Chương 26
Cô chỉ cần nhào tới là được rồi.
Tây Tây nói thật dễ dàng, vấn đề là ... Cô ấy không nói rõ ràng muốn bổ nhào như thế nào à?
Thật là khó nha! Đã thất bại năm sáu lần, Hoàng Nhạc Nhạc mới rõ một sự thật _ muốn chủ động đụng ngã người con trai mình thích, cần thiên phú.
Lần đầu tiên, buổi tối ăn xong cơm tối, thu thập xong phòng bếp, cô và Tịch Hoa Nguyệt ngồi trong phòng khách xem tivi, đấu tranh nội tâm, từ chối hồi lâu, thật không dễ dàng lấy hết dũng khí nghiêng người bổ nhào về phía anh, ai biết lại trùng hợp, anh vừa lúc đứng dậy, "Anh đi pha coffee."
Cô hoàn toàn không kịp thắng xe, cả người té nhào trên ghế sofa.
"Nhạc Nhạc, em làm sao vậy?" Tịch Hoa Nguyệt vội vàng trở về, nâng cô dậy.
"Không có việc gì, không có việc gì." Cô ngượng ngùng cười, nhanh chóng nói sang chuyện khác. "Anh không phải là muốn đi pha coffee à? Em cũng muốn uống..."
Qua vài ngày nữa, anh ấy nói có một món đồ muốn đưa cho cô, đến gian phòng để lấy, cô dĩ nhiên sẽ không dễ dàng bỏ qua cho cơ hội trời cho lần này, lập tức bước nhanh theo sát tới, vừa đúng lúc giang hai tay ra nhào tới phía trước, nhưng không có dự liệu được anh ấy đột nhiên xoay người, sống mũi của cô đụng vào cánh tay của anh______
"Ối!" Cô kêu gào đau đớn.
Anh vội vàng vịn cô, vội vàng hỏi: "Anh không biết em ở phía sau, đụng vào chỗ nào rồi?"
"Lỗ mũi." Cô buồn bực trả lời.
"Ngẩng đầu lên anh xem một chút nào." Anh muốn nâng khuôn mặt cô lên, cô không chịu.
Cúi đầu, che mặt, đưa một cánh tay ra. "Anh nhanh lấy giấy vệ sinh cho em trước đi." Cô cảm thấy có hai luồng nhiệt chậm rãi từ lỗ mũi chảy xuống.
Không sai, cô bị đụng đến nỗi chảy máu mũi.
Lần thứ hai cũng tuyên cáo thất bại.
Lần thứ ba, cô rốt cuộc cũng được như ý nguyện té nhào vào anh ở trên giường, đây tuyệt đối là lần hoàn mỹ nhất, thành công nhất, kế tiếp anh ấy lật người đè cô dưới thân, sau đó chính là thiên lôi câu động địa hỏa, đã xảy ra chuyện không thể ngăn cản- nhưng rốt cuộc không có.
Đúng là không có.
Cô nằm trên người anh không dám cử động.
Tịch Hoa Nguyệt hai mắt nhắm chặt, thân ngâm. "Ưmh..."
Ưmh? Đây là âm thanh mà trong rất nhiều tiểu thuyết tình yêu viết, vai nam chính sẽ đối với nữ chính như vậy như vậy lại như vậy như vậy trước rồi sẽ phát ra tiếng gầm nhẹ sao? Nhưng nghe không giống lắm!
Chỉ là thôi, cái đó không quan trọng, cô nín thở chờ đợi động tác kế tiếp của anh.
"Nhạc Nhạc." Anh khẽ gọi.
Cô nhẹ nhàng đáp. "Hả?"
"Em có thể đứng lên được không? Đầu của anh hơi đau." Mới vừa không phòng bị cô ngã xuống, anh chỉ cố gắng che chở cô vào trong ngực, không rảnh chú ý đến các thứ khác, kết quả là sau ót anh cứ như vậy hôn lên tủ đầu giường, đau đến muốn ngất xỉu.
