên Ba cứ đi theo cô, lôi cô lại khi cô đang thất thần đứng giữa đường: “Nguy hiểm.”
“Ai cần anh lo.” Thiệu Mân Quân khóc nức nở, nhưng không hề ảnh hưởng tới vẻ đẹp kiều diễm của cô, đôi mắt sáng rỡ lạ thường, Lữ Thiên Ba chắc đã yêu cô từ giây phút đó. Anh chưa từng tin tình yêu sét đánh, nhưng Thiệu Mân Quân đã phá vỡ qui luật ấy.
Lữ Thiên Ba mặc kệ cô giãy giụa, lôi cô lên xe: “Nhà ở đâu, tôi đưa cô về.”
Thiệu Mân Quân dần bình tĩnh lại, chỉ còn sụt sùi, đôi vai mỏng manh run run.
Về sau anh mới biết bố cô qua đời, nên cô khóc ra nông nỗi đó. Khi Thư Nhã kể cho anh nghe về sự tồn tại của Liên Siêu, anh mới vỡ lẽ, thực ra nguyên nhân Thiệu Mân Quân đau lòng đến thế là còn có Liên Siêu bên trong.
Họ thật lòng yêu nhau chăng, chỉ vì áp lực gia đình mới bất đắc dĩ chia tay.
Lữ Thiên Ba nên đồng cảm với họ, nhưng vẫn không cam lòng. Anh đối xử với Thiệu Mân Quân tốt như thế, tại sao trong lòng cô chỉ nghĩ tới Liên Siêu.
Ghen tuông thật đáng sợ, anh hại ch.ết con ruột, làm trò xằng bậy với Thư Nhã, làm tổn thương Thiệu Mân Quân tới cùng. Phải, anh thừa nhận mình đang trả thù, nhưng anh không hề thấy sung sướng ngược lại càng buồn bã hơn.
Mọi người đều chỉ trích Thư Nhã máu lạnh, nhưng thực tế thì người lòng dạ sắc đá là anh mới đúng.
Anh hại Thiệu Mân Quân sẩy thai cũng còn coi như có nguyên do, vì anh nghi ngờ đứa trẻ là con của Thiệu Mân Quân và Liên Siêu, nhưng Đông Đông, đích thực là do anh và Thư Nhã sinh ra, nhưng lúc li hôn anh lại không hề có ý định mang nó đi. Nếu không phải báo cáo xét nghiệm đã nói rõ anh không còn khả năng có con, anh không thể nghĩ rằng sẽ cần Đông Đông. Nếu không vì Đông Đông mắc bệnh hiểm nghèo, nhà họ Lữ sắp tuyệt hậu, thì anh cũng sẽ không ép Thư Nhã mổ ghép tủy. Anh cứu Đông Đông không phải vì yêu nó, mà là vì nó là con trai anh, chỉ để kế thừa hương hỏa. Anh là kẻ cực kì ích kỉ, cũng là một người đàn ông bị ghen tuông làm mờ mắt. Anh lại là một người mâu thuẫn cực đoan, Thiệu Mân Quân ân cần chăm sóc Đông Đông, tình cảm sâu đậm, mỗi lần anh nghe Đông Đông nói nhớ mẹ, anh thấy bực bội khó tả càng kháng cự thì càng muốn gặp cô.
Cuối cùng anh viện cớ Đông Đông muốn gặp mẹ, gọi điện cho Thiệu Mân Quân.
Thiệu Mân Quân đang chìm đắm trong niềm vui sắp được làm mẹ, giọng nói rất dịu dàng nhẹ nhàng: A lô.”
“Mân Quân, Đông Đông rất nhớ cô, cô có thể tới thăm nó không?”
Thiệu Mân Quân có chút hổ thẹn, gần đây cô thực sự hiếm khi nhớ tới Đông Đông, cũng không đi thăm nó, cô gật đầu: “Được, bây giờ tôi sẽ tới.”
Đông Đông đã ra viện, về lại nhà cũ, do Thư Nhã chăm sóc.
