Chương 25: Vẫn rất thích em

Sau khi vết thương ở chân Thẩm Kiều tốt lên thì bắt đầu hòa nhập với tiết tấu công việc, nhưng mà vì phải nghỉ ngơi điều dưỡng nên vẫn không tự lái xe, buổi sáng Thẩm Du lái xe đưa cô đến đơn vị, lúc tan việc lại có người đến đón cô, cho nên dù Thẩm Du không đến đón cô tan việc. Trong đó, số lần xuất hiện của Trương Khải là thường xuyên nhất.


Có lúc bề bộn nhiều việc phải làm thêm giờ, thỉnh thoảng lại tương đối nhàn hạ, nên cô và Tần Niệm lại hẹn nhau gặp mặt một lát.


Tiểu Thu khá bận rộn nên thường không đến đúng giờ, thường thì vào nửa đêm gọi điện thoại, cô ấy vẫn phải làm thêm giờ. Đối với kiểu làm việc như bán mạng này của tiểu Thu, Tần Niệm tỏ vẻ khinh thường, nhưng lúc nào cũng rước lấy việc Thẩm Kiều và tiểu Thu đồng thanh quát lớn, "Phụ nữ đã có đàn ông không có tư cách nói chuyện."


Tần Niệm phản bác,"Cũng không dựa vào việc được đàn ông nuôi, làm việc để có cuộc sống tốt đẹp hơn, nhưng nếu để công việc hủy diệt cuộc sống, thực sự là được một nhưng mất mười."


Thẩm Kiều nói: "Nhưng nếu không có công việc, cuộc sống sẽ gặp nhiều trở ngại, làm thế nào để sống?"
Tần Niệm hơi sửng sốt, nói: "Hai người thắng."


Tần Niệm từng tuyên bố muốn tuyệt giao với Trương Khải, ông xã cô ấy nhị thập tứ hiếu dĩ nhiên là ở cùng một chiến tuyến với bà xã, còn tiểu Thu cũng không cho Trương Khải sắc mặt tốt, vì vậy sau khi Thẩm Kiều khỏi toàn toàn, Trương Khải đặc biệt bày một bàn tiệc để nói xin lỗi, khóc lóc tự lên án bản thân, để vãn hồi tình bạn đang “bên bờ sụp đổ”. Mọi người thấy biểu hiện của anh cũng không tệ, nên nhất trí quyết định tạm thời tha cho anh lần này.


available on google playdownload on app store


Nhưng mà, sau bữa tiệc nói xin lỗi Trương Khải vẫn dính lấy Thẩm Kiều như trước, lấy đủ loại lý do để mời cô ăn cơm, đưa các loại đồ chơi nhỏ cho cô, điều này khiến Thẩm Kiều sau khi khỏi bệnh vô cùng kinh ngạc, không hiểu gì cả. Quá đáng hơn là có khi bọn họ đang ăn cơm đúng lúc gặp nười quen, Trương Khải cũng sẽ hắng giọng giới thiệu: Đây là Thẩm Kiều nhà tôi, làm việc ở Bộ Ngoại Giao. Thẩm Kiều nghe vậy cảm thấy rất khó chịu.


Lại một lần tan tầm, thấy xe của Trương Khải ở đầu đường, rốt cuộc, Thẩm Kiều cũng không nhịn được mà nói: "Có phải anh rảnh rỗi quá hay không? Cứ quấn lấy tôi làm gì?"
Trương Khải nhếch miệng cười nói: "Không sai, là tôi rất rảnh rỗi."


Thẩm Kiều tức giận, nói: "Rảnh rỗi thì đi tìm gái mà cua đi."


Trương Khải dựa cửa xe, ý vị sâu xa nói: "Những vị tiền bối cách mạng có dạy, không thể liều mình tiến về phía trước, có đôi khi cần phải dừng lại nghỉ ngơi một chút, hơn nữa phải biết quay đầu lại để đúc kết, học tập, vì tương lai tốt đẹp hơn.”


