Chương 3

- Anh đi làm ạ! - sáng dậy ăn được chén cơm là Hàn Minh phóng ra khỏi nhà, cô đứng trước cửa vẫy tay


Xong nhiệm vụ thường ngày nên cô lôi Phạm Xuyên với Vũ Phong dậy, bản thân mình thì chạy hộc máu mỏ để mua 2 bàn chải đánh răng mới. Lần đầu Vũ Phong ra ngoài nên cũng chẳng khác gì Phạm Xuyên lúc đầu, quá choáng váng với căn nhà kì lạ nên đi đâu cậu cũng sờ mó


- Hai người vào đây! - cô vẫy tay gọi 2 người mà chìa ra 2 cái bàn chải
- Cái gì đây… - cậu nghịch đầu bàn chải rồi đưa lên đầu chải chải - Cái lược gì mà nhỏ thế


- Giời ạ!! Chét ít kem lên và đưa lên răng và đánh đều thế này nè!! Tuyệt đối không được nuốt - cô lấy cây đánh răng của mình và làm từ từ tỉ mỉ


Hai người cũng làm theo 1 cách ngây ngô, mặt thì ra rõ vẻ thích thú khi đánh răng mà sủi bọt lên đầy miệng. Cô trông theo đó cũng cười, y như cô đang dạy mấy đứa trẻ mầm non ấy! Chỉ cho cả súc miệng, rửa bàn chải và lại lôi 2 người chỉ từng li từng tí


- Quyền Tú!! Mày có đi học không - đột nhiên nghe thấy tiếng gào thét ngoài cửa
- Đợi xíu!! Tao đang ỉa!! - cô không suy nghĩ mà hét to
- Mẹ cái con này!! Bẩn vừa thôi!! Tao đang ăn bánh mì đấy! - cậu con trai ấy đang nhai bánh mì mà nghe cô nói xong thì phun hết ra ngoài


available on google playdownload on app store


Vội cười to rồi dọn ra hai tô cơm cho hai người và chạy vào phòng soạn sách vở. Lúc chạy ra với đồng phục nam sinh, thắt cà vạt lỏng lẻo, tóc cột cao, trông cô giống một thiếu niên phóng đãng hơn là 1 thiếu nữ cá tính. Phạm Xuyên đang ăn thì bị cô tới gần và nâng cằm, đặt nhanh một nụ hôn lên má rồi nhìn nhỏ


- Nhớ lời chị dặn… Không thì thiếu gia của em bị đá đít đấy!! Ở đây là hiện thực tàn khốc chứ không phải là ngôn tình máu chó đến nỗi biết bơi mà còn nhảy xuống nước - cô nói nhanh rồi chĩa ánh mắt sắc đến Vũ Phong


Khóa trái cửa và cô đã đi học với tình trạng để quên cặp trên bàn ăn. Đi nữa đường thì sực nhớ nhưng cô kệ xác vì dù gì cô lên đó cũng chỉ có trốn tiết với thằng bạn chí cốt hoặc ngủ gục chứ chẳng thiết tha học hành


Trở lại với hai bé vừa xuyên không ngày hôm qua ở trong nhà, hết phá cái này lại phá hết cái khác, tất cả đều là sự kì lạ. Vũ Phong thấy có 1 căn phòng nữa nên lén lút mở cửa bước vào


Đập vào mắt cậu là 1 bàn làm việc ngăn nắp với vô số sổ sách trên bàn, chiếc giường bên kế cũng đơn điệu. Cái gì cũng ngăn nắp, gọn gàng, có một bức ảnh để trên bàn. Là một người thanh niên chụp cùng với Quyền Tú. Cậu vội cầm lên xem, người thanh niên ấy có một đôi mắt buồn, ánh mắt của người thanh niên ấy đã cuốn hút Vũ Phong hồi lâu, có gì đó cậu đã quên!! Cậu dám chắc đây là người anh của Quyền Tú


- E hèm!! Cậu là ai Làm gì trong phòng tôi! - một giọng cất lên ngay sau lưng cậu
- A… - cậu giật mình khi đứng trước mặt mình là người trong ảnh - Phạm Xuyên!! - cậu còn thấy nhỏ đang đứng khép nép đằng sau anh


- Cô bé này tôi có thể hiểu là em gái tôi mang về vì bị thương..Nhưng cậu là ai - Vũ nhướn mày, dựa tường nhìn người con trai kia


