Chương 47
Thuyền cập bờ, Godric khẩn cấp nhảy xuống thuyền, phóng về phía tòa thành.
“Nhìn gần quả nhiên càng đẹp hơn.” Rowena nói ra tiếng lòng của mình và Helga, hai người nhìn nhau cười, đuổi theo phía sau Godric cùng đi về tòa thành. Salazar chậm rì rì xuống thuyền, theo thói quen sờ sờ cơ thể lạnh lẽo trước ngực, sau đó đi theo sau mọi người. (NN: SS đã tạo thành thói quen ăn đậu hủ của gs a~~~)
Godric đã đi đến trước của lớn của tòa thành, tuy rằng anh rất thích tòa thành này, nhưng cũng may anh còn nhớ rõ phải cẩn thận. Đợi những người khác đến, mãi đến khi xác nhận trên cửa không có pháp thuật cổ quái nào, mới thật cẩn thận dùng kiếm mở cửa.
Cánh cửa kẽo kẹt mở ra, Godric nhanh nhẹn lách vào sau cánh cửa, phòng ngừa có mũi tên hay gì đó từ trong bắn ra. Đợi một lúc lâu thấy bên trong không có động tĩnh, anh mới dẫn đầu đi vào. Rowena và Helga một tay cầm đũa phép, một tay châm ngọn lửa vừa rồi chuẩn bị tốt đi theo phía sau Godric tiến vào tòa thành. Salazar theo thói quen thong thả đi phía sau mọi người. (NN: Sal là boss cuối mừ!)
Một hàng bốn người đều vào trong tòa thành. Cánh cửa tự động khép lại ngay lúc bọn họ đều đã tiến vào. Mọi người mặc dù có chút kinh ngạc, nhưng cũng không cảm thấy kỳ quái. Có những ngôi nhà pháp thuật lúc xây dựng cũng thiết kế như vậy để tiện sinh hoạt.
Bọn họ tiến vào một gian phòng cách cánh cửa không xa.
“Thật chói mắt nha!” Godric nói ra tiếng lòng của mọi người.
Gian phòng này so với toàn bộ tòa thành mà nói không lớn, nhưng bên trong bày đầy các loại vật liệu kim loại, rất nhiều vật phẩm mạ vàng để cùng một chỗ tạo thành hiệu quả lóe sáng không lời nào có thể hình dung. Vì suy nghĩ cho thị lực, bọn họ rất nhanh rời khỏi gian phòng này, đi lên cầu thang. Đi được một quãng đường, bọn họ đi vào một căn phòng xếp đặt như một lễ đường.
“Thật là đẹp!” Dường như ở trong này trừ câu cảm thán, bọn họ đã không còn muốn nói những câu khác.
Trong lễ đường, có một dãy bàn dài, sau đó chính là một số cây cột, nến trôi nổi. Giờ phút này nến đã tắt. Trừ những thứ đó ra, nơi này và phòng vừa rồi bọn họ vừa tiến vào giống nhau, đều phủ kín tro bụi, hiển nhiên đã lâu không người quét dọn.
Nhưng đó cũng không phải thứ khiến cho bọn họ ca ngợi, gian lễ đường này khiến cho người xem chỉ nhìn đã thấy đẹp chính là trần nhà. Trần nhà được ếm pháp thuật, giống như đúc bầu trời chân thật bên ngoài. Họ tin chắc cái trần nhà này còn có thể biến hóa theo sự thay đổi không ngừng ở bên ngoài.
“Điều này rốt cuộc được tạo ra như thế nào đây.” Rowena liên tục khen ngợi, cô như muốn leo lên trần nhà, quan sát thật gần cái trần nhà pháp thuật này, nếu có thể cô còn muốn dỡ trần nhà ra nghiên cứu một chút.
Helga thì theo thói quen tính dùng pháp thuật tẩy rửa sạch sẽ tro bụi trong lễ đường. Từ độ dày của tro bụi, cô đoán nơi này có thể đã thật lâu không ai ở.
Mọi người rất vất vả ngăn Rowena đang có dục vọng mãnh liệt muốn nghiên cứu trần nhà, bọn họ đi ra khỏi lễ đường dọc theo cầu thang đi đến những tầng khác.
“A, Merlin!” Một chân Godric rơi vào trong một cái bẫy tại cầu thang. Dưới sự trợ giúp của Salazar, anh từ trong bẫy rập kéo chân ra, đây là cái bẫy đầu tiên anh gặp.
