Quyển 3 - Chương 19: Sự nhớ thương của rất nhiều người
Khang Thuận Phong và Trần Nhị Trụ trao đổi quyền pháp không đề cập tới, nhưng ở trong buổi tối này, người nhớ tới hắn cũng rất nhiều.
Người đầu tiên nhớ tới hắn chính là Trang Phỉ, nàng đang nghiến răng nghiến lợi mà nguyền rủa Khang Thuận Phong ăn cơm nghẹn, đi đường ngã, ngủ cũng bị ác mộng quấy đến bất an. Ở trước mặt nàng, Trang Nghiên đang để lộ eo thon, mặt bên eo thon uyển chuyển kia, một nắm tay dường như xanh đen, chính là dấu tay ban ngày bị Khang Thuận Phong nắm.
Trang Nghiên vừa hừ hừ, để Trang Phỉ bôi thuốc cho nàng, vừa khuyên Trang Phỉ: "Hắn chắc chắn cũng là vô ý, lúc ấy tớ liền sắp té ngã, may nhờ hắn đỡ lấy, bằng không liền sưng một cục... Hơn nữa, hắn luyện võ, lực tay nhất định lớn, cậu nghĩ lại vị Lý sư huynh luyện quyền anh muốn đón người mới đến kia, bị hắn quẹt nhẹ một cái, trên mặt kia liền sưng..."
Trang Phỉ nghe nàng còn giúp Khang Thuận Phong nói chuyện, liền phiền não nói: "Hắn nắm cậu ở đây, cậu còn giúp hắn nói chuyện! Hừ -" Theo một tiếng hừ, tay bôi thuốc cho Trang Nghiên liền nặng.
Trang Nghiên liền kêu oái một tiếng, quay đầu lại nhìn nàng: "Cậu nhẹ một chút, quả thật rất đau nha!"
Trang Phỉ liền thả nhẹ lực trên tay, xoa nhẹ cho nàng, nói: "Ngày mai không thu thập hắn là không được!"
Trang Nghiên liền nhíu mày bật cười, nói: "Cậu có thể đánh thắng hắn?"
"Còn cười!" Trang Phỉ lộ vẻ hung ác, tay uy hϊế͙p͙ giống như muốn ấn lên.
Trang Nghiên vội cười xin tha, nói: "Được rồi... sợ cậu... cậu thích liền làm!"
Mà ở Đế Đô, Trương Mị cũng ngồi ở trên bàn ở khu khách vip, Ngô Ny Ny ở bên cạnh cùng nàng.
Trương Mị lấy tay khuấy đồ uống trong tay, rầu rĩ không vui, những người khác đều ở trong sàn nhảy điên loạn. Bọn họ tới đây, tới cửa vừa nói tên Hà Kim Hâm, lại báo lên tên Khang Thuận Phong, tiểu đệ trong cửa kia liền dẫn theo một nam nhân đẹp trai đi ra, đưa bọn họ xếp vào trong vùng khách vip này, cũng nói cho bọn họ biết tất cả tiêu phí tối nay đều miễn, đều ký ở dưới tên của Khang Thuận Phong.
Trương Mị liền không biết mình làm sao vậy, nàng cũng hiểu được, mình chỉ là cùng Khang Thuận Phong giả vờ nói yêu thương, nhưng trong lòng vẫn loáng thoáng không thoải mái, thật giống như một món đồ của mình bị phát hiện không phải là của mình.
"Mị Mị, cậu sao rồi, tiểu Khang đều nói hắn có việc, sao còn rầu rĩ không vui... không có thoải mái sao?" Ngô Ny Ny lấy tay vỗ xuống đầu nàng, ghé ở bên tai nàng lớn tiếng nói.
Trương Mị lấy tay bắt lấy tay nàng, lấy từ trên đầu ra miễn cưỡng nói: "Tớ không sao, tớ cũng không biết mình làm sao nữa!"
