Chương 61
“Nhổ ra! Con mẹ nó! Ngươi mau nhổ hết đống canh đó ra cho ta!”
Ngả Diệp nổi cơn điên rung lắc thân thể Hàn Liệt hết sức dữ dội.
“Ách… Không! Chờ một chút, đừng xúc động! Ta sắp ch.ết…”
“Ta bảo ngươi mau nhổ ra! Đáng hận! Đáng hận! Ta đã tới chậm… Liệt…. Hu hu…” Ngả Diệp nhất thời hỏng mất, ôm lấy thân thể Hàn Liệt, bắt đầu điên cuồng khóc lớn.
Ta là ai? Ta là Ngả Diệp à! Hàn Liệt không nhận ra Ngả Diệp rồi… Hàn Liệt không nhận biết Ngả Diệp rồi… Ngả Diệp cũng không muốn sống… Không muốn sống nữa!
“Đừng khóc mà! Ta chỉ là muốn hỏi… Ngươi là ai? Ngươi thật là Tiểu Diệp sao? Là ta nhìn lầm rồi? Hay là…” (==~ thì ra thằng nhỏ chưa nói hết câu…)
Hắn đúng là vẫn chưa có uống canh, vừa nãy hắn chỉ là giả bộ đổ vào miệng thôi. Dù sao thân thể của hắn cũng ẩm ướt sẵn rồi, cho nên dù hắn có đổ canh Mạnh Bà ra rìa mép cho nó chảy xuống dưới… Canh Mạnh Bà hòa trộn với nước biển cũng có thể lừa người được à…
Mà sau khi nghe hắn nói xong câu này, Ngả Diệp đang tính lau đi hàng lệ trên mặt, liền ngẩng đầu nhìn hắn kích động nói: “Ta đương nhiên là Tiểu Diệp à… Ngả Diệp… Ta gọi là Ngả Diệp! Ngươi gọi là Hàn Liệt! Chúng ta vốn là một đôi tình nhân! Ngươi…”
“Tốt lắm tốt lắm!” Hàn Liệt cười to, che lấy cái miệng nhỏ đang thao thao bất tuyệt của Ngả Diệp, lại nói: “Ngươi cho ta là người già lú lẫn hay sao? Ta chỉ là quá kinh ngạc thôi! Ta kinh ngạc… Ta cảm động… Ngươi vậy mà đã thật sự tới đây, còn vì ta mà ch.ết! Ngươi rất… Ngô uh…”
Tất cả những lời nói còn lại của Hàn Liệt đều bị đôi môi của Ngả Diệp nuốt vào hết, bọn họ cũng không để ý đến Mạnh Bà đang ở kế bên cạnh, mà lao vào nhiệt tình ôm hôn. Hiện tại, bọn họ đã vô pháp dễ dàng chấp nhận sự biệt ly, cho dù chỉ là một giây ngắn ngủi.
“Ca… Ngươi cứ như vậy cùng con ngươi chung một chổ à… Ngươi… Thật không hỗ là đại ca của ta!”
Nghe tiếng, đôi môi đang dính cùng một chổ của bọn họ lập tức tách ra, bất quá hai đôi bàn tay thì vẫn đang ôm chặt lấy thân thể của đối phương.
Lại nói người đến chính là Hắc Tử Lược cùng Diêm Hồi. haehyuk8693
“Thật sự là chịu không nổi hai người các ngươi mà…” Hắc Tử Lược mặt nhăn mày nhìu nhìn đôi tình nhân trước mặt, hai tay chống nạnh, một bộ như sắp không nhịn nổi nửa rồi.
“Tử Lược! Diêm Vương gia! Chúng ta…” Ngả Diệp đang muốn nói chuyện, lại bị Diêm Hồi ngăn lại.
“Đừng nói nữa, các ngươi nên đi thôi…” Diêm Hồi phẫy phẫy mái tóc đỏ hồng của mình vài cái, sau lại nói: “Nhớ mai mốt phải tới thăm chúng ta đó nghen!”
“Còn thi thể của ta đâu?” Hàn Liệt còn chưa có quên mất thân thể của hắn còn đang ở trong tay tên kia, huống hồ, nếu như không có thân thể, hắn phải đi con đường nào đây? Chẳng lẽ phải tiếp tục làm cô hồn dã quỷ?!
“Không cần nữa rồi! Dù sao bọn họ đã câu hồn của các ngươi… Kỳ thật các ngươi làm cô hồn dã quỷ cũng tốt, làm người rất thống khổ à, xem xem các ngươi lúc còn sống trên đời là bộ dạng gì nào?” Lời nói của Diêm Hồi tràn đầy đau xót, càng đối Hàn Liệt quá mức khác thường.
“Người nào chiêu hồn chúng ta hả?”
Diêm Hồi đang muốn trả lời, bất quá hồn phách của Ngả Diệp cùng Hàn Liệt đã biến mất ngay tại chỗ…
Một lúc lâu sau, Hắc Tử Lược mới hỏi: “Vương… Thật sự phải sửa sổ sinh tử sao? Ngươi không sợ sẽ bị Thiên Đế giáng tội?”
“Thôi thôi… Ta cũng không phải kẻ không huyết không lệ, thay vì chia rẽ một đôi uyên ương, không bằng thành toàn một đôi tình nhân đi… Như ta đối với ca ca mới chính là tình yêu chân thành à… Tuy nói ca ca tự dưng lại mắc bệnh động kinh còn… chuyển thế làm Hàn Liệt, nhưng vô luận như thế nào, hắn vĩnh viễn là ca ca của ta!”
Mặc dù cách nói chuyện của hắn vẫn tiêu sái phóng khoán như thường, bất quá Hắc Tử Lược vẫn có thể nhìn ra chút biểu tình không nỡ trong ánh mắt của Diêm Hồi… Bất quá hắn vẫn rất tán thưởng Diêm Hồi.
“Hử? Thật hiếm thấy à… Xem ra ngươi cuối cùng đã chịu cải chính rồi.” Nếu là trước kia, cái tên Diêm Hồi không biết xấu hổ ấy, khẳng định sẽ trực tiếp nhốt Hàn Liệt ở trong phòng mình, đến sau đó…
“Hắc hắc… Càng huống chi, thế gian này nơi nào không có hoa thơm, cần gì phải đơn phương yêu mến một bông hoa, tên kia còn tình nguyện cùng Tiểu Diệp dính cùng một chổ dài lâu à… Ôi ôi… La Sát mỹ nhân, ta tới đây!”
Cảm khái xong một hồi, sắc mặt của Diêm Hồi liền đột biến, gọi to quý dánh của La Sát, ngay sau đó liền biến mất ngay tại chổ…
Hắc Tử Lược lắc đầu, thầm nghĩ… haehyuk8693
“Con chó không bỏ được tật ăn cứt… Ta sẽ nói cho Tử Khước biết ngươi lại bỏ đi… Ngươi xong đời rồi!”