Chương 29
Đưa mắt nhìn những cảnh vật quen thuộc này, Quân Ngọc Hàm chợt nhớ tới cảnh lần đầu tiên gặp Ngao Triệu, bất tri bất giác đi về phía mình đặt quầy trước kia, tâm bỗng hoảng hốt, không ngừng nhớ lại từng ly từng tí giữa mình và Ngao Triệu. Hắn và Ngao Triệu đều là người tâm cao khí ngạo, bởi vì cả hai đều không nguyện ý đặt thể diện xuống nên không ngừng sinh ra hiểu lầm. Thế nhưng trong mười tháng chung đụng này, Ngao Triệu đã vì hắn mà buông xuống rất nhiều… Ngao Triệu như vậy sao có thể lừa gạt hắn! Sao có thể chỉ vì lấy được linh khí của hắn mà ủy thân cho hắn! Cho dù bên trong long châu không có gì đi nữa, hắn sao có thể đối xử tàn nhẫn với y như vậy được, thậm chí ngay cả cơ hội giải thích cũng không cho y!
Trong đầu không ngừng lặp lại hình ảnh ngày đó Huyễn Trần Tử hành hạ Ngao Triệu, sự tuyệt tình của mình khi Ngao Triệu cầu cứu, bi tuyệt trong mắt khi Ngao Triệu rời đi… Hắn thật sự quá khốn nạn! Hắn quả thật không phải người nữa rồi!
Nhưng giờ Ngao Triệu đang ở đâu? Quân Ngọc Hàm lại cảm thấy mờ mịt, hôm đó Ngao Triệu hóa rồng bay mất nhưng không biết đi về hướng nào, biển người mờ mịt hắn làm sao tìm được y đây? Ngưng thần thử tính nhẩm nơi của Ngao Triệu, hắn chỉ cảm thấy cả đầu óc đều căng đến sắp rách ra rồi, nhưng trước sau vẫn không thể dò được chỗ của Ngao Triệu. Hắn hiện giờ pháp lực mỏng manh, không duy trì tính nhẩm được bao lâu, không quá nửa khắc sau, hắn đã mồ hôi ướt đẫm y sam, thở hổn hển, dưới chân như nhũn ra, nhất thời không thể duy trì mà ngã ngồi xuống đất.
Hắn tức giận lấy tay vỗ lên đầu mình. Thật là quá vô dụng mà, mới ngưng thần được chút thời gian như vậy mà đã không chống đỡ nổi! Hắn vừa định ngưng thần lại lần nữa, thì nghe thấy từ phía sau truyền đến một giọng nói lanh lảnh: “Ngươi tiêu hao nhiều tinh lực như vậy, cẩn thận kiệt lực mà suy.”
Hắn mạnh mẽ quay đầu lại, kinh hỷ nói: “Đạo hữu! Không ngờ rằng ta còn có thể gặp lại huynh!” Quân Ngọc Hàm còn nghĩ rằng Thu Chí Thủy xuất quỷ nhập thần, chỉ sợ cả đời này khó gặp lại được nữa, không ngờ rằng lại ở nơi cũ trọng phùng, trong lòng vạn phần kích động. Thu Chí Thủy này pháp lực cao thâm, nhất định có thể giúp hắn tìm được Ngao Triệu!
“Đạo hữu! Liệu có thể một lần nữa ra tay cứu giúp!” Quân Ngọc Hàm một phen bắt lấy Thu Chí Thủy, sắc mặt lo lắng, lại thấy Thu Chí Thủy khẽ mỉm cười, đẩy hắn ra nói: “Ngươi và Phần hà Long Vương mỗi người một ngả rồi ư?”
“Ta…” Nhắc đến Ngao Triệu, Quân Ngọc Hàm không biết nên giải thích như thế nào với Thu Chí Thủy, suy nghĩ lại lâm vào trong vô vàn hối hận. Thế nhưng lúc này hối hận cũng không thể giải quyết được gì, chi bằng đem tất cả mọi chuyện nói cho Thu Chí Thủy, cầu hắn có thể giúp mình tìm Ngao Triệu! Nghĩ như vậy, Quân Ngọc Hàm liều đem toàn bộ mọi chuyện xảy ra trong mười tháng nói với Thu Chí Thủy, đương nhiên là tỉnh lược bớt những triền miên phỉ tắc(1) giữa mình và Ngao Triệu.
