Chương 18
Cái gì gọi là nụ hôn chân chính giữa nam và nữ?
Thời khắc đầu lưỡi nóng bỏng của Từ Gia Tu luồn qua môi cô, đầu óc Lục Già giống như bị một sức mạnh kỳ lạ đánh mạnh cho một cái.
Thuật toán cân bằng?
Đã quên.
FCI và CPI?
Không biết.
Giả thuyết Hodge...
Đó là cái quái gì cơ!
Nếu một miếng chocolate bạn vẫn luôn khát vọng được nếm thử bây giờ đột nhiên được nhét vào miệng thì bạn có ăn hay không? Với Lục Già thì khẳng định đáp án là có ăn, không những thế còn muốn chậm rãi nhấm nháp, thỏa lòng mong ước của cô bấy lâu.
Đã vào miệng rồi, vậy thì ăn; nếu đã bắt đầu, vậy thì hôn đi. Không thể không nói, nam nữ trưởng thành làm chuyện xấu quả nhiên thành thục hơn tụi nhỏ nhiều. Nếu như 7 năm trước mà phát sinh ra chuyện tương tự thì khẳng định không thể nào tự nhiên về tư thế ôm, tự nhiên đưa đẩy lưỡi từ cạn vào sâu giống như lúc này được. Cả quá trình tự nhiên đến mức tựa như cô và Từ Gia Tu là một cặp yêu nhau đã lâu. Đêm nay, dường như bản "tiểu tình ca" nhẹ nhàng phảng phất vang lên đâu đây, quanh quẩn bên tai hai người, từng chút từng chút in dấu vào trái tim khoảnh khắc lãng mạn này.
Gió đêm nhẹ nhàng lướt qua mặt, trăng sáng lặng lẽ nhìn trộm người, Lục Già có thể cảm nhận được rõ ràng mỗi lần Từ Gia Tu sát lại gần, trống ngực đập liên hồi lỡ mất mấy nhịp. Nếu nói không căng thẳng một chút nào thì nhất định là giả, chẳng may vì căng thẳng quá mà thắt đầu lưỡi lại thì Từ Gia Tu sẽ nhanh chóng giúp cô vuốt thuận...
Bóng đêm say lòng người, cô và Từ Gia Tu cũng đều có men say. Vốn dĩ cô muốn tách ra, nhưng lần nào cũng bị Từ Gia Tu mạnh mẽ kéo lại. Không biết trải qua bao lâu, cuối cùng cũng kết thúc, đầu óc mới chậm rãi tỉnh táo trở lại.
Cảm giác này, thật sự là đòi mạng mà!
"Hi!..." Lục Già luống cuống muốn thoát khỏi cái ôm của Từ Gia Tu, lúng túng chào hỏi.
Từ Gia Tu thả lỏng tay, hài hước mở miệng: "Tự dưng chào làm cái gì? Hôn xong liền coi như không quen biết à?"
Quen biết, quen biết, đương nhiên là quen biết... Cũng bởi vì rất quen biết nên mới lúng túng như thế này đây! Lục Già không dám nhìn thẳng vào Từ Gia Tu, cô quay đầu chà chà lau lau miệng mình, trong đầu vẫn còn lưu lại rõ ràng xúc cảm khi hai người ôm hôn. Thì ra cảm giác giống như bị điện giật mà Mạnh Điềm Điềm nói cũng không hẳn là không đúng.
"Lục Già..." Từ Gia Tu lên tiếng.
Lục Già đáp lại Từ Gia Tu bằng một nụ cười tươi rói, thấy cua bể và cá rán ở trong hộp còn rất nhiều, rốt cục cũng tìm được đề tài để nói: "... Anh còn muốn ăn cua không?"
Từ Gia Tu quét mắt liếc về phía con cua, không để ý đến cô nữa. Cũng phải, ai mượn cô nhắc đến cua làm cái gì, để nhắc Từ Gia Tu nhớ nụ hôn vừa rồi có vị thịt cua sao?
Làm thế nào bây giờ, lúng túng quá đi.