Lúc đầu nhìn thấy tóc dài thì anh tưởng là con gái nhưng nhìn thấy cái quần quen quen lại ở trần nên anh biết là con trai. Anh còn không ngờ là em gái anh lại mang cả trai về nhà chứa chấp, chàng trai này có vẻ chẳng có gì ngoài cái mặt khá đẹp


- Ta là Vũ Phong!! Mà người đang nhìn cái gì vậy - thấy Hàn Minh nhìn trên nhìn dưới cơ thể mình nên cậu lập tức lấy tay che chắn trước ngực


Thấy cái mặt khó coi của cậu, cộng thêm cái cử chỉ lấy tay che cái ngực lép thì làm anh bật cười. Thấy anh cười thì cậu chợt nhận ra mình chẳng khác gì nữ nhi yểu điệu, nhanh chóng bỏ tay xuống và chống nạnh
- Ngươi có quyền gì mà lại cười ta?


- Vâng..Vâng..Tại hạ không có quyền gì hết!! Nhưng tại hạ là chủ căn nhà này có thể đá bổn thiếu gia đây ra khỏi nhà trong tức khắc - anh nghĩ cậu nghiện phim kiếm hiệp nên cũng hùa theo nhưng cũng không quên sự có mặt lạ lùng của cậu


Đồng hồ điểm 11h trưa. Cả ba người đang ngồi trên phòng khách một cách im lặng. Riêng Vũ Phong với Phạm Xuyên khi thấy quạt quay mà tạo ra gió thì liền ngồi nhìn chằm chằm vào nó. Hàn Minh ngồi đó đánh máy lạch cạch, vừa liếc nhìn chàng trai tóc dài kia, cậu ta có đôi mắt khá đẹp, môi cũng hơi đỏ, mũi cao, có vẻ tóc dài hợp với cậu ta. Hàn Minh suy nghĩ chút ít rồi gập máy tính lại và nằm sà xuống ghế so-pha và mở ti vi


Đúng lúc đang có phim kiếm hiệp chiếu. Vừa mở lên là tới cảnh như lai thần chưởng, múa kiếm bay vèo vèo. Vũ Phong với Phạm Xuyên không ai nói ai mà cùng hét lên
- Mau mau cứu mạng….
- Cái gì vậy - Hàn Minh nghe tiếng hét mà giật mình ngồi dậy


- Ngươi..Ngươi… Cô ta vừa mới vung kiếm chém loạn xạ mà sao ngươi không tránh…Sao ngươi không bị thương - cậu núp sau cái ghế mà nhìn anh, gương mặt cậu hiện rỏ sự hoang mang


Anh nhìn cái ti vi đang có nự kiếm hiệp đánh nhau, nhìn về phía cậu. Anh ôm đầu mà ngồi xuống, không lẽ cậu bị ảo tưởng với nhiễm phim nặng thế sao Có khi nào cậu là bệnh nhân tâm thần mà Quyền Tú lượm trên đường về không đây?


Thấy Hàn Minh ngồi ôm đầu thì cậu rón rén đến bên cạnh anh, cậu vừa đi vừa né những đường kiếm trên ti vi, thật thì nhìn cảnh này mà anh không cười chắc không lấy tiền. Cậu ngồi kế bên anh rồi từ từ gỡ tay ra, anh giật mình khi cậu chạm vào anh
- Cậu làm gì thế


- Ta tưởng ngươi bị trùng tà của mụ kia - cậu bị hất tay ra nên đơ người và chỉ vào màn hình ti vi
- Thế đấy!! Tôi không chịu nổi cậu nữa…. Ra khỏi nhà tôi mau!! Ngay lập tức!! - anh hết giới hạn rồi, cậu đúng là tên tâm thần, anh đẩy hai người ra ngoài


Mọi thứ trở nên thật hỗn độn. Cô vừa về tới nhà, kịp mở cửa là cả Vũ Phong với Phạm Xuyên đổ ập vào người cô
- Cái gì vậy Tôi nói hai người được ra ngoài sao - cô tức tối gào thét sau khi đứng lên
- Là hắn đuổi bọn ta ra ngoài - Vũ Phong nhanh chóng chỉ vào mặt Hàn Minh


Mất 3 giây cuộc đời để định hình câu chuyện. Cô không biết rằng hôm nay Hàn Minh lại về sớm thế này. Giờ thì cô đang đứng trước mặt một người đang sắp nổi cơn thịnh nộ, hai con người sau lưng cô đang sợ sệt, cô như miếng thịt bị kẹp giữa hai cái bánh mì có hai trạng thái khác nhau


