Chương 82
Edit: meoluoihamngu
Trước khi té xuống Nhan Ninh rất thông minh ôm lấy đầu, nhưng cậu quên mất ở bậc thang cuối cùng có một bậc nhô cao hơn. Cậu bị đập vào chỗ đấy, máu tươi trong nháy mắt nhiễm đỏ đá cẩm thạch trên mặt đất, thân thể nho nhỏ co quắp mấy cái, bất động. Nhan Duệ sắp điên rồi, anh ôm con trai, rống to gọi xe cứu thương, quản gia và người giúp việc nghe tiếng rống giật mình, vội vàng chạy đến phòng khách, thấy tiểu chủ nhân nằm trong vũng máu, dọa mọi người sợ đến sắc mặt trắng bệch, quản gia run run cầm điện thoại gọi 120.
Từ lúc đẩy Nhan Ninh, người phụ nữ lo lắng ngã nhào xuống đất, một câu cũng không nói ra. Cô ta run rẩy, biết mình gây họa lớn rồi. “Tôi không cố ý, tôi thật sự không cố ý…” Trừ những lời này ra, cô ta cái gì cũng không nói, nhưng trong phòng khách người đến người đi, không một ai chú ý đến cô ta, Nhan Duệ ôm con trai, nước mắt không tự chủ được rơi xuống, anh nói năng lộn xộn an ủi con trai: “Ninh Ninh, Ninh Ninh đừng sợ, ba ở đây, ba biết Ninh Ninh dũng cảm nhất, Ninh Ninh sẽ không có việc gì, cho nên một chút cũng không đáng sợ có đúng hay không?” Anh vội vàng vuốt ve mặt con trai, cậu không thể có chuyện, không thể! Nếu Ninh Ninh xảy ra chuyện gì, đừng nói Ninh Vi Nhàn sau khi tỉnh lại không tha thứ cho anh, anh cũng sẽ không tha thứ cho chính mình!
“Ba… Đau…” Nhan Ninh nỉ non, nhíu mày, sắc mặt bởi vì mất máu quá nhiều mà tái nhợt. Trên người cậu có nhiều vết thương bên ngoài, không nặng, nhưng gáy đập vào bậc thang, máu vẫn còn chảy. “Người nói con sắp ch.ết, mẹ có thể tỉnh lại hay không?”
“Không cho phép nói bậy!” Nhan Duệ gầm nhẹ, giọng nói tràn đầy thống khổ và tuyệt vọng. “Con mà ch.ết, mẹ con cũng không sống được, nhiều năm như vậy cũng vì có con làm bạn, mẹ con mới có thể sống, cho nên con không được có chuyện gì, có biết hay không?”
“Ba…Người đừng nóng nảy như vậy, không trách được, không trách được mẹ sẽ tức giận…” Nhan Ninh cười ha ha, khó có thể lộ ra được khuôn mặt ngây thơ, nhưng nếu như không có máu đỏ tươi kia, có lẽ Nhan Duệ sẽ cười: “Ba… Sau khi ba đưa con đến bệnh viện, ba nói chuyện với mẹ, bảo mẹ tỉnh lại nhìn con, nếu không con không sống được, có được không?” Cậu giống như đang nói đùa, nhưng Nhan Duệ biết con trai rất nghiêm túc. Anh cắn chặt răng, gật đầu một cái.
Xe cứu thương rất nhanh đã đến, Nhan Duệ không có ý định ở nhà đợi, anh nhất định phải xác nhận con trai bình an vô sự! Mười lăm năm trước, xe cứu thương lần đầu tiên đến nhà bọn họ, mang đi con gái của anh và Vi Nhàn, mười năm trước, xe cứu thương lần thứ hai đến nhà bọn họ, mang linh hồn Ninh Vi Nhàn đi, bây giờ, bọn họ muốn mang con trai của anh và Vi Nhàn đi sao? Anh không cho phép, tuyệt đối không cho phép! Anh không cho phép vợ con anh xảy ra bất cứ chuyện gì, vĩnh viễn không cho phép! Nếu như ông trời phạt anh vì tội phóng đãng, xin hãy báo ứng một mình anh, tha cho vợ và con trai anh!
Nhan Ninh kiên trì không được bao lâu liền hôn mê, Nhan Duệ vẫn ghé vào tai cậu nói chuyện, nói anh rất thương cậu, nói mẹ cũng rất thương cậu, hai vợ chồng anh rất thương cậu, bọn họ không thể không có cậu, nói nếu cậu không tỉnh lại khi mẹ tỉnh nhất định sẽ đánh vào mông cậu, nói…
Anh đứng bên ngoài đợi ba giờ, thời gian từ từ trôi qua, vợ của anh, con gái, con trai, đều ở trong đây mà mất đi.
