Chương 42: Tử đằng giang luyến
Tin đồn mà Hoa Kiệt lẫn công ty của Nhã Phong ra sức đính chính mà không có tác dụng. Nhưng chỉ cần một bài báo của Gil và vài dòng của Tiểu Tịch với nickname Bát Tỷ đã giải quyết mọi việc. Dù vẫn có những người tiếc hùi hụi vì chuyện đó không phải là sự thật, nhưng nhìn chung mọi việc đã trở về như vốn có của nó. Sóng yên biển lặng, việc của Kiến Hoa bây giờ chỉ là làm thế nào để Lệ Dĩnh chịu nói chuyện với anh. Khi đó những chuyện khác trở nên vô cùng đơn giản.
Điều lạ là mặc dù mẹ Kiến Hoa có tới đây, nhưng nhất quyết từ lúc đến tới hết cả ngày hôm qua đều không chịu nói chuyện với Kiến Hoa thêm một lần nào nữa. Mặc cho anh với tò mò về hôn ước kia. Hôn ước - nó không phải là chất xúc tác thúc đẩy anh nhanh chóng tiến lên. Dù có hay không có hôn ước này, thì anh cũng đã yêu Lệ Dĩnh rồi. Nhưng sự xuất hiện của nó lại khiến anh tâm tình rất vui vẻ.
Đêm hôm qua, cả hai bà mẹ đều thủ thỉ trong phòng Lệ Dĩnh. Dường như còn có người cố tình nói to hơn bình thường để Kiến Hoa bên kia có thể nghe thấy được. Nhưng cuộc nói chuyện của mấy người họ tuyệt nhiên không nhắc, hay hàm ý nhắc đến chuyện của anh và Lệ Dĩnh. Anh cũng đã lâu rồi mới lại thấy Lệ Dĩnh nói nhiều như vậy, thỉnh thoảng lại cười. Mấy câu chuyện vô thưởng vô phạt, cũng chẳng ảnh hưởng gì đến anh nhưng Kiến Hoa cũng vì tiếng cười của ai đó, bất giác khóe miệng cũng cong lên.
Sáng nay thức dậy, Lệ Dĩnh chào tạm biệt hai bà mẹ để họ trở về. Trước khi đi, mẹ Kiến Hoa cũng chịu kể ngắn gọn cho anh biết câu chuyện hôn ước là thế nào. Cũng chỉ đơn giản là Lệ Dĩnh chỉ đại vào tấm ảnh, chọn lấy một người làm hôn phu, mà khi đó ngay cả "hôn phu" là gì cô còn chưa biết. Và người cô chỉ là anh, nguyên nhân duy nhất là vì anh "đẹp trai". Lệ Dĩnh ngoắc tay đồng ý lập hôn ước lại cũng chỉ vì muốn ăn được nhiều mứt quả hồng do mẹ anh làm. Nghe chuyện này anh không biết nên khóc hay nên cười nữa. Nhưng điểm chính là tán thưởng mẹ anh. Hạ Tuyết Lan nguýt dài một cái nhìn con trai mình khi anh nói "Con yêu mẹ" mà tâm tình chỉ nhớ đến Lệ Dĩnh.
"Câu đó mẹ nghe nhiều rồi, con dành nói với con bé đi"
Mẹ anh xua tay qua loa rồi ra chỗ Lệ Dĩnh, thì thầm to nhỏ với cô, để mẹ Lệ Dĩnh ở lại phía sau, cùng Kiến Hoa.
Kiến Hoa quả thật khá lúng túng khi đi bên cạnh Lưu Tuyết Nghi. Mặc dù biết bà là bạn thân của mẹ anh. Nhưng lại cũng là mẹ của Lệ Dĩnh, cảm giác này trải qua lần đầu tiên thực có chút hồi hộp.
"Dì giao con bé cho con đó, Kiến Hoa" - Mẹ Lệ Dĩnh đột nhiên lên tiếng trước. Bà là bề trên, nói trước sẽ thoải mái hơn cho cả hai.
"Cảm ơn dì"
Chỉ một câu "cảm ơn" thôi nhưng đó chính là sự cảm kích của anh khi mẹ Lệ Dĩnh đồng ý để anh bên cạnh chăm sóc con gái bà. Và đó cũng chính là lời hứa của anh. Nhất định anh sẽ làm tốt.
...
