Chương 87

Edit: meoluoihamngu
Ỷ vào tuổi còn nhỏ, dám chui vào ngực Ninh Vi Nhàn không chịu ra ngoài, còn làm mặt quỷ với cha mình, Nhan Duệ tức giận đến râu mép cũng nhếch lên ---Ô, anh không có râu mép.


Ninh Vi Nhàn cười nhìn hai cha con đùa giỡn, nói: “Được rồi, hai người đừng đùa nữa, em còn muốn chơi trò chơi này, hai người dạy em.”


Hai cha con lập tức thu hồi địch ý, cầm trò chơi lên, một nhà ba người lại chăm chú nhìn vào màn hình, bởi vì nhân vật trong trò chơi động tác rất nhanh, Ninh Vi Nhàn không nhịn được hét chói tai, ba người cười rất vui vẻ, quản gia đứng ở cửa mấy phút chần chừ không dám vào quấy rầy.


Ông ở nhà họ Nhan hầu hạ đã mười năm, nhưng mười năm này ông đến bây giờ cũng chưa bao giờ nhìn thấy tiên sinh và tiểu thiếu gia cười vui vẻ như vậy, một lần cũng không có. Trên thế giới này thật sự có tình yêu sao? Ông lớn tuổi, đối với chuyện này đã sớm nhìn thấu, nhưng vẫn không thể hiểu.


Trong phòng ba người đang chơi vui vẻ, ai cũng không chú ý đến quản gia đã đến biết bao nhiêu lần. Phòng chơi nhà họ rất lớn, trò chơi ba người mỗi người cầm một cái điều khiển, trong ngực Nhan Duệ là Ninh Vi Nhàn, trong ngực Ninh Vi Nhàn là Nhan Ninh, ba người thỉnh thoảng tránh né đung đưa phải trái, trong phòng tràn đầy giọng nói vui vẻ. Nhan Ninh vẫn luôn hi vọng mẹ tỉnh lại, nhưng cậu không biết là việc mẹ cậu tỉnh lại mang hạnh phúc đến cho cậu vượt xa tưởng tượng của cậu. Nhan Duệ cũng như vậy, trong lòng anh lo sợ, nhưng rồi lại có suy nghĩ cứ đến đâu hay đến đó, nếu cuối cùng cô ấy muốn rời xa anh, anh cũng sẽ không hối hận, chỉ cần có thể ở với cô, chỉ cần có thể cảm nhận được hơi thở của cô, bây giờ muốn anh trực tiếp ch.ết, anh cũng không có oán hận cái gì.


Hai người đàn ông đều cố gắng hầu hạ Ninh Vi Nhàn đưa quả anh đào đút cho cô, cô mở miệng nuốt vào, kêu a một tiếng, nhanh nhẹn né tránh xe đối diện, cô chẳng qua chỉ quên đi rất nhiều thứ, cũng không có ngu ngốc, những trò chơi này chơi hai ba lần đều chậm tay hơn, hơn nữa hai vị nam chủ nhân đều cố ý nhường cô, nên Ninh Vi Nhàn không tốn chút sức lực nào thắng.


available on google playdownload on app store


Môi mím lại, tìm khắp nơi giỏ đựng hạt, phồng má, Ninh Vi Nhàn cẩn thận đem hột anh đào phun ra, Nhan Duệ vừa nhìn, bụng dưới bỗng dưng căng thẳng, hạt đào bị Ninh Vi Nhàn dùng đầu lưỡi đầy ra, đầu lưỡi rất nhỏ, Nhan Ninh thấy mẹ nhổ hạt, gương mặt tán thưởng, cậu không làm được như vậy. “Mẹ thật lợi hại, sao mẹ làm được vậy?”


Ninh Vi Nhàn quay đầu, suy nghĩ một lát, “Ừ… Mẹ cũng không biết, thuận miệng thì nhổ ra.” Nhưn thật ra thì là vì vừa rồi chơi quá vui, bên người không có đĩa để bỏ hạt mà nó lại hơi xa… Cô thuận miệng nhả ra thôi.


“Con cũng không làm được.” Nhan Ninh chu môi, hơi oán hận, “Cha cũng không làm được, trước kia hai cha con chơi đùa, dùng đầu lưỡi đẩy hột đào nhưng không được.”
“Ha, có thật không?” Ninh Vi Nhàn hết sức kiêu ngạo, “Con và ba không làm được sao?”


Nhan Ninh thành thật gật đầu, Nhan Duệ cũng gật đầu theo con trai. Ninh Vi Nhàn vừa định nói chuyện, liếc mắt nhìn thấy quản gia đang đứng ở cửa, kinh ngạc nói: “Quản gia, có chuyện gì không?”


“Phu nhân.” Thấy bị phát hiện, ông cũng không dám đi vào, chỉ đứng ở cửa, lầu hai là cấm địa của người nhà họ Nhan, thỉnh thoảng có việc gấp ông thân là quản gia có thể đi lên, nhưng phòng thì tuyệt đối không được phép tiến vào. “Tiên sinh, tiểu thiếu gia, lão tiên sinh lão phu nhân còn có tiểu thư Tư Tư và cha mẹ phu nhân đến gặp phu nhân, đang đợi ở phòng khách ạ.”