Ngô Ny Ny liền bật cười, tiếp tục ghé ở bên tai nàng nói: "Có phải phát hiện tiểu Khang đột nhiên trở nên có bối cảnh, có chút lo lắng không?"
Trương Mị lắc đầu, nói: "Không phải..." Thiếu chút nữa liền bật thốt ra mình và Khang Thuận Phong chỉ là giả vờ yêu đương, nhưng lời tới bên miệng, lại cảm thấy không ổn, mặc dù nàng và Ngô Ny Ny quan hệ đặc biệt tốt, nhưng chuyện như vậy vẫn không nói là tốt, để nàng biết rồi, sẽ có bao nhiêu dọa người! Tiếng nhạc dần dần nhỏ xuống, lại muốn đổi nhạc.
Ngô Ny Ny nhấp một ngụm nước đá nhỏ, hạ thấp giọng nói: "Có điều bạn tiểu Khang hôm nay quả thật khiến tớ lắp bắp kinh hãi đấy, người bạn kia vừa nhìn liền không đơn giản..."
Trương Mị liền nhớ lại lời Khang Thuận Phong lúc ăn cơm nói, nói: "Là không đơn giản, nghe Khang Thuận Phong nói tài sản của người bạn kia hơn ngàn vạn đó... hơn nữa, cậu xem hắn, không biết từ khi nào lại quen với người Đế Đô như vậy, cảm giác những người này đều quan hệ không tệ với hắn..."
Hai người liền trầm mặc xuống, âm nhạc mới bên ngoài đã vang lên, DJ cũng đang khàn cả giọng mà khuấy động bầu không khí, nhìn đám người ồn ào, Ngô Ny Ny liền kéo Trương Mị nói: "Theo tớ cùng đi nhảy một lúc, đừng khiến cậu giống với oán phụ!"
Trương Mị nghe nàng nói đến thú vị, liền đánh nàng một cái nói: "Cậu mới là oán phụ ấy!" Nói xong, cũng đứng lên, cùng nàng cùng nhập vào trong dòng người.
Lúc này, ở trên lầu của Đế Đô, Thịnh tỷ đang ngồi ở trong phòng làm việc, nghe Tam Tử nói Khang Thuận Phong sáng mai tới, trong lòng nàng giống như liền an tâm một chút. Nàng cảm giác mình càng ngày càng ỷ lại vào tiểu nam sinh tới bày mưu tính kế cho mình này, nàng có chút không biết mình làm sao sống trong giang hồ nhiều năm như vậy được, lúc chưa có Khang Thuận Phong mình cũng không phải quản lý Bưu Thịnh Đường đến phát đạt sao? Sao bây giờ bất kể chuyện gì, dường như đều muốn nghe thử chủ ý của hắn. Xem ra mọi người là có tâm dựa dẫm, nhìn Tam Tử đi ra ngoài, nàng không khỏi đưa tay vỗ trên vai phải mình, vết thương đã đỡ hơn nhiều, đã nhìn không ra từng sưng. Đương nhiên, xương rạn còn phải tiếp tục từ từ điều dưỡng, nàng lấy tay lướt nhẹ qua xương quai xanh của mình, cũng nhớ tới tay Khang Thuận Phong sờ nhẹ, gò má liền đỏ lên.
"Tên khốn này, vừa đi liền một vòng, cũng không tới nhìn mình một chút, cũng không gọi điện! Không có lương tâm..." Trong lòng nàng u u oán oán, dạng tiểu nữ nhân khiến bản thân liền nhịn không được lén nở nụ cười.
Thật không biết xấu hổ! Nàng thầm cười bản thân.
Hôm nay cuối tuần, Thang Văn Sinh cũng trở về hội quán gia thế, ở trong gian phòng hắn thường ở, Phòng Tam đang ngồi trên giường nhỏ phía trước hắn, cầm một ly rượu vang đỏ tam thiếu gia trân quý trong tay, vừa từ từ ngửi, vừa nói: "Bên La Thiết Dân đều nói xong rồi, không có vấn đề gì, vấn đề khó xử bây giờ là làm sao có thể khiến hắn quang minh chính đại ở trước mặt bạn học của tam thiếu gia đánh bại hắn".
