Chương 3
Trước khi đi vào nhân giới, Hình Xuân cơ hồ đã tìm hiểu về nhân gian, nhất là mục tiêu, nhân vật trước mặt, vị trí, tình huống. Rất nhiều kế hoạch liền vì vậy mà an bài. Bao gồm cả việc nói muốn đi Tĩnh thủy thực thi một kế sách kia.
Hình Xuân mặc dù không bằng âm soái minh lực cao cường nhưng dù sao cũng có ngàn năm tu vi, nói muốn lên trời xuống đất, thật không thành vấn đề. Bởi vậy việc tiến đến Tĩnh Thủy lần này, hoàn thành kế sách, trở về Vũ Lộ, một đường thuận lợi.
Khi Hình Xuân đến Vũ Lộ, xuất hiện tại Ngu gia cũng là lúc, những người đang ở trong đại sảnh nói chuyện đều sửng sốt.
Mãi đến lúc y cất bước tiến vào đại sảnh, đối mọi người vẫy tay một cái, cười nói:「Đợi lâu, các vị, ta đã trở về.」
Ngu Tử Ngân là người đầu tiên phục hồi tinh thần, từ giữa tọa ỷ (ghế ngồi) đứng lên hướng y đi đến.
「 Hình Xuân, ngươi…」 Có rất nhiều chuyện muốn hỏi, nhưng mà lưu ý đến Hình Xuân kia một thân huyết y, bất giác lời nói ra liền trở thành,「 Ngươi bị thương?」
「 Thương? Không có không có.」
Hình xuân lắc đầu,「 Chỉ là để khiến Vi Đông Hàn tin tưởng ta liều mạng lao khỏi vòng vây chạy đến cầu viện, liền ở trên người vấy một ít máu chim.」
Nghe xong lời này, Tử Ngân còn chưa kịp truy vấn thêm điều gì, phía sau đã có một người tranh bước lên phía trước. Người này tên là Đỗ Ảnh, từ nhỏ đã ở Ngu gia, có thể nói là được lão thành chủ một tay nuôi lớn, với Ngu Tử Ngân cùng nhau lớn chung một nơi.
「 Hắn tin ngươi sao?」 Đỗ Ảnh vội vàng hỏi.
Hình xuân nói:「 Tin.」
「 Cũng đã đáp ứng phát binh đến viện trợ?」
「 Đáp ứng rồi.」
「 Thật sự? Vậy binh lực của hắn vì sao không cùng ngươi đến đây?」
「 Hắn còn muốn chuẩn bị một chút. Ta đi trước, để tránh các ngươi chờ thêm một ngày, liền lo lắng thêm một ngày.」
「 Như vậy sao?」 Đến tận bây giờ, Đỗ Ảnh mới hoàn toàn yên lòng, chắp tay nói,「 Lần này thật là làm phiền ngươi, đại ân…」
「 Ai, không cần phải nói hai chữ tạ ơn.」
Hình Xuân xua tay ngăn trở Đỗ Ảnh, lại nhìn về phía Ngu Tử Ngân, mỉm cười,「 Nếu thật có lòng đa tạ ta, liền cảm phiền Tử Ngân, tìm một chỗ cho ta tẩy sạch được không?
「 Lúc trước ở chỗ Vi Đông Hàn, chủ nhân nơi đó thật không hề có trách nhiệm, không biết chiêu đãi ta, ta còn thiếu chút nữa đã cho rằng mình hoá trang thất bại, khiến người khác nhìn không ra ta đang một thân đầy máu.」
Nghe vậy, Tử Ngân thâm thúy nhìn Hình Xuân một cái, gật đầu:「 Được, ngươi đi theo ta.」
Sau khi rời khỏi đại sảnh, Ngu Tử Ngân trước tiên đưa người vào trong phòng mình, lấy một bộ y vật sạch sẽ. Hai người vóc dáng tương đương, mặc y phục của nhau, có lẽ không thành vấn đề.
Đến nơi mộc dục (tắm rửa), Hình Xuân cầm y phục của Ngu Tử Ngân, vào cửa rồi hỏi một câu:「 Muốn hay không cùng nhau tắm?」
「…」 Ngu Tử Ngân tự dưng sửng sốt, tức thời lui từng bước ra khỏi cửa phòng,「 Không cần.」 Từ ngoài phòng đóng cửa lại.
Hình Xuân lắc đầu:「 Chậc, thật sự là đùa không vui.」
Tỉ mỉ tẩy sạch một thân bụi đất, thay đổi hảo y phục, lại đi ra khỏi cửa phòng, ngoài phòng không thấy người. Hình Xuân nghĩ nghĩ, hướng hậu viện đi tìm.