Bộ phim càng quay về cuối cùng, tiến độ càng gấp rút. Trên phim trường thời gian ăn cơm còn phải tận dụng vội vàng chứ nói gì tới tìm một cơ hội nói chuyện. Nhưng dù gì tin đồn cũng đã được giải quyết rồi, Kiến Hoa không vội vàng, rồi anh cũng sẽ có cách để Lệ Dĩnh chịu nhìn anh. Mười năm qua, anh chưa từng nghĩ tới giây phút mình đứng trước mặt một cô gái thổ lộ lòng mình. Không phải anh chưa từng rung động với một ai khác, nhưng chỉ là rung động thoáng qua chưa đủ để anh có mong muốn bắt lấy nó. Vậy mà với Lệ Dĩnh, Kiến Hoa lại muốn trân trọng từng khoảnh khắc, anh chủ động muốn ở bên cô. Trái tim không biết nói dối. Anh biết bản thân mình muốn gì, nếu bây giờ còn không nắm lấy, anh sẽ hối hận cả đời. Chỉ là anh không hiểu vì sao, Lệ Dĩnh chắc chắn đã biết tin đồn kia không có thật, nhưng một nụ cười dù chỉ kín đáo, hay một cái giãn mày anh cũng không thấy xuất hiện trên gương mặt cô. Cả ngày hôm nay quay phim, anh muốn tìm kiếm một tín hiệu nào đó nhưng kết quả vẫn là con số không tròn trĩnh.
Một ngày cứ thế trôi qua, hôm nay Lệ Dĩnh lại xuất hiện trên con đường hoa chạy dọc Giang Tử Đằng, nhưng đi cùng còn có Nancy. Một người tâm trạng thoải mái, còn hơi có ý thăm dò, người còn lại thì không, thậm chí còn chẳng chú ý đến bước chân của mình.
"Ai da" - Bỗng Lệ Dĩnh bị vấp phải móp gạch nào đó, tuy có chút bất ngờ nhưng may vẫn không hề gì.
"Em không sao chứ?"
"Kỳ lạ, lâu nay vẫn không sao mà. Sao hôm nay lại vấp?" - Lệ Dĩnh nghi hoặc tự hỏi bản thân mình. Cũng lâu rồi cô không đi dạo ở đây, nhưng cảm giác thoải mái mỗi lần đi dưới này vẫn còn đó. Cô cũng nhớ rằng cô còn biết chỗ nào có mô đá mà tránh được. Lâu nay vẫn đi mà không cần nhìn, vậy mà lần này lại vậy, nên Lệ Dĩnh thoáng chút ngạc nhiên.
"Chắc là do mấy hôm nay không có ai nhặt đá giúp nên mới vậy đó mà" - Nancy vu vơ nói, giọng có chút hàm ý muốn cố tình để Lệ Dĩnh nhận ra điều gì khác thường.
"Nhặt đá? Không phải đều có người làm ở Giang Tử Đằng thu dọn sao?"
"Người làm mà em nghĩ là...Hoa ca đó" - Nancy khoanh tay nói lẩm bẩm, nhưng lại đủ để Lệ Dĩnh nghe thấy.
"Vậy sao?" - Lệ Dĩnh buông một câu nhạt thếch. Thì ra là ngay từ đầu đến đây, cô có thể thuận lợi đi trên con đường nay đều do sư phụ đi trước một bước. Mỗi bước chân của cô, đều có dấu chân của anh. Nhưng dù biết vậy, Lệ Dĩnh cũng chỉ nhíu mày vào một chút, rồi sau đó nó nhanh chóng giãn ra, như mọi chuyện vốn vẫn bình thường. Lệ Dĩnh không có phản ứng gì, Nancy lại hỏi tiếp.
"Lệ Dĩnh, hôm qua em có vào weibo không?"
"Có"
"Có đọc được tin gì không?"
"Chị muốn hỏi gì?"
Nancy có vẻ mất kiên nhẫn, dồn dập hỏi Lệ Dĩnh. Mà dường như nội dung cuộc đối thoại đó chỉ có Nancy là mặn mà.
"Là đính chính tin đồn của Hoa ca đó"
"Có"
"Vậy em có biết...Hoa ca và Thái Nhã Phong không có chuyện gì không?"
"Có" - Lệ Dĩnh trả lời cứng nhắc.
"Vậy sao em còn đối xử với Hoa ca..."
Nancy chưa kịp nói dứt câu đã bị Lệ Dĩnh ngắt lời.
"Nancy...chị có thể đừng nhắc đến anh ấy không?"
Đến đây thì Nancy thực sự không muốn nhát gừng nữa. Giờ cô không phải là một người trợ lý hỏi Lệ Dĩnh, mà với tư cách là một người chị luôn ở bên Lệ Dĩnh. Nhìn Lệ Dĩnh buồn bã, cô cũng đâu có vui.
