Chương 30
Quân lâm Uyển vừa đặt chân tới đình viện trong Phù Dung các liền nhìn thấy cảnh tượng hết sức kì quái, Cẩm vân ngồi đối diện đệ đệ của hắn mà miệng ngoác đến tận mạng tai,cười ngờ nghệch như kẻ ngốc.Quân Lâm Phong ngồi cạnh bộ dạng cũng chẳng kém là mấy,miệng há to vừa vặn nhét một quả trứng,mắt tròn xoe thiếu nỗi là rớt đi đôi mắt,khổ sở vô cùng tưởng chừng như bị điểm huyết cứng đơ cả người
Quân Lâm Uyển khẽ thở dài,nhìn vậy cũng đủ biết kết quả của cuộc đấu cờ ngày hôm nay rồi...
-Trấn Bắc vương,ta nghĩ đệ nên về gỡ bỏ bảng hiệu thánh thủ cờ vây luôn đi là vừa,để đệ trở về là giúp đỡ cho hoàng tẩu của đệ...chưa chi đã sớm làm bại tướng rồi hay sao.- Quân Lâm Uyển bước tới mở miệng châm trọc,lắc đầu nhìn bàn cờ bày trước mặt,đúng là thua deesm thảm hại.
-hay nhân thể gỡ nốt bảng Trấn Bắc vương đại tướng quân,ta vữa này mới hai chiêu đã đạp đệ dưới chân rồi,sau này ra chiến trường không đánh nổi quân địch rất e mặt đó kkkkkk...
Cẩm Vân nổi hứng cũng không bỏ qua cơ hội tốt,liền hùa theo Quân Lâm Uyển một phen bắt nạt tiểu hoàng đệ này.
-Phu thê các người....
Quân Lâm Phong bị trêu tức đỏ cả mặt,cứng họng không thể nói nổi cặp nhà này.Nhưng cũng đâu để chút mặt mũi cuối cùng bị ném đi mất...
-Lúc này chỉ là đệ nhường người mà thôi,hoàng tẩu muốn đấu chúng ta đấu một sòng phẳng một phe...Còn nữa hoàng tẩu cũng là nhi nữ của thầy (thừa tướng Bắc tề-Người cha trên danh nghĩa của nàng),giỏi hơn đệ cung đâu phải chuyện kì lại,hoàng huynh người đừng hòng lấy cớ tổng cổ đệ về quân doanh...-Quân Lâm Phong gân cổ cãi lí với hai người họ,Cẩm Vân liền nhịn cười,dỗ hắn.Quân Lâm Phong nói không sai sét về thể lực lẫn võ công đệ ấy hoàn toàn hơn nàng,ban nãy là bị nàng dở trò mới mất tập chung,nhưng còn về đánh cờ nàng là biết trước cánh giải mới có thể thắng được hắn,xét về phương diện cũng đều là hơn không kém,trêu đệ ấy như vậy hình như cũng có chút quá lời.
-Được rồi, không trêu đệ nữa,đừng tức nữa mà
-Hoàng tẩu chuyền lại cho ta hết toàn bộ trận pháp người biết,đệ liền nghe -Quân Lâm Phong bất ngờ đưa ra đề nghị với nàng.
-Thế chẳng phải là nhận ngươi là làm đồ đệ hay sao?
-Đúng vậy,hoàng tẩu người mau mau đồng ý.
Quân Lâm Phong nhìn nàng nói một cánh kiên quyết,Cẩm Vân nàng từ trước đến nay chưa từng dạy ai cả chỉ có đi học của người khác là nhiều,hơn nữa vị hoàng đệ này tư chất rất tốt,có khi còn tài giỏi hơn nàng cũng nên,vừa nãy khi chơi cờ với hắn,chật vật mãi mới có thể thuận lợi thắng được.Dạy Quân Lâm Phong vần lên hỏi ý thái tử trước,Nàng quay sang muốn hội ý với Quân Lâm Uyển,những hắn lại vờ đi,lạnh nhạt uống trà.Cái con người này...._ _!
Đã vậy nàng tự quyết.
-Được.-Cẩm Vân sảng khoái đồng ý,Quân Lâm Phong mắt sáng rực cả lên,vui mừng nhảy cẫng lên ôm lấy nàng.
-Sư phụ...sư phụ..
Hành động này đối với nàng được coi là khả ái đáng yêu,nhưng đồi với cái người đang ngồi trên ghế lại là hành động của một khẻ vô liêm sỉ cần phải trừng trị...
-QUÂN.LÂM.PHONG! -
Quân Lâm Uyển lạnh lùng,gằn giọng từng tiếng,giọng điệu cũng đủ để thấy hắn trong lòng đang khó chịu thế nào.Lông mày chau lại,lời nói tựa như dao sắc lạnh đến tột cùng,tưởng chừng như muốn băm vằm cái người đang vô thức ôm lấy nàng trước mặt hắn.
Quân Lâm Phong bị cảnh cáo lạnh cả sống lưng,vội buông bỏ,nghiêm chỉnh ngồi xuống cạnh hoàng huynh,không dám hé nửa lời.Thà để hắn đối diện trăm vạn kẻ địch chứ còn hơn là đắc tội với hoàng huynh.
-Điện hạ,bên ngoài phủ có chuyện lớn rồi - Tả Uý tiến tới trước mắt Quân Lâm Uyển nghiêm túc bẩm báo vẻ mặt tựa rất căng thẳng.
Chuyện lớn sao! Cẩm Vân thấy thú vị cũng ngồi xuống vừa uống trà vừa nắng nghe.