Trước kia, Lục Già cũng đã từng nghĩ tới một vấn đề, không biết nam nữ diễn viên trong phim truyền hình sau khi diễn cảnh hôn xong thì sẽ phản ứng như thế nào? Sau đó, cô có xem một số bài phỏng vấn thì thấy các diễn viên còn nhận xét về kỹ thuật hôn của đối phương, từ đó mới thấy hôn môi thân mật có thể biến thành học thuật để giao lưu chia sẻ kinh nghiệm. Hiển nhiên họ không hề lúng túng, mà còn đặc biệt thản nhiên. Liệu Từ Gia Tu có như vậy hay không... Lục Già nghĩ nghĩ, ngẩng đầu lên trực tiếp khen ngợi: "Từ Gia Tu, không ngờ kỹ thuật hôn của anh lại tốt như vậy."
"Cái gì..." Từ Gia Tu lập tức hỏi lại, giọng điệu kinh ngạc giống như không thể tưởng tượng nổi cô lại thốt ra câu đó. Thật lâu sau, anh khẽ cười nhẹ, thoải mái đáp lại: "Thật sao? Nhưng em có vẻ khá ngờ nghệch."
Xong luôn! Lục Già rất muốn ngồi xuống đất vẽ vòng tròn nguyền rủa, Từ Gia Tu có thể giữ một chút thể diện cho cô được hay không? Sao cứ phải vạch rõ điều đó ra làm gì! Anh không thể cứ mở to mắt mà nói dối khen cô một câu được à? Nếu vậy thì sau đó cô và anh có thể vui vẻ đàm luận về giây phút ý loạn tình mê vừa nãy, còn tranh thủ giao lưu chia sẻ kinh nghiệm, cùng nhau tiến bộ nữa chứ. Aiz, thật là... chả biết đối nhân xử thế gì cả!
"Được, tài nghệ của em không bằng anh." Lục Già có chút buồn bực nói, "Kỹ thuật của anh thuần thục là được rồi."
Thần kinh, thuần thục cái rắm... Đầu của Từ Gia Tu cũng có chút nóng lên, lời nói chưa kịp đưa qua não xử lý đã phun ra khỏi miệng: "Lục Già, đây là... nụ hôn đầu của em à?"
Đầu cái gì mà đầu... tim của Lục Già lại đập lỡ mất một nhịp. Nụ hôn đầu của thiếu nữ mười bảy tuổi mới có giá trị, còn cô gái hai mươi bảy tuổi nếu nói mình vẫn còn nụ hôn đầu thì thực sự không phải là một việc vinh quang gì. Tất nhiên Lục Già quyết không thừa nhận, chứ không thì có vẻ mất giá quá...
"Làm sao có thể." Lục Già chột dạ nhìn Từ Gia Tu cười cười.
"Thật không?" Từ Gia Tu nhàn nhạt hỏi, còn cảm thấy khá hứng thú, "Vậy nụ hôn đầu của em là khi nào?"
Á... Lục Già nghiêm túc suy nghĩ: "Trung học." Ít ra đáp án này còn giữ được một chút mặt mũi .
"À." Từ Gia Tu cũng suy tư, "Anh nhớ lúc đó em không hẹn hò với ai mà?"
Khinh người quá đáng! Trung học không đáp lại tình cảm của cô thì thôi, bây giờ còn cười nhạo cô không hẹn hò với ai... Lục Già không muốn “tán gẫu” gì nữa, cô phản kích một đòn cuối cùng: "Nụ hôn đầu của em cho heo đấy, không được à?"
Cho heo? Từ Gia Tu lại lâm vào suy tư, anh cảm thấy câu nói này có ngụ ý, đáy mắt lẳng lặng nhiều thêm một phần ý cười.
"Vậy còn anh thì sao?" Lục Già cũng tò mò, hỏi lại Từ Gia Tu cho công bằng, "Anh có nụ hôn đầu khi nào?" Giọng điệu có chút chua xót, cô thừa nhận mình hâm mộ cô gái có được nụ hôn đầu của Từ Gia Tu, dù sao cô muốn có cũng không lấy được.