Từ khi Thiệu Mân Quân mang thai, Liên Siêu trở thành kẻ theo đuôi, vừa nghe cô nói sẽ đến chỗ Lữ Thiên Ba anh cứ như sắp gặp kẻ thù.
Thiệu Mân Quân cười: “Em đi thăm Đông Đông, anh căng thẳng làm gì?”
“Anh không phải là không yên tâm Đông Đông, mà anh không tin nổi Lữ Thiên Ba.” Liên Siêu nói, anh không hề có cảm tình với Lữ Thiên Ba, cảnh giác cao thì không sai lầm.
“Em và anh ta đã li hôn rồi, anh ta và Thư Nhã danh chính ngôn thuận ở với nhau, còn có thể thế nào được?” Thiệu Mân Quân cười tự trào.
“Anh đưa em đi.” Liên Siêu cương quyết nói.
Thiệu Mân Quân nhún vai: “Cầu còn không được nữa.”
Liên Siêu lái xe tới phía dưới tòa nhà: “Để anh lên với em nhé.” Anh tắt đèn, mở cửa xe, dìu Thiệu Mân Quân ra.
“Em chỉ mang thai ba tháng thôi, có cần thế không anh?” Cô không chịu nổi, lắc lắc đầu.
Liên Siêu cười giả lả: “Mặc kệ, dù sao em là sản phụ cao tuổi, cái gì cũng phải cẩn thận.”
“Này!” Thiệu Mân Quân không vui tí nào khi nghe bốn chữ đó.
Liên Siêu vội xin lỗi: “Nói sai thôi mà.”
Thiệu Mân Quân biết anh quan tâm cô, cười cừoi: “Anh đứng bên dưới đợi em nhé, em không ngồi lâu đâu.”
Liên Siêu ngẫm nghĩ: “Được thôi.” Anh lại dặn:” Có việc gì thì gọi điện cho anh.”
Thiệu Mân Quân cười: “Được rồi.”
Lữ Thiên Ba đứng ở cửa sổ nhìn thấy Liên Siêu dìu Thiệu Mân Quân xuống xe, hai người lại nói chuyện một lúc rồi Thiệu Mân Quân mới thong thả lên nhà. Nhìn cô có da có thịt hơn trước, trên người mặc một chiếc áo pull rộng cổ trễ để lộ phần cổ thon thả xinh đẹp. Có thể nhìn ra tâm trạng cô rất thoải mái, toát ra một vẻ tươi trẻ, đẹp hơn cả xưa kia, anh bỗng thấy cảm xúc lẫn lộn.
“Chào anh!” Thiệu Mân Quân đứng ở cửa chào.
Lữ Thiên Ba miễn cưỡng nở nụ cười: “Mau vào ngồi đi.”
“Đông Đông đâu.” Thiệu Mân Quân hỏi, bây giờ trong nhà chỉ có Đông Đông là người cô quan tâm thôi.
“Ngủ trong phòng.” Lữ Thiên Ba đáp gọn: “Cô tự vào đi, không cần tôi dẫn đường chứ.”
Trong lòng anh nói có ngụ ý, Thiệu Mân Quân phớt lờ, giả bộ không nghe thấy, sải bước vào trong.
Đông Đông thấy mẹ thì rất kích động, nhào vào lòng cô: “Mẹ ơi mẹ ơi, con nhớ mẹ quá, tại sao mẹ không tới thăm con?”
Thiệu Mân Quân nói vẻ hối lỗi: “Xin lỗi Đông Đông, là mẹ đã bỏ quên con.”
Đông Đông ngước lên nhìn cô, đôi mắt tròn xoe mở to: “Mẹ ơi, bố nói mẹ sắp sinh em bé rồi đúng không?”
“Đúng rồi.” Thiệu Mân Quân xoa đầu nó, trước kia vì phải hóa trị nên tóc rụng hết, bây giờ đã mọc dài hơn, sờ rất thích.
“Vậy chẳng phải con sắp có em trai nhỏ hoặc em gái nhỏ rồi sao?” Đông Đông vui mừng vỗ tay: “Sau này sẽ có người chơi cùng con rồi.”
