Chương 130: Quá xui xẻo

Dãy núi mênh mông, thảo nguyên bát ngát, một hàng bốn người bốn ngựa chia thành hai phía, chỉ thấy đi đầu là Lục Tiểu Thanh thân vận nam trang, nhìn phương xa nói: "Xuất Trần, ngươi nói xem chúng ta đã đi tới chỗ nào rồi?"
Xuất Trần ở bên cạnh suy tư một chút, nói: "Có thể là ở dưới chân núi Âm Sơn."


"Âm Sơn? Ta biết địa danh này, ngựa Hồ há vượt ải này Âm Sơn (1), thơ hay, thơ hay." 
Lục Tiểu Thanh vỗ tay bôm bốp, vẻ mặt say mê nhìn xa xa.
Khuynh Tường trực tiếp thưởng cho nàng cái nhìn xem thường: "Ngươi có thể nói cho ta biết, câu không đâu vào đâu này hay ở chỗ nào không?"


Lục Tiểu Thanh quay đầu trừng mắt nhìn Khuynh Tường ở bên cạnh Xuất Trần nói: "Chỉ hiểu mà không diễn đạt được bằng lời, không hiểu liền giả biết, ngươi chẳng lẽ không biết hiểu mới nói, chỉ có thể làm cho người ta cảm thấy ngươi không có học thức hay sao." 


Miệng nói cay nghiệt như thế, nhưng trên thực tế là đã quên mất ba câu trước của bài thơ này, nếu để hắn truy hỏi tận nguồn gốc, vậy thì người không có học thức kia không phải đã biến trở thành mình rồi hay sao.


Khuynh Tường đang muốn trả lời lại một cách mỉa mai, Lục Tiểu Lam lạnh lùng nói: "Ngươi biết rõ nàng đạt trình độ rất cao về khoản này, thế mà lại còn đụng vào, giờ còn trách ai được nữa?" Khuynh Tường vừa nghe lập tức cười to, Lục Tiểu Lam này thật là cay độc.


Lục Tiểu Thanh liếc mắt nhìn Lục Tiểu Lam nói: "Tiểu Lam, ngươi ngứa da phải không? Dám chế giễu ta."


available on google playdownload on app store


Hơn một tháng từ kinh thành đến biên quan, Lục Tiểu Thanh rất vui vẻ, càng lộ ra bản tính không cần che giấu một chút nào, toàn bộ tính tốt lẫn tính xấu đều bị ba người này nhìn thấu, biết rõ nàng là một người độc mồm độc miệng, nhưng tâm địa lại rất mềm [ nhưng tuyệt đối là phải xem ở trên phương diện nào trước đã, chỉ cần là tiền bạc thì tuyệt đối không mềm ], là một nữ nhân vô tâm vô phế, đừng nói là Lục Tiểu Lam không sợ nàng, mà hiện tại hắn lại càng chiếm hết thượng phong, vì thế, Lục Tiểu Lam dùng khóe mắt liếc 


Lục Tiểu Thanh một cái, nói: "Ta nói là lời nói thật."


Lục Tiểu Thanh lập tức chán nản, xoay người những mong được sự ủng hộ của Xuất Trần, dọc theo đường đi Xuất Trần đã sớm tạo thành thói quen xem kịch vui, lập tức quay đầu sang đối diện với nàng cười, tuy rằng vẻ đẹp của Xuất Trần đến cả thiên thần cũng phải căm phẫn, nụ cười lại câu hồn đoạt phách, nhưng là hiện tại ở trong mắt Lục Tiểu Thanh tuyệt đối chính là nụ cười của ma quỷ, thật sự là không hiểu được, vì sao Xuất Trần ra khỏi Mạt Hạt, sau khi đã giải được hết độc ở trên người xong, cả người càng lúc lại càng vui tươi đồng thời cũng càng lúc càng tà ác như thế chứ, cư nhiên thành lập bè phái ba người chuyên môn nhằm vào mình, hãn, trên thế gian này làm gì có thiên sứ.


Không thèm nhìn ba người vẻ mặt ý cười nữa, Lục Tiểu Thanh giơ hai tay lên trời, hít sâu một hơi hét lớn: "A, Trời xanh xanh! Thảo nguyên mênh mông, gió thổi cỏ rạp xuống thấy bò dê! Biên quan, ta đến đây, chiến trường, ta đến đây."


Mấy người ở phía sau đều cười to, cũng không thèm để ý đến Lục Tiểu Thanh bắt đầu nổi điên, ung dung nhìn cảnh tượng bốn phía, bởi vì không vừa ý đội ngũ vận chuyển lương thảo đi quá chậm, bốn người sau khi đã đảm bảo lương thảo sẽ không xảy ra vấn đề gì, thay bằng đi xe ngựa liền cưỡi ngựa một đường hướng biên quan chạy như bay, chỗ tốt duy nhất chính là Lục Tiểu Thanh rốt cục cũng đã học xong môn cưỡi ngựa.