"Anh ấy à..." Từ Gia Tu kéo dài giọng, nhưng không trả lời.
Quả nhiên vẫn là cô quá nhẹ dạ cả tin, Lục Già trừng mắt nhìn Từ Gia Tu —— tiểu nhân! Khi tĩnh tâm lại suy nghĩ, không biết có phải Dương San Ny hay không?
Lão Lục nói, lúc đó ông cầm đèn pin bắt gian tại trận mấy đôi yêu nhau lén lút hẹn hò ở rừng cây nhỏ gần sân thể dục, bắt hết đôi này đến đôi kia, Từ Gia Tu và Dương San Ny là một đôi trong số đó. Một nam một nữ, ở trong rừng cây nhỏ vào buổi tối làm cái gì, chẳng lẽ là đi hóng gió?
——
Sáng hôm sau, lúc Lục Già đánh răng mới phát hiện ra khóe miệng bị xước da một chút. Janice đang ăn số cá rán còn lại cũng nhận thấy đôi môi hơi sưng đỏ của cô, vội chạy lại gần quan tâm hỏi: "Bảo bối, làm sao vậy?"
Lục Già ngượng ngùng mím mím môi, nghĩ một lý do hợp lý: "Có lẽ là bị xước khi ăn cua bể."
"Sao lại không cẩn thận như vậy chứ?" Janice có chút đau lòng nói, "Sợ xước môi thì lần sau để tôi giúp cô —— "
Giúp cô bóc vỏ?
"Giúp cô ăn." Janice ngửa đầu cười ha ha, rồi chạy lên lầu thay quần áo.
Lục Già cũng bật cười, cô lấy dầu lô hội thoa lên một chút, sau đó phủ thêm một lớp son hồng che đi. Quả thực là đỡ hơn nhiều, còn thêm một phần rực rỡ sáng láng. Cô nhìn mình trong gương, hít sâu một hơi: Phải giữ vững tinh thần, Lục Già, tốt xấu gì thì mi cũng có nụ hôn đầu rồi!
Mở cửa chuẩn bị đi làm, đúng lúc gặp phải Từ Gia Tu cũng vừa bước ra ngoài. Tầm mắt của ai đó như có như không dừng ở trên môi Lục Già. Được rồi, kỳ thực cô không cần phải giữ vững tinh thần làm gì, mà đáng lẽ cần phải nâng da mặt cho dày lên mới đúng.
"Chào buổi sáng."
"Chào buổi sáng..."
"Tối hôm qua ngủ ngon chứ?" Từ Gia Tu hỏi.
"Rất tốt."
"Anh cũng vậy."
...
Lục Già quay về thành phố Đông Châu đã được nửa năm, trên mạng cũng tìm được không ít bạn học cũ. Biết cô trở về, có không ít người muốn cùng cô gặp gỡ tụ họp một lần, chỉ có điều thời gian này Ốc Á đang chuẩn bị triển khai hạng mục mới cho nên cô rất bận. Dương San Ny cũng gọi điện hẹn cô mấy lần, so với cô thì cô ta khá thoải mái, dư dả thời gian, điều không hoàn mỹ duy nhất chính là bạn trai quá bận rộn, không có thời gian ở bên cô nàng.
Aizz, Dương San Ny... Lục Già cảm thấy có lỗi với cô ta, cho nên mỗi lần Dương San Ny tìm cô nói chuyện, cô đều hết sức nhẫn nại ngồi nghe. Bất luận như thế nào, trước kia cũng là do lão Lục một gậy phá vỡ uyên ương, không những thế thỉnh thoảng Dương San Ny còn cố ý nhắc đến Từ Gia Tu, giọng điệu mang theo tiếc nuối nhàn nhạt.
Tiếc nuối cũng phải thôi! Nam thần năm đó đến bây giờ cũng vẫn là nam thần, không chỉ không có biến thành ông chú bụng lớn phệ nệ mà sức quyến rũ còn hấp dẫn hơn cả lúc trước.