- Anh Minh này! Em chưa xin anh bất cứ điều gì đúng không? - cô thở dài và nhìn anh mình
- Rồi sao - anh nhướn mày, đúng là trước giờ cô chưa từng xin xỏ, toàn là anh tự động mua cho cô dù cô mới chỉ liếc qua vật đó một lần


- Bây giờ em xin anh cho họ ở lại… Chuyện này anh sẽ không tin nhưng cho họ ở lại được không Em sẽ kể mọi chuyện cho anh nghe sau - cô xuống nước năn nỉ, rụt rè nhìn anh mình


Anh nhướn mày nhìn cậu, rồi nhìn cô bé nhỏ nhắn kia có những vết đòn roi còn thâm và chảy máu, hằn vết. Anh đảo mắt rồi gật đầu và né đường cho cô. Được sự đồng ý của anh thì cô nhảy cẫng lên, đu vào người anh và ngoắc tay ra hiệu cho hai người kia


- Nói nhanh!! - anh đợi hai người kia vào nhà thì lập tức quay sang cô
- Họ xuyên không từ trong cuốn tiểu thuyết ra đấy!! - cô cười tí tởn


"Rầm" thế chiến giữa hai anh em đã xảy ra. Tình hình là khi cô vừa dứt câu thì khóe mắt anh giật liên hồi vì lí do ngớ ngẩn đó, sau khi nhận thêm nụ cười của cô thì anh càng thêm tức tối nên không thương tiếc mà vật cô xuống nhà. Về phần cô khi bật dậy thì do sự thiếu suy nghĩ mà đưa chân đạp vào bụng anh


Cuộc chiến ngang tài ngang sức, anh vì không muốn gây thương tích nên khua tay múa chân, còn cô thì muốn đánh anh bầm mặt nên vớ được cái gì là phang cái đó. Hai người nhào lộn đánh nhau y như phim chưởng, nhìn mà khiếp
- Ngừng lại đi!! - Phạm xuyên cứ bám lấy Vũ Phong rồi gào thét


Nghe tiếng hét nên cả hai cũng ngừng lại, bỏ lại đống tàn tích lộn xộn mà vào phòng. Lúc này Phạm Xuyên mới ngại ngùng buông Vũ Phong ra. Cậu đứng ngắm Hàn Minh nãy giờ, động tác đẹp mắt thêm khuôn mặt luôn tươi rói, chẳng hiểu gì nhưng thích ngắm anh thôi


Cô từ phòng bước ra, vẫn là bộ quần áo học sinh, có điều chiếc áo khoác ngoài đã vứt bỏ xó, cô lăn tăn vào tiến đến căn phòng trong góc kia. Cậu ngó theo cô, vừa mở cửa ra là đập vào mắt hình ảnh một chàng trai cơ bắp cuồn cuộn, mặc độc chiếc boxer trên người


- A..A…. - tiếng hét từ phòng khách dội vào căn phòng ấy


Cô quay lại đã thấy Vũ Phong chạy lăng xăng, mắt nhắm tịt. Cô quen rồi nên không sao chứ gặp hai người này thì chắc quần đùi cũng hét. Cô đi kiếm chút đồ trong tủ của anh để đưa cho Vũ Phong mặc. Người anh cao to còn Vũ Phong thì mảnh khảnh nên toàn lấy đồ đã lâu anh không mặc cho cậu


- Em tính để cậu ta ngủ trong phòng em sao - anh thấy cô lấy quần áo nên vội hỏi
- Chứ sao - cô vừa lựa vừa nói
- Không được…Nếu muốn giữ hai người đó thì cậu ta ở với anh!! - anh giãy nảy lên rồi dọa
- Thế nhé!! - cô vứt lại đống quần áo và đi ra ngoài


Anh thề là anh đã nhìn thấy cái vẻ mặt của cô lúc này chẳng khác gì lúc cô nhìn thấy anh lôi đồng nghiệp say khướt về nhà. Nhìn cô phởn ra với ánh mắt tà mị, cái miệng như ngoác đến tận tai, lưỡi nhẹ ɭϊếʍƈ môi. Anh chỉ biết thở dài khi nhìn thấy cô như thế. Nếu cho anh quay lại thời gian thì anh sẽ chọn cái lúc anh phá cửa vào phòng cô lần đầu tiên






Truyện liên quan