Chương 39
Điều khiển Bé Ngốc Nghếch xoay xoay mấy vòng tại chỗ, nhìn nàng mặc váy bay qua tung lại, cuối cùng Triệu Bác Văn hạ quyết tâm. So với việc cứ luôn trốn tránh, thà rằng trực tiếp đến gặp Bạch đại thần nói rõ ràng.
Nhưng ai mà ngờ lúc đến đó lại không thấy một bóng người chơi…
Triệu Bác Văn sững sờ, khóe miệng giật giật.
【 bang phái 】 Bé Ngốc Nghếch: anh đâu!
【 bang phái 】 Bạch Cảnh Tịch: đang dọn bãi.
【 bang phái 】 Bé Ngốc Nghếch: …
【 bang phái 】 Bé Ngốc Nghếch: sao phải dọn!!!
【 bang phái 】 Bạch Cảnh Tịch: không muốn có người quấy rầy.
【 bang phái 】 Lộ Lộ: …
【 bang phái 】 Bé Ngốc Nghếch: …
【 bang phái 】 Hoa Chi Hiểu: em gái Ngốc Nghếch năm nay nhiêu tuổi zậy? Chắc chắn lớn lên xinh lắm nhể? Bằng không sao mà câu được Bạch đại thần á ~O(∩_∩)O~~
【 bang phái 】 Lộ Lộ: bang chủ…
【 bang phái 】 Hoa Chi Hiểu: chuyện gì?
【 bang phái 】 Lộ Lộ: … Không.
【 mật 】 [Lộ Lộ] nói với bạn: con người bang chủ vốn như vậy, năm nay mới lên cấp hai, tuổi vẫn còn nhỏ lắm, vì thích Bạch đại thần lâu rồi nên trong lời nói có gai, bạn đừng chấp với con bé.
【 mật 】 bạn nói với [Lộ Lộ]: không sao đâu, tớ không ngại.
【 mật 】 [Lộ Lộ] nói với bạn: hì hì, cảm ơn nhé ~~
Sau khi nhận được trả lời Triệu Bác Văn liền đóng kênh tán gẫu lại rồi lòng vòng quanh Hồ Điệp tuyền một lát. Không thể không nói phong cảnh ở đây quả thật không tồi, hoa hoa cỏ cỏ rất nhiều, thỉnh thoảng còn bay qua một hai con bướm. Triệu Bác Văn lượn một vòng hết màn hình, sau đó liền phát hiện có một người đang chậm rãi đi về phía mình.
【 phụ cận 】 Bé Ngốc Nghếch: … Sao lại chuyển thành đi bộ…
Nhân vật trong game có hai loại tốc độ đi, một loại là đi bộ cực kỳ chậm, thoạt nhìn nhân vậy như đang tản bộ vậy, một loại là chạy bộ, tốc độ nhanh hơn đi bộ rất nhiều. Bởi vì bình thường làm nhiệm vụ, để tiết kiệm thời gian nên đều dùng chạy bộ, hiện giờ Bạch Cảnh Tịch lại đột nhiên đi bộ đến khiến Triệu Bác Văn hơi khó hiểu.
【 phụ cận 】 Bạch Cảnh Tịch: … Chẳng lẽ không thể lãng mạn một chút à.
Triệu Bác Văn: “…”
【 phụ cận 】 Bạch Cảnh Tịch: Tiểu Văn, kỳ thật tôi muốn nói với em một việc.
【 phụ cận 】 Bé Ngốc Nghếch: … Có việc gì?
【 phụ cận 】 Bạch Cảnh Tịch: sau khi em nghe xong, nhất định không được đánh tôi!
【 phụ cận 】 Bé Ngốc Nghếch: … Không đánh đâu.
Triệu Bác Văn nghĩ thầm, dù anh muốn nói cái gì tôi không thích nghe thật thì tôi cũng không có cách nào đánh anh. Dù sao không nhìn thấy người… Khụ khụ.
【 phụ cận 】 Bạch Cảnh Tịch: kỳ thật… Tôi ở ngay đối diện em…
【 phụ cận 】 Bé Ngốc Nghếch: … Cái gì?
【 phụ cận 】 Bạch Cảnh Tịch: ý trên mặt chữ. Ừm…
Ý trên mặt chữ? Triệu Bác Văn ngẩn người, đối diện với mình… Cậu đứng dậy, nhìn vách tường đối diện. Triệu Bác Văn: “…”
【 phụ cận 】 Bé Ngốc Nghếch: … Đối diện tôi là vách tường.
【 phụ cận 】 Bạch Cảnh Tịch: căn phòng bên cạnh…
【 phụ cận 】 Bé Ngốc Nghếch: …
Triệu Bác Văn ngồi trước máy tính thần người một lúc, cuối cùng cũng chỉ có thể đánh ra ba dấu chấm. Lúc trước không hiểu lắm Bạch Cảnh Tịch đang nói cái gì, mà câu căn phòng bên cạnh kia lại khiến Triệu Bác Văn cảm giác dường như cậu đã biết cái gì đó, ở căn phòng bên cạnh mình, chẳng phải là Vương Cảnh Ngôn sao!
Triệu Bác Văn đứng dậy đi tới phòng Vương Cảnh Ngôn, cũng không gõ cửa mà trực tiếp đi vào.
Bước vào cửa, Triệu Bác Văn nhìn thấy Vương Cảnh Ngôn ngồi trên ghế, trước mặt đặt một cái máy tính, trên máy tính vừa vặn là trò chơi Triệu Bác Văn đang chơi, lại nhìn pro nhân vật…