Chương 54: Ngàn Dặm Đi Tìm Kiền
Sau khi tiếp nhận công việc, Thẩm Kiều liền bắt đầu bắt tay vào chuẩn bị đi công tác. Trong lòng thấy rất kì lạ, cô bắt đầu suy nghĩ lung tung, hi vọng mình sẽ đi trước khi Thẩm Du đi Hong Kong. Loại cảm giác này, giống như là muốn trốn chạy. . . . . .
Cuối cùng Thẩm An đã nói gì với Thẩm Du, Thẩm Kiều cũng không biết, cô chỉ biết Thẩm Du vẫn không thay đổi chủ ý. Về phần làm thế nào để mẹ tiếp nhận, thì phải xem bản lĩnh của Thẩm Du rồi.
Sau đó, Cố Hoa Lam lại tiếp tục sinh bệnh, Thẩm Du không ngủ không nghỉ ở bên giường bệnh chăm sóc bà một tuần liền. Sau lễ Giáng Sinh, Thẩm Du liền lên đường đi Hong Kong.
Trước khi Thẩm Du đi, anh có gọi điện thoại cho Thẩm Kiều, không biết là ai bắt đầu trước, bọn họ bắt đầu nói về những chuyện khi còn bé, có lẽ là do tức cảnh sinh tình, Thẩm Kiều chợt khóc. Cách ống nghe lạnh lẽo, Thẩm Du chỉ có thể nhắc lại ba chữ một cách vô lực: "Đừng khóc mà" .
Thẩm Kiều vừa khóc vừa trách móc: "Có thể nói khác một chút không?"
Ở đầu bên kia điện thoại, Thẩm Du còn nghiêm túc suy nghĩ một lúc lâu, sau đó mới nói: "Thật đấy, đừng khóc nữa."
Kết quả, Thẩm Kiều còn khóc dữ hơn. Khi còn bé cũng giống như vậy, Thẩm Kiều bởi vì nguyên nhân nào đó mà khóc, Thẩm Du thường tự chơi trò chơi của mình, căn bản không để ý đến cô, cho đến khi hoàn toàn không nghe nổi nữa, mới có thể an ủi nói đừng khóc một cách qua loa. [Truyện được edit bởi Mạn Nhi** diⓔn♧đànⓛê♧quý♧đⓞn]Có lúc anh bị ép đến nóng nảy, anh sẽ đi vòng quanh, sau đó gọi điện thoại cho ba mẹ, đưa món đồ chơi của mình cho cô, sau đó nói: "Thật đấy, đừng khóc nữa!"
Thẩm Kiều đi được bốn tháng, đến tết âm lịch thì cố gắng thu xếp ra ba ngày nghỉ để về nước một chuyến. Vì để tiết kiệm thời gian, Thẩm Kiều mệt mỏi lên máy bay, khi trời còn chưa sáng cũng đã về đến Bắc Kinh.
Thẩm Kiều Bản muốn cho cha mẹ một sự bất ngờ, cho nên cô không nói cho bất kỳ ai biết tin mình về, kết quả cô lại bị cha mẹ làm cho kinh ngạc. Ba cô hiếm khi đưa mẹ ra ngoài du lịch, dì giúp việc cũng nghỉ về nhà ăn tết, ngôi nhà to như vậy trống không một một bóng người. Thẩm Kiều đứng trong phòng khách, đột nhiên cảm thấy ngôi nhà này thật to, trần nhà thật là cao, không khí rất lạnh.
"Hắt xì." Thẩm Kiều vuốt vuốt sống mũi, xách valy hành lý lên, vừa cố gắng leo cầu thang, vừa gọi điện thoại: "Ban hậu cần đúng không ạ? Ngài khỏe chứ, cháu là Thẩm Kiều, phiền ngài tới đây một chuyến, hệ thống sưởi của nhà cháu hình như xảy ra chút vấn đề."
Thẩm Kiều xả nước nóng để tắm, dùng bộ quần áo bằng vải bông thật dày quấn quanh người, trong ngực ôm một hộp giấy rút, lau nước mũi hỏi ông chú đang kiểm tr.a đường ống sưởi ấm: "Có vấn đề gì không ạ?"
Ông ấy cầm công cụ và đèn pin, đứng lên nói: "Không có vấn đề gì cả."
