Chương 7
- Ây… Anh trễ làm rồi!!
Một buổi sáng không mấy tốt lành. Anh chỉnh cái cà vạt xộc xệch kia rồi chỉ kịp ăn đúng một muỗng cơm rồi lại chạy vào phòng soạn sửa. Cái đồng hồ báo thức của anh đã bị nát bấy sau lần kêu đầu tiên để anh được ngủ thêm nhưng không ngờ nó lại thành thảm họa
Hàn Minh phóng từ phòng ra ngoài như vũ bão, anh còn không kịp mặc áo khoác ngoài nữa. Vũ Phong bây giờ mới ngáp ngắn ngáp dài thức dậy, cậu thấy căn phòng ngăn nắp thì bây giờ lộn xộn gấp trăm lần như có cơn bão lớn càn quét qua
- Vũ Phong… anh đánh răng đi rồi ăn sáng!! - Quyền Tú thấy cậu dụi mắt bước ra ngoài thì liền phẩy tay và nhanh chóng soạn đồ ăn
Vũ Phong đứng ngắm 1 lúc lâu thì mới nhớ ra những gì Quyền Tú đã chỉ nên làm theo…. Cậu y như đứa con nít biết đánh răng lần đầu tiên ấy!! Rửa mặt thật sạch sẽ thì hí hửng đi ra
- Đồ ăn em để trên bàn.. Em phải đi tắm đây!! - Quyền Tú nhanh chóng nhảy vào phòng tắm rồi dặn cậu
"Ting...." - tiếng chuông cửa vang lên. Vũ Phong cũng muốn 1 lần mở cửa nên cậu lanh chanh chạy ra vặn nắm đấm cửa và kéo ngược vào. Còn ai khác ngoài Vinh Huy đến đây giờ này. Hắn mặc quần áo học sinh trông cũng trẻ trung ra phết, có lẽ là do cậu cũng không để ý mấy
Sau câu nói hôm qua thì Vinh Huy chỉ cúi đầu chào rồi đứng ngoài, thấy hắn đứng vậy cũng tội nên cậu vẫy tay
- Vào đây đi… Quyền Tú đang tắm rồi!
- Vâng!! - hắn e thẹn bước vào, ngồi trên ghế so-pha ngó vào phòng cô
Quyền Tú bước ra với mái tóc ướt đẫm. Chẳng đẹp đẽ gì đâu, nhìn như con nào vừa bị giật điện, cọng nào cọng nấy cũng xù lên. Nhìn cô bây giờ chẳng khác gì con điên ngoài đường. Thấy cô đi ra với cái đầu ướt thì Vinh Huy chợt ngó vào và lên tiếng
- Hôm nay nổi hứng à Có bao giờ trước khi đi học mà mày gội đầu đâu
- Rồ vừa thôi… Hôm nay chán lắm, tao đi chơi. Mày có tới lớp thì xin tao nghỉ - cô vừa lau khô đầu vừa chửi sa sả vào hắn
Hỏi có một câu mà bị cô nạt như động chạm nỗi đau gì đấy không bằng. Vũ Phong thấy cô nạt nộ vang trời như thế liền liếc qua Vinh Huy. Giờ ai nói hắn không có tình ý với cô thì cậu đi bằng đầu. Bằng chứng là nghe cô nói xong thì hắn bay ra ôm chân năn nỉ cô đi học, lí do lí trấu là đọc ngôn tình gì đấy thấy chán… Nghe không hiểu nhưng Vũ Phong khi thấy cô gật đầu đồng ý và đi vào soạn sửa, hắn ở ngoài vỗ tay vui mừng. Không những thế ánh mắt hắn như đang hiện lên một tia vui vẻ, mừng rỡ
- Ngươi có tình ý với Quyền Tú… Ta nói không sai chứ - Vũ Phong lựa lúc trong phòng có tiếng lộn xộn bèn lại gần và cất tiếng
- Suỵt… Không muốn vào lại cuốn sách ấy thì làm ơn giữ kín bí mật giùm em!! - Vinh Huy quay lại và khẽ tiếng, hắn nháy mắt đầy khó hiểu
Vũ Phong cứng đờ người. Đúng lúc ấy thì cô cũng ra ngoài với đồng phục học sinh. Thấy cậu đứng đó như trời trồng thì tiến đến vỗ vai…. Vinh Huy kéo cô ra ngoài, không quên nói nhỏ vào tai cậu lúc lướt qua
- Vũ Phong!! Cuộc sống này sẽ khác!! Đừng bắt em phải biến anh thành giấy!!
