Chương 37
Sau khi bị anh túm thì cậu quay lại căn bếp ngay lập tức. Bày biện đủ thứ xong thì cậu vội thở phào nhìn cô với ánh mắt long lanh, cô chợt thấy cậu như vậy bắt đầu tròn mắt
- Em dạy anh làm đi...
~ Hai giờ sau~
- Hư rồi! Làm cái khác!! - cô nạt thật to khi nhìn cái bánh khét lẹt từ trong lò được trưng ra
Vũ Phong cậu mặt mũi lem luốc nhìn thành quả của mình rồi vứt vào sọt rác kia.. Cậu thở dài rồi lầm bầm
- Mới có mười cái thôi.. Mới mười cái thôi!! Mày làm được mà Vũ Phong!!
Cậu quyết tâm phải thành công, cô đã rời khỏi bếp nhưng cậu vẫn cố gắng nán lại... Giờ mặt cậu thành lọ lem mà cứ ngồi chờ cái bánh mới làm trong lò... Nghe tiếng lò báo thì bưng ra.. Một chiếc bánh có độ nở hoàn hảo hiện ra trước mắt cậu.. Cậu cười rồi dốc tâm quét kem lên và trang trí, cậu tỉ mỉ từng chi tiết, tập trung từ thứ nhỏ nhất, dồn hết tâm huyết vào nó
Đến tối thì Kì Lam rủ Hàn Minh đi cà phê cà pháo ở đâu đó, cậu chui ra sân sau soạn sửa một bữa tiệc hoành tráng, đèn điện lấp lánh lung linh... Đó là những gì anh về đã thấy nhưng không thấy cậu đâu
- Hàn Minh! - Cậu cất tiếng từ đằng sau
Bắt đầu cảnh quay thật chậm, anh nhìn dần lên thấy cậu mặc cái váy ngắn cũn cỡn màu đỏ, đi quần tất, tôn lên cái cặp giò đẹp đẽ của cậu, tóc cậu xõa dài và hình như đã xén một ít làm cái mái cúp cúp vào khuôn măt đẹp của cậu.. Ừ thì nhìn lên đỉnh đầu của cậu có cái tai thỏ hôm trước anh mua cho cậu, nó cứ vẩy vẩy cộng thêm khuôn mặt ngượng ngùng của cậu, mắt cứ đưa lên nhìn anh rồi gãi má
"Rầm" - Hàn Minh thật sự đứng không vững khi nhìn thấy Vũ Phong như thế này, cậu là một mỹ nam rồi, là mỹ nam, anh không kìm lòng được và sụp xuống ôm mặt.. Hình như lần này có gì đó màu đỏ chảy ra từ mũi anh rồi!!
Anh lấy giấy lau nhanh đi và cậu thì chạy đi đâu mất, anh chưa kịp ú ớ anh nghĩ chắc cậu ngượng quá nên đi lấy lại tinh thần.. Anh đang lắc đầu cười nhẹ thì đột nhiên đèn tắt và một thứ ánh sáng khác từ góc sân ló ra
Là cậu với ánh nến trên bánh sinh nhật socola rất đẹp mắt. Ánh nến hiện lên trong ánh mắt vui của cậu, miệng cậu nhoẻn lên cười và hát cái bài rất đỗi quen thuộc trong sinh nhật.. Bài hát ấy ai cũng dễ dàng hát trở thành một thứ đơn thuần trong mỗi buổi sinh nhật nhưng khi cậu cất tiếng hát cùng ánh nến lung linh kia thì anh cảm thấy nó rất hay và đặc biệt
Cậu hát đến chữ cuối thì cậu đã tiến tới cạnh anh và đưa bánh trước mặt rồi cười. Anh nhìn cậu và nhìn lên cái bánh đó có dòng chữ: "Hàn Minh! Người em luôn yêu! Sinh nhật vui vẻ!"
- Ước rồi thổi nến đi nào!! - Vũ Phong đứng rung chân nhún nhún hí hửng nhìn anh
- Vậy em thổi nến cùng anh nhé!! - Hàn Minh cười rồi nháy mắt với cậu
Cậu khẽ gật đầu và khi anh ra hiệu thì cả hai cùng thổi nến. Ánh nến vừa tắt là đèn lại nháy lên, anh cầm lấy cái bánh và gỡ hết nến xuống, Vũ Phong lon ton lại gần và bám vào tay anh
- Bánh này em tự làm đó!! Anh thử xem nào
Anh cũng gật đầu rồi cắt bánh, lấy một mẩu ra ăn thử... Vũ Phong hồi hộp nhìn anh rồi chân cứ nhún như lò xo, cậu chưa nếm thử nhưng nhìn đẹp mắt như thế chắc chắn là ngon lắm...
- Ngon lắm!! Em làm anh cảm động quá!! Lại đây cho hun miếng coi! - anh phụt cười rồi để nĩa xuống và tóm lấy cậu
- Từ từ.. Em phải thử thành quả của mình!! - cậu đẩy anh ra và nhìn chăm chăm vào cái bánh ấy, chẳng biết sinh nhật anh hay là cậu nữa phũ quá trời!