Thẩm Kiều bễ nghễ nhìn anh: "Tổng kết, học tập xem làm thế nào để cua được mấy cô nhóc à?"
Trương Khải nhíu mày: "Có thể đừng lúc nào cũng đề cập đến chủ đề không đứng đắn này được hay không?"
"Anh cho rằng bản thân nghiêm chỉnh lắm à?"
"Dĩ nhiên. . . . . ."


"Được rồi, không lan man với anh nữa, hôm nay tôi thật sự có việc, đi trước nhé." Nói xong, Thẩm Kiều giẫm lên giày cao gót "lộp cộp" xoay người rời đi.
Trương Khải cứng cổ lớn tiếng nói: "Đi đâu, để tôi đưa em đi?"


Thẩm Kiều đưa lưng về phía anh ta phất phất tay, đúng lúc có một chiếc xe taxi đi đến, Thẩm Kiều mở cửa xe rồi ngồi vào trong. Khi đi qua bên người Trương Khải thì Thẩm Kiều hạ cửa sổ xe xuống, giọng nói cao vút: "Thất thiếu gia, những vị tiền bối cách mạng cũng dạy, súng phải được lau hàng ngày."


Trương Khải đứng trên đường phố, dường như muốn hóa đá.
Thẩm Kiều phải đi cùng Nghiêm Túc đến một buổi dạ tiệc nhỏ, bởi vì Nghiêm Túc không ở cơ quan, nên bọn họ chia nhau ra lên đường, tập họp ở khách sạn.


Đã sớm biết trong trường hợp này sẽ gặp phải Dương Kiền, nhưng mà sau một tháng không gặp, hình như anh gầy đi rất nhiều. Nghe nói anh vẫn bận rộn một vụ án ở nơi khác, gần đây mới kết thúc vụ án, xem ra là vì công việc nên mới tiều tụy.


Dương Kiền nhìn thấy Thẩm Kiều, đi thẳng đến, vẻ mặt căng thẳng, có phần không tốt dừng lại đối diện với cô, có vẻ cực kì lãnh khốc. Thẩm Kiều nghĩ thầm, thật sự gần đây không hề đắc tội anh ấy? Ngay cả mặt mũi cũng không thấy. . . . . .


"Nghiêm Túc còn chưa tới, trước tiên cứ đi với anh một chút." Nói xong, liền kéo cánh tay Thẩm Kiều đi ra ngoài.


Hội trường đã có rất nhiều người, trước mặt mọi người hất tay anh ra cũng không tốt lắm, thế nhưng anh nói đi theo anh là phải đi theo à? Thẩm Kiều vẫn đang rối rắm thì đã bị anh kéo ra hội trường, hơn nữa còn bị anh kéo đến một góc khuất.


Thẩm Kiều vuốt vuốt cổ tay có hơi đau, né tránh ánh mắt của anh, trầm giọng nói: "Nói ngắn gọn đi, trưởng phòng Nghiêm sẽ đến rất nhanh."
Dương Kiền trầm ngâm chốc lát, nói giọng khàn khàn: "Có phải gần đây Trương Khải vẫn dính lấy em không?"


Thẩm Kiều cắn môi, ngẩng đầu nhìn anh, nhíu mày nói: "Anh quản cái gì?"
Dương Kiền ngưng mắt nhìn cô, nói với giọng không cho phản bác: "Cách xa anh ta một chút."
Thẩm Kiều bị anh nhìn chăm chú khiến cả người không tự nhiên, nghiêng đầu nhìn sang một bên, "Không cần anh xen vào."


Dương Kiền không biến sắc lấy từ túi áo vét ra một xấp hình: "Mấy ngày nay, ban ngày anh ta dính lấy em, buổi tối thì quấn lấy một người phụ nữ khác, là một tiểu minh tinh khá nổi gần đây, dính dáng không rõ ràng với anh ta."