Chậc, không thể ngờ được nụ hôn đầu của cô vẫn dành cho Từ Gia Tu. Lục Già nhàm chán hỏi Tiểu Đạt: "Bạn học Tiểu Đạt này, anh còn nụ hôn đầu không?"
"Lục Già, cô thật nhàm chán." Bạn học Tiểu Đạt hất mặt lên, chỉnh lại tay áo, "Đương nhiên —— vẫn còn."
Ha ha! Lục Già cũng cảm thấy chính mình rất nhàm chán, làm việc không tập trung chút nào. Cả buổi sáng chỉ nhìn số liệu trên màn hình máy tính ba lần, ảnh hưởng nghiêm trọng đến hiệu suất làm việc. Sau đó, cô dứt khoát mở trang web trò chơi ra chơi trò “bắt tim”.
Giữa trưa, Lục Già và Janice xuống nhà ăn để lấy thêm cơm, cá rán với mấy thức ăn khác vẫn còn nên mang theo ăn nốt. Khó có được một lần không phải ngồi ở nhà ăn, lúc chuẩn bị mang cơm về văn phòng, Janice còn không quên khoe với Từ Gia Tu một câu: "Lão đại, ba của Lục Già làm cá rán rất ngon nhé."
"Tôi biết." Từ Gia Tu bưng khay thức ăn, mở miệng nói, "Cua bể còn làm ngon hơn."
"Cua bể?" Janice nổi giận, "Lục Già có mang ra cả cua bể nữa hả?"
Từ Gia Tu: “Ừ, nhưng chúng tôi ăn hết rồi."
Lục Già: "..."
Lục Già yên lặng kéo Janice rời đi, cô nghĩ chắc ba tháng tới cô không ăn nổi cua bể mất. Nụ hôn đầu của người ta thì ngọt ngào như kẹo ʍút̼, còn cô lại là vị thịt cua. Khẩu vị quá nặng!
Khẩu vị nặng, thế mà cô còn cảm thấy... cũng được lắm. ^^
Lục Già và Janice quay trở lại văn phòng, chị Lan cũng cầm hộp cơm hâm nóng bằng điện qua đây. Chị Lan nói với các cô, tháng sau nhà ăn của công ty sẽ phải dừng hoạt động một thời gian để tu sửa lại. Phản ứng đầu tiên của Lục Già là: "Thật tốt quá, rốt cục không cần phải xuống nhà ăn nữa."
Janice bày ra bộ dạng nhân viên lão làng: "Không ăn ở nhà ăn thì ăn ở đâu bây giờ?" Sau đó nhân lúc chị Lan không chú ý, nhanh tay lấy trộm miếng thịt kho tàu trong hộp cơm của chị Lan bỏ vào miệng.
"Ngon quá." Janice kinh ngạc hô lên.
Chị Lan cười tủm tỉm: "Trước kia, anh chồng chị cũng mê mệt tài nấu ăn của chị nên quấn mãi không thả đấy."
Lục Già cũng nếm thử một chút, phản ứng không khác gì Janice.
"Xong đời, chắc em cũng thế luôn rồi." Janice thở dài nói, "Không được, chị Hồ Lan, em cũng muốn cưới chị."
Lục Già: "..." Ngày hôm qua còn nói muốn kết hôn lão Lục cơ mà.
Nhưng đứng trước thức ăn ngon thì khí tiết cũng chỉ là mây bay, khó trách chị Lan không thèm ăn ở nhà ăn, thì ra đã sớm bị tài nấu ăn điêu luyện của chính mình bồi dưỡng ra cái miệng khó tính rồi. Lục Già cũng hận không thể túm chặt lấy góc áo Hồ Lan kêu to: Gả cho em! Gả cho em!
Sau đó, đề tài đột nhiên thay đổi, bởi vì thay đổi quá trơn tru khiến Lục Già hoài nghi có khi chị Hồ Lan đã ủ âm mưu từ trước rồi. Hồ Lan nói: "Phòng trà nước này của chúng ta đã có sẵn quạt thông gió với máy hút mùi rồi, tháng sau chúng ta dùng bếp từ xào mấy món ăn trưa chắc là không có vấn đề gì đâu nhỉ?"