Ninh Vi Nhàn nghe, hơi ngạc nhiên, cha mẹ… cô sao? Không biết tại sao, trong lòng cô đột nhiên cảm thấy buồn phiền. Nói là buồn phiền thật ra thì không nhiều lắm, loại cảm giác này giống như là vắng lặng và bất đắc dĩ, giống như là xem người trước mặt đã ch.ết rồi, nhưng lại không biết làm cái gì. Nhưng Ninh Vi Nhàn mang ý nghĩ đó ném ra sau đầu, làm sao có thể chứ, trên thế giới này cha mẹ và con gái đều thân nhất không phải sao? Giống như cô và Ninh Ninh, cho dù không ôm qua cậu cùng cậu lớn lên, nhưng vừa mở mắt thấy được cậu, trong lòng cô tràn đầy ấm áp và đau lòng, chỉ muốn mang tất cả những thứ tốt nhất cho cậu, để cho cậu có thể sống thoải mái vui vẻ.


Cho nên, mình và cha mẹ cũng như vậy đúng không? Chắc do cô ngủ nhiều năm như vậy, cho nên mới cảm thấy xa lạ.


Cha con nhà họ Nhan vừa nghe, chân mày không hẹn cùng nhíu lại, cùng nhau đứng dậy, mang Ninh Vi Nhàn kéo len, Ninh Vi Nhàn mỗi tay đều được hai cha con cầm, ba người đi dép xuống dưới lầu, trong phòng khách có năm người ngồi, nhưng Ninh Vi Nhàn một chút ấn tượng cũng không có. Một người phụ nữ toàn thân nhiều màu chạy đến, đẩy hai cha con Nhan Duệ Nhan Ninh sang một bên, ôm cô khóc nói: “Chị dâu, chị dâu chị đã tỉnh rồi ô ô ô, chị thật sự tỉnh lại rồi, chị có biết hay không em thật sự rất nhớ chị…”


“Thật xin lỗi… cô là ai?” Tay chân Ninh Vi Nhàn lúng túng, không biết nên làm cái gì bây giờ, hai tay giơ lên một lúc lâu cũng không biết làm gì, cuối cùng mới từ từ vỗ lưng Nhan Tư Tư, sau đó không được mấy giây liền bị Nhan Duệ ôm vào trong ngực, Nhan Tư Tư ăn mặc giống như Khổng Tước bị đặt vào ghế salon. “Nhan Tư Tư, em đừng có dọa Vi Nhàn.”


“Em dọa được chị dâu sao?” Nhan Tư Tư chỉ chỉ cái mũi của mình, cảm thấy rất tò mò, “Em sẽ dọa chị sợ sao? Chị nói, chị nói xem, chị dâu, em không làm chị sợ có đúng hay không?”


Ninh Vi nhàn chưa kịp trả lời, Nhan Ninh liền nói: “Cô, bây giờ mẹ cái gì cũng không nhớ rõ, co nhào đến ôm như vậy, thật sự sẽ làm mẹ sợ.”


Vừa nghe cháu trai nhỏ khéo léo hiểu chuyện nói mình dọa người, có thể là thật sự dọa người… Nhan Tư Tư vội vàng nói xin lỗi Ninh Vi Nhàn, “Thật xin lỗi chị dâu, em đã hơi kích động rồi… Oa, chị dâu không có già đi nha, giống hệt mười năm trước!” Quỷ rống quỷ kêu một phen, nhịn không được xúc động đứng lên lại ngồi xuống, nhưng đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm Ninh Vi Nhàn như cũ, quyết định trước lúc đi nhất định phải hỏi anh trai cách bảo dưỡng mới được, sao anh nuôi chị dâu thành bộ dáng này được chứ? Về nhà cô cũng muốn thử một chút, tránh cho mấy đứa bé nhìn thấy mình gọi là dì… Dì, cô già như vậy sao? Cô trẻ tuổi như thế…rõ ràng là chị, nơi nào giống dì chứ?


“Vi Nhàn…”


Tên của mình được bốn trưởng bối gọi ra, Ninh Vi Nhàn thấy hơi lạ, cô biết trong này có một đôi là cha mẹ mình, một đôi là cha mẹ chồng, nhưng vừa nhìn, không có nhận ra ai với ai. Vì vậy cô gật đầu đáp một tiếng, sau đó cẩn thận quan sát bốn người trước mặt. Một người trong đó là người đàn ông có thân hình cao lớn mái tóc lốm đốm sợi bạc, nhưng cả người mang theo khí phách của bề trên, hơn nữa đôi mắt giống Nhan Duệ và Nhan Ninh như đúc.


Đây chắc chắn là cha chồng, về phần người bên cạnh cha chồng kia, chắc chắn là mẹ chồng. Mà một người khác… cô mở trừng hai mắt nhìn, lại cảm thấy đôi vợ chồng này rất xa lạ, tướng mạo của người đàn ông rất anh tuấn, mặt ẩn giấu kích động, người phụ nữ thì dáng dấp rất giống cô, đây là cha mẹ của cô… Nhưng mà, thật kỳ lạ, tại sao trong lòng cô một chút cảm động cũng không có, ngược lại cô rất muốn quay đầu chạy đi chứ? Ninh Vi Nhàn cảm thấy mình rất kỳ lạ, nhưng muốn cô tỏ ra vui vẻ với bọn họ, cô cũng không làm được, cuối cùng trừ cười ra, cô cái gì cũng không làm.






Truyện liên quan