-Có chuyện gì?-Quân Lâm Uyển Lạnh giọng hỏi.
-Bên ngoài phủ bách tính mạng người nhà bị bệnh tập chung kín con đường, ngay cả người sắp ch.ết cũng đem tới,nói....muốn cầu cứu nữ thân y là thái tử phi nương nương.
"PHỤT...."
Cẩm Vân không thể ngời được sau một đêm cung yến nàng không chỉ xoá bỏ đực danh phận phết vật,mà còn tức tốc biến thành một vị thần y trong mắt dân chúng Bắc tề sau khi nàng cứu Dực Vương Lãnh Vân quốc chỉ bằng một cây trâm. Cẩm Vân không tin nổi vào tai mình,chỉ là một lời đồn vô căn cứ không ngời lại có thể biến nàng thành thần y cái thế ngay cả người sắp ch.ết cũng đến tìm,thật sự nàng không biết là mình nên khóc hay cười nữa đây.
-THIÊN.CẨM.VÂN.- Quân Lâm Uyển nói từng chữ lạnh như rít qua khẽ răng,giọng điệu vô cùng đáng sợ.
Hình như vừa nãy nàng đang ngậm nước trà trong miệng còn chưa nuốt xuống thì phải...nhưng hiện tại trong miệng lại không có lấy một giọt trà...ban nãy hình như phun ra hết rồi...nhớ không nhầm Quân Lâm Uyển vừa nãy cũng đang ngồi đối diện nàng
Cẩm Vân vừa nhận thức được cái việc nàng vừa làm liền e dè quay sang nhìn hắn.Nước trà văng tung toé khắp người Quân Lâm Uyển,đáng sợ hơn là khuôn mặt thái tử điện hạ còn đen hơn cả đít nồi,đầu bốc khói dày đặc chỉ một chút nữa thôi là nó sẽ cháy phừng phừng.
Nàng hoảng loạn,ba trăm sáu mươi kể tẩu vi (chạy) là thượng sách,chưa kịp để Quân Lâm Uyển nói một lời nàng đã ba chân bốn cẳng chạy thục mạng còn không quên ném lại một câu giải thích:
- THÁI TỬ ĐIỆN HẠ XIN LỜI,TA KHÔNG CỐ Ý,THỰC TÌNH KHÔNG CỐ Ý.
-Thiên Cẩm Vân nàng còn không đứng lại cho ta...- Quân Lâm Uyển cuối cùng cũng phát hoả,hét một câu mà trấn động cả phủ,Quân Lâm phong bên cạnh như bị chọc cười đếm mức không thể kiền chế được,nghiên ngả ngả thiếu chút là ngã khỏi ghế -"HOÀNG TẨU CỦA HẮN THỰC SỰ QUÁ ĐỈNH MÀ HA HA HA..... "
----------------------------------------------------------------------------------------------
- Trốn thoát rồi sao.-bạch y nam tử ngồi tựa trên thành giường từ tốn hỏi dường như đã sớm biết trước được kết quả hôm nay.
-thuộc hạ làm việc tắc trách,mong vương gia sử tội.-Tử diệt vội vã quỳ xuống,mạnh mẽ dập đầu trước chủ tử nhận tội. Hắn theo hầu vương gia đã mất chục năm nay chưa từng một lần sơ xuất,vậy mà nay lại để một tên phế đế chạy mất,hắn thực tình không còn tư cánh mà theo hầu người.
-Tử kì ngươi thấy như thế nào?- Lãnh Cao trạm đối với lời nhận tội không một chút để ý,ánh mắt chuyến đến Tử kì đang đứng bên cạnh dò hỏi.
-lần này cũng không thể đổ toàn bộ lỗi lên người bọn họ được.Thích Sát lâu không phải những kẻ tầm tường, được gọi là sứ giả của địa ngục như bọn chúng muốn qua mắt Tử Diệt không phải không là được,e cả thần cũng khó mà có thể phân biệt. Hơn nữa thả tên phế đế Nam Hạ này không chừng có thể tìm ra kẻ đang lắm trong tay thích sát lệnh,còn nữa có thể khiến cho thái tử Bắc tề có thêm một nguy lớn.Vương gia chúng ta không hề thiệt.
Tử kì phân tích một cách cặn kẽ lại vô cùng hợp lý khiến Lãnh Cao trạm không thể bác bỏ dù chỉ một chữ,để xổng mất một phế đế lại đổi lại được hai lợi ích lớn,lợi thế là đang nghiên về phía họ. Tử diệt đối với lời lẽ của hắn xưa nay vẫn luôn để phòng,một con người giảo hoạt hơn cả hồ ly như Tử kì,một kẻ luôn đối đầu với hắn sẽ không dễ dàng giúp cho hắn như vậy.
-Tuy là tổn thất không lớn nhưng cũng đã sai thì phải phạt như vậy thì mới trị được kẻ dưới trướng...-Lãnh Cao trạm xưa nay luôn là người có quy tắc sẽ không nể tình mà đối sử khác biệt,dù tử diện đã từng vào sinh ra tử vói hắn đi chăng nữa cũng chỉ là thuộc hạ không hơn không kém.
-Tộc người man phía đông Lãnh Vân chúng ta có rất nhiều kẻ mạnh chưa được trọng dụng,nếu có thể hợp chúng thành một đội quân tinh nhuệ cũng như thêm chắc nắm thiên hạ trong tay.tuy chúng có hơi cứng đầu và cường bạo một chút,kiên trì cũng có thể uốn nắn được,Tử Diệt nhiệm vụ này giao cho người.Làm được chứ!
-Thuộc hạ...xin tuân mệnh.