Trong hình là mỹ nữ chân dài, eo thon, ngực lớn dây dưa không rõ với Trương Khải, Thẩm Kiều nhìn nhìn, cũng không nhận lấy, không có ý chất vấn: "Cái này cùng tôi có quan hệ gì?"
"Anh ta nói muốn theo đuổi em."


Lời nói này khiến Thẩm Kiều có chút hoang mang, một lúc lâu sau, không thể tưởng tượng nổi lẩm bẩm: "Anh ta bị điên rồi à?"
Dương Kiền thu mấy tấm hình lại, "Tóm lại, không nên quá thân cận với anh ta."
Thẩm Kiều không chịu nổi ánh mắt áp bức của anh, trầm giọng nói: "Biết rồi. Có thể đi được chưa?"


"Nói xong về anh ta rồi, nhưng bây giờ anh có mấy lời muốn nói.” Dương Kiền lại bước thêm một bước về phía cô, khiếng khoảng cách giữa bọn họ vốn đã rất gần, lần này gần như dán lại cùng một chỗ.


Thẩm Kiều không thể lùi được nữa, gót chân dính sát tường, hô hấp ấm áp của anh không ngừng thổi lên trên mặt của cô, nhịp tim của cô chợt không thể kìm chế mà tăng nhanh, máu chảy quá nhanh, khiến khuôn mặt cũng đỏ bừng . . . . . Thẩm Kiều không dám ngẩng đầu, ánh mắt rơi trên ngực áo sơ mi màu đen của anh, thanh âm hơi run rẩy, nhỏ giọng thúc giục: "Cần nói gì thì nói nhanh chút, còn có. . . . . ."


"Anh muốn theo đuổi em."
Thẩm Kiều bị ngắt lời, há miệng, nửa ngày cũng không khép lại. Việc này so việc Trương Khải theo đuổi cô, khiến cô khiếp sợ ngàn vạn lần, bởi vì biết rõ đó là giả, mà. . . . . .


Thấy cô nửa ngày cũng không có bất kỳ phản ứng nào, tay Dương Kiền ôm lấy khuôn mặt của cô, từ từ nâng lên, ép cô phải nhìn anh, lặp lại từng câu từng chữ một cách rõ ràng: "Anh, muốn, theo đuổi,em. Lần này nghe rõ chưa?"
Thẩm Kiều nhìn anh, đột nhiên ra sức đẩy anh ra, cao giọng nói: "Anh có bị bệnh không?"


Tuy sức lực của Thẩm Kiều có phần mạnh mẽ, nhưng cũng không thể đẩy người đàn ông đang muốn dựa vào cô ra. Dương Kiền cúi đầu nhìn áo sơ mi nhăn nhúm của mình, khẽ mỉm cười nói: "Em có thuốc, trị cho anh nhé."
"Bệnh thần kinh!" Thẩm Kiều đẩy ra anh, muốn rời đi, nhưng vẫn bị anh dùng một tay kéo lại.


Dương Kiền đưa tay ra vây cô lại giữa anh và vách tường, Thẩm Kiều giãy giụa nhiều lần vẫn không có kết quả, cũng may đúng lúc này điện thoại di động vang lên, là Nghiêm Túc gọi tới. Thẩm Kiều định nhận, điện thoại lại bị Dương Kiền chặn ngang cướp đi.


"Còn chưa nói xong, nói xong sẽ trả lại. Nhanh thôi, nếu như em phối hợp, một phút là đủ rồi, nếu như không phối hợp. . . . . ."
Thẩm Kiều trầm giọng ngắt lời anh: "Nói nhanh lên!"