Thiệu Mân Quân không biết phải giải thích với đứa trẻ ba tuổi về mối quan hệ phức tạp này thế nào, đành chuyển đề tài: “Dì Thư, à không, mẹ Thư Nhãq có tốt với con không?”
“Rất tốt ạ.”
Dù sao cũng là con ruột, tủy cũng đã ghép cho nó, làm sao không tốt với nó được, Thiệu Mân Quân thầm cười mình lo bò trắng răng.
“Nhưng con vẫn nhớ mẹ, mẹ ơi, mẹ có thể chuyển về đây sống cùng con không?” Gương mặt Đông Đông có nụ cười ngây thơ vui vẻ, vẫn là trẻ con nên ước mơ lúc nào cũng tốt đẹp.
Thiệu Mân Quân chần chừ, giọng dịu dàng ôn hòa: “Con ngoan, mẹ không thể ở đây được.”
“Tại sao?” Đông Đông cuống lên, nó mong tất cả là những người yêu thương nó đều ở cạnh nó, mãi mãi không xa rời.
“Bây giờ con còn nhỏe, đợi con lớn lên sẽ hiểu.” Thiệu Mân Quân ôm hôn nó đầy âu yếm.
Đông Đông bĩu môi không nói, nó thật sự không rõ chuyện của người lớn vì sao lại khó hiểu đến vậy.
Tình yêu thương của Thiệu Mân Quân dành cho Đông Đông không hề ít hơn xưa, nhưng dù sao nó cũng đã có bố mẹ ruột yêu chiều, ở địa vị của cô quả thực rất khó. Cô nhướng môi cười khẽ, giọng càng yêu thương: “Sau này mẹ sẽ thường xuyên đến thăm con.”
“Thật không ạ?” Mắt Đông Đông sáng lên.
Lữ Thiên Ba đáp rất khẽ: “Tạm biệt.”
Thiệu Mân Quân chậm rãi xuống tầng, Liên Siêu sốt ruột đứng ở cầu htang, trong có vẻ như cô mà không xuống thì anh sẽ xông lên ngay.
“Đi lâu quá, mệt rồi phải không/”
“Làm gì có.” Thiệu Mân Quân đưa tay lên xem đồng hồ: “MỚi nửa tiếng mà.”
Liên Siêu cẩn thận dìu cô lên xe: “Đông Đông vẫn khỏe chứ?”
“Nó hồi phục khá tốt.” Nhắc đến Đông Đông, gương mặt Thiệu Mân Quân nở nụ cười rạng rỡ lấp lánh ánh sáng của tình mẫu tử.
Liên Siêu bĩu môi: “Em mà thế là anh sẽ ghen đấy.”
Thiệu Mân Quân phì cười: “Ngay cả con nít mà anh cũng ghen cho được.”
“Anh ghen dùm đứa con trai chưa ra đời của anh không được à?”
“Sao anh biết chắc là con trai, không chừng là con giá đấy.” Thiệu Mân Quân cười không nhận ra anh lại có khuynh hướng trọng nam khinh nữ.
Liên Siêu chồm tới, mùi vị nam tính phả bên tai cô: “Con gái cũng được, con trai cũng xong, người anh yêu nhất vẫn là mẹ chúng nó.”
Một câu đã thành công làm Thiệu Mân Quân đỏ bừng hai má: “Ghét”, cô đẩy anh.
Sắp thành mẹ tới nơi rồi mà vẫn dễ đỏ mặt. Liên Siêu mím môi cười.
Ánh nắng hơi chói, Thiệu Mân Quân nheo mắt, trong lòng ngọt như mật.
Liên Siêu đưa cô về nhà.
Có những duyên phận lỡ làng rồi, sẽ không trở lại.
Có những người vẫn đứng chờ ở chốn xưa.
Có những việc ngược xuôi ngang dọc lại trở về chốn cũ.
Mặc thời gian vội vã qua đi, anh chỉ quan tâm đến em. Cũng may là họ không còn bỏ lỡ nhau lần nữa.