"Tiểu Lam, quân đội của Vô Diễm đóng quân ở nơi nào? Chúng ta đi tìm hắn." Xả xong thần kinh, Lục Tiểu Thanh hưng trí bừng bừng quay đầu hỏi Lục Tiểu Lam.
Lục Tiểu Lam hiếm khi mới hơi hơi cười nói như lúc này: "Ta không biết."


Đối mặt với ánh mắt tràn ngập sát khí của Lục Tiểu Thanh, Lục Tiểu Lam ung dung nói: "Ta chưa từng tới biên quan Đại Đường, có thể sờ soạng đi đến đây là khá lắm rồi, ta làm sao mà biết được hắn đóng quân ở chỗ nào chứ? Vốn đã nói là đi theo đội ngũ vận chuyển lương thảo, nhưng cuối cùng lại tách ra đi trước, ngươi nếu muốn đến trước bọn họ, thì nhẽ ra phải hỏi trước xem quân đội đóng quân ở chỗ nào chứ, ngươi lại muốn tự mình tìm đường, hiện tại ngươi là người Đại Đường, phần tìm đường sẽ giao cho ngươi phụ trách." Ngụ ý chính là ta không tìm thấy đường, ngươi xem rồi lo liệu đi.


Nhận lấy ánh mắt hung ác của Lục Tiểu Thanh, Xuất Trần chậm rãi nói: "Đừng hỏi ta, lúc trước khi đi ta cũng chỉ nhìn thoáng qua bản đồ của Tiết Khánh thôi, ấn theo bản đồ, vị trí này hẳn là Âm Sơn, nhưng là theo ta được biết, Âm Sơn dài đến vài ngàn dặm, địa điểm cụ thể theo như cách nói của ngươi chính là không có hệ thống định vị toàn cầu, ta ngay cả hiện tại ở đâu cũng không biết, hỏi hắn đi."


Khuynh Tường biết rõ là Xuất Trần đang đẩy sang cho mình, liền nói: "Ta chỉ quen thuộc Mạt Hạt, nơi này ta cũng không quen thuộc."


Tốt lắm, tổng kết tinh túy kể trên của ba người, kết luận chính là sẽ bị lạc đường, tại biên giới Đại Đường cùng Đột Quyết liền lạc đường, Lục Tiểu Thanh rất bình tĩnh thu hồi ánh mắt, xa xăm mà yên tĩnh nhìn phương xa, ánh mắt chạm đến chỗ không phải là dãy núi thì cũng là thảo nguyên, bên tai trừ bỏ tiếng gió ra cái gì cũng không có, không có lấy một bóng quỷ chứ đừng nói là bóng người, thật không phải, ở tại nơi đây lại mắc phải khuyết điểm vô cùng nghiêm trọng. Quân đội của Vô Diễm, không biết ở ngoài vạn dặm, hay là đang ở ngoài ngàn dặm, hoặc là ở ngoài trăm dặm? Cũng không biết quân đội Đột Quyết ở phía trước, trái tây, phải đông, hay là ở phía sau? Ở chỗ hai quân giao chiến mà lạc đường, hơn nữa ba người bên cạnh còn làm bộ dáng nhàn nhã như đang đi ngắm phong cảnh, điều này thật sự là không thể nhịn được nữa.


Xuất Trần, Lục Tiểu Lam, Khuynh Tường cực kỳ ăn ý lui về phía sau, lại lui về phía sau, yên tĩnh trước cơn bão rất là đáng sợ.


"A, các ngươi, cái đồ khốn khiếp, cư nhiên lại nói với ta là không biết đường, Lục Tiểu Lam, là ai nói với ta là có thể thuận lợi đến biên quan? Xuất Trần, là ai nói ta cứ yên tâm? Khuynh Tường, là ai nói tất cả đều đã có các ngươi? Các ngươi đối với ta như vậy sao, các ngươi chỉ muốn ta ch.ết sớm đi có phải không, bất quá trước khi ch.ết ta sẽ giết ch.ết các ngươi."


Chỉ thấy ba con tuấn mã rất nhanh theo từ bên cạnh Lục Tiểu Thanh phi nhanh về phía trước, để lại một trận đất cát bụi mù ở lại phía sau, rơi ở phía sau cùng là Lục Tiểu Thanh toàn thân tràn ngập sát khí, giơ voi ngựa lên ra sức phi ngựa đuổi theo ba người đang cấp tốc trốn chạy ở phía trước, tính toán giết một người tính một người, giết hai người tính làm một đôi.


Một hàng bốn người phi ngựa như bay trên thảo nguyên rộng mênh mông, rốt cục khi Lục Tiểu Thanh phải nhận thua mới chấm dứt tình trạng đuổi cùng giết tận, bốn người bốn ngựa đi ở giữa thảo nguyên, nhìn bốn phía chỉ có đất trời cỏ cây với mây bay, Lục Tiểu Thanh vẻ mặt cầu xin nói: "Chúng ta đang đi tới nơi nào vậy? Ta cũng không muốn đi đến Đột Quyết làm khách đâu."