“Thật là rất thú vị.” Godric sung sướng kêu to. Với sở thích tìm mạo hiểm, đùa giỡn, nơi này rất hợp khẩu vị của anh. Rowena thì càng vui thích quan sát cái bẫy này. Mà Helga thì bất đắc dĩ tiếp tục sử dụng Úm ba la chà rửa, vệ sinh quét dọn hoàn cảnh chung quanh một lần.
Mọi người từ tầng một leo luôn lên tới tầng tám, ngay cả toà nhà hình tháp cũng không buông tha, bọn họ đều cảm thấy rất vừa lòng những thứ mình nhìn thấy.
Cuối cùng mọi người trở lại lễ đường bọn họ thích nhất.
“Nơi này thật sự là rất tốt.” Godric tựa vào bàn nói.
“Đúng vậy, có rất nhiều nơi đáng giá nghiên cứu, người tạo ra nơi này rất có tài, thật sự rất muốn trông thấy hắn.” Rowena phụ họa lời Godric nói.
“Từ độ dày tro bụi mà xem, nơi này đã rất lâu không ai ở.” Helga lý trí ngắt ngang ảo tưởng của Rowena.
Salazar dường như không có việc gì lấy kẹo ăn một viên kẹo, sau đó thuận tay sờ sờ ngực. (NN: Sal sờ phát nghiện rồi ~v~)
“Tớ quyết định.” Godric bỗng nhiên ngồi xuống, hung hăng mà đập bàn một cái tập trung ánh mắt của những người khác. “Chúng ta chuyển nhà, dọn đến nơi đây đi, tớ muốn ở trong này mở lớp dạy học, thành lập trường học pháp thuật, dạy bọn nhỏ học tập pháp thuật, làm cho bọn chúng học được bản lĩnh đủ tự bảo vệ mình.”
Godric càng nói ánh mắt càng tỏa sáng, anh đã sớm có ý tưởng này. Bởi vì mỗi lần ra ngoài anh đều thuận tay cứu một vài đứa nhỏ bị bắt, làm hại vì thân phận phù thủy. Nhà của anh tại thung lũng Gryffindor đã gần trở thành vương quốc của những đứa trẻ. Những đứa nhỏ này phần lớn đều không học qua hệ thống pháp thuật giáo dục gì, cho nên thời điểm rảnh rỗi mọi người sẽ dạy bọn chúng một số pháp thuật. Nhưng vì không phải trường học chính quy, cho nên dạy học này nọ càng không chính quy, thường trở nên đứt quãng khi mọi người đi ra ngoài du lịch.
Bởi vậy Godric đã sớm muốn thành lập một trường học phù thủy chân chính, có thể hệ thống giáo dục tri thức cho bọn nhỏ, giúp bọn chúng có thể sống sót trong thời loạn.
Nhưng Godric không phải một người thích hợp quản lý trường học, cho nên ý tưởng này của anh chỉ có thể từ bỏ. Riêng hôm nay, tìm được tòa thành này, anh phát hiện nơi này thật sự rất phù hợp với trường học mà anh cảm nhận, cho nên anh lập tức nói ra suy nghĩ của mình.
“Mở trường học ư?” Rowena nâng cằm tự hỏi, “Hình như rất thú vị. Đem tri thức của mình dạy lại cho những người khác, cùng những người khác cùng nhau chia sẻ kiến thức của mình, tớ thích cái ý tưởng này. Godric cậu khó mà thông minh được một lần đấy.” Cô khen ngợi vỗ vai Godric.
Helga mỉm cười không nói gì, nhưng cũng rất đồng ý với ý tưởng của Godric.
Salazar từ chối cho ý kiến, nhưng nghĩ đến hai tên đệ tử coi mình là người nhà kia. Y cảm thấy nhiều người nhà hơn một chút cũng không ảnh hưởng gì.
“Nếu là trường học thì phải có tên, còn phải tổ chức cơ cấu, khoa dạy học, giáo sư linh tinh nữa.” Helga nói ra quan điểm bản thân cùng những người khác lo lắng suy nghĩ.
“Gọi là Hogwarts đi. Đây là nơi hoa Hogwarts nở rộ, nơi sẽ trở thành một địa phương nuôi dưỡng mầm móng phù thủy, chỉ cần còn nơi này, phù thủy chúng ta sẽ không bị tiêu diệt, mà mạnh mẽ sống tại mọi góc trên thế giới.” Godric nói đến mức nhiệt huyết sôi trào, nhưng anh vừa thấy ngoài Salazar luôn không tỏ thái độ gì, hai cô gái cũng bị lí do thoái thác của anh mà kích động.