(1) sầu triền miên
Thu Chí Thủy thở dài nói: “Ngươi thật là hồ đồ! Long nam hoài thai đương nhiên khác biệt, ba trăm ngày tụ linh, ba trăm ngày tụ hình, ba trăm ngày tụ thần, một trăm chín mươi ngày còn lại bụng mới dần dần lớn lên, biểu hiện ra bên ngoài. Trước khi thành hình, long thai chính là một luồng linh khí vô hình vô trạng! Tính ra hôm đó vừa lúc là ngày long thai thành hình, cũng may khi ấy long thai kịp thời thành hình, nếu để cho Huyễn Trần Tử được như ý, chỉ sợ cả thiên địa đều gặp một trường bạo kiếp rồi!”
Thu Chí Thủy lại một tiếng thở dài, hắn tuy có tâm giúp đỡ, thế nhưng những việc này đều là kiếp số, hắn không thể nhúng tay vào quá nhiều. Mà long thai kia trước khi đến lúc chào đời còn một đoạn đường dài đằng đẵng, kiếp nạn nặng nề. Tính mạng của Ngao Triệu và long thai kia có thể giữ được hay không còn phải xem tạo hóa…
Nghe được lời giải thích của Thu Chí Thủy, sắc mặt Quân Ngọc Hàm trở nên khó coi hơn. Hắn quá thật là hồ đồ đến cùng cực, ngu muội đến cùng cực mà! Hắn thình lình quỳ xuống trước mặt Thu Chí Thủy, thành thật nói: “Mọi chuyện đều là lỗi của ta, kính xin chân nhân chỉ điểm, ta nguyện lấy tánh mạng mình chuộc tội cho Ngao Triệu.”
Thu Chí Thủy cuống quýt đỡ hắn dậy, cười nói: “Đạo hữu nói quá lời, chỉ sợ Ngao Triệu kia cũng không nguyện để ngươi ch.ết đi, mà để ta tính xem…”
Thu Chí Thủy bấm ngón tay tính toán, đột nhiên khuôn mặt biết sắc, hét to một tiếng “Không tốt!”, Quân Ngọc Hàm ở bên cạnh nghe thấy trong lòng run sợ, sợ hãi tiến lên trước kéo vạt áo của Thu Chí Thủy, vội vã hỏi: “Xảy ra chuyện gì! Ngao Triệu đã xảy ra chuyện gì rồi sao?!”
Vỗ nhẹ bờ vai của hắn, Thu Chí Thủy gật đầu, nói với hắn: “Ngao Triệu mặc dù hiện giờ vùi lấp trong thiên lao, nhưng vẫn chưa cần lo lắng đến tính mạng, ngươi nếu muốn cứu hắn cần phải làm sớm.”
Dường như biết được tâm sự của Quân Ngọc Hàm, Thu Chí Thủy trấn an nói: “Ngươi không cần ưu sầu. Ngươi thiên tư hơn người, chỉ vì nhiều chuyện cơ duyên mà phần lớn linh lực trong cơ thể bị phong ấn chắc chắn, nếu ta phóng thích linh lực của ngươi ra, ngươi đương nhiên dễ dàng lên trời xuống đất. Có điều ngươi phải biết rằng ngươi bây giờ còn chưa hoàn toàn thoát khỏi phàm thai, giờ phóng thích ra lượng linh lực này đối với thân thể của ngươi tạo gánh nặng quá lớn. Nếu ngươi dùng linh lực quá độ, cơ thể này sẽ xuất hiện dị dạng, nghiêm trọng đến mức thậm chí có thể đi đời nhà ma!”
Lúc này đương nhiên việc cứu Ngao Triệu quan trọng hơn, hắn sao còn quản được bản thân, dứt khoát gật đầu nói: “Ta đã hiểu, chỉ cần có thể cứu Ngao Triệu và hài tử, dù có tan xương nát thịt ta cũng nguyện ý!”
Thu Chí Thủy gật đầu, đi quanh Quân Ngọc Hàm hai vòng, trong miệng không ngừng thầm thì chú ngữ, ngay lập tức từ tay hắn phát ra một đạo ánh sáng vây quanh Quân Ngọc Hàm. Quân Ngọc Hàm chợt cảm thấy trong cơ thể tựa như có một vài nơi bị kiểm soát được đả thông, một luồng linh lực mạnh mẽ tựa như dòng nước suối trào ra, đan điền trong nháy mắt được lấp đầy, thậm chí có cảm giác trào ra! Hắn thật sự giật mình, không ngờ rằng trong cơ thể mình lại có loại linh lực lớn như vậy, nhưng hắn hiện giờ đã không rảnh suy nghĩ những vấn đề này nữa, lúc này chuyện duy nhất hắn muốn làm chính là đi cứu Ngao Triệu!