Quyển 2 - Chương 11
Anh ta không nhớ gì cả. Khi anh ta mở mắt, đi ra khỏi phòng ngủ, đối diện với ánh mắt cô, cô có thể nhận ra ngay rằng anh ta đã quên chuyện xảy ra tối hôm qua. Cô cũng không bất ngờ, phần lớn người mộng du đều không nhớ khi mộng du mình làm cái gì.
Khi anh ta ngồi xuống bên cạnh bàn ăn, cô liền mang sandwich vừa làm xong lên.
“Chào buổi sáng.”
Anh ta gật đầu một cái coi như nghe thấy.
Không có tâm trạng bắt bẻ lễ phép của anh ta, cô vừa thêm salad vừa hỏi: “Tối hôm qua anh ngủ ngon chứ?”
“Cũng được.” Anh ta cầm sandwich bắt đầu ăn.
Cô không cho rằng anh ta ngủ được, nhưng anh ta nhìn có vẻ vẫn ổn.
Cô giúp anh ta rót một chén trà hoa nóng, cân nhắc không biết có nên nói cho anh ta chuyện anh ta nửa đêm mộng du không.
“Đây là cái gì?” Nhìn chất lỏng không biết tên, anh ta hiếu kỳ hỏi, “Lavender, đồng nghiệp tôi cho.” Anh ta đưa chén trà hoa nóng tới mũi ngửi thử, sau đó uống một ngụm. Không biết tại sao động tác của anh ta có chút quen mắt. Nụ cười của cô cứng lại, có gắng xóa đi cảm giác quen thuộc đến mức làm cho cô có chút sợ hãi, buông chén trà hoa, kéo ghế ngồi xuống ăn sáng với anh ta.
Anh ta dường như không ghét loại trà này. Cô thấy anh ta uống hết, còn tự mình rót thêm một chén.
Cô ăn hết bữa sáng mà không hề cảm thấy mùi vị, không nhịn được nhìn chằm chằm vào anh ta.
Nhận thấy cái nhìn của cô, anh ta nhíu mày.
“Sao?”
Nhìn người đàn ông trước mắt, cô suy nghĩ một lát rồi quyết định nói cho anh ta biết. Tình huống này chỉ sợ không phải lần đầu tiên, cho nên lúc trước cô mới thấy trên sàn nhà có dấu chân. Anh ta nhất định là thường xuyên mộng du. Tiếp tục như vậy sợ một ngày nào đó anh ta sẽ ngã xuống mất.
“Anh nên đi gặp bác sĩ.”
Anh ta sững sờ, suýt chút nữa bật cười, hỏi ngược lại, “Tại sao?”
“Anh mộng du.” Cô nghiêm túc nói.
“Mộng du?” Anh ta nhìn cô chằm chằm, vẻ mặt quái lạ.
“Đúng vậy, mộng du.” Cô bèn giải thích: “Là sau khi ngủ sẽ đứng dậy đi lung tung.”
“Tôi biết mộng du là cái gì.” Anh ta ngắt lời giải thích của cô, cười nhạt nói: “Tôi không mộng du, chuyện đó không thể nào xảy ra được.”
“Anh chắc chứ?”
“Tuyệt đối không thể nào.” Lúc trước anh vốn hoàn toàn không ngủ được, làm sao có thể nằm mơ, thậm chí là mộng du.
“Anh chưa bao giờ mộng du?”
“Chưa bao giờ.”
Cô nhíu mày hỏi lại: “Anh có hôm nào tỉnh lại phát hiện mình không ở trên giường không? Hoặc trên chân dính bẩn, trên người có vết thương?”
Anh ta dừng lại một giây, trong mắt lóe lên một chút chần chờ nhưng vẫn nhanh chóng phủ nhận.
“Không có.”
Cô có chút buồn bực nhìn anh ta chằm chằm, “Cho nên anh chưa bao giờ nằm mơ, cũng không mộng du?”
“Đúng vậy.”
Anh ta trả lời nhanh chóng như thế. Cô cho rằng anh ta vốn không muốn trả lời.
Anh ta chối bỏ chắc như đinh đóng cột khiến cô không thể nói gì hơn.
Khoảnh khắc đó, anh ta rõ ràng đã chần chờ một chút. Trước kia nhất định đã có lần anh ta tỉnh lại phát hiện mình không ở trên giường. Trước khi hỏi, cô đã liệu trước anh ta sẽ phủ nhận, chỉ không biết sẽ phản ứng mạnh như vậy. Có lẽ cô không nên nói thẳng rằng anh ta nên đi gặp bác sĩ, đàn ông có lòng tự trọng lớn như anh ta chỉ sợ sẽ không tình nguyện thừa nhận mình không thể khống chế hành vi của bản thân.
Xem ra, muốn bắt buộc anh ta chữa bệnh là không có khả năng.
Mặc dù vẫn tiếp tục ăn sáng, nhưng anh ta lại ra vẻ vô cùng khó chịu dùng dĩa ‘hành hạ’ đống salad kia, như thể chúng nó có thù với anh ta vậy.
