Chương 47

Janice muốn mua xe, nhìn trúng chiếc Mazda 3 Angke Sierra kiểu mới, thiên về ngoại hình. Lục Già được hỏi thấy chiếc xe này như thế nào, cô cũng không biết nhiều lắm, nhưng nhà cô cũng có một chiếc Mazda 3 cổ, đã dùng mười mấy năm rồi.
"Dùng bền vậy á?"


Lục Già nghĩ nghĩ: "Thì chủ yếu là do lão Lục bảo dưỡng tốt thôi." Mười mấy năm mà va chạm nhỏ cũng không có.


Luật sư và đoàn kế toán viên cao cấp của Tư Tâm Đặc sẽ đến Đông Châu trước cuối tuần, cho nên hôm nay Lục Già và Diệp Ngang Dương cùng Janice tranh thủ đi mua xe. Ba người đi tới khu trưng bày 4S, anh trai bán hàng tưởng Lục Già và Janice đến đây mua xe hoa, khoa môi múa mép, lãng phí nước bọt giới thiệu một chiếc xe dùng cho gia đình.


Janice chả hiểu gì, Diệp Ngang Dương thì chẳng lên tiếng! Vì sao Từ bại hoại không có ở đây mà nhân viên bán hàng cũng nhầm Janice và Lục Già là một đôi, chứ không phải là cậu ta và Lục Già chứ? Chẳng lẽ đến tư cách bị hiểu lầm cậu ta cũng không có sao? Mắt mũi kiểu gì thế hả? Diệp Ngang Dương hết sức khó chịu, nhìn cái xe cũng thấy ngứa mắt, liên tục tìm ra vài điểm không vừa lòng.


Janice thử xe tại khu công nghiệp đối diện gian trưng bày 4S, Lục Già ngồi ở ghế lái phụ, ghế sau là anh trai bán hàng và Diệp Ngang Dương.
Quay xe đột ngột, tăng tốc, thắng gấp. . . Diệp Ngang Dương bị quăng cho ngã trái ngã phải: "Lâm Kiều Kiều, cô có phải là phụ nữ hay không thế?"


Anh trai bán hàng sửng sốt, hóa ra là nữ, là nữ. Thứ lỗi cho cái mắt kèm nhèm của anh ta, thứ lỗi, thứ lỗi. . .


available on google playdownload on app store


Diệp Ngang Dương cũng đi thử xem như thế nào, thực ra cái xe này cũng khá ổn, nhưng với một người đi cái xe trị giá một triệu như cậu ta thì ánh mắt khẳng định cao hơn so với người thường một chút. Diệp Ngang Dương đưa ra nhận xét, Janice chân thành nhìn về phía cậu ta: "Tiểu Diệp tổng, hay là cậu cho tôi mượn một triệu đi, tôi mua cái xe giống của cậu, thử tận hưởng phong thái cùng thưởng thức của cậu xem sao?"


Diệp Ngang Dương ho khan vài tiếng, xấu xa nói: "Mua xe đâu chỉ nhìn vào giá bán, quan trọng nhất là phải thích hợp, tôi cảm thấy có một loại xe rất thích hợp với cô đấy."
Janice: "Loại nào?"


Diệp Ngang Dương cười rộ lên: "Wuling X-ray đó. Chẳng phải gần đây cô thích anh chàng chuyển phát hay đến công ty mình sao, vừa hay có thể đi cùng một loại xe với anh ta, tốt quá còn gì."


Janice: ". . . À, cám ơn." Cẩn thận suy nghĩ, hình như đúng là không tệ! Janice nhanh chóng hỏi Lục Già, "Bảo bối, cô thấy Wuling X-ray như thế nào?"


Cái này... Lục Già có chút theo không kịp tư duy của Janice; người cũng rơi vào trạng thái mờ mịt tương tự như cô là anh trai bán hàng. Cái gì đây, lại chuyển sang Wuling X-ray “bánh mì nhỏ” (*) sao? Đừng đùa như vậy chứ!
(*) Gọi như vậy là vì hình dáng của xe giống như ổ bánh mì.


Diệp Ngang Dương thuận miệng "đề nghị", Janice không chỉ nghe theo mà còn nghiêm túc cẩn thận suy tính: Nếu mua Mazda 3 Angke Sierra thì áp lực kinh tế của cô sẽ khá lớn, còn mua Wuling X-ray thì không có vấn đề gì, mua liền một lúc ba cái cũng được. Hơn nữa Wuling X-ray có khá nhiều công năng, có năm chỗ ngồi lại còn có thể chạy việt dã, không gian rộng rãi, tùy lúc có thể lên đường đi du lịch.