Xuất Trần khẽ cười nói: "Đi tới đâu hay tới đó, luôn luôn sẽ có đường." Vốn cố chấp tin tưởng Lục Tiểu Lam biết đường xá, cho dù có chút sai lầm, nhưng vẫn còn mình cùng Khuynh Tường, dù thế nào cũng tìm được đường, chính là không nghĩ tớ Âm Sơn vô cùng rộng, khắp nơi đều là giống nhau, rất khó tìm được phương hướng chính xác, lại bị Lục Tiểu Thanh hưng phấn chạy loạn N lần, có thể tìm được đường chính xác, hắc hắc, thật sự là rất khó khăn. Không nghĩ tới đường đường là cao thủ, cư nhiên lại bị lạc đường, nói ra ở Mạt Hạt tuyệt đối không ai dám tin tưởng đây là mình.


"Vẫn còn cố chấp, chọn con đường thông đến La Mã, thì ra ngươi cũng chẳng khác ta là mấy." Lục Tiểu Thanh trợn trắng mắt nhìn Xuất Trần ở đối diện, đột nhiên tầm mắt theo phía sau Xuất Trần nhìn lại, xa xa giống như có người đang chạy lại đây, nhìn một người một ngựa ở phía xa xa, Lục Tiểu Thanh lập tức quát to: "Rốt cục đã thấy người, ta đi hỏi đường." Hai chân dùng sức kẹp yên ngựa, con ngựa ở phía dưới cũng cảm nhận được sự hưng phấn của chủ nhân, phi như bay tiến về phía trước.


Xuất Trần cùng Lục Tiểu Lam và Khuynh Tường dõi mắt trông về phía xa, xa xa thấy hình như đúng là có một người một ngựa, lập tức mỉm cười đi theo phía sau Lục Tiểu Thanh, chậm rãi hướng mục tiêu xuất phát, suy tính đối phương chỉ có một người khó mà gây ra được sóng gió lớn.


Ba người đang nhàn nhã phóng ngựa, chỉ thấy phía trước Lục Tiểu Thanh vẻ mặt bình tĩnh quay đầu ngựa chạy trở về, Khuynh Tường thấy Lục Tiểu Thanh thần sắc vô cùng trấn tĩnh, không vui cũng không giận, không khỏi mở miệng nói: "Sao lại không hỏi đường?"


Lục Tiểu Thanh khá bình tĩnh nhìn thoáng qua Khuynh Tường nói: "Ta không có hỏi." Ba người đồng thời nhíu mày, nhìn Lục Tiểu Thanh đang thúc ngựa gia tăng tốc độ chạy, Lục Tiểu Thanh gật gật đầu, đột nhiên biến sắc lớn tiếng khóc thét: "Không phải là một đám, mà là một đội binh lính Đột Quyết, ta kháo, vận khí của ta thực con mẹ nó tốt, hiện tại cần phải chạy trối ch.ết." đang nói ở giữa không trung vang lên tiếng gió xẹt qua, lướt qua ba người phi như bão táp rời đi.


Xuất Trần vừa nghe xong không nói hai lời, kéo dây cương quay đầu ngựa cùng Lục Tiểu Thanh phi nhanh như chớp, đúng vậy chính là phi nhanh như chớp, thấy bốn người đồng tâm hiệp lực, bốn ngựa cũng tung vó bụi mù mà phi.


Nhưng là đội binh lính Đột Quyết ở phía sau sẽ buông tha cho người Đại Đường tự mình đến tận cửa hay sao? Đáp án chính là tuyệt đối không, cho nên hơn trăm kị binh ở phía sau cũng cùng lúc đuổi theo. Ở giữa tiếng hò hét hỗn loạn cực lớn của binh lính Đột Quyết, bốn người ở phía trước làm như mắt điếc tai ngơ, cùng tiến về phía trước, bởi vì thời điểm Lục Tiểu Thanh xông lên hỏi đường quay lại rất sớm, hiện tại hai bên nhân mã cũng cách nhau một khoảng hơi xa, cho nên cũng không lo lắng phía sau lưng sẽ bị bắn thành con nhím, chuyên tâm nhất trí trốn chạy.


"Trời, đuổi phía sau chính là đội binh lính tuần tr.a của Đột Quyết, chúng ta cư nhiên cách đại doanh của Đột Quyết không xa, thần a, xem ra thật sự không nên tin lời nữ nhân." Khuynh Tường nghiêng tai nghe tiếng gào thét ở phía sau, hiểu được hiện tại mình thế mà lại đi vào địa bàn của địch, không khỏi khóc không ra nước mắt hỏi trời xanh.


Xuất Trần vừa chạy vừa cười khổ nói: "Cái này tốt rồi, vừa vặn hợp ý Tiết Khánh muốn chúng ta đi quấy rối địch? Bất quá cũng phải cho chúng ta thời gian chuẩn bị trước đã chứ, ta đánh trận nhiều năm như vậy, lần đầu tiên mới gặp được chuyện như hôm nay."


Lục Tiểu Thanh căn bản không lên tiếng nói chuyện, một lòng một dạ nghĩ phải chạy càng xa càng tốt, muốn hai người chống lại hơn một trăm, có thể tiêu sái đi đường chỉ có ở trong tiểu thuyết, cái mạng nhỏ này của mình rất quý, nó lưu trữ tinh hoa vạn năm đấy.