Trong phòng ngoại trừ Thang Văn Sinh và Phòng Tam, cũng không còn người khác, Á tỷ hôm nay có khách, phải bồi tiếp, Thang Văn Sinh tất nhiên để lợi ích Thang gia lên hàng đầu, sẽ không khiến nàng tới bồi mình. Để người khác bồi, lời giữa hắn và Phòng Tam lại không muốn để người khác nghe, đơn giản liền không gọi người.
"Ừ, cái này cũng là chỗ khó khăn, ngầm thu thập hắn sẽ không thú vị..." Thang Văn Sinh nhíu mày, hắn chỉ cảm thấy cơn tức này không ra, trong lòng hắn không thoải mái. Nhưng Khang Thuận Phong có đắc tội hắn không? Rốt cuộc hắn đắc tội như thế nào, hắn lại không tốn thời gian suy nghĩ, chỉ cần khiến trong lòng ông đây không thoải mái, liền để mày đẹp mắt, như vậy mới tương đối phù hợp với phong cách của thiếu gia Thang gia.
Muốn ở chỗ nhiều người thu thập hắn, đương nhiên cần có tụ họp gì đó! Tụ họp! Đúng, tụ họp! Thang Văn Sinh đột nhiên hai mắt tỏa sáng, lập tức sắp quốc khánh, trường học chắc chắn sẽ tổ chức hoạt động chúc mừng gì đó, ở trong hoạt động chúc mừng này động chút tay chân, hẳn là vẫn không khó.
Theo ý nghĩ này, Thang Văn Sinh liền nghĩ tiếp. Khang Thuận Phong là người luyện võ, trường học làm loại vận động này, ngoại trừ Đại quyền đạo xã, hình như còn có một ban Tán đả, ban Tiệt Quyền Đạo, dường như gần đây lại có người làm Thái quyền xã gì đó. Nghĩ tới hắn liền hỏi Phòng Tam: "La Thiết Dân kia là luyện công phu gì đó? Phong cách hắn đấu là gì?"
Phòng Tam suy nghĩ một hồi, nói: "Nghe nói người này một mực đánh hắc quyền, cụ thể luyện gì cũng không hỏi qua, có điều cảm giác học rất lộn xộn. Đấu pháp hung ác cuồng bạo, chiêu pháp đơn giản, nếu không cũng sẽ không bị gọi là Xích huyết hùng!"
Thang Văn Sinh liền suy tư trong chốc lát, nói: "Trường học của bọn con hình như vừa mới thành lập một Thái quyền xã, chú an bài người trà trộn vào, bảo La Thiết Dân cũng gia nhập vào, lập tức sắp quốc khánh, trường học có lẽ sẽ làm lễ mừng, chú an bài một xí nghiệp tài trợ xuống, có thể tạo ra hội diễn võ thuật gì đó, đến lúc đó an bài La Thiết Dân khiêu chiến tại chỗ, con liền không tin đến lúc đó hắn có thể từ chối được! Hơn nữa ở luận võ ở trước mặt nhiều bạn học như vậy, chính là đánh ch.ết hắn cuối cùng nhiều lắm xem là thất thủ ngộ sát lúc luận bàn!"
Phòng Tam liền cười nói: "Biện pháp tốt! Chúng ta có thể an bài La Thiết Dân một thân phận huấn luyện viên Thái quyền, hắn làm như vậy, là vì tuyên truyền Thái quyền của mình... Tôi trước hết phải sắp xếp người thăm dò tình hình Thái quyền xã các người rõ ràng, cách quốc khánh cũng chẳng còn mấy ngày, thời gian không nhiều lắm, tôi sẽ đi an bài ngay bây giờ".