"A!" Tay chân cô vội quơ loạn từ từ trên người anh bò dậy, ngồi xổm trên giường, mặt áy này, " Anh mới vừa bị chấn ! Xin lỗi, xin lỗi..."
Anh ngồi dậy, sờ ót, sưng một cục lớn.
Cô nhẹ nhàng xoa ót cho anh, "Em thay anh xoa xoa."
"Gần đây em có cái gì bất mãn với anh sao?" Anh thở dài.
Bất mãn cô khóc không ra nước mắt, "Em... Em không có..."
Anh bắt lấy tay cô, lôi cô vào trong ngực, để cho cô ngồi trên đùi anh. "Thật không có sao?"
Cô lắc đầu.
"Được rồi, em nói không có thì không có." Anh lùi lại hỏi chuyện khác, "Vậy... Em đùa giỡn không cần nói cho anh biết, em gần đây đến tột cùng đang đùa giỡn trò gì vậy?
"Em nào có chơi trò chơi! Cũng không phải là trẻ con."
Chẳng lẽ muốn cô đi thẳng vào vấn đề hỏi anh: Anh tại sao không ôm em? Làm sao cô có thể nói ra điều này được.
Chứ đừng nói lần thứ tư kế tiếp, lần thứ năm cùng lần thứ sáu đều thất bại.
Nếu không có cách thuận lợi đụng ngã anh, cô quyết định đổi sang phương thức cám dỗ. Cô cố gắng lấy bộ ngực không đủ đầy đặn của mình ra phía trước, tập trung nhấc cao, thật vất vả mới tạo được một rãnh nhỏ giữa hai bầu ngực, còn cố ý cởi hai nút áo trước ngực ở trước mặt anh lúc ẩn lúc hiện, muốn dụ dỗ anh mất khống chế biến thân thành đại dã lang, nhào lên đem cô nuốt vào bụng nhưng đều thất bại.
Đúng, thất bại.
Anh chẳng những không mất không chế nhào lên, còn nghiêm trang nhắc nhở cô." Nhạc Nhạc, nút áo của em cài không tốt kìa."
"À?" Cô hơi sững sờ.
Sau đó anh dịu dàng tràn đầy phong độ thân sĩ cài lại cúc áo cho cô.
Nút áo cài rất tốt, cho nên cũng không có chuyện gì xảy ra.
Là cô không có sức quyến rũ hay cô đối với anh không có khẩu vị?
Hoàng Nhạc Nhạc nắm lấy cằm, tâm tình buồn bực ngồi trong phòng bếp nhìn bóng lưng Tịch Hoa Nguyệt chuẩn bị bữa ăn tối, ông trời còn không giúp cô, cô còn gì để nói!
Cô thất bại đến không còn dũng khí để thử nữa.
Tịch Hoa Nguyệt cuối cùng đưa một mâm thức ăn cho Hoàng Nhạc Nhạc.
"Anh đi lấy rượu, sau đó có thể ăn." Rượu vào lời ra, cho nên anh tính toán rót cho cô một chút rượu, sau đó sẽ hỏi vòng vèo về hành động kỳ quái của cô gần đây.
"Ừ." Cô đặt món ăn lên bàn.
Kết quả không cần anh ra tay, cô đã tự động uống hai ly rượu đỏ, một bữa ăn cơm, một chai rượu đỏ đã thấy đáy, hai phần ba vào bụng của Hoàng Nhạc Nhạc.
Hai gò má của cô hồng lên, ánh mắt mơ màng, đã ngà ngà say.
"Nhạc Nhạc, em trước đến phòng khách ngồi đi."
"Ừ." Cô đứng lên, thân thể lung lay.
Anh vịn cô, "Cẩn thận."
Cô đẩy tay anh ra, "Em không có say..."
"Được, được rồi, em không say." Có người say nào thừa nhận mình không say? "Là anh say, em để cho anh dựa vào nhé."
Cô không còn kéo rơi tay anh xuống nữa.
Anh đặt cô yên vị trên ghế sofa, mới chịu đứng dậy, lại bị níu lấy, "Nhạc Nhạc?" Cô mới vừa chưa ăn thứ gì liền uống rượu mạnh, quả nhiên say rất nhanh.
