Chương 2
” Đứa nhỏ này dạ dày không tốt chỉ có thể từ từ điều dưỡng, cho uống nước sau 15 phút có thể ăn cơm ”
” Hảo ta kêu Huệ tử nấu cháo ” người phụ trách tân nhân Tây Xuyên gật đầu chưa kịp tiễn bác sĩ Lam Trạch thì Trường Dã Long Nhất chạy ra làm hắn bật cười ” Chưa xỏ giầy mà đã ra đây ” hắn nhìn cái tai đang vểnh lên nghe ngóng của Tư Đồ Kiều.
Xem ra đứ nhỏ này đã chấp nhận thực tế rồi, trong khi đó Tư Đồ Kiều nghe tin sắp được ăn mà mùng chảy cả nước mắt, y hơi hé miệng một dòng nước ấm chảy vào sau đó thanh âm trầm thấp vanng lên ” Đi lấy nước ấm cho y, Lam Trạch tiên sinh nói y không nên bị kích thích dạ dày ”
Y mơ hồ biết người cho mình uống nước là Long Nhất mà vị Tây Xuyên tiên sinh này không chỉ phụ trách người bị bán về còn phụ trách cả việc bảo đảm sức khỏe cho họ.
Sau đó nước lại đến bên miệng, toàn thân có sức y lấy hết khí lực mà ngồi dậy
Người Nhật sao lại như vậy, vừa nãy còn hảo hảo bây giờ lại nghiêm mặt nhìn y ” Biết sao chưa?”
” Dạ ”Người ta giờ là oonng chủ còn mình chỉ là một tiểu hài nhiw bị bán vào, có thể làm gì a, nếu cùng thế giới còn mong tìm được hai ông anh, nhưng y không phải M mà sao toàn tự hại mình thế nhỉ?
Khuôn mặt bẩn hề hề, mắt đỏ hồng nhưng không làm giảm bớt phần tinh xảo, Tây Xuyên nhì đứa nhỏ mà nói ” Giờ ngươi là nhân viên của công ty SA biết chưa ”
” Dạ ” nhân viên muội ngươi, các ngươi là bóc lột trẻ nhỏ nhưng ta., ta — đói
” Biết sớm thì không phải ăn đau rồi, bằng bộ dáng con ba năm là có thể xuất đạo, sẽ nổi tiếng, thân nhân con cũng đã kí hợp đồng 10 năm với công ty rồi ”
Như vậy tiền đâu, tiền bán ta đâu. Y hé miệng mà không nói ra nổi một câu, y bực mình, thế mà là thân nhân sao, Tư Đồ Kiều ta có loại thân nhân như vậy sao. đều là bọn khốn đem nhi đồng ra trục lợi.Vì rèn sawstkhi còn nóng mà bọn nhỏ bị đem đi luyện tập từ nhỏ.
” Ta biết dì dượng con thường xuyên không cho con ăn cơm nhìn Long Nhất ít tuổi mà còn rắn chắc hơn con kìa, phải cố gắng lên ”
Tư Đồ Kiều gật đầu, may mắn đây là một công ty giải trí nhưng y cũng không biết phải trụ ra sao đây, y là một thầy giáo âm nhạc sao không biết đây là cái cối xay thịt người cơ chứ.
Cho dù nơi này không BT như chỗ nào đó thì cũng không tránh khỏi có điểm hắc.Nhưng ánh mắt người này thật sự không bình thường.Trường Dã Long Nhất mang nước tiếp cho y. Tây Xuyên vuốt đầu khen nó.
Tư Đồ Kiều định uống nước nhưng lại bị bát cách thu hút, ôi, có cả hạt ngô kìa, vì thế hai người kia thấy mắt y sáng như sao nhìn cái chén ” Ta có thể uống hay không ”
Long Nhất cười cười ” Uống xong 15 phút sau có thể ăn cơm ” Vậy mà một câu của Tây Xuyên làm y suýt lao đầu vào đáy cốc luôn ” Thầy thuốc Lam Trạch nói giờ ngươi chỉ có thể ăn cháo ”
” Ô, ta biết sai rồi, cho ta ăn cơm đi ”
Tây Xuyên nhìn y ” SA không thiếu người tài, Kiều – kun biết sai thì đừng quá phận, hi vọng đây là lần cuối thấy ngươi khóc ”
” Ân, ta hứa ”
” Như vậy 15 phút sau đi ăn ”
Coi như ngươi có lương tâm, buông ống quần Tây Xuyên, hắn ta nhìn đứa nhỏ khóc nháo đã hiểu chuyện quyết định cho nó và Trường Dã Long Nhất ở cùng một chỗ.
Tư Đồ Kiều thầm tính toán phải ăn no cái đã thật may bây giờ y là thực tập sinh nhỏ tuổi dù bị phạt cũng chẳng bõ, y uống canh xong hỏi ” Còn sao ” Long Nhất vội tìm cho y vài miếng hoa quả mà nghĩ trưa nay có nên ngường phần cơm cho y không.
Vì vậy y được Trường Dã Long Nhất đau khổ đưa y đến nhà ăn