Quyền Tú khi quay lại thì thấy Vũ Phong cứ trố mắt nhìn hai người, còn Vinh Huy thì rất lạ, cứ cười suốt… Không lẽ mới sáng sớm cô phải cho hắn một đạp thì hắn mới tỉnh ra sao
Quay về với Vũ Phong, cậu chẳng hiểu gì hết. Điều này làm cậu khó hiểu. Cậu từ một cuốn sách chui ra ngoài đời thực, Vinh Huy là một cậu nhóc thì biết gì về điều đó. Có lẽ hắn ta còn nhiều điều mà cậu chưa thế suy xét hết. Lần tới nếu gặp hắn thì cậu nhất định phải hỏi chuyện này
Vì vèo tới chỗ làm của Hàn Phong. Anh đang ngồi làm việc trên máy tính, tay gõ bàn phím không ngừng nghỉ, mắt anh cứ đảo hết từ số liệu này đến số liệu khác. Các đồng nghiệp trẻ hơn anh đang ngồi nghỉ giữa giờ thì anh vẫn còn làm việc không biết mệt
- Hàn Minh chăm chỉ quá… Lúc nãy tôi hơi hoa mắt nên tưởng cậu ta có ba đầu sáu tay!! - một cậu nhân viên trẻ nhâm nhi tách cà phê rồi nói nhỏ với mấy người khác
- Nhân viên tâm huyết nó thế!! Gặt nỗi cậu ta khó tiếp xúc quá!! Lúc nào cũng chỉ có chào và tạm biệt, ít khi nghỉ ngơi mà nói chuyện - nữ nhân viên cũng tặc lưỡi
Mấy cô nhân viên ở đó mê anh như điếu đổ, nàng thì ưỡn ẹo đến làm quen mà anh thì trưng ra cái bộ mặt vô cảm, nói gì cũng gật đầu riết thì mấy nàng chán nên rút… Còn lại thì chẳng dám lại gần vì ngại. Cô nhân viên lúc nãy cầm li cà phê và tiến tới chỗ Hàn Minh
- Này… Hàn Minh!! Cậu nghỉ chút đi!! Làm nhiều quá cũng không tốt đâu!!