Cô có chút tức giận chất vấn. "Anh... Em đối với anh một chút cảm giác cũng không có sao?"
"Cảm giác gì?" Anh hùa theo lời của cô hỏi.
Cô cố gắng trừng anh, ánh mắt lơ đãng lực bất tòng tâm. "Xông, xung động cảm giác...."
Xung động cảm giác? Giờ phút này lời cô nói và anh nghĩ là đồng nhất sự kiện sao?
Thật choáng váng! Cô cúi đầu chống đỡ trước ngực anh, lẩm bẩm nói: "Tây Tây... Gạt người!"
Tây Tây? Chuyện này với Tây Tây có quan hệ gì? Anh có chút không theo kịp logic suy tư của cô, "Tây Tây nói cái gì?"
"Tây Tây nói... Cô ấy nói... Em chỉ cần nhào tới là được..." Cô ảo não, "Em bổ nhào nhiều lần rồi, anh đều không có cảm giác, không có phản ứng còn hại anh u đầu..."
Bổ nhào? Anh đầu tiên là kinh ngạc, từ từ tưởng tượng hành động quái dị của cô gần đây, không khỏi bật cười.
Thì ra là... Cô nhào lên là muốn đem mình cho anh, mà không phải là muốn mưu sát anh! Lĩnh hội được chuyện này, trong nháy mắt ngực anh cảm động.
"Em...Em cứ như vậy... Không có sức hấp dẫn..."
Âm thanh càng ngày càng nhỏ, cho tới khi nghe không được.
"Nhạc Nhạc." Ngủ thiếp đi?
Cô mềm nhũn dựa vào anh, không có phản ứng.
Nếu không phải anh giữ lấy cô, cô đại khái là đã trượt trên đất đi.
Bởi vì quan tâm cô, quý trọng cô, nên anh mới cẩn thận từng li từng tí che chở cô như vậy, thương yêu cùng cưng chiều, hết sức đè nén khắc chế khát vọng đối với cô, không ngờ ngược lại cô lại hiểu lầm.
Cô làm sao lại cho rằng đối với anh cô không có hấp dẫn ? Cô làm sao lại cho rằng anh không muốn cô?
Anh nhẹ nhàng ôm cô lên, đặt ở trong phòng của anh, trên giường của anh.
Anh nhìn chằm chằm vẻ mặt ngủ say của cô, cặp mắt dịu dàng như nước.
Trời mới biết anh đè nén có nhiều khổ cực, không hy vọng lưu lại ấn tượng xấu trong cô, cho rằng anh lui tới cùng cô chỉ vì ȶìиɦ ɖu͙ƈ, không hy vọng cô cảm thấy anh giống như trước đây, chỉ vì nhu cầu thân thể.
Anh muốn cô, khát vọng cô nhưng bao trùm sở hữu khát vọng cùng nhu cầu trên, là anh nghĩ vui đùa thương yêu cô, cưng chiều tâm tình của cô.
"Ưmh. . . . . ." Hoàng Nhạc Nhạc duỗi lưng một cái, ngày hôm qua ngủ ngon —— đây là nơi nào?
Cô nằm trên giường, liếc mắt mọi nơi, hoa văn trên trần nhà không giống, màu sắc vách tường cũng khác, gian phòng lớn nhỏ cũng khác rất nhiều... Rồi sau đó, mẩu ký ức tối hôm qua từ từ ùa về, đúng rồi, tối hôm qua cô cùng Hoa Nguyệt ăn chung bữa tối, cô giống như uống rất nhiều rượu đỏ.
Trí nhớ của cô cho đến khi cô hỏi Hoa Nguyệt câu hỏi kia___ anh...anh đối với em một chút cảm giác cũng không có sao?
Anh ấy có trả lời hay không, lại trả lời như thế nào, cô một chút ấn tượng cũng không có. Hoàng Nhạc Nhạc hết sức suy tư, nhưng trong đầu vẫn trống rỗng.