Không muốn tiếp tục cãi cọ với anh ta, khiến hai người đều không thoải mái, cô đành giải hòa, cầm chén trà hoa nhấp một ngụm, nói: “Đã như vậy thì có lẽ là tôi nhìn nhầm rồi.”
Nhìn nhầm?
Anh ta nhìn chằm chằm cô gái tập trung ăn sáng trước mắt, trong lòng sợ hãi.
Cho nên, cô thấy được anh đang mộng du?
Từ bao giờ? Đêm qua sao? Làm sao có thể?
Anh không nhớ rõ mình có từng mộng du hay không, trước khi cô đến, anh đã rất lâu không ngủ rồi.
‘Anh có hôm nào tỉnh lại phát hiện mình không ở trên giường không? Hoặc trên chân dính bẩn, trên người có vết thương?’ Lời cô nói văng vẳng trong đầu, khiến trong lòng anh dâng lên nỗi bất an. Trước đây rất lâu, khi anh còn có thể ngủ, anh thật sự có một lần khi ngủ thì ở trên giường nhưng ngày hôm sau lại tỉnh dậy ở nơi khác. Khi đó trên người anh ta quả thực cũng xuất hiện vết thương không rõ. Anh không thích cảm giác không biết chính mình đã làm gì.
Anh nhíu mày, nắm chặt dao nĩa, không hiểu sao có chút bực mình. Anh vốn đã quên, đến khi cô nhắc nhở anh.
Nếu như đó là triệu chứng của mộng du vậy chẳng phải là trăm ngàn năm trước anh cũng từng mộng du sao?
Chẳng lẽ, khi anh ngủ thật sự sẽ đi lung tung khắp nơi?
Ớn lạnh chạy dọc sống lưng.
Anh vứt bỏ cảm giác sợ hãi bất an ấy.
Sẽ không, nhất định là cô nhìn nhầm rồi.
Anh mộng du? Làm sao có thể?
Anh lặng lẽ cười nhạo, xóa bỏ ý nghĩ vớ vẩn ấy khỏi đầu. Lại thấy cô nói tiếp.
“Đúng rồi, nếu tôi tạm thời được ở đây, tôi có thể trồng vài bồn hoa không?”
Cô muốn tiếp tục ở lại, không biết tại sao khiến anh có chút mừng thầm.
Anh nhìn cô, nhún vai.
“Tùy cô.”
Cô mỉm cười, đứng dậy dọn dẹp bát đĩa của mình. Mỗi một động tác của cô đều trôi chảy như nước, không có chút ngập ngừng nào. Anh tiếp tục ăn sandwich, chậm rãi nhai nuốt, có chút say mê nhìn cô như cánh bướm, nhẹ nhàng bay lượn trong phòng bếp.
Anh thích nhìn cô.
Bóng dáng của cô khiến anh có cảm giác an tâm.
Ban đầu, chỉ vì yên giấc, cho nên lắng nghe.
Nhưng chỉ nghe thôi không thể nào thỏa mãn khao khát trong lòng anh. Anh phát hiện, nhìn cô càng làm cho anh thấy bình yên.
Vì nguyên nhân không rõ nào đó, anh dường như không thể cãi lời cô. Không hiểu sao anh ta muốn thuận theo tất cả ý muốn của cô.
Đương nhiên, ngoại trừ gặp bác sĩ.
Trời mới biết, loại thân thể ‘kim cương bất hoại’ như anh nếu thật sự đi gặp bác sĩ, có báo cáo kết quả, sợ rằng sẽ dọa ch.ết đám người phàm ngu ngốc tự cho là không gì không biết kia.
Huống chi, anh ta lại không bị bệnh, cần gì đi gặp bác sĩ?
Anh cười lạnh một tiếng, đưa miếng sandwich cuối cùng vào miệng, sau đó lấy cả salad cô ăn thừa tới, ăn hết. Quá lâu anh không ăn gì nên khi bắt đầu có thể ăn lại, anh đói đến mức không dừng lại được.
Hôm nay cô được nghỉ, không biết sẽ nấu món gì? Nhìn cô gái ở trong phòng bếp chuẩn bị nguyên liệu nấm cơm trưa, anh không kìm chế được nuốt nước miếng, thấp thỏm chờ mong. Thật kỳ quái, trước kia không phải anh chưa từng mời đầu bếp nhưng đồ ăn người khác nấu anh chỉ cảm thấy như nhai sáp, chỉ có cô nấu là khác.
Thực kỳ lạ…
Nhìn cô, anh bất giác ngáp một cái, chỉ cảm thấy mí mắt nặng trĩu.
“Này, muốn ngủ thì lên giường ngủ, lúc ăn cơm tôi sẽ gọi anh.”
Phát hiện anh ta ngáp liên tục, cô nhắc nhở.
Đã nói với cô là đừng có ra lệnh cho anh rồi. Cô gái này sao vẫn không chịu hiểu nhỉ?
Trong lòng anh oán thầm, nhưng vẫn ngoan ngoãn đứng dậy, trở về phòng, lên giường.
Tiếng lách cách từ phòng bếp truyền đến.