Đã quyết định xong, Wuling X-ray đi!
Lục Già: ". . ."


Với tư cách là bạn bè, là đồng nghiệp, là bạn cùng phòng, Lục Già đã thử can ngăn Janice, nhưng một khi Janice đã quyết định thì mười con trâu kéo cũng không lại. Sau đó, cô cũng bị Janice dần dần tẩy não, cẩn thận ngẫm lại so sánh, hình như đúng là không tệ. . .


Diệp Ngang Dương vô cùng hối hận khi đề nghị Janice mua Wuling X-ray, cậu ta không ngờ chỉ vì một câu nói của mình mà Janice như bị trúng tà, chỉ tâm tâm niệm niệm mua cái “bánh mì nhỏ” kia. Cậu ta ngất, nghĩ đến việc sau này Lâm Kiều Kiều hạ cửa sổ xe xuống, hướng cậu ta chào hỏi, cái hình ảnh đó quả thực là. . . không chịu đựng nổi.


Tâm ý Janice đã quyết, anh trai bán hàng dòng Mazda của khu trưng bày 4S khóc không ra nước mắt, anh ta có ch.ết cũng không thể tưởng tượng ra mình lại bị đánh bại bởi Wuling X-ray “bánh mì nhỏ”!


Này! Hiện giờ nhà chúng tôi có vô số dòng mang kiểu dáng đẹp mắt đấy nhé! Anh trai bán hàng của Wuling vui đến điên rồi, thực sự là không tin được lại có người lái R8 tới để mua “bánh mì nhỏ” của nhà bọn họ. Thật tự hào quá, xe tải gia đình của bọn họ, đây được gọi là gì, chính là vô cùng vinh dự, vô cùng vinh dự đó nha!


Đúng, hôm nay Lục Già, Janice và Diệp Ngang Dương ngồi trên chiếc R8 để tới đây. Lục Già còn không dám để cho Từ Gia Tu biết, ý của Janice là lái R8 tới mua xe để không bị những người ở đây khinh thường. Có chiếc R8 của Diệp Ngang Dương thì khẳng định có thể ngẩng cao đầu lên được rồi. Chậc, nhưng đâu có ai ngờ cuối cùng lại mua Wuling X-ray đâu.


Tất cả các phương diện đều vô cùng vừa lòng, tốc độ mua xe của Janice cũng rất nhanh chóng. Thử xe xong, trực tiếp quẹt thẻ trả tiền rồi đi lấy xe. Thực ra, ngắm kỹ một chút thì thấy cũng khá được, màu trắng sáng bóng, thân xe khỏe khoắn, nội thất đẹp mắt, ghế ngồi được bọc bằng da thật . . Chuyện đầu tiên mà Janice làm chính là chụp ảnh rồi đăng lên trang cá nhân. Mua xe mà, phải khoe ra chứ, hết tấm này đến tấm khác.


Janice vẫn rất để ý tới cảm nhận của Lục Già: "Bảo bối, thật lòng cô cảm thấy như thế nào?"
Tuy Lục Già không biết nói ra sao, nhưng quả thực cũng không tệ. Cô gật đầu tán thành, nhưng đúng là có chút không ngờ sẽ mua cái xe này, về mặt tâm lý thì có hơi . . .


Janice: "Ừ, vậy cô đăng ảnh lên mạng xã hội cho mọi người cùng thấy đi, chung vui với tôi."
Lục Già ngay lập tức: ". . . Được!"
Diệp Ngang Dương chịu không nổi, chỉ sợ Lâm Kiều Kiều cũng bắt cậu ta đăng hình, vội vàng mở cửa chiếc R8, quay đầu lại nói với Lục Già: "Lục Già, hay cô cứ ngồi xe tôi về đi."


"Có xe mới rồi, ngồi xe cũ làm gì?" Janice vẫy vẫy tay tạm biệt, "Hôm nay cám ơn Tiểu Diệp tổng, ngày khác sẽ mời cậu ăn cơm. Tiểu Diệp tổng, tạm biệt.”
Diệp Ngang Dương: "Tạm biệt!"


Lục Già đăng hình xong, còn tiện tay lưu lại bên trong “Thập Quang” mấy tấm. Thập Quang còn chưa được công bố chính thức ra thị trường, đôi khi chỉ có một mình cô tự đùa tự vui. Vừa đăng hình xong, rất nhanh đã có người gửi Like và tham gia bình luận, đồng nghiệp, bạn bè, bạn học, còn có cả các đồng nghiệp cũ; về phần Từ Gia Tu thì không “follow” cô nên chắc còn chưa nhìn thấy.


Cũng nhờ vậy mà Lục Già biết được đồng nghiệp cũ đến thẩm tr.a Ốc Á là ai, đúng là càng sợ người nào thì càng gặp người đó.