Sau, cô rốt cuộc đã làm gì? Có phải hay không_______
Cô xoay nửa người, đột nhiên nhìn thấy Tịch Hoa Nguyệt đang nằm bên cạnh.
Tại sao cô và anh lại ngủ trên cùng một chiếc giường?
Nên, chẳng lẽ tối ngày hôm qua cô say rượu mất lý trí, đối với anh bá vương ngạnh thượng cung đi!
Hoàng Nhạc Nhạc nằm ngiêng, không chớp mắt nhìn chằm chằm tuấn nhan ở cự ly gần không quá hai mươi cm, rồi sau đó lặng lẽ nhấc chăn đắp lên người anh, hù dọa! Ở trần.
Không thể nào! Cô nhanh chóng vén chăn bông trên người mình rồi lại một lần nữa bị kinh sợ.
"Hù dọa!" Trên người cô chỉ mặc mỗi một cái áo sơ mi to lớn, hai cái đùi trống trơn, tại sao lại có thể như vậy?
Nếu như tối hôm qua cô thật đối với Hoa Nguyệt như vậy như vậy lại như vậy như vậy, cô muốn dùng cái gì để đối mặt với anh đây!
Động tác êm ái của cô chuyển sang bên kia, muốn len lén xuống giường, thừa dịp anh còn đang ngủ mau chóng chạy trốn lách người, thắt lưng lại đột nhiên căng thẳng__
Cô la thất thanh, "A!" Bên eo của cô có cánh tay đem thân thể cô chuyển vào trong ngực.
"Em định đi nơi nào?" Mới vừa tỉnh ngủ giọng nói cực kỳ trầm thấp khàn khàn, rung động lòng người.
Cách chiếc áo sơ mi mỏng, cô có thể cảm nhận được nhiệt độ truyền tới từ lồng ngực rộng rãi của anh, còn có chân anh liền dán chặt lên người cô!" Em em..." Cô cà lăm không nói ra lời.
"Em định chạy trốn, vậy cũng không được."
Giọng nói vang bên tai, hơi thở mập mờ ấm áp xẹt qua cái cổ nhạy cảm của cô, đưa tới run rẩy. "Ách, em em... anh..."
"Em định hỏi tại sao chúng ta lại ngủ chung trên giường lớn đúng không?"
Cô gật đầu một cái.
"Tối hôm qua em uống hết hai phần ba bình rượu đỏ kia, say ngã còn ói." Tửu lượng không tốt còn mạnh mẽ uống, rõ là.
"Để cho em ngủ bên cạnh anh, anh mới ở gần chăm sóc em được."
"Đúng, đúng, không dậy nổi..." Lại tạo phiền phức cho anh rồi.
Anh cười khẽ, "Không sao, anh cũng lấy được phúc lợi."
Cái gì mà có phúc lợi? Cô không hiểu, nhưng không có dũng khí quay đầu lại hỏi thăm.
"Quần áo em làm dơ, anh giúp em đổi."
Cô không phải là bị thấy hết rồi chứ! Anh sẽ không cảm thấy vóc người của cô không đủ đẹp, không nổi lên hứng thú của anh? "Nana..."
Anh nhẹ nhàng hôn lên vành tai khéo léo khả ái của cô, một đường quanh co tới cái cổ thủy nộn trắng nõn, lại hôn rất nhiều, mất không chế ʍút̼ tạo ra dấu vết ái muội.
Môi của anh giống như ngọn lửa nóng bỏng, ở trên người cô cháy lan một mảnh biển lửa. Sống lưng tê dại.
Anh cuốn người ở trong ngực lại, hai người mặt đối mặt. "Em hiện tại còn cho là anh đối với em một chút tính thú cũng không có sao?" Âm thanh của anh đầy dụ hoặc, càng thêm mê hoặc lòng người.
"Hoa Nguyệt..." Ánh mắt nóng bỏng của anh làm cho cả người của cô nóng lên, mềm yếu vô lực.
Lửa nóng, nụ hôn dày đặc chặt chẽ đặt lên môi của cô, anh cuồng dã mà bộc trực nhấm nháp vị ngọt của cô, giống như nếm thế nào cũng không đủ, toàn thân tế bào đều hô hào kêu gào yêu cầu nhiều hơn.