Khuynh Tường cùng Xuất Trần nhìn nhau liếc mắt một cái, sau đột nhiên cúi người, rất nhanh cắt đứt thùng dầu mỏ trên lưng ngựa, mấy thùng dầu mỏ lớn đã được Lục Tiểu Thanh phân thành mười hai thùng nhỏ, buộc lên trên lưng ngựa của mỗi người, thùng gỗ rơi xuống đất, Khuynh Tường rút dây vải ra, thùng gỗ lập tức gia tốc lăn tròn về phía đội binh Đột Quyết ở phía sau, mà trong tay Lục Tiểu Lam ánh lửa vừa hiện, mồi vào cung tên lắp vào chiếc nỏ do Lục Tiểu Thanh tỉ mỉ cải tạo để vừa với tay cầm, nghiêng người về phía sau, ghé vào trên lưng ngựa, tính toán khoảng cách.


Chỉ thấy đội binh lính Đột Quyết này như tre già măng mọc, vừa vặn thùng gỗ dừng lại ở trong bụi cỏ bên cạnh, Lục Tiểu Lam tròng mắt hơi híp lại, hỏa tiễn trong tay nháy mắt bắn ra, chỉ thấy một đạo ánh lửa từ không trung lao như điện giật về phía trước, đội binh lính Đột Quyết này thấy hỏa tiễn bay trên không cực thấp, căn bản không ở trong phạm vi đả thương người, vì thế căn bản không có để ý tới, vẫn giục ngựa phi nhanh đuổi theo.


Đúng lúc một trăm người bị vây ở giữa thùng gỗ, ba hỏa tiễn bắn trúng thùng gỗ, Lục Tiểu Lam còn chưa có kịp quay đầu nhìn phía trước, liền đã thấy một đạo ánh lửa mãnh liệt bốc cao ngùn ngụt, bốn phía nơi đó chính là binh lính Đột Quyết, trong nháy mắt đều bị ngọn lửa mãnh liệt vây quanh, còn chưa kịp khiếp sợ, trong tai truyền đến một tiếng nổ mạnh kịch liệt, bùng nổ từng quả cầu lửa bay lượn bốn phía, một cỗ hơi nóng hừng hực đập vào mặt, nóng thiêu đốt người.


Lục Tiểu Lam khinh ngạc lăng ngốc dừng ngựa nhìn địch nhân trong nháy mắt đã bị giải quyết, nhìn ngọn lửa mãnh liệt hừng hực bốc cao kia, thật sự là không có từ nào có thể miêu tả được sự rung động ở trong lòng lúc này, đội binh lính Đột quyết kia không có bị lửa nuốt trọn mà là bị nổ ch.ết, không có lấy một người sống sót, lúc này đều nằm ở trên cỏ, mà chung quanh số ngựa may mắn còn sống sót, con nào con nấy đều bị thương đang gào thét.


Xuất Trần cùng Khuynh Tường sớm đã dừng lại, cũng bị một màn này dọa cho sợ ngây người, nửa ngày, Khuynh Tường lau lau mồ hôi nói: "Thật cường hãn, này vẫn là......" Suy nghĩ nửa ngày cũng không tìm ra được từ nào để hình dung, không khỏi á khẩu đứng tại chỗ.


Xuất Trần trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc, sau đó phục hồi lại tinh thần, nói: "Tiểu Thanh đã từng nói qua với ta, dầu mỏ này có uy lực rất lớn, không nghĩ tới cư nhiên lại kinh người như thế này, trách không được nàng nói thứ này hiện tại không thích hợp để sử dụng." Vừa nói vừa lắc đầu, thu hồi ánh mắt nhìn về phía Lục Tiểu Thanh.


Vừa đưa mắt nhìn sang, không khỏi thốt ra: "Tiểu Thanh đâu?"


Lục Tiểu Lam cùng Khuynh Tường lập tức quay đầu nhìn xung quanh, chỉ thấy phương xa Lục Tiểu Thanh một người một con ngựa, đang gia tốc chạy trốn, sớm đã bỏ xa bọn họ, hiển nhiên là không có chú ý đến một màn vừa rồi. Ba người lập tức á khẩu không biết nói gì nữa, từ giờ khắc này trở đi liền biết được nữ nhân này chính là một người nhát gan, rất sợ ch.ết.


Khuynh Tường thúc ngựa đuổi theo Lục Tiểu Thanh, sau khi thành công mang nàng trở lại chỗ cũ, Lục Tiểu Thanh mới lau lau mồ hôi nói "Nguy hiểm thật, ta như thế nào lại quên mất món đồ chơi này cơ chứ? Không tồi, không tồi, thật là không uổng công ta đã dạy các ngươi." Vừa dứt lời, Lục Tiểu Thanh dưới cái nhìn chăm chú của ba người, nhảy xuống ngựa liền chạy đến hiện trường ở phía trước.