Nhan Duệ gào lên ngồi xổm xuống, hai tay ôm lấy đầu. Anh biết sai rồi, thật sự biết sai rồi, nhưng tại sao ông trời lại mang báo ứng đổ xuống đầu Vi Nhàn và Ninh Ninh!
Giống như bị trúng tà, Nhan Duệ chạy ra khỏi bệnh viện chay như điên về nhà, chạy đến mép giường Ninh Vi Nhàn, cầm tay cô, khóc lớn cầu xin: “Vi Nhàn, van cầu em, tỉnh lại đi, anh không chịu được hành hạ như vậy nữa, em không thể ngay cả mặt Ninh Ninh cũng không muốn nhìn, tỉnh lại đi Vi Nhàn, nếu như em bằng lòng tỉnh lại, bảo anh đi ch.ết anh cũng đồng ý.”
Nhưng Ninh Vi Nhàn cũng không quay về với anh.
Thật ra thì anh đã sớm biết cô không đáp lại anh. Không phải là mỗi lần làm sai đều có thể nhận được tha thứ, nhất là khi sai cùng một chuyện. Ngay cả chính anh cũng biết anh không xứng lấy được sự tha thứ.
Ninh Ninh vô tội, là anh liên lụy con trai.
Nhan Duệ từ từ đứng dậy. Suy sụp trong chốc lát, anh thu lại cảm xúc, hôn môi Ninh Vi Nhàn một cái, mang chăn đắp cho cô hẳn hoi, sau đó xoay người đi ra ngoài.
Mí mắt Ninh Vi Nhàn hơi động đậy, nhưng không có bất kỳ người nào nhìn thấy.
Nhan Duệ đi xuống lầu, thấy quản gia cung kính đứng ở phòng khách. Thấy anh xuống, vội nói: “Tiên sinh, tôi đã bắt người phụ nữ kia lại, người xem, muốn xử trí như thế nào?”
“Xử trí như thế nào, tôi còn cần dạy ông sao?”
“Dạ.”
Vừa đi vừa về, Nhan Duệ cảm thấy mình già yếu. Anh rốt cuộc đã hiểu, có lẽ trời xanh đang muốn trừng phạt anh, mà Vi Nhàn và Ninh Ninh đều là bị anh liên lụy. Đã từng có được, bởi vì sự ngu xuẩn của chính mình mà mất đi, hối hận cũng không có cách nào quay lại, đây mới là thống khổ nhất. Áo cơm không lo, tiền tiêu như nước, giàu có sung túc, tiền tài quyền thế nhiều người không thể tưởng tượng được nhưng sống đau khổ nào ai biết. Nhiều năm như vậy, anh mất đi con gái mất đi vợ, sau đó một ngày ba năm trước mất đi Chocolate, hôm nay ngay cả con trai cũng sắp mất đi.
Nếu như, cho anh quay trở lại lúc mới bắt đầu, anh sẽ chủ động theo đuổi Vi Nhàn, vì cô giữ mình trong sạch, cho đến khi cưới cô. Anh sẽ yêu cô cưng chiều cô, không để cô đau lòng không để cô khóc, làm cho cô hạnh phúc. Trong nhà kính trồng hoa không còn hơi thở của Ninh Vi Nhàn, cho dù anh cố gắng đến mấy, trà cũng mất đi vị ấm của Ninh Vi Nhàn, Chocolate cũng đã mất, anh và Ninh Vi Nhàn cuối cùng kết thúc rồi.
Tình thần Nhan Duệ hoảng hốt, lái xe gây lỗi mấy lần. Hai mắt anh vô thần đi đến bệnh viện, Nhan Ninh đã thoát khỏi nguy hiểm, đang ở trong phòng bệnh quan sát, chỉ cần qua được giai đoạn nguy hiểm sẽ không có chuyện.
Đây là may mắn duy nhất.
Nhan Duệ không dám tưởng tượng, nếu con trai thật sự xảy ra chuyện, anh sẽ điên cuồng như thế nào. Có thể anh sẽ mua một chiếc du thuyền, mang theo Vi Nhàn và con trai cùng nhau đồng quy vu tận.
Anh đứng ở bên ngoài phòng bệnh, ngơ ngơ ngẩn ngẩn nhìn.
Có đôi khi anh không cảm giác được đau đớn, cho dù có những đả kích xuất hiện, anh nghĩ rằng đó là chuyện đương nhiên. Những chuyện này đều là báo ứng của anh, đáng đời anh chịu đựng báo ứng và trừng phạt.