"Được...chị hỏi em, em phải trả lời thật lòng. Em...yêu Hoa ca đúng không?"
Lệ Dĩnh ngẩng đầu nhìn giàn hoa ngập sắc tím xung quanh mình, suy nghĩ trong tích tắc, cũng trả lời - "Phải"
"Có phải nếu Hoa ca thực sự thích người khác, em sẽ vì thế mà không yêu anh ấy nữa không?" - Nancy lại hỏi tiếp, mà câu nào cũng như muốn ép Lệ Dĩnh phải thú nhận những điều mà nhiều ngày nay cô luôn trốn tránh.
"...K...h...ông" - Lệ Dĩnh dù ấp úng nhưng cũng phải thừa nhận. Giờ anh có thích ai cũng đâu quan trọng. Cái chính là cô đã yêu anh rồi.
"Nếu chị không nhắc đến anh ấy, không ai nhắc đến anh ấy, em cũng không phải gặp anh ấy...em có quên được anh ấy không?"
"Không quên được"
Mọi câu trả lời của Lệ Dĩnh đều đúng ý của Nancy, không chỉ khiến Nancy mà cả một người ở gần đó cũng rất hài lòng:
"Vậy thì em đừng quên nữa" - Kiến Hoa đột nhiên xuất hiện sau góc khuất của giàn hoa, gật đầu một cái cảm ơn, rồi Nancy cũng nhanh chóng đi khỏi.
...
Giờ chỉ còn lại Kiến Hoa và Lệ Dĩnh, anh không rời mắt khỏi cô, còn cô lại lúng túng không dám nhìn. Nhưng gì cô vừa nói, Kiến Hoa đều đã nghe thấy cả. Dám chắc hôm nay anh đã nhờ Nancy dụ cô ra đây lắm. Mà mấy câu hỏi kia, đâu phải là kiểu mà Nancy sẽ hỏi.
"Tiểu Dĩnh, anh nói rằng, em không cần phải quên" - Nancy hỏi gì, Lệ Dĩnh trả lời thế nào, toàn bộ Kiến Hoa đều nghe thấy.
"Em cũng về phòng đây"
Kiến Hoa ngày một tiến lại gần, bước chân càng nhanh hơn. Còn Lệ Dĩnh lại trực lùi lại, quay đi. Nhưng đã bị Kiến Hoa giữ lại.
"Em nghe anh nói, sau đó nếu em muốn về, anh sẽ không cản"
Lệ Dĩnh không nói gì, Kiến Hoa hiểu ý cô đã chịu nghe anh nói.
"Em biết tin đồn kia không phải là thật chứ?"
"Phải" - Lệ Dĩnh xác nhận, nhưng vẫn cố tình tỏ ra không quan tâm.
"Anh biết em đang nghĩ gì Tiểu Dĩnh. Vì sao em biết mọi chuyện rồi, nhưng vẫn thờ ơ với anh? Vì sao em lại khóc? Anh đều biết. Nhưng anh không muốn nhìn thấy em như vậy. Mấy tháng qua, không lẽ em còn không nhận ra người anh yêu...là em" - Kiến Hoa giữ chặt hai vai Lệ Dĩnh, ép cô phải nhìn thẳng vào mắt anh. Anh muốn thấy từng biểu cảm dù chỉ nhỏ nhất trên gương mặt cô. Anh cũng muốn một lần nữa thấy trong đáy mắt long lanh của cô có hình dáng của anh.
"Anh nói xong chưa?" - Lệ Dĩnh có một chút phản ứng khi nghe câu cuối của Kiến Hoa, nhưng nó chạy qua quá nhanh, Kiến Hoa cũng không phát hiện ra.
Lệ Dĩnh quá cứng rắn. Nếu chỉ giải thích như vậy, không đủ sức mạnh để xóa bỏ rào chắn trong lòng cô. Kiến Hoa quyết định làm theo cảm giác của mình một lần. Anh buông tay mình khỏi Lệ Dĩnh, giọng chùng xuống, để cô đi. Nhưng câu mà anh nói, lại có sức mạnh níu kéo Lệ Dĩnh ở lại.
"Anh đã nói rõ, nếu em muốn đi, anh sẽ không cản nữa. Nhưng anh muốn em biết, anh luôn ở đây, chỉ cần em chịu quay lại nhìn anh"
Dù vậy nhưng Lệ Dĩnh vẫn quay lưng bước đi. Bóng cô xa dần trong đêm tối, mà anh vẫn bất động đứng ở đó. Tin đồn anh đã giải thích, nói yêu cô...anh cũng đã nói. Nhưng Lệ Dĩnh vẫn không xoay chuyển.