- Không được!! Em làm anh ăn mà! Anh phải ăn hết.. Em chờ phần sinh nhật mình đi!! - anh kéo cậu lại và giữ khư khư chiếc bánh
Thấy anh như thế cậu cũng không nỡ giành. Từ đâu Quyền Tú và Kì Lam bay ra làm nháo nhào xông vào ăn bánh kem
- Ụ ôi! Ngon thật!! - cô nếm xong một miếng mà giãy sướng run cả người
- Vũ Phong là nhất nha!! Có khiếu ấy - Kì Lam cũng ăn nguyên miếng to rồi nở nụ cười răng dính kem
- Của anh mà!! - Hàn Minh nhào vào ăn
Thấy ba người ăn ngon miệng mà cậu vui như bay hoa, không ngờ sau bao lần thất bại cuối cùng cậu cũng làm được bánh kem.. Cậu cũng muốn thử a~! Vừa cười híp mí một cái thì khi cậu mở mắt ra đã chẳng còn miếng nào
Cô với hắn vừa ăn xong là để quà lại và chạy biến thật nhanh, cậu mặt như nhọ nồi khi thấy chẳng còn một mẩu bánh cho mình thử.. thấy cậu cứ đong đưa hờn dỗi thì anh kéo cậu lại gần và ôm cậu
- Em có thể nếm một thứ còn hơn cả bánh kem mà
- Cái g....
Vũ Phong chưa nói hết câu thì Hàn Minh đã chặn đứng miệng cậu bằng một nụ hôn... Cậu nhanh chóng quyện vào nụ hôn đó, dù không được nếm thành quả nhưng nhìn anh vui khi cậu được cậu làm bánh vào ngày sinh nhật đến nhường nào thì có lẽ không cần phải nếm nữa mà cậu chắc chắn rằng nó ngọt lịm như tình yêu của cậu giành cho anh
- Em bê quà hai người này vào phòng trước đi.. anh vào sau - vừa vào tới sảnh thì anh đưa hai hộp quà bự cho cậu rồi chạy đi đâu đó
Má cậu hồng lên rồi lon ton chạy vào phòng.. Hàn Minh ngó ra thấy cậu đã vào phòng nên anh cũng thở phào nhẹ nhõm, cô với hắn cũng từ đâu chạy ra
- Không được! Đây là lí do tôi không bao giờ dạy em ấy cách làm bánh!! - Hàn Minh vuốt mặt một cái mà hoảng loạn đến kinh hoàng
- Anh ấy có vẻ rất vui... May mà nhìn anh mà em hiểu chứ không mình anh ăn hết cái bánh đó thì anh khỏi ăn muối cả tháng - cô ngó nghiêng rồi nghĩ về lúc nãy
Hàn Minh chỉ biết ôm mặt cười rõ khổ, ngay miếng đầu vừa chạm đầu lưỡi thì anh cảm thấy bánh kem trở thành bánh mặn, cố gắng lắm anh mới nuốt được miếng bánh. Nhìn cậu hí hửng trông đợi anh không thể nào không nói dối được.. Thoáng thấy cô núp sau lùm cây nên anh nhìn cô thật nhanh và chờ đúng thời cơ cô lôi Kì Lam ra xử lí miếng bánh đó
Anh không thể phá hủy nụ cười ngây thơ của cậu chỉ vì cái bánh mặn mà y như tình yêu của cậu được... Anh quay qua thấy Kì Lam vẫn đang còn liếm mép còn chút kem của bánh ngọt, trông hắn có vẻ chẳng quan tâm gì về độ mặn
- Anh không thấy mặn sao - Hàn Minh nhướn mày nhìn hắn
- Anh làm gì... Lúc nãy em kêu hắn đi đánh răng, đánh hết nửa tuýp kem thì lưỡi không còn cảm giác nó thế.. Có thế mới ăn hết cái bánh to đó chứ - cô nháy mắt nhìn anh
Hàn Minh nhìn Kì lam tỉnh queo liếm kem mà cảm thấy tội lỗi, vì anh mà Kì Lam hi sinh luôn cả cái lưỡi, anh bắt đầu cảm động rồi đấy! Nhưng nói thật thì anh cảm thấy rất vui khi cậu làm bánh cho anh cho dù cái bánh đó không hoàn hảo, thế mới biết anh quan trọng đến nhường nào..
- Mày diễn giỏi lắm... Đừng có liếm nữa - đợi anh đi khỏi thì liếc ngay hắn
- Thế thưởng anh cái gì không - hắn thôi không liếm nữa mà nhìn cô tí tởn
- Ăn cái này nha! - cô nghiến tay lại thành nắm đấm rồi nhìn hắn
Hắn đợi cô đi khỏi là bay xuống bếp uống hết một bình nước trên bàn, nếu không phải vì cái phần thưởng gì đó thì ngay miếng đầu tiên hắn đã la oai oái vì mặn, chẳng biết sao cô cứ phải xoay hắn như xoay dế thì cô mới chịu, hắn thừa biết cô thích hắn nhưng do cái mặt lạnh của cô thôi
- Cần tôi hậu tạ không- Hàn Minh lúc rời đi đã thấy hắn trở về bình thương nên đi theo và cười
- Vậy sao Lo cái mạng của cậu trước đi!! - hắn cưới rồi tiến gần đến hắn và vỗ vai
Anh nhún vai, dù gì cũng là ngày vui của anh nên anh gạt chuyện đó ra sau và tung tăng đi về phòng, nơi có một chú thỏ con đang ngồi trên giường chờ anh. Thật thì Vũ phong đang hớn hở mở quà trong phòng mà không biết anh đã vào phòng và khóa cửa kèm với khuôn mặt hết sức biến thái