Chỉ là hôn đã không cách nào thỏa mãn được anh.
"Nhạc Nhạc, có thể không?"
Cô đã không thể suy tư, chỉ có thể thuận theo tâm mà làm.
"Ừ..." Cô muốn cùng Hoa Nguyệt tiến thêm một bước quan hệ thân mật, cô muốn trở thành nữ nhân của anh.
Tay của anh dò vào trong áo sơ mi rộng lớn, lục lọi một hồi nhưng không cởi được móc khóa bra, sắc mặt lướt qua một chút ảo não.
Cô không nhịn được cười khẽ, "Em tưởng anh là cao thủ mới đúng." Bây giờ xem ra không phải như vậy.
"Anh chưa bao giờ vội vã như vậy." Như tuổi trẻ nhiệt huyết, giống như tiểu tử mới nếm thử trái cấm lần đầu tiên, anh vẫn tiếp tục hăng hái chiến đấu với cái móc khóa bra.
"Từ từ đi." Cô còn cười, thì ra khẩn trương không phải chỉ có mỗi mình cô.
Anh hừ hừ, "Đợi lát nữa xem em có cười được nữa không."
"Hù dọa____" Cô hung hăng hít vào một hơi, thở dốc liên hồi, kinh nghiệm hoàn toàn xa lạ làm cho chân tay của cô luống cuống, chỉ có thể chịu đựng anh cấp cho tất cả.
Anh kiên nhẫn thăm dò, tìm từng phương thức có thể làm cho cô vui thích, dùng hết khả năng để cho cô có một trải nghiệm hoàn mỹ nhất.
Sau đó, anh sẽ cho cô biết, anh khát vọng cô đến cỡ nào.
Hoan ái đi qua, Hoàng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy toàn thân đau nhức, mệt mỏi ngay cả động cũng không muốn động.
Cô từ không biết nói, thì ra làm chuyện ân ái lại hao phí thể lực như vậy, sẽ đem thể lực con người vận động ép khô.
Tịch Hoa Nguyệt tính toán muốn vén chăn lên.
"Anh làm gì?" Cô níu chăn không thả.
Anh buồn cười nhìn cô, "Nên nhìn, nên động, nên làm anh đều xem qua, sờ qua, đã làm, em vẫn còn xấu hổ như vậy!"
Một giây kế tiếp giật chăn của cô, "A___"
Anh dịu dàng ôm cô vào phòng tắm, máy xoa bóp cực đại trong bồn tắm đã cất xong nước nóng nhiệt độ vừa đúng, để cho cô chậm rãi tắm thân thể khó chịu, sau đó giúp cô lau khô thân thể, ôm về giường.
Hoàng Nhạc Nhạc thoải mái sắp ngủ, ở một giây trước chợt nghĩ đến ___ "Mấy giờ rồi?"
Anh nhìn đồng hồ đầu giường, "Mười một giờ."
"Trễ giờ làm rồi!" Cô khẩn trương ngồi dậy.
Anh lấy tay ôm cô xoay người lại, "Hôm nay là chủ nhật."
"Đó." Cô an tâm vùi vào trong khủy tay của anh nghỉ ngơi.
"Hoàng Nhạc Nhạc."
"Hả?" Nàng ngáp một cái, khẽ lên tiếng.
"Tìm thời điểm, anh cùng em về nhà đi gặp ba mẹ em." Anh không quên trưởng gia đình hai họ Hoàng Hạ đều hy vọng Nhạc Nhạc cùng Hạ Uy là một đôi, anh đương nhiên phải đi bái phỏng, thuận đường chỉ rõ chủ quyền.
"Đó. . . . . ." Âm thanh của nàng càng ngày càng nhỏ.
Anh ôm chặt cô, "Anh yêu em..."
Tình cảm chân thành kiếp này đã gắt gao ôm vào trong ngực, anh sẽ che chở cô cả đời, yêu thương cô, không bao giờ buông tay.
—— Hết trọn bộ