Một bên khóe miệng Dương Kiền khẽ nhếch lên, trong mắt lấp lóe vẻ đắc ý, nhưng giọng nói càng lúc càng nghiêm túc : "Giản Dư Mặc buông tay là anh ta không biết tốt xấu, nhưng mặt khác đó cũng là cơ hội. Anh biết, hiện nay trong lòng em, không thương bất kì ai, nhưng vẫn có một người sẵn lòng yêu em, muốn nói cho em biết, " Dương Kiền cúi người, bờ môi mỏng gần như chạm vào vành tai của cô, bên tai cô nhỏ giọng nói: "Em là người anh yêu nhất trên thế giới này."


Dương Kiền hơi đứng thẳng lên, hai mắt tràn đầy tình ý nhìn đỉnh đầu đen bóng của cô một cách chăm chú, dịu dàng thì thầm: "Em không thương anh cũng không sao, anh sẽ chờ, dù sao cũng chờ mười năm rồi, cũng không ngại chờ tiếp."


"À, đúng rồi, anh đã chia tay với Thịnh Hạ, cho nên mặc kệ là Giản Dư Mặc hay Thịnh Hạ cũng sẽ không trở thành chướng ngại giữa hai ta. Cho nên em hãy suy nghĩ thật kỹ, thay vì yêu một người xa lạ, không bằng yêu anh, dù sao chúng ta đã từng cùng nhau trải qua sống ch.ết," nói xong, anh đưa tay nhẹ nhàng xoa bờ vai của cô, dừng lại ở chỗ xương quai xanh bên trái, nhìn chăm chú, làm như có thể nhìn xuyên qua vải vóc, thấy được hình xăm con cá heo, còn có vệt sẹo do đạn lưu lại.


Thẩm Kiều thất hồn lạc phách quay lại hội trường. Nghiêm Túc đã tìm cô rất lâu nên hung hăng dạy dỗ mấy câu, thật may là có chuyện quan trọng, nên Nghiêm Túc không có thời gian rảnh rỗi để quan tâm đến cô, nếu không nhất định cô sẽ bị Nghiêm Túc mắng ch.ết.


Sau khi kết thúc buổi dạ tiệc, Thẩm Kiều đứng ở cửa khách sạn chờ Nghiêm Túc, nhưng lại chờ được Dương Kiền.
Dương Kiền xuống xe, vòng qua đầu xe đến gần Thẩm Kiều, mở cửa bên tay lái phụ ra nói: "đi thôi."
Thẩm Kiều khách khí cự tuyệt: "Cám ơn, tôi ngồi xe của trường phòng Nghiêm."


Tay Dương Kiền vịn ở cửa xe, nở nụ cười nhìn cô: "đã bảo anh ta đi trước rồi."
"Thế thì ngồi taxi." nói xong, Thẩm Kiều xoay người muốn đi.
Dương Kiền cũng không vội vã, không nhanh không chậm nói: "Nếu như lát nữa phát hiện có chiếc xe đi theo, em cũng đừng sợ nhé."


Thẩm Kiều nhắm mắt lại cắn cắn môi, cúi người chui vào trong xe. Dương Kiền hả hê đóng cửa xe, vui vẻ ngâm nga điệu dân ca.


Thẩm Kiều có cha là lãnh đạo của viện kiệm sát tối cao, có thể tính là sếp của Dương Kiền, mà nhà Thẩm Kiều ở đại viện Viện Kiểm sát tối cao, cho nên từ trước đến giờ, xe của Dương Kiền ra vào đại viện nhà Thẩm Kiều cũng không gặp trở ngại.


Xe bảy lần rẽ tám lần quẹo trong đại viện, Dương Kiền quen cửa quen nẻo dừng xe bên ngoài sân nhà Thẩm Kiều. Cả đoạn đường, Thẩm Kiều cũng cực kì thấp thỏm, lo lắng Dương Kiền sẽ nói với cô "mấy câu nói đặc biệt". Nhưng ngoài dự đoán của cô, dọc đường anh lại vô cùng yên tĩnh.