Hình như cũng không có vấn đề gì... Nhưng vẫn phải có sự đồng ý của đại BOSS nha!
Việc này nói lớn không lớn, chỉ là vài nhân viên cùng nhau làm bữa trưa thôi, nhưng nói nhỏ cũng không phải là nhỏ...
Lục Già cảm thấy Từ Gia Tu sẽ không đồng ý, chị Hồ Lan cũng nghĩ vậy cho nên chỉ nói ra ý tưởng của mình.
Tuy nhiên, riêng Janice lại không cho là như vậy: "Ở lầu dưới đã đủ đáng thương rồi, giờ chỉ đề nghị việc này thôi mà cũng không đồng ý chắc?"
Lục Già suy nghĩ hồi lâu: "Hay là lên đề cập với Từ Gia Tu xem thế nào?"
"Cô đi hả?" Janice hỏi.
Lục Già lập tức lắc đầu: "Cô và Từ Gia Tu thân thiết hơn mà."
Janice lém lỉnh phản bác: "Tôi đâu có dám gọi thẳng lão đại là Từ — Gia — Tu, có thân thiết cũng không bằng tình cảm bạn học giữa hai người được!"
Lục Già: "..."
Thời gian nghỉ trưa, Lục Già bị chị Hồ Lan đẩy lên lầu trên đưa mấy hóa đơn cần ký cho Từ Gia Tu, tiện thể dặn cô nhớ nhắc đến chuyện nấu cơm trưa ở công ty, nói qua thôi cũng tốt rồi.
Từ Gia Tu ngồi trong văn phòng, tựa hẳn lưng vào thành ghế xoay nghỉ ngơi, rõ ràng bộ dạng mệt mỏi giống như ngủ không ngon giấc, vậy mà sáng nay vẫn mạnh miệng nói mình ngủ rất ngon. Nhìn dáng vẻ này của Từ Gia Tu, Lục Già lại nhớ tới bức ảnh cũ nổi tiếng của anh chụp ở trung học Đông Châu. Cô đứng cạnh cửa ra vào, gõ gõ vài tiếng, Từ Gia Tu mở mắt ra nhìn qua: "Vào đi."
Lục Già bước vào, đặt một xấp hóa đơn xuống trước mặt Từ Gia Tu, anh ký tên rất nhanh, lưu loát như nước chảy mây trôi. Ký xong, thấy Lục Già cứ ôm xấp hóa đơn mãi mà không chịu rời đi, Từ Gia Tu liền hỏi: "Còn chuyện gì khác sao?"
Lục Già gật đầu, cười cười.
Từ Gia Tu cũng cười, trực tiếp hỏi: "Có việc muốn nhờ à?"
Người đàn ông này thật đáng sợ! Lục Già húng hắng: "Thật ra có một chuyện cần xin ý kiến của anh..."
Từ Gia Tu tay phải còn cầm bút: "Nói đi."
Lục Già nhanh chóng nói ra đề nghị nấu cơm trưa. Từ Gia Tu nghe xong, xoay bút hai cái, động tác thật đẹp mắt. Nhớ lại kỳ thi năm đó, Lục Già cũng nhìn thấy Từ Gia Tu xoay bút như thế này, xoay qua xoay lại rất thuận mắt. Làm cho cô vừa làm bài vừa liếc mắt lên nhìn mấy lần, sau đó bị Từ Gia Tu bắt gặp, anh không xoay nữa.
Lúc này nhìn thấy hình ảnh tương tự, Lục Già cảm thấy dường như thời gian đảo lộn, quay lại thời điểm thanh xuân đẹp đẽ đó của hai người...
Lục Già xin, Từ Gia Tu còn do dự, do dự vì cái gì?
—— Anh nghĩ: tất cả phụ nữ trên thế giới này đều rất thích đề ra các yêu cầu vô lý, khó hiểu cho người đàn ông của mình, Lục Già cũng giống như vậy sao?
Từ Gia Tu nhướng mày, nhưng không sao, anh thích.