Lệ Dĩnh lầm lũi trở về, con đường hoa đã gần đi hết. Sau lưng cô bây giờ chỉ là màn đêm hun hút. Cô đắn đo với việc tiến hay lùi lại. Được và mất, đến giờ Lệ Dĩnh đã đạt được nhiều thứ mà không phải ai cũng có được. Nhưng cô cũng đã mất quá nhiều. Nếu cô quay lại đó bây giờ, cô sẽ được tình yêu, nhưng có thể một ngày nào đó, sẽ mất một thứ còn quan trọng hơn. Nếu giờ cô bước tiếp, cô sẽ mất anh, nhưng sẽ được một sự an toàn mà trước đây cô vẫn cố chấp giữ nó. Nhưng rồi, Lệ Dĩnh bỗng chùn chân, cô nhận ra rằng thà có được hạnh phúc trong đời dù không biết sau này sẽ thế nào còn hơn phải hối hận vì chưa từng theo đuổi hạnh phúc. Cô không muốn lại trốn tránh nữa, sư phụ đang ở phía sau, cô muốn nhìn anh, muốn gọi anh. Rồi một nụ cười cũng nở trên môi cô, Lệ Dĩnh lập tức quay lại, chạy về phía Kiến Hoa đang đợi. Cuối con đường tối này là ánh sáng, và ánh sáng đó chính là anh.
"Sư phụ...sư phụ...sư phụ..." - Lệ Dĩnh quay trở lại chỗ đó, đã không còn thấy Kiến Hoa đâu nữa.
Tiếng gọi sư phụ càng ngày càng nhỏ dần, theo đó là sự thất vọng.
"Cuối cùng em cũng chịu gọi anh rồi" - Từ đằng sau, khóe miệng của Kiến Hoa chợt cong lên. Anh bất ngờ lên tiếng, "sư phụ" - anh đã đợi rất lâu rồi để lại được nghe Lệ Dĩnh gọi anh như vậy, mà tới hôm nay cô mới chịu gọi.
"Sư phụ...em tưởng anh đi rồi"
Tiếng của Lệ Dĩnh đã rung lên khi Kiến Hoa xuất hiện, cả hai cùng lúc tiến gần phía nhau.
"Anh đã nói...anh vẫn luôn ở đây...chỉ cần em quay lại...sẽ đều thấy anh"
"Làm sao anh biết em sẽ quay lại?" - Khi quay trở lại, không thấy Kiến Hoa còn ở đây nữa, Lệ Dĩnh đã thất vọng, khi đó khóe mắt cô đã cay xè. Nước mắt trực rớt xuống, cô còn tưởng cô lại tự mình đánh mất anh. Nhưng giờ anh đã đứng trước mặt cô, hạnh phúc này cô không cầm được nước mắt nữa.
"Anh không biết...nhưng anh tin em sẽ quay lại" - Quả thật anh không biết, nhưng anh tin rằng Lệ Dĩnh sẽ làm như vậy. Và cảm tính của anh đã đúng.
"Sư phụ...không phải em không tin anh...mà là em sợ hạnh phúc này không phải của em. Em không dám cho mình quyền được hy vọng, vì nếu thất vọng rồi sẽcàng đau hơn. Cho nên..." - Lệ Dĩnh thật lòng thú nhận, cô không nghi ngờ tình cảm của anh, mà là cô không tin chính bản thân mình. Liệu cô có nhầm lẫn tình cảm của anh, cô cũng sợ hạnh phúc đến với mình chớp nhoáng rồi bỏ đi.
"Cho nên em chọn cách ban đầu em đã làm, vạch ra một ranh giới với anh phải không?" - Kiến Hoa nhíu mày trách móc, chỉ vì suy nghĩ ngốc nghếch đó của cô mà cả hai cùng bị dày vò những ngày qua.
"Anh đang đứng trước mặt em, không phải là rõ nhất sao? Em không cần phải sợ gì cả. Chỉ cần tin anh, được không?"
Chỉ cần Lệ Dĩnh tin anh, mọi chuyện với anh sau này đều có thể vượt qua. Chỉ cần cô tin anh, nhất định hạnh phúc này sẽ là của họ. Đó là lời hứa của anh dành cho cô.
"Em tin anh"
Kiến Hoa dịu dàng lau đi những giọt nước mắt trên bờ má Lệ Dĩnh. Mặc dù cô khóc, nhưng anh lại cảm thấy vui. Vì nước mắt này là của hạnh phúc. Sau này, anh sẽ không để cô khóc nữa.