Thẩm Kiều âm thầm thở dài ra một hơi, trong bóng tối đưa tay cởi dây an toàn thì đụng phải tay của anh. Thẩm Kiều giống như bị điện giật, vội vàng rụt tay lại, Dương Kiền ngước mắt nhìn cô cười, ngón tay thon dài ấn vào cái móc khóa cài dây an toàn, "cạch" một tiếng, rốt cuộc Thẩm Kiều cũng tự do. Nhưng đột nhiên anh lại kéo cô lại, không muốn cô xuống xe, trong thoáng chốc, trái tim của Thẩm Kiều như vọt lên cổ họng.


Dương Kiền nhìn thân thể Thẩm Kiều gần như cứng ngắc, nhíu mày hỏi: "Hồi hộp lắm à?"
"không có."
"Cũng không thèm nói hẹn gặp lại à? Còn nữa, cũng không nói cám ơn."
Thẩm Kiều nghe lời nói: "Cám ơn, hẹn gặp lại."
"Đợi chút."


Thẩm Kiều ngẩng đầu nhìn anh, khẽ nhíu mày: "Còn muốn như thế nào nữa?"
Dương Kiền thu hồi vẻ bất cần đời, đôi mắt sáng ngời nghiêm túc nhìn cô, một lúc sau mới lẩm bẩm nói: "thật là đẹp mắt."


Thẩm Kiều hoàn toàn sửng sốt, không chỉ vì lời nói của anh, còn vì sự thâm tình trong đôi mắt anh. Anh lúc này, dường như cô thấy được bộ dáng của anh khi bọn họ giả dạng làʍ ȶìиɦ nhân nhiều năm trước, khẩn thiết thâm tình, phi vũ bất phàm như vậy.
"Còn không đi? Chẳng lẽ còn muốn hôn tạm biệt?"


Thẩm Kiều chợt hồi hồn, loáng thoáng nghe thấy lời anh nói, nhìn thấy mặt anh càng ngày càng gần, một tay run rẩy đi mở cửa. Khi mặt của anh sắp dán lên thì Thẩm Kiều lấy tay che mặt của cô lại, bờ môi ấm áp của anh thì dán vào lòng bàn tay mềm mại của cô. Thẩm Kiều giống như là bị phỏng đến nơi, tựa như trốn chạy xuống xe.


Thẩm Kiều mè nheo trong phòng tắm gần một tiếng mới ra ngoài, điện thoại di động đang để trên giường, cô cầm lên thì thấy một cuộc gọi nhỡ và một tin nhắn chưa đọc, cùng được gửi từ một người. Nội dung tin nhắn đơn giản đến mức không thể đơn giản hơn, chỉ có hai chữ: ngủ ngon.


Thẩm Kiều đặt điện thoại di động xuống, nâng cằm lên nhìn chằm chằm vào màn hình rồi mất hồn.


Từ khi cô nằm viện đến giờ, đã hơn một tháng rồi, bọn họ cũng chưa gặp nhau, cũng không có bất kì liên hệ gì, vậy mà hôm nay anh vừa xuất hiện, đã cho cô cơn chấn động... lớn như vậy, trong lúc nhất thời, Thẩm Kiều thật sự có phần chậm chạp quá mức.


Nhưng mà, hành động của anh, thấy thế nào cũng giống như bị Trương Khải kích thích. Vậy mà người kia lại muốn theo đuổi cô.... Mặc dù anh có chút khác thường, nhưng anh chưa từng nói ra những câu nói muốn theo đuổi giống như thế này.


Đột nhiên có cơn rung động kéo cô trở về thực tế, Thẩm Kiều cầm điện thoại lên, mở tin nhắn mới nhất ra. Bây giờ anh muốn theo đuổi em nên da mặt rất dày, em không đếm xỉa đến anh cũng không sao, gia có rất nhiều kiên nhẫn!
Thẩm Kiều cười thì thầm: "Ngu ngốc."






Truyện liên quan