Không hiểu được Lục Tiểu Thanh vì sao lại thích nhìn người ch.ết, lại nhìn thấy nàng ở tại trên người những người này đông sờ sờ tây sờ sờ, ba người không khỏi đều xuống ngựa đi qua, chỉ thấy trong tay trái của nàng nào là nhẫn vàng, ngọc bội, bạc, vòng cổ này nọ, ba người lập tức ngạc nhiên.


Xuất Trần hắng hắng cổ họng nói: "Tiểu Thanh, ta đây có thể lý giải rằng ngươi hiện tại đang cướp bóc hay không?"


Lục Tiểu Thanh đang bận việc chỉ nói: "Cứ để tài phú chạy khỏi tay, chẳng lẽ như thế ngươi mới cảm thấy là có đạo đức tốt? No, chim phải vặt trụi lông, cá phải đánh sạch vảy (2) đây mới là tiêu chuẩn làm người của ta, Tiểu Lam lại đây, lục soát từng người cho ta, đừng để sót một hào nào, ta hiện tại chính là đang ở trong thời kì khó khăn. Nói tiếp dù sao những thứ này cũng đều là do bọn chúng cướp bóc từ cư dân biên quan, ta không lấy đi thật sự là hổ thẹn với bọn họ."


Lục Tiểu Lam liếc mắt nhìn nàng, cực không cam tâm tình nguyện tiến lên, mà Khuynh Tường ở dưới ánh mắt uy hϊế͙p͙ của Lục Tiểu Thanh, lúc ở kinh thành cũng đều là dùng tiền của nàng, cho nên tự nhiên sẽ vì nàng làm việc, cũng gia nhập vào đội cướp bóc trên người xác ch.ết, về phần Xuất Trần, Lục Tiểu Thanh cảm thấy hắn là một mỹ nam tử, muốn hắn cướp bóc hẳn là cực kỳ không có nho nhã, người cao quý nhất lại đi cướp bóc sẽ làm tổn hại hình tượng mỹ nam, cho nên không cần hắn ra tay, quan trọng hơn chính là, nàng không có cách nào bắt Xuất Trần làm như thế cả.


Xuất Trần nhíu mày nhìn Lục Tiểu Thanh nửa ngày, sau đó lui ra phía sau vài bước, tựa vào thân ngựa nhàn nhã nói: "Tiểu Thanh, ta không biết ngươi lại có sở thích cướp bóc trên người xác ch.ết đó."


Lục Tiểu Thanh nghe vậy ngẩn người, tay ngừng tìm kiếm, ngơ ngác nhìn những người đang nằm nhắm mắt ngủ ở dưới đất, tuy rằng diện mạo có chút hung ác, nhưng là nếu không phải không có tay thì cũng là không có chân, toàn thân nhìn qua cũng không có dấu hiện chảy nhiều máu, giống như người ch.ết vậy.


Xuất Trần nhếch khóe miệng tà khí cười nói: "Ừm, đã làm khó cho Tiểu Thanh rồi, cư nhiên lại không sợ người ch.ết một chút nào, xem ra là do ta quá lo lắng rồi, không nghĩ tới năng lực thừa nhận của ngươi lại tốt như vậy, quả nhiên là nhìn người không thể nhìn ở vẻ bề ngoài, nước biển không thể đo được bằng đấu, bội phục, bội phục."


Xuất Trần vừa dứt lời, Lục Tiểu Thanh lấy tay thử kiểm tr.a hô hấp của người nằm dưới đất, không có hơi thở, quay đầu nhìn thoáng qua những người khác, tiếp tục lại nhìn trong bóng lửa lờ mờ, không thấy rõ lắm vật ở bên trong, nhưng là những người nằm gần nhất, ai cũng là nếu không phải là thiếu tay thì cũng là thiếu chân, bởi vì mình đang rà xoát lục lọi trên người những người ở phía ngoài cùng, mà mình lại nghĩ rằng bọn họ chẳng qua chỉ là ngất đi mà thôi.


Chậm rãi đứng lên, mặt không chút thay đổi quay đầu đi về phía Xuất Trần, đưa những đồ cướp bóc giao cho Xuất Trần, Lục Tiểu Thanh bắt đầu nôn ọe kịch liệt.


Sau khi chạm mặt với tiểu đội binh lính Đột Quyết, bốn người đã lại đi được hai ngày theo phương hướng ngược lại, Lục Tiểu Lam nhìn vẻ mặt của Lục Tiểu Thanh vẫn tái nhợt, không khỏi quay sang nói với Xuất Trần: "Có phải là bị kích động quá mạnh hay không?"


Xuất Trần còn chưa lên tiếng, Khuynh Tường liền thấp giọng nói: "Hình như là vậy, đại ca, chỉ vì nàng nghĩ những người kia là hôn mê, cho nên nàng mới nghĩ làm vậy, nhìn biểu tình này của nàng thật là làm cho người ta cảm thấy bất an."


