Chương 38-2: Chính thức quyết chiến! 2
Phượng Hàm Yên cũng không quên biểu hiện bản chất chính mình là bạch liên hoa một chút, “Tỷ tỷ, Thượng Quan công tử nghe nói đã đến cấp bảy đại viên mãn, hy vọng tỷ tỷ bảo trọng! Không cần vì danh dự bỏ đi mạng nhỏ!”.
“Đúng vậy, nhị tỷ nói đúng, chính mình có bao nhiêu cân lượng tự mình biết đi?”. Phượng Hiểu Vũ đã khôi phục bộ dáng bình thường lạnh giọng nói.
Nàng đối với Phượng Thiên Tuyết ghi hận không thôi, cho dù ở trước công chúng, cũng không quên châm chọc nàng một phen.
Hàn quang trong mắt Phượng Thiên Tuyết chợt lóe, “Cảm ơn hai vị muội muội quan tâm. Chỉ là ta sẽ làm các ngươi thất vọng, ta sẽ thắng.”.
“Tỷ tỷ nói gì vậy, đương nhiên muội muội chúng tôi hy vọng tỷ thắng.”. Phượng Hàm Yên vội vàng cười nói.
“Muội muội hà tất khách khí? Ngươi nhận nhiều đan dược của Thượng Quan công tử như vậy, tự nhiên hy vọng hắn thắng đi? Rốt cuộc các ngươi quan hệ không tốt sao?”. Lời Phượng Thiên Tuyết vừa nói ra, lập tức khiến cho người khác kinh sợ!
“Trời, Phượng Hàm Yên vậy mà nhận quà của Thượng Quan Nguyên!”.
“Truyền thuyết Thượng Quan Nguyên muốn đánh bại Phượng Thiên Tuyết sau đó cầu hôn Phượng Hàm Yên, chẳng lẽ hai người đã sớm đáp ứng?”.
Lời ra tiếng vào không thôi, nó khiến danh dự thiếu nữ bị hao tổn, khuôn mặt nhỏ của Phượng Hàm Yên trắng bệch, không nghĩ tới Phượng Thiên Tuyết vậy mà nói ra chuyện của nàng ở đây.
“Tỷ tỷ, lúc trước ta nhận đan dược ngươi cũng đồng ý, ta và Thượng Quan công tử là trong sạch, cho dù Thượng Quan công tử thắng, ta cũng sẽ không gả cho hắn!”. Phượng Hàm Yên thông minh biểu thị rõ ràng lập trường chính mình.
“Ngươi gả hay không, có quan hệ gì với ta đâu?”. Phượng Thiên Tuyết lạnh lùng đáp lại một câu, không bao giờ để ý tới ba cái nữ nhân xấu xa này.
Lâm thị và Phượng Hàm Yên tự làm mất mặt, hậm hực mà ngồi xuống ở một bên.
Trần Băng Vũ liếc mắt Phượng Hàm Yên và Phượng Hiểu Vũ một cái, không khỏi hừ lạnh một tiếng, không biết vì cái gì, vừa thấy mấy người phụ nhân này liền không an tâm.
“Xem ra… ngày thường tam tiểu thư đối với ngươi không quá tốt.”. Kết hợp với sự kiện bôi nhọ, Trần Tĩnh Hiên đại khái hiểu.
Nơi nào có nữ nhân, liền có tranh đấu.
Trần gia cũng giống vậy, cho nên Trần Tĩnh Hiên liếc mắt một cái liền xem thấu kỳ thật Lâm thị chỉ là làm bộ.
Phượng Thiên Tuyết hơi mỉm cười, nhưng thật ra không trả lời Trần Tĩnh Hiên.
Lúc này, lối vào lại truyền đến một trận ồn ào náo động, hoá ra là nhị vương tử Hiên Viên Đông Thành tới.
Hiên Viên Đông Thành vô cùng khó chịu đối với Phượng Thiên Tuyết, cho nên lúc này chiến đấu trên lôi đài, tự nhiên hắn sẽ không bỏ qua.
Phượng Thiên Tuyết nhìn lướt qua, không thấy được thân ảnh của Hiên Viên Nguyệt Triệt, hẳn là hắn sẽ không công khai xuất hiện trong trường hợp này.
Phượng Thiên Tuyết không biết là, giờ này khắc này, Hiên Viên Nguyệt Triệt ở trong lầu các một tòa phụ cận, đang lẳng lặng nhìn nàng chăm chú.
Phía trước Hiên Viên Nguyệt Triệt có một viên thủy tinh kỳ quái, thủy tinh hình vuông, nhưng mặt trên chỉ xuất hiện hình ảnh Phượng Thiên Tuyết.
“Tiểu nha đầu, ta chờ xem trò hay của ngươi, thật là thú vị, Mị Thủy, ngươi đi đặt năm trăm vạn cho bổn vương, mua Phượng Thiên Tuyết thắng!”.
Hiên Viên Nguyệt Triệt lười nhác dựa vào lưng ghế hoa lệ, cười phân phó nói.
Phượng Thiên Tuyết thật đúng là đệ nhất ở Hạ Quốc, người đầu tiên cùng vị hôn phu đấu võ đài, người đầu tiên mua chính mình thắng, nha đầu của hắn, sao có thể không thú vị đây?
Mị Thủy cũng cực kỳ buồn cười, nhẹ nhàng lên tiếng, thân ảnh chợt lóe, liền biến mất.
Ba ám vệ một bên cũng xem đến buồn bực, nha đầu kia kỳ lạ như vậy, vì sao điện hạ thích nàng đây?
Ánh mắt nam nhân tóc bạc một bên lóe lóe, mê hoặc mà nhìn dung nhan Phượng Thiên Tuyết, hắn không rõ, vì sao nha đầu kia lại hấp dẫn Hiên Viên Nguyệt Triệt như vậy.
Là bởi vì nàng… cá tính độc đáo sao?
“Hừ, nha đầu chờ xem, ta sẽ cho ngươi xem!”. Nam nhân tóc bạc lạnh lùng nở nụ cười.
Lúc này, người chủ trì lôi đài đã nhảy lên trên đài, “Đã đến Giờ ngọ, thỉnh Thượng Quan công tử và Phượng đại tiểu thư lên đài! Cuộc chiến lôi đài giải trừ hôn ước bắt đầu, kẻ thắng, có thể tự động đưa ra giải trừ hôn ước, coi đây là vinh dự!”.