Lục Già đăng hình kèm thêm dòng trạng thái “Cùng bạn đi mua xe”. Bạn học Đại học kiêm đồng nghiệp cũ Chu Á Lỵ có gửi Like, đồng thời bình luận: "Lục Già, chúng ta sẽ gặp nhau ở Đông Châu sớm thôi, có rảnh gặp mặt nhé."
Không ngờ lại là Á Lỵ!


Lục Già đau đầu, cô và Á Lỵ học cùng một khoa trong trường Đại học, tuy là bạn học cùng khoa nhưng thời điểm còn đi học hai người chả gặp nhau lần nào, mãi đến khi cùng tới một văn phòng luật sư thực tập mới có tiếp xúc. Lúc ban đầu bởi vì là bạn học và đều là người tỉnh ngoài nên cô và Á Lỵ có thuê chung nhà trọ một thời gian. Nhưng lâu dần mới phát hiện ra hai người ở chung không hợp, trên công việc có tồn tại quan hệ cạnh tranh, cho nên tất nhiên không thể nào vui vẻ thoải mái mà ở chung một nhà được. Mặt khác, cô không chịu nổi việc tuần nào Á Lỵ cũng dẫn bạn trai về đây ngủ, lúc đấy cô đang phải dồn sức chuẩn bị cho cuộc thi CPA (*), đành phải ngày ngày đứng ở tiệm sách đọc tài liệu đến khuya mới về. Sau này không ở cùng nhau nữa thì cô và Á Lỵ lại trở thành đồng nghiệp trong cùng một công ty, khác tổ, không tiếp xúc nhiều, ngẫu nhiên chạm mặt chỉ nhìn nhau cười.


(*) CPA - Certified Public Accountants: hiểu nôm na là những kế toán viên lành nghề và trình độ của họ đã được chứng nhận trên toàn cầu (nguồn: wiki)


Tóm lại Á Lỵ tuyệt đối, tuyệt đối, tuyệt đối không phải là người chịu ngồi không. Bình tĩnh xét lại, cô rất sợ Á Lỵ, không phải sợ Á Lỵ sẽ làm gì mình, mà chủ yếu là có một số người khi giao tiếp làm mình cảm thấy rất mệt mỏi, Á Lỵ chính loại người này. Năm trước, cả công ty đều đồn cô sẽ được thăng chức, cuối cùng người được thăng chức là Á Lỵ, còn người rời khỏi công ty là cô.


Cho nên có một số việc, nếu không xảy ra thì vĩnh viễn cũng không biết kết quả cuối cùng là gì, giống như chuyện mua xe hôm nay vậy, Mazda 3 Angke Sierra chớp mắt có thể đổi thành Wuling X-ray ngay được.
Quá thần kỳ. . .


Lục Già ngồi trên ghế lái phụ trong chiếc xe mới mua của Janice, cảm giác khá tốt. Janice lái xe cũng rất thuận tay: "Bảo bối, về sau mỗi ngày tôi đều lái xe đưa cô đi làm nhé."
Ấy, không cần phải khoe khoang vậy đâu. Công ty với chung cư Thanh Niên gần nhau lắm mà. . .


Janice xách cái biển số xe mới về, sau khi Từ Gia Tu biết chuyện liền giật giật khóe miệng nói: "Đây chính là cái xe mà ba người nhìn trúng đó hả?"
Lục Già ngượng ngùng mở miệng: "Cũng rất được mà."
Từ Gia Tu cười cười, hỏi bạn gái: "Em cũng muốn mua xe phải không?"


Á, bạn trai đang muốn trở thành tổng giám đốc bá đạo sao? Lục Già cười rộ lên, phụ nữ ấy mà, nhìn thích thì muốn mua thôi, nhưng tỉnh táo suy nghĩ lại thì thấy tác dụng trước mắt chẳng có gì nhiều. Nhưng đột nhiên Từ Gia Tu hỏi cô như vậy là có ý gì. . . Lục Già mặt mày hớn hở nhìn anh: "Không lẽ anh định mua cho em?"


"Đúng vậy, tiền xe sẽ trừ vào tiền lương hàng tháng của em, trừ cho đến khi chúng ta kết hôn thì thôi." Từ Gia Tu kéo Lục Già ngồi xuống, mấy ngày hôm nay hai người hiếm khi được ở riêng bên nhau, lúc này thả sức mà nói chuyện tán gẫu.


Lục Già để Từ Gia Tu gối đầu lên đùi mình, thay anh ấn ấn huyệt thái dương, đều đặn đều đặn, hỏi: "Có thoải mái không?"
"Ừm." Từ Gia Tu nhắm mắt lại, gương mặt thon dài càng thêm tuấn tú đẹp mắt.