"Vậy sao lại không thấy ấm?" Lúc Thẩm Kiều nói chuyện, còn cảm thấy cả người rét run.
Ông ấy tháo găng tay ra, lau mồ hôi trên trán, rồi nói: "Cô nương, có phải cháu bị bệnh hay không? Trong nhà rất ấm mà." Nói xong, lại lấy một cái nhiệt kế để đo nhiệt độ trong phòng ra, phía trên hiện lên là 19 độ.
Thẩm Kiều nhìn nhiệt độ hiện lên trên nhiệt kế, lại nghiêng đầu hắt xì.
Ông bắt đầu dọn dẹp thùng dụng cụ, "Cháu tìm xem còn thuốc hạ sốt không rồi uống đi, đang ăn tết mà ngã bệnh cũng không hay."
Thẩm Kiều lau lỗ mũi, cười ngại ngùng: "Cám ơn ngài."
Tiễn ông chú sửa hệ thống sưởi đi, Thẩm Kiều tìm trong hòm thuốc được cái nhiệt kế, quả nhiên là sốt rồi. May mà trong nhà có đầy đủ các loại thuốc, Thẩm Kiều uống thuốc, rồi uống thật nhiều nước, chùm chăn bắt đầu ngủ.
Thẩm Kiều ngủ gần một ngày, gần tối thì bị tiếng pháo đùng đoàng ngoài cửa sổ đánh thức. Cô ôm lấy chăn ngồi dậy, đầu vẫn có chút choáng váng như cũ, nhưng mà nhiệt độ đã hạ xuống.
Trên điện thoại bị tắt tiếng có mấy cuộc gọi nhỡ, khiến cô bất ngờ là Trương Khải gọi tới. Anh sẽ không thần thông như vậy, biết rõ chuyện cô về nước chứ? Thẩm Kiều đang do dự có nên gọi lại hay không, màn hình điện thoại di động lại sáng lên lần nữa.
Thẩm Kiều hắng giọng một cái, nhận điện thoại: "Thất thiếu gia có gì dạy bảo?"
"Ở đâu vậy?"
Con ngươi Thẩm Kiều đảo lòng vòng: "Ở chỗ nên ở."
Trương Khải nói: "Làm trò, có phải em đã về nước rồi đúng không?"
Thẩm Kiều khẽ giật tóc, qua loa ừ một tiếng.
"Chẳng trách, tôi vừa mới gặp Nghiêm Túc, nói năm mới cũng không cho em nghỉ phép, tựa như dùng một mẩu xương dụ con chó chạy khắp thế giới, kết quả anh ta cười nói tôi nói oan cho anh ta. Anh ta oan chỗ nào chứ? Cho nên tôi nghĩ tới nghĩ lui, xem chừng là đã về."
"Ngài thật là thông minh." Thẩm Kiều thành thực khích lệ. Nhưng mà nghĩ lại lại cảm thấy không đúng, ai là chó đây?
Trương Khải vô cùng hưởng thụ, vui mừng nói: "Đã về rồi thì đến chỗ tôi ngồi một chút đi!"
Thẩm Kiều không quên cảnh cáo: "Này, đừng rêu rao khắp nơi là tôi đã về."
"Nếu như em không đến, tôi sẽ lập tức đi tìm cái loa!"
Thẩm Kiều: ". . . . . ."
Thẩm Kiều nhìn bộ dạng chán chường của mình trong gương, nếu như ba ngày này không ra khỏi cửa, vậy thì ba ngày này cô sẽ giữ nguyên hình tượng rối tung rối mù này mất, cứ như vậy mà chán chường ăn tết, không tốt cho lắm.
Trương Khải lại mới mở thêm một hội sở tư nhân, lầu hai của hội sở có món ăn cung đình là sở trường, mỗi ngày chỉ chiêu đãi một bàn, Trương Khải hào phóng dùng bàn này để chiêu đãi Thẩm Kiều.
Bọn họ phân ra ngồi ở hai đầu bàn, hai vị mỹ nhân mặc trang phục cung đình gắp thức ăn, bàn tay thon thon tựa như phấn điêu ngọc mài, khuôn mặt nhỏ nhắn càng xinh đẹp, tinh tế hơn, như là dùng thước đo ra vậy.