Xuất Trần mỉm cười phóng ngựa tới gần Lục Tiểu Thanh nói: "Tiểu Thanh, ở trên chiến trường người ch.ết là một chuyện vô cùng bình thường, chúng ta hiện tại chính là đang ở trên chiến trường, không phải ngươi ch.ết thì chính là ta mất mạng, nếu không phải bọn họ ch.ết thì chính là chúng ta, hơn nữa ngươi không phải nói là muốn tới giúp Vô Diễm hay sao? Ngươi chỉ nhìn thi thể mà đã sợ thành bộ dạng này, vậy thì không bằng chúng ta quay đầu trở về đi, ngươi đến chỉ có thể làm cho hắn thêm phiền mà thôi." Dứt lời mỉm cười nhìn Lục Tiểu Thanh, nhưng là thần sắc trong mắt lại là lãnh khốc lại là vô tình.


Lục Tiểu Thanh uể oải nhìn Xuất Trần, nửa ngày ngay tại khi Xuất Trần muốn bỏ qua không cần điều chỉnh tâm tình cho nàng nữa, thì Lục Tiểu Thanh lại hít sâu một hơi nói: "Lần đầu tiên chứng kiến gần như vậy, cho nên mới có chút chịu không nổi, bất quá hiện tại đã không còn là vấn đề làm cho ta sợ hãi nữa" thấy ba người đồng thời nhíu mày nhìn nàng, Lục Tiểu Thanh xoa xoa cái trán nhìn Xuất Trần nói: "Vì sao lúc ấy ngươi lại muốn nói cho ta biết? Ngươi chẳng lẽ không đợi được đến lúc ta cướp xong mới nói hay sao? Biết rõ ta nhất thời không tiếp thu được, khó tránh khỏi sẽ quên mất nghiệp lớn cướp bóc của ta, ngươi liền như vậy trơ mắt nhìn, ngươi có biết ta bỏ qua chỗ kiếm ra tiền chính là một loại thất bại của ta hay không?"


Khuynh Tường lập tức học giọng điệu của Lục Tiểu Thanh, quay đầu đi khinh thường nói: "Vô lương tâm." Lục Tiểu Lam còn lại là lạnh lùng trực tiếp thúc ngựa bước đi, không thèm quan tâm đến bộ dáng vừa rồi của Lục Tiểu Thanh nữa, để lại câu nói phía sau: "Ta sao lại đi lo lắng cho ngươi thế này? Thật đúng là đầu bị nhúng vào nước rồi mà." Xuất Trần cùng Lục Tiểu Thanh đối diện, nửa ngày tươi cười bên khóe miệng càng lúc càng đậm, cuối cùng trực tiếp cười ha ha thành tiếng, lắc đầu cười to nói: "Quái thai, quả nhiên là quái thai."


Trên chiến trường không có cha con, vốn chính là nơi tàn khốc nhất trên đời, về điểm ấy Lục Tiểu Thanh hiểu hơn bất cứ người nào, giết những người đó cũng không hối hận, cũng không có sợ hãi, nhưng là chân chính được nhìn thấy tình cảnh đó, cảm giác đầu tiên thật sự là rung động cùng ghê tởm không thể nói thành lời, bất quá chỉ cần có lần đầu tiên, sẽ không có lần sợ hãi thứ hai, nếu chính mình không tiếp nhận được chuyện này, thì cũng không có tư cách đứng ở chỗ này. Nàng nghĩ Xuất Trần chính là nghĩ như vậy, cho nên trước tiên mới nhắc nhở mình như thế, có thể không tiếp thu, nhưng là phải học cách tiếp thu.


Bốn người lại đi được thêm một ngày, trong ba ngày này cũng không gặp phải bất kỳ binh lính Đột Quyết nào, nhưng cũng không gặp được binh lính Đại Đường, phóng ngựa đi ở một hẻm núi sâu, Lục Tiểu Thanh nhìn phía xa chính là sườn dốc cao hơn mặt đất, quay sang nói với Xuất Trần: "Đi, chúng ta đi lên trên sườn dốc kia nhìn một cái, không nghĩ tới Âm Sơn này thật đúng là kỳ quái, như thế nào bộ dáng, địa hình gì cũng đều có thế này?"


Xuất Trần gật gật đầu nói: "Tìm một tầm nhìn tốt cũng được, một lần nữa định vị lại phương hướng, không thể cứ ở trong này đi không mục đích như thế này được."


Bốn người chậm rãi phóng ngựa đi lên sườn dốc nghiêng nghiêng kia, Lục Tiểu Thanh đi ở cuối cùng, ngẩng đầu đang muốn hỏi ba người có phát hiện ra cái gì không, tầm mắt lại chạm vào một chỗ làm cho nàng lập tức rùng mình một cái, nơi này có một chút tà môn thật sự là có thể hù ch.ết người không cần đền mạng.


Chỉ thấy phía trước chính là một mảnh trống trải, liếc mắt một cái nhìn lại chính là thảo nguyên bát ngát, cây cỏ ở trên mặt đất quay cuồng theo gió thổi, bầu trời rất xanh, mây trắng trôi bồng bềnh rất đẹp, nếu không phải trong không khí mang theo vẻ xơ xác tiêu điều, không có ngàn vạn ánh mắt nhìn sang đây, thế thì nơi này tương đối là mê người.


