Chương 1
Bốn tỉ sáu trăm triệu năm trước, trong vũ trụ bao la có một hành tinh gọi là Trái Đất;
Hai tỉ bốn trăm triệu năm trước, trên thế giới này có thứ gọi là sinh vật;
Hai triệu bốn trăm nghìn năm trước, trên mặt đất hỗn độn nhân loại xuất hiện......
Đứng giữa biển xe qua lại như thoi đưa, dừng lại giữa đoàn người đi trong vội vã, quá nhiều người đã lướt qua ta, chỉ là liệu có bao nhiêu người nhớ được mấy giây gặp gỡ này, sau đó lại là mấy giây ly biệt......
Quên. Lịch sử lựa chọn quên đi những điều phổ thông không có giá trị, hoàn cảnh quên đi những kẻ yếu đuối không thể thích ứng, còn con người, quên mất rằng họ không thể khống chế tất cả sự lãng quên......
Nếu như có thể lựa chọn, người muốn chọn bị lãng quên hay là...... quên lãng?
Nếu như có thể quên đi, người có phải sẽ tình nguyện thử?
Nếu như có thể bị lãng quên, người có phải sẽ cảm thấy vui?
Nếu như, nếu như,......
Nếu như thật sự có thể, người có phải sẽ đau khổ đến không muốn sống......
Bởi vì một chữ mà khiến người đời phải khắc cốt ghi tâm......
Tình......
***
Vượng Tử và Đào Tử là một cặp tình nhân đồng tính, có người đã từng nói đùa rằng, tình yêu của bọn họ cũng giống như tên của bọn họ vậy, một người muốn chạy, một người lại muốn trói chặt đối phương. Trong cuộc chạy và đuổi ấy, không thể phân biệt được đâu là yêu đâu là không.
Vượng Tử là một tên dáng vẻ cao to khỏe mạnh, mắt to mày rậm, cứ luôn cười toe toét một cách ngốc nghếch, tuy dáng vẻ thô lỗ nhưng cũng khá thông minh. Còn Đào Tử lại là một người phương Nam điển hình, dáng vẻ nhỏ nhắn gầy gò, đeo một cái mắt kính gọng vàng, vừa hướng nội lại ưa suy nghĩ nhiều.
Lúc học đại học, hai người bởi hiếu kì mà tham gia một nhóm trong cộng đồng, có người đã hỏi họ rằng: Nguyên nhân gì khiến bọn họ ở bên nhau?
Nhớ lại lúc đó, cả hai đều cười, Vượng Tử cười sằng sặc còn Đào Tử chỉ ngại ngùng cười mỉm, sau đó hai người âm thầm nhìn đối phương một cái liền xoay người rời khỏi, chỉ để lại một đám người hiếu kì phía sau......
- Đào Tử, em nói xem, chúng ta sao lại ở bên nhau?
- Anh không biết sao?
- Không lẽ chẳng phải là vì sức hút của anh sao?
- Hừ, đó là bởi vì anh thật phiền phức, cho nên em đành nhận lời thôi!
- Hử? Đào Tử, anh phiền phức lắm sao?
- Đúng thế đấy, chẳng phải ngày nào em cũng cự tuyệt anh đấy sao, cứ mỗi lần như thế qua đến ngày hôm sau anh liền lặp lại y chang vậy, hết cách rồi, đành phải chấp nhận thôi.
- Haha, cũng đúng thật, anh chính là có cái tật này. Nhưng mà, Đào Tử này, hiện tại, em... có yêu anh không?
- Đi thôi, về nhà sẽ nói cho anh biết.
- Đừng thế chứ, nói đi, nói đi mà......
- Không nói là không nói!
- Haha, Đào Tử, em đứng lại cho anh......