"Sao về mà cũng không nói một tiếng?"
Thẩm Kiều nhấp một ngụm trà, cười khổ: "Vốn muốn cho ba mẹ một bất ngờ, kết quả lại bị hai người bọn họ làm cho bất ngờ." [Truyện được edit bởi Mạn Nhi** diⓔn♧đànⓛê♧quý♧đⓞn]
Trương Khải khẽ chau mày: "Ba mẹ? Sao tôi lại nghe nói bọ họ đã đi du lịch nước ngoài?"
"Không phải nghe nói, mà là thật." Thẩm Kiều cố ra vẻ không quan tâm.
Trương Khải ngừng đũa, vẫy hai vị mỹ nữ lui ra, kéo cái ghế ngồi xuống bên cạnh Thẩm Kiều, "Tiểu Thu biết việc em trở về không?"
Thẩm Kiều lắc đầu, "Chưa nói cho cô ấy biết." Nếu như Hạ Tiểu Thu mà biết cô về nước, nhất định sẽ kéo cô lên núi, cô mới không muốn ngủ trên núi, cứ như tu hành vậy.
"Đã vậy thì thế này đi, dứt khoát về nhà tôi ăn tết đi. Cha mẹ tôi nhìn thấy em, nhất thời cao hứng, không chừng tôi có thể ăn xong tết một cách vui vẻ!" Trương Khải đụng cánh tay Thẩm Kiều một cái, cười đến mặt mày hớn hở, đối với lời đề nghị này có dáng vẻ cực kì kích động.
Thẩm Kiều cười giả lả: "Vẫn nên thôi đi."
Nhà Trương Khải và Dương Kiền ở cùng một đại viện, đi vào đó sẽ gặp ai, cô cũng không dám tự dự đoán xằng bậy.
"Yên tâm, lão Dương không về đâu, từ sau khi cậu ấy đi, nửa năm nay vẫn chưa quay về, giống như đã mất tích vậy."
Thẩm Kiều vùi đầu ăn uống, nói với giọng thản nhiên: "Nói chuyện này với em làm gì."
"Sợ em muốn biết, lại ngại không dám mở miệng hỏi. Có thấy tôi tri kỉ không?"
"Trương Khải." Thẩm Kiều chợt kêu tên anh một cách nghiêm túc.
"Ôi?"
Thẩm Kiều ngẩng đầu nhìn anh, chậm rãi mở miệng hỏi: "Địa vị của anh ở nhà thấp như vậy, vậy mà đêm ba mươi cũng không về nhà, không sao chứ?"
Trương Khải chớp chớp mắt, cố gắng tiêu hóa hàm ý của từ "địa vị thấp". Anh ta nhanh chóng nghĩ ra cái gì đó, ôm hai cánh tay trước ngực, thân thể cũng lui về phía sau: "Đúng là có phong độ, tôi cũng không quan hệ nam nữ bừa bãi, nhất là phụ nữ tôi quen biết."
Thẩm Kiều: ". . . . . ."
Trương Khải đặt vào cốp sau của xe việt dã một thùng nước Evian, một thùng đò uống chức năng, một thùng cà phê đóng lon, ngoài ra còn chuẩn bị rất nhiều đồ ăn vặt, đồ ăn chín để sau xe, điều chỉnh hệ thống dẫn đường, đổ đầy bình xăng, lúc đi ngang qua trung tâm mua sắm bọn họ còn mua cho mình hai bộ quần áo để tắm rửa, tất cả đã được chuẩn bị sẵn sàng, lái xe việt dã treo biển số của quân khu Bắc Kinh ra khỏi nội thành, chạy lên đường cao tốc Bắc Kinh - Hong Kong.
Từ giờ đến lúc Thẩm Kiều xuất ngoại, còn chưa đầy 48 tiếng, mà bọn họ muốn đi qua ba tỉnh tiến vào Giang Tây, quãng đường chạy đi chạy về là 2600 cây số, cần 20 tiếng đồng hồ.
Thẩm Kiều nhìn bóng đêm ngoài cửa sổ, cảm giác bản thân thật sự điên rồi, mới có thể nghĩ ra ý tưởng này, hơn nữa trong vòng nửa giờ, mới liên hệ được với thực tế.