Ước chừng trăm thước phía trước, có hai đội nhân mã đứng chỉnh tề ở hai bên trái phải, Lục Tiểu Thanh nhận ra trang phục một bên là trang phục dành cho binh lính của Đại Đường, trang phục bên kia mặc Lục Tiểu Thanh cũng nhận ra, chính là trang phục của binh lính Đột Quyết mấy ngày hôm trước bị dầu mỏ của bọn họ giết. Hai bên nhân mã kiếm đã tuốt ra khỏi vỏ, tên đã lắp cung, đang ở giữa giằng co, cảm giác xơ xác tiêu điều làm cho người ta hít thở không thông kia, là từ trên người bọn họ mang tới.


Lúc này hai phe nhân mã đông nghịt người, đều quay đầu nhìn bốn người đột nhiên xuất hiện, trong lúc nhất thời hoàn cảnh vốn đã tĩnh lặng, nay ngay cả không khí cũng trở nên tĩnh lặng.


Lục Tiểu Thanh khó khăn nuốt một ngụm nước miếng, ai da, hiện tại rốt cục đã tìm được quân đội Đại Đường, nhưng là... nhưng là cái loại tình huống trước mắt này, thật sự là không giống với đôi bên rốt cuộc đã gặp được nhau, lại càng đừng nói gì là đồng hương gặp lại đồng hương nước mắt lưng tròng. Tuy rằng chính mình rất thích trở thành danh nhân, cảm giác được người khác bê lễ cúng bái cũng thích thật đấy, đương nhiên bị nam nhân nhìn chăm chú lại càng chứng tỏ được rằng mình có dung mạo xuất chúng, nhưng là bị trăm ngàn đôi mắt mang theo sát khí nhìn chăm chú vào mình như thế, quả thật là không thể không mời các ngươi nhắm mắt lại hộ ta, bị nhìn chăm chú như vậy, chúng ta đảm đương không nổi.


Vừa lên đến triền dốc, Lục Tiểu Thanh liền bắt đầu sững sờ, cũng vốn không có chú ý kéo dây cương lại, cho nên ngồi ở trên ngựa vẫn cứ tiếp tục tiến về phía trước, ngựa thong thả bước đi không nhanh cũng không chậm, khoan thai giống như nó đang đi tản bộ vậy.


Ba người ở phía sau cấp tốc lo lắng phải làm như thế nào để thoát thân, trợn mắt há hốc mồm nhìn Lục Tiểu Thanh không nhanh không chậm hướng phía trước đi đến, bước đi vững như núi Thái Sơn, đi cứ phải gọi là như tiên đang cưỡi gió lướt mây, trên người mặc bộ nam trang thời hiện đại mà trước khi đi đã cố ý đặt may theo yêu cầu của nàng, không giống trang phục Đại Đường phiêu dật, không giống trang phục mộc mạc của Đột Quyết, bộ quần áo kia giống như tổ hợp mỹ nữ dã thú, quái dị mà tao nhã.


Xuất Trần vẻ mặt bất động, khóe môi khẽ nhếch vẽ lên nụ cười làm mê hoặc chúng sinh, trên tay hơi hơi sử dụng lực, ngựa lập tức nhấc chân đi theo ngựa của Lục Tiểu Thanh tiến lên phía trước, cùng lúc Lục Tiểu Lam cũng theo đi lên, theo sau Khuynh Tường cũng nuốt nuốt nước miếng, ngồi thẳng lưng đuổi theo ba người, lần này hắn thật sự bái phục Lục Tiểu Thanh rồi, gặp loại trường hợp như thế này cư nhiên lại gan lớn đến mức cứ thế tiến lên, nếu hôm nay không ch.ết, quay đầu nhất định phải bái nàng làm sư phụ. 


Bốn người một trước hai giữa một sau, thong thả hướng phía trước mà đi, mà hai bên trái phải bọn họ là vô số chiến sĩ, trong tay kéo căng cung tên, không cần một vòng là có thể đem bốn người biến thành kiếp sau chúng ta đều làm thân con nhím, giờ này khắc này thời gian giống như đình chỉ.


Đi đầu là Lục Tiểu Thanh sắc mặt lạnh nhạt, khuôn mặt tuấn mỹ, mái tóc buộc đuôi ngựa lay động trong gió, ngồi ở trên lưng ngựa phối hợp thêm bộ trang phục cổ quái không rõ lai lịch, nhưng là tuyệt đối đẹp, giống như một nam tử tuyệt sắc rơi nhầm vào nhân gian.


Phía sau bên trái là Xuất Trần, mái tóc đen bóng tung bay trong gió, dung nhan tuyệt thế kia, nụ cười mê hoặc chúng sinh kia, khí chất xuất trần vô hình trung phát ra kia, ôn nhu tà ma kia, làm cho hai bên không người nào là không mất hồn.


Mà Lục Tiểu Lam bên phải hắn, khí độ lãnh khốc, dáng người khôi ngô, gương mặt lạnh lùng lại hết sức mê người, nhưng là cũng như hai người kia lực hấp dẫn quần chúng vô cùng lớn, đó là một loại lãnh khốc mỹ.