Anh nhắm mắt lại, nghe cô thái rau, nghe cô vo gạo, nghe cô hầm súp, bất giác lại chìm vào mộng đẹp.
Khi anh tỉnh dậy, trước mắt là một màu xanh biếc. Có cây, ở bên cạnh giường anh, lá dài và to, rủ xuốngTrên mặt lá cây còn dính một chút sương sớm. Khoảnh khắc ấy, anh không biết mình đang ở đâu, sau đó mới nghe được tiếng nói chuyện ồn ào bên ngoài. Trong phòng có người, ngoại trừ cô, còn có người khác. Anh có thể nghe được tiếng cô nói chuyện.
Anh ngồi dậy, nhìn mấy chậu cây đặt trong phòng, không ngờ mình lại có thể ngủ say như vậy, có người vào cũng không biết.
Anh xuống giường, nhíu mày ra khỏi phòng.
Trong phòng khách, người đến người đi.
Nhà của anh ta giống như biến thành chợ hoa ngày lễ, rất nhiều công nhân đang không ngừng bê cây lớn cây nhỏ vào nhà.
Làm cái gì vậy?
Anh không tin vào mắt mình, lại nghe thấy cô nói.
“Không cần, không cần đá hay ván gỗ làm đường đâu, cứ để thảm cỏ là được.”
Anh ta theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy trên ban công ngoài cửa thủy tinh sát đất phủ kín thảm cỏ xanh biếc.
Cô đứng trên sân ban công, chỉ huy đám đàn ông không biết ở đâu ra, di chuyển bồn hoa khổng lồ.
Anh vô thức đi tới, qua cả phòng đầy cây, đi đến bên cạnh cô, hỏi.
“Cô đang làm cái gì vậy?”
Trông thấy anh, cô vẫn thản nhiên như thường.
“Sắp xếp bồn hoa.” Cô xoay người ôm lấy một chậu hoa chuối tây, trở lại phòng khách, không chớp mắt trả lời: “Buổi sáng tôi đã hỏi anh rồi, anh nói tùy tôi.” Anh không nói gì, lại thấy máy công nhân khiêng một khóm trúc cao hơn một tầng nhà tới. Một người trong đó da đen nhẻm, còn cao giọng hỏi: “Thu Nhiên, những cây trúc này em muốn đặt ở đâu?”
Cô không chút do dự đáp: “Bên ngoài ban công, bên cạnh tường, xếp đầy luôn nhé.”
Thu Nhiên?
Cô để tên kia gọi cô như vậy?
Trong giây phút ấy, cảm khác khó chịu khiến anh quên tất cả những vấn đề khác, bất giác đi theo cô, gắt gỏng hỏi: “Tên kia là ai?”
“Ông chủ của cửa hàng làm vườn Hân Phong.” Cô ôm bồn hoa, đi qua phòng khách, đi vào phòng ngủ của anh, đặt bồn hoa vào phòng tắm rộng rãi. “Anh ấy là đàn anh của tôi, tôi mời anh ấy đến giúp một tay.”
“Đàn anh?” Đàn anh có thể gọi thẳng tên cô sao?
“Đúng vậy. Yên tâm, tôi biết anh không thích có người vào phòng anh nên trong phòng anh đều là tôi chuyển vào.”
Cô đặt hoa chuối tây vào góc phòng tắm dùng tà vẹt cùng đá cuội màu đen trang trí thêm; trong này lúc trước cô đã đặt một chậu hoa chuối tây và vài chậu họ quyết. Cô điều chỉnh vị trí một chút, sau đó lùi ra phía sau một bước, nhìn nhìn, quay đầu lại hỏi anh ta: “Anh thấy thế nào? Người ta nói đây là phong cách nhiệt đới.” Anh ta há hốc mồm nhìn cô chằm chằm. Không đợi anh ta trả lời, cô lại quay đầu trở lại, liếc mắt nhìn, tuyên bố: “Thêm một cây dừa cảnh và khoai sáp nữa, nhìn sẽ bớt trống trải.”
Nói xong, cô xoay người đi ra ngoài, nói với người đàn ông đã buông khóm trúc mà quay sang vận chuyển đồ trong phòng khách: “Anh Bang, có thể sẽ giúp em lấy một cây dừa cảnh và khoai sáp không? Cây khoai sáp lớn một chút, xem có cây nào cao bằng người ấy.” Nóc khu nhà cao cấp này rất cao, cây lớn một chút mới tốt.
“Không thành vấn đề.” Người đàn ông kia nhe răng cười, rút điện thoại từ túi sau mông ra gọi hàng, đồng thời nói: “Anh đã bảo mọi người xếp trúc xong rồi, phía dưới đáy chậu dùng tà vẹt chặn, nếu cây hỏng có thể đổi. Em xem đã vừa ý chưa, chưa được bọn anh sẽ sửa.”
“Cám ơn, lần sau em mời anh ăn cơm.” Cô cười vẫy tay với tên kia, xoay người đi ra ngoài ban công kiểm tra.
Mời tên kia ăn cơm? Đùa sao!
***
p.s: Ghen rồi, lăn giường đi =))))))))))))))))))