Lục Già tiếp tục mát xa cho Từ Gia Tu, gần đây anh bề bộn nhiều việc, cô cũng bớt quan tâm đến anh, chỉ sợ quan tâm nhiều quá lại gây thêm phiền toái.
Đối với Từ Gia Tu mà nói, được bạn gái quan tâm thì mát xa vẫn là chưa đủ, anh mở miệng yêu cầu: "Lục Già, hôn anh."


Giữa ban ngày ban mặt. . . Lục Già cúi đầu, không nói hai lời, trước tiên hôn lên mắt, sau đó là mũi, tiếp đến là miệng, mỗi lần chạm là một lần đếm: "1, 2, 3, 4, 5. . ." Cô muốn hôn đến một trăm luôn.


Nhưng còn chưa kịp đến một trăm thì Từ Gia Tu đã trực tiếp đáp lại, xoay người ấn cô xuống một góc sofa.
"Ưm!" Cô bị đảo khách thành chủ.


Từ Gia Tu cởi bỏ dây áo rất nhanh, Lục Già vịn tay vào thành sofa, vừa hôn lại Từ Gia Tu, vừa lo lắng hỏi: "Anh vừa mới nói là rất mệt mà?" Sao nhanh như vậy mà đã nhiệt tình thế rồi!
Ừ, rất mệt, nhưng mà còn muốn làm hơn.
Xì. . .


Sau khi kết thúc thì cũng tới hoàng hôn, sắc trời mông lung chậm rãi tối dần, phòng khách không bật đèn, màn đêm dần dần bao phủ cô và Từ Gia Tu. Hai người cùng nhau thở dốc, trong ánh mắt đều toát ra nhiệt khí, không muốn nhúc nhích, dứt khoát cuộn người trong chiếc chăn nhung màu vàng, thò ra hai cái đầu, trông giống như hai đứa trẻ sinh đôi.


Hi hi hi ~~!
——


Ngày hôm sau, Janice lái xe đi làm, còn nhất định đòi phải đưa Lục Già đi một đoạn đường. Lục Già không cần đưa đi, nhưng từ chối một hồi vẫn ngồi lên xe. Lúc đi ngang qua văn phòng bảo vệ của tòa nhà Khoa Vũ, cô ấn cửa sổ xe xuống nói với bảo vệ là cô lấy thẻ đỗ xe của Ốc Á. Ốc Á có một khu đậu xe riêng trong tòa nhà Khoa Vũ, hiện tại hẳn là vẫn còn chỗ trống.


Qua gương chiếu hậu, Từ Gia Tu không nhanh không chậm đi bộ ở phía sau. Công nhân viên lái xe, ông chủ đi bộ, Lục Già nâng trán thở dài, có chút áy náy.


Thôi được rồi, người bình thường đều bị những thứ mới lạ thu hút, không phải sao? Janice nắm nắm tóc nói: "Là lão đại nhất định không chịu lên xe, chứ tôi cũng muốn đưa anh ấy đi làm mà."
Lục Già: Đó là bởi vì. . . !


Một đường đi đến bãi đỗ xe ngầm, Janice nhìn thấy phía trước có mấy cái xe màu đen liền hỏi: "Ấy, sao hôm nay lại nhiều xe thế, mọi người đều mua xe hết à?"
Không phải, là đoàn luật sư và kế toán của Tư Tâm Đặc đến đây.


Janice hiểu ra, trước tiên dừng xe lại. Lục Già xuống xe, quay đầu nói với Janice: "Tôi đi qua chào hỏi đây."


Ái chà, chủ động thế? Kỳ thực, tính cách của Janice có chút thẹn thùng, suốt ngày chỉ biết cắm đầu vào máy tính, vốn dĩ cô định cứ thế đỗ xe rồi chạy thẳng về công ty. Nhìn xem, bảo bối thật vô cùng tự nhiên, lịch sự, còn chủ động ra chào hỏi, không hổ người có thể làm bà chủ của Ốc Á!


Janice cảm khái không thôi, cách đó không xa, Lục Già đi tới trước mặt một cô gái mặc đồ công sở, diện mạo nghiêm chỉnh, mỉm cười, nói chuyện.
Janice cũng xuống xe đi qua, đứng bên cạnh Lục Già, nhíu mày tìm cảm giác tồn tại.


Lục Già nhìn Janice, đang muốn giới thiệu thì Á Lỵ đã cười rộ lên: "Ben nói cậu đã có bạn trai mới, không ngờ lại là thật, hâm mộ quá đi."
“Mới”. . . Ha ha.






Truyện liên quan