- Vâng… - Hàn Minh gật đầu nhưng không quay lại nhìn người ấy
- Cậu uống cà phê cho tỉnh táo!! - cô ấy lại tiếp tục nói
Hàn Minh ngừng tay, quay sang cô ta và lấy li cà phê. Người ta thì nhấp từ từ cho thấm, còn anh thì uống như uống nước lã. Xong xuôi thì anh vứt luôn cái li và gật đầu tỏ ý cảm ơn cô ấy. Không thu được kết quả gì nên cô ta buồn rầu về chỗ làm việc của mình
- Hàn Minh… Lúc 10h cậu đi với tôi dự hội thảo - vị trưởng phòng khều anh và nói nhanh
- Vâng ạ!! - anh gật đầu
- Cậu bớt làm lại đi…. Lúc kiệt sức nghỉ mấy ngày thì toi! - trưởng phòng vỗ vai anh
Lập tức Hàn Minh dừng lại ngay. Nhân viên ở đó há hốc miệng, chỉ cần câu nói của vị trưởng phòng đã làm con rô bốt kia ngưng làm việc và đi ra ngoài hít thở. Thấy Hàn Minh liếc qua phía họ thì họ liền gãi đầu, mỗi người quay ra 1 phía khác nhau
Đứng ra ngoài ban công ngắm nghía đường phố. Chợt Hàn Minh thấy hai bóng người quen quen đang đi dạo ở ngoài đường, mặc quần áo học sinh… Anh nhíu mày nhìn, cô gái và chàng trai… hai người đi được giữa chừng thì rẽ vào hẻm tối. Vì tòa nhà cao và đối diện với con hẻm đó nên anh có thể thấy hết tất cả
Cái dáng chống nạnh quen quen. Hàn Minh ráng nhìn rõ vào tóc cô gái đó. Mái tóc màu xanh đen ấy thì đích thị chỉ có cô. Người con trai bên cạnh chẳng sai vào đâu được, đó là Vinh Huy. Chân anh đã chĩa mũi ngược về hành lang khi thấy một đàn đầu gấu dị hợm chui từ đâu ra nhìn hai đứa như muốn ăn tươi nuốt sống
- Hàn Minh.. Câu chạy đi đâu vậy - trưởng phòng vừa ra ngoài đã thấy anh chạy mất dạng
- Tôi sẽ quay lại ngay!! - anh nói vọng ra sau và nghiến răng lầm bầm - Đánh nhau mà còn đứng trước công ty anh. Nói không nghe sao
Cùng lúc Hàn Minh chạy maratong thì bên kia đường có người con trai đang bấu áo đứa con gái, mặt xanh lè
- C..Chúng ta đi về được không
- Trời ơi.. Cái gì vậy Mày biết sợ từ lúc nào thế? - cô trố mắt nhìn hắn
- Tao biết sợ từ cái lúc tìm mày đưa truyện mà lúc nào mày cũng đánh tao đấy!! - hắn ẻo ẻo, chọt chọt hai tay vào nhau
Cái chỗ mà Quyền tú giống Hàn Minh là khi tai chất chứa những điều khó tin, tào lao thì lập tức khóe mắt liền co giật tùy từng hiện trạng. Cô đang thấy 1 thanh niên đô con mà đang ẻo ẻo thế kia cũng muốn cho một trận. Nghĩ là làm cô lên gối thục ngay vào bụng hắn và đánh hắn tới tấp
Chưa ai đi đánh nhau với một lũ côn đồ mà lại đánh cả đồng bọn của mình trừ cô. Khi Vinh Huy đã đo ván, mắt hoa lên thì cô mới hất mặt về tên bặm trợn nhất cả đám
- Muốn gì nói đi!!
- Cậu ta… - tên đó chỉ vào hắn rồi nhếch mép cười
- Tại sao - cô nhíu mày nhìn tên đó rồi nhìn hắn
- Cậu ta đáng giá hơn cả tờ vé số độc đắc đấy… Bọn này chỉ cần cậu ta thôi! - tên đó ɭϊếʍƈ mép nhìn hắn như muốn nuốt sống
Cô vội tặc lưỡi và cởi áo khoác ngoài, ném về phía tên đó. Vì bị ném áo vào mặt nên không thể phòng thủ trước mà hốt trọn cú đấm chính diện mặt và lên gối vào bụng. Ngay sau đó thì hỗn chiến xảy ra ngay tức khắc, con hẻm nhỏ vắng người ấy nay đã thành địa trận thanh toán lẫn nhau. Mọi người bu đen bu đỏ vào xem. Cô như con thú hoang xổng chuồng, đánh đấm còn dã man hơn cả cầm thú, nụ cười trên môi đã trở thành nỗi ám ảnh tinh thần của những kẻ bị đo ván
- Trương Quyền Tú!! - người thanh niên, mặc sơ mi trắng bay vào phi cước ngay lưng cô khiến cô ngã sõng soài