Ở phía sau cùng chính là Khuynh Tường, không có tuấn mỹ như Lục Tiểu Thanh, không có tuyệt mỹ như Xuất Trần, cũng không có lãnh khốc mỹ như Lục Tiểu Lam, hắn là tự tin mỹ, có thể ở trong thiên quân vạn mã coi sống ch.ết không là gì, người như vậy chẳng lẽ còn không đủ tự tin.


Bốn người diện mạo khác nhau, nhưng là điểm duy nhất giống nhau giữa bốn người chính là, bốn người cũng không có nhìn bất cứ người nào, ánh mắt nhìn chằm chằm vào phía trước, tiêu sái nhìn không chớp mắt, phần tự tin kia, phần tiêu sái kia, phần phô trương kia, vừa lúc ánh mặt trời bao quanh lấy bọn họ, phủ thêm lên trên người bọn họ một tầng sáng rọi đầy mê hoặc.


Tiếng trống trận vẫn không có vang lên, không biết là đã quên đánh? Hay là chưa tới thời gian? Hoặc là nói đã bị bốn người to gan lớn mật kia làm cho mọi người ngoài dự đoán mà đang bị kinh hách, tóm lại là vẫn không có thấy tiếng trống trận vang lên, bốn người cũng từ tuyến đầu trận địa, đi đến chính giữa hai phe, vẫn như cũ không nhanh không chậm, vẫn như cũ làm theo ý mình, vẫn như cũ đi là nhẹ nhàng như lướt gió mây.


Lục Tiểu Lam đi theo phía sau Lục Tiểu Thanh, hai tay đã sớm đổ đầy mồ hôi, trong lòng không ngừng nghĩ Lục Tiểu Thanh ở phía trước có thể đi nhanh một chút được không, hiện tại cũng đã đi được một nửa đường rồi, cứ tiếp tục đi như vậy sẽ trở thành nhân bánh khô ch.ết trận mất, thật sự là đang khảo nghiệm năng lực thừa nhận của con người mà.


Lục Tiểu Thanh trước mắt vẫn bảo trì tốc độ như cũ, ung dung ngồi trên lưng ngựa tản bộ ở giữa thiên quân vạn mã. Bốn người ở trong không khí làm cho người ta hít thở không thông, đi đến phe cánh hai quân đối chọi ở phía trước, thong thả mà lại nhàn nhã bắt đầu thoát ly vận mệnh trở thành nhân bánh khô, Lục Tiểu Lam, Khuynh Tường linh hồn sớm đã bay mất, cộng thêm Xuất Trần còn lại một nửa linh hồn, không hẹn mà cùng thở phào một hơi, lại đi lên phía trước một chút, sau đó ra roi thúc ngựa, cung tiễn gì đó rốt cuộc cũng không làm khó được bọn họ nữa.


Đang lúc ba người trong lòng thở hổn hển, Lục Tiểu Thanh ngồi trên lưng ngựa giống như cảm thấy không khí quá im lặng, thật sự không thích hợp với ngựa sinh trưởng, đột nhiên ngựa ngẩng đầu hí vang một tiếng, lập tức một tiếng ngựa hí lanh lảnh phát ra ở trong không trung yên tĩnh, mà ba con ngựa còn lại đi theo con ngựa của Lục Tiểu Thanh phối hợp với nhau đồng thời hí vang, bốn tiếng ngựa hí khác nhau, thanh âm cao thấp bay vút tận chân trời.


Tiếng ngựa hí chưa dứt, Lục Tiểu Thanh thân pháp như điện kéo lão ngựa xuống, một tiếng cuồng hô: "Chạy mau." Cấp tốc như điện, như gió, như tên cưỡi ngựa lao về phía trước. Phía sau ba người cũng cùng lúc đều tự quất ngựa, chỉ thấy bốn người như tên rời cung, hồn đã không trấn định, thong dong, mê người, dụ hoặc như vừa rồi, mà hiện tại thần tốc chạy nhanh cách ly khỏi hiện trường như chó ch.ết chủ. (3)


Mà phía sau, hai quân ở khi tiếng ngựa hí vang, trống trận rầm rập bắt đầu nổi lên, sau một tiếng hô kinh thiên động địa, vũ khí trong tay hai quân đều rút ra khỏi vỏ, đám người điên cuồng xông lên, vô số tên bắn về phía quân địch, bắn về phía bọn Lục Tiểu Thanh, chiến sự trong nháy mắt từ một con ngựa đã dẫn phát ra.


*********
[1]: Xuất tái
Xuất tái
Vương Xương Linh
Tần thời minh nguyệt Hán thời quan
Vạn lý trường chinh nhân vị hoàn
Đản sử Long Thành phi tướng tại
Bất giao Hồ mã độ Âm san.
Dịch:
Trăng Tần sáng đất Hán vương
Vó câu chinh chiến dặm trường khuất mây
Phải Long Phi Tướng còn đây


Ngựa Hồ há vượt ải này Âm Sơn
[2]: Chim phải vặt trụi lông, cá phải đánh sạch vảy: ý nói đã làm là phải làm đến cùng.
[3]: Chó ch.ết chủ: ví với mất nơi nương tựa, không phương hướng lang thang đây đó






Truyện liên quan