"Sư phụ, em muốn nghe nốt câu nói anh hứa đêm hôm đó"
"Em biết nó không phải là cách ngôn chứ?" - Cô không ngốc đến nỗi nghĩ câu nói còn dang dở kia chỉ là một câu cách ngôn bình thường. Chỉ là cô cố tình lấy nó để trốn tránh. Mặc dù vừa rồi anh cũng đã thú nhận yêu cô, nhưng cô muốn nghe câu nói đó một lần nữa, vì tâm trạng của cô khi nãy và bây giờ hoàn toàn khác biệt.
"Em biết" - Lệ Dĩnh mỉm cười, gật đầu ngượng ngùng.
"Nếu anh nói rồi, em sẽ không có cơ hội chạy trốn nữa đâu" - Kiến Hoa hơi khom người, đối diện với Lệ Dĩnh, tới mức đỉnh mũi hai người đã gần chạm tới.
"Em biết" - Cô lại gật đầu, cô đâu còn muốn chạy trốn nữa.
"Anh yêu em, Tiểu Dĩnh" - Đừng nói là Lệ Dĩnh muốn nghe một lần, chứ nếu cô muốn, bất kỳ lúc nào anh cũng có thể nói yêu cô.
Thanh âm dịu dàng, ấm áp tới gần. Mặc dù Lệ Dĩnh cũng biết anh sẽ nói gì, nhưng Kiến Hoa trực tiếp thổ lộ, anh lại đang ở gần như vậy, Lệ Dĩnh bất giác đỏ mặt. Ánh mắt thâm tình của sư phụ như muốn nhốt cô trong đó. Lệ Dĩnh nép vào ngực Kiến Hoa, ôm chặt lưng anh thì thầm.
"Sư phụ, em là người luôn thiếu cảm giác an toàn. Yêu rồi, em cũng rất ích kỷ. Sư phụchỉ là của riêng Tiểu Cốt, em cũng muốn anh chỉ là sư phụ của một mình em, bởi vì...em yêu anh" - Người ta nói cô là nữ hán tử, cô cũng muốn bản thân mình thật mạnh mẽ. Nhưng cô cũng chỉ là một cô gái bình thường. Khi yêu cũng biết ghen. Có cô gái nào không muốn người mình yêu chỉ duy nhất thấy mình. Lệ Dĩnh cũng như vậy, cô đối xử với anh mấy hôm trước thế nào, ngoài việc muốn trốn tránh ra thì không phải đó chính là ghen sao.
"Đương nhiên anh chỉ là của một mình em" - Chuyện đó còn phải nói sao. Vì với anh, cô cũng là duy nhất.
Mọi khoảng cách đều bị xóa bỏ, hiểu lầm, ranh giới cũng không còn nữa. Ở đây chỉ còn hai người đang muốn nắm lấy hạnh phúc của mình. Kiến Hoa nâng nhẹ má Lệ Dĩnh, dịu dàng đặt lên môi cô một nụ hôn sâu không thấy điểm dứt. Lệ Dĩnh nhẹ kiễng chân, vòng tay qua cổ Kiến Hoa đáp lại. Cả hai đã đợi khoảnh khắc này lâu lắm rồi. Lần này cô không ngủ, cũng không say, cô chắc chắn nụ hôn của anh không phải là mơ.
...
Người ta chỉ biết Giang Tử Đằng là tài sản của một người rất giàu có trong ngành bất động sản. Người ta cũng biết Giang Tử Đằng nổi tiếng vì địa thế và vẻ đẹp của nó. Nhưng không phải ai cũng biết, Giang Tử Đằng được Giang Chấn xây dựng để tặng cho người vợ quá cố của mình. Có thể đây không phải là tài sản lớn nhất của ông, nhưng đó là điều ý nghĩa nhất. Và cũng không phải ngẫu nhiên ở đây chỉ toàn trồng hoa tử đằng, đến tên cũng lấy theo loài hoa này. Hoa tử đằng tượng trưng cho tình yêu vĩnh cữu. Càng lâu năm thì màu của cánh hoa càng đậm. Cũng như tình yêu, càng chăm sóc, càng trân trọng sẽ càng có giá trị. Vợ của Giang Chấn không có cơ hội được thấy vẻ đẹp mỹ diệu của nơi này, nhưng chắc chắn bà vẫn cảm nhận được tình yêu mà Giang Chấn dành cho mình. Tử đằng đã chứng giám cho tình yêu của họ, giờ chính nó chứng giám cho tình yêu của Kiến Hoa và Lệ Dĩnh. Khi màu hoa này còn đậm, mùi hương này còn mãi thì họ chắc chắn sẽ có hạnh phúc. Mà điều này lại là vĩnh cửu.