“Chúng ta có thể chia các học sinh dựa theo đặc tính khác nhau vào các nhà, ừm, có thể lấy tên của chúng ta đặt cho các nhà, tớ tin rằng người đặc điểm giống nhau học tập cùng một chỗ sẽ sinh ra hiệu quả tốt nhất.” Rowena cũng nói ra suy nghĩ của mình.
“Nhà Gryffindor, nhà Slytherin, nhà Ravenclaw và cả nhà Hufflepuff, nghe rất hay. Nhưng nếu Severus có thể biến trở về thì tốt rồi, như vậy chúng ta sẽ có năm nhà, nhà Prince nghe cũng rất tuyệt nha.” Godric thực sự tiếc hận thay Snape, nhưng cũng không có cách nào. Hiện nay Snape vẫn ở trạng thái rắn, anh chỉ có thể nới chuyện với Salazar, như vậy anh không cách nào gánh vác trách nhiệm quản lý một nhà.
Nhưng nghĩ lại nếu Snape thật sự trở thành chủ nhiệm một nhà nào đó, sau đó bồi dưỡng ra một đám nhóc con bộ dáng âm trầm, độc mồm độc miệng giống anh, hưởng thụ qua sự lợi hại của Snape, Godric khoát tay tỏ vẻ ý tưởng này thật là đáng sợ.
Vốn vui vẻ vì nghe Godric nói muốn khai sáng sự nghiệp, Rowena và Helga nhanh chóng hạ nhiệt độ, nghĩ đến cảnh bạn bè gặp rắc rối, các cô đều có chút lo lắng, mà vẻ mặt của Salazar lại càng trở nên âm trầm.
“Đúng rồi, tầng hầm chúng ta còn chưa có xem hết, chúng ta đi xem đi.” Godric phát hiện lời mình nói khiến không khí trở nên căng thẳng, vì thế đưa ra ý kiến đi ra ngoài một chút. Mọi người đều đồng ý đề nghị của anh, tất cả đứng dậy đi về phía tầng hầm.
Tầng hầm kỳ thật không khác lắm với các tầng khác, chẳng qua có chút lạnh lẽo, lại có một nơi rõ ràng là nhà bếp. Mọi người đi đến cuối tầng hầm, nơi này không ngờ có một bức tranh.
Đây là bức tranh duy nhất bọn họ tìm thấy trong tòa thành, bức tranh chính là cảnh một con rồng vàng đang nằm trên một đống báu vật.
“Có lẽ chủ nhân thành cổ này rất tham tiền.” Godric liên tượng đến đa số phòng trong tòa thành chất đầy vàng bạc chau báu mà mình trông thấy, không khỏi than thở thuận tay chạm vào bức tranh kia.
Theo thanh âm đang đang, tường dời sang hai bên, lộ ra một cái cửa động mở rộng. Mọi người hai mặt nhìn nhau, sau đó đều tự nắm chặt kiếm, đũa phép, vẫn là Godric mở đường, Salazar bọc hậu, hai cô gái đi giữa. Mọi người nối đuôi tiến vào trong.
Trong động có cầu thang chỉnh tề, trên tường hai bên được đào thành những cái hốc, bên trong được khảm dạ minh châu, mỗi vên dạ minh châu phát ra ánh sáng nhu hòa chiếu xuống, tình hình trong động trở nên rõ ràng hơn. Trong động rất sạch sẽ, so với bên ngoài tràn đầy tro bụi tốt hơn rất nhiều. Mọi người mang theo nghi ngờ, cẩn thận đi xuống dưới. Đi qua một cái cầu thang xoắn ốc, bọn họ rốt cục đi tới điểm cuối.
“Salazar, cậu nói rất đúng, trong tòa thành không có công chúa ngủ say, nhưng lại có rồng.” Godric có chút mê mang nhìn sinh vật trước mắt nói.
Giống hệt bức tranh là một con rồng cổ đại màu vàng, so với hiểu biết hiện tại của mọi người đây là chủng loại rồng rất cao cấp, nghe nói đã sớm tuyệt chủng.
Giờ phút này con rồng đang nằm ngủ say trên giường do vô số vàng bạc cùng các loại châu báu chồng chất thành, nhưng sau đó dường như nghe thấy giọng nói của Godric mà dần tỉnh lại.
“Godric ngu ngốc giọng cậu quá lớn.” Rowena chỉ trích Godric, nhưng hiển nhiên cô cũng xem nhẹ giọng của mình.
“A, Merlin ơi!” Godric và Rowena không hẹn mà cùng cầu nguyện Merlin.
Nhưng tất nhiên Merlin hiện không phục vụ tại khu vực này, con rồng chậm rãi mở mắt.