Thang Văn Sinh liền khẽ gật đầu, Phòng Tam liền cáo từ đi ra ngoài.
Thang Văn Sinh lười biếng mà nằm bẹp trên giường, nhớ tới sự xinh đẹp của Trang Nghiên, liền ấn micro gọi người ở đầu giường.
"Tam thiếu gia, chuyện gì?" Trong micro truyền đến giọng má mì Hàn tỷ của Gia Thế.
"Gọi một em học sinh tới cho tôi, phải là loại tinh khiết kia..." Thang Văn Sinh nói, vừa nói, vừa bắt đầu cưỡi áo quần của mình. Một lát sau, một cô nàng thanh thanh thuần thuần cột đuôi ngựa liền đi tới, đi vào thấy Thang Văn Sinh đã cỡi nửa trần nằm ở trên giường, liền ngoan ngoãn mà tự cỡi quần áo, nàng lúc đến Hàn tỷ đã nhắc nàng một tiếng, anh chàng ở trong này là người nàng nhất định phải hầu hạ tốt.
Áo ngoài vừa cỡi, bên trong liền lộ ra áo lót mang hình vẽ phim hoạt hình, Thang Văn Sinh liền có điểm kích động lên, kéo nàng lên giường một cái, tay liền chụp lên bộ ngực xinh xắn của nàng, bóp vào.
Cô nàng sợ hãi kêu một tiếng, đã bị chặn miệng, nàng ngoan ngoãn mà hé miệng, để đầu lưỡi của hắn tiến vào.
Nàng mở to hai mắt, nhìn hắn hơi nhắm mắt lại, thầm nghĩ: "Hắn rất đẹp trai đi..." Liền cũng nhắm mắt lại, mặc hắn khinh bạc bản thân.
Thang Văn Sinh ʍút̼ lấy hương vị thơm phưng phức trong miệng cô gái, hắn đem nàng nghĩ thành bộ dạng Trang Nghiên, vừa dùng lực, liền ép nàng ngã xuống giường.
Nhiều người nhớ như vậy khiến Khang Thuận Phong đang cùng Trần Nhị Trụ đả thủ liên tiếp hắt xì, hai người liền ngừng đả thủ, đều ngồi xuống.
Trần Nhị Trụ liền nói: "Thật muốn có thể thấy ông ngoại cậu, không tưởng tượng nổi lão rốt cuộc là một lão quái vật như thế nào đó! Còn có sư huynh cậu vào núi, ở trong khe suối kia cũng quá đáng tiếc. Quốc khánh cậu trở về không, tôi với cậu cùng đi quê các người đi!"
Khang Thuận Phong liền nói: "Tôi dĩ nhiên muốn trở về, có điều quá phí tiền, gần đây vé xe lửa cần không ít tiền nha".
Trần Nhị Trụ liền nói: "Tôi bỏ tiền, chúng ta ngồi máy báy!"
Khang Thuận Phong chỉ cười không nói.
Trần Nhị Trụ liền bất đắc dĩ nói: "Hôm nay cậu cũng không xài của tôi rất nhiều tiền sao, sao bây giờ lại dè dặt thế".
Khang Thuận Phong liền cười nói: "Hôm nay là chính anh tự muốn tìm vợ, đừng đều treo sổ sách lên đầu tôi chứ".
Trần Nhị Trụ ra ánh nhìn khinh bỉ, nói: "Vậy dẫn cậu về nhà cũng là tôi muốn gặp ông ngoại cậu thôi! Đem sổ sách đều treo trên đầu tôi là được rồi..."
Khang Thuận Phong suy nghĩ một chút, nói: "Thật ra chủ yếu là không biết ông ngoại tôi có muốn gặp người ngoài không, lão nhân gia đã giao môn hộ cho sư ca tôi".
Trần Nhị Trụ liền im lặng không nói, loại chuyện này chắc chắn phải lão nhân tự nói mới tính.