Nửa giờ sau, Thẩm Kiều nói: "Anh không về nhà cũng không sao à? Nếu không, chúng ta đi chỗ khác chơi đi? Đi đâu tốt nhỉ? Đi ngắm hồ Bà Dương được không?"
Ước chừng Trương Khải sửng sốt mất 5 phút, sau đó liền bắt đầu tìm điện thoại, Thẩm Kiều cho rằng anh muốn báo cho ai đó, bèn giữ bả vai của anh ta lại, cảnh giác hỏi: "Định làm gì vậy?"
Trương Khải nói một cách tỉnh táo: "Chuẩn bị xe, mua đồ, chuẩn bị lên đường!"
Thẩm Kiều nuốt một ngụm nước bọt.
Nửa tiếng sau, Thẩm Kiều trải qua cơn kích động và khẩn trương, sau khi an tĩnh lại thì cô không chỉ cảm thấy bản thân mình điên rồi, lại cảm thấy hành động của mình lần này thật sự không thỏa đáng.
"Nếu không, chúng ta đừng đi ngắm hồ Bà Dương nữa, lái xe hơn mười tiếng đấy."
Trương Khải nhướn mày, cao giọng nói: "Muộn rồi!"
Thẩm Kiều cười theo nói: "Phía trước có lối ra của đường cao tốc, cũng không muộn."
"Vậy cũng không được." Giọng nói của Trương Khải tựa như quát: "Gia đã không làm thì thôi, một khi quyết định, ai cũng không ngăn được, gia đã đốt tiểu vũ trụ này rồi, hiện chỉ có một con đường, đó chính là tiến thẳng về phía trước!"
Máy sưởi trong xe mở vừa đủ, mặt của Thẩm Kiều bị gió lạnh thổi nên lại phát sốt, cô vuốt vuốt cái trán, rồi nói: "Hôm nay mới bị bệnh, lúc anh gọi điện thoại cho tôi thì vừa mới hạ sốt, cảm thấy bây giờ nhiệt độ lại tăng lên rồi."
Trương Khải nghiêng đầu nhìn cô một chút, vội vàng dừng xe trên đường, lấy hòm thuốc từ cốp sau ra đưa cho Thẩm Kiều, thuận tiện ném cho cô một chai nước: "Tự mình tìm thuốc, uống rồi ngủ đi, tỉnh ngủ là đến nơi."
Thẩm Kiều nhìn hòm thuốc và chai nước, suýt nữa òa khóc.
"Thất gia, không dối gạt ngài, tôi sợ lắm."
"Sợ cái gì?"
"Sợ anh không để ý tới tôi."
Trương Khải dở khóc dở cười, đeo tai nghe blutooth lên, gọi một cuộc điện thoại, giọng nói thoải mái: " Kiểm Sát Trưởng Dương, bận rộn gì không? Có thể có chuyện gì, chúc mừng năm mới ngài thôi. Đúng rồi, xế chiều hôm nay tôi có đến nhà cậu, hai ông bà già nhà cậu đang chiến đấu. Không biết à? Bởi vì cậu không về mừng năm mới chứ sao, thái hậu nương nương cũng nổi giận, khói lửa chiến tranh cháy hừng hực. A, có chuyện gì à, cậu bận gì thì làm đi. Cái gì cơ, ăn nhiều một chút đi, vất vả cả năm rồi."
Trương Khải vừa mới cúp máy, Thẩm Kiều liền ra sức đấm cho anh ta một đấm, lông mày xinh đẹp nhíu chặt lại: "Gọi cho anh ấy làm gì?"
"Phải xác định xem cậu ấy có ở đó không chứ? Nếu không, cậu ta hào hứng quay về, kết quả là chúng ta đi vô ích. Lái xe mười giờ đó đại tỷ à, ngồi đến mức cái mông cũng bị bẹp, cánh tay cũng sẽ rút gân."
Thẩm Kiều cắn cắn môi, nhỏ giọng nói: "Nếu mệt như vậy, hay chúng ta trở về đi."
Trương Khải gân cổ lên, ngửa cằm lên kêu la: "Không được! Thà ch.ết chứ không chịu khuất phục! Tôi nhớ lão Dương rồi, nên phải nhìn thấy cậu ấy!"