Quả nhiên, ở chỗ này tìm được Ngu Tử Ngân một thân một mình.
Cùng đêm hôm đó không giống là, hôm nay nơi này, không có rượu đồ ăn, không có đàn tranh, chỉ có một người đang chuyên tâm luyện kiếm.
Hình Xuân nghiêng người tựa vào thạch trụ (trụ đá), liền như thế lẳng lặng xem. Mãi đến khi Ngu Tử Ngân mang toàn bộ kiếm thức luyện xong một lần, dừng lại tạm nghỉ, mới để ý đến nơi đây có thêm một người.
Ngu Tử Ngân thu hồi kiếm, hỏi:「Đến khi nào?」
「Đã được một lúc.」
「Vì sao không lên tiếng gọi ta?」
「Vì sao phải lên tiếng?」 Hình Xuân giương môi cười,「 Ta đã nghĩ chỉ nhìn xem mà thôi.」
「Luyện kiếm có gì đẹp?」
Ngu Tử Ngân không cho là đúng, dừng một chút, ánh mắt bỗng dưng trở nên thâm trầm,「 Không bằng, trực tiếp đến luyện đi.」
「Ân?」
Hình Xuân còn chưa kịp hiểu rõ ý tứ trong câu nói kia, chỉ thấy Tử Ngân giương kiếm lên, đem thanh kiếm vốn nằm ở trong tay hắn ném tới.
Y nâng tay tiếp được, khi nhìn lại về phía Ngu Tử Ngân, phát hiện hắn đã cầm lấy một thanh kiếm khác trên thạch trác, kiếm cũng đã rút ra khỏi vỏ.
Ý đồ của hắn, lúc này vừa nhìn đã hiểu.
Với việc bạt đao lộng kiếm, tuy rằng Hình Xuân luôn luôn không có hứng thú, nhưng là đối mặt với ánh mắt khẩn trành (chặt chẽ và chăm chú) của Ngu Tử Ngân, không khỏi làm người khác cảm thấy, lúc này mình nếu không phụng bồi, thật sự thực có lỗi với một đôi mắt đẹp như vậy. Liền rút kiếm ra, chậm rãi bước lên.
「 Đao kiếm không có mắt…」Hình Xuân sờ sờ đầu,「 Chúng ta có nên hay không để nguyên kiếm ở trong vỏ?」
「 Người luyện võ tự nhiên có thể đắn đo đúng mực. Ngươi cứ yên tâm, ta chắc chắn sẽ dừng lại đúng lúc, tuyệt không làm ngươi bị thương dù chỉ là một chút. Còn ngươi, cứ sử dùng toàn lực là được.」
Y nhìn vẻ mặt nói chuyện lúc này của Tử Ngân, nhịn không được âm thầm thấp giọng:「 Ngươi thật sự đem chuyện trước kia đều quên hết sao? Đừng nói là, thế cuối cùng này sắp kết thúc, bản sắc của Âm vương liền trở về với ngươi chứ…」
「 Ngươi thì thầm cái gì?」 Ngu Tử Ngân nhíu mày,「 Ngươi cuối cùng muốn tiếp chiêu hay không?」
「 Tiếp, đương nhiên tiếp chiêu.」 Hình Xuân nháy mắt mấy cái,「 Kia, nhường ngươi trước.」
「 Hừ, ta đây liền không khách khí.」
Ngu Tử Ngân quả nhiên không chút khách khí, nói vừa xong liền rút kiếm ra. Tuy rằng hắn chắc chắn sẽ đúng mực không đến mức đả thương người, bất quá chiêu thức cao, khí thế cao, nhưng không có lưu tình.
Đây là hiển nhiên. Một người cùng tử vong làm bạn, mặc dù là luyện kiếm bình thường, cũng sẽ không làm như chơi một trò đùa nho nhỏ.
Hình Xuân dị thường linh hoạt tránh trái tránh phải, lại thủy chung đối mặt với Ngu Tử Ngân, chưa từng đem phần lưng phía sau lộ ra.
Thân thủ nhanh nhẹn như thế, mặc dù Tử Ngân tự nhận đối chiến kinh nghiệm phong phú, cũng là lần đầu gặp. Kinh ngạc rất nhiều, ngược lại cảm thấy có chút khoái trá.
Xem ra, cho dù hắn thật sự xuất chiêu thằng tay, người này, cũng sẽ không làm cho hắn cảm thấy chán nản. Tốt lắm, thực không sai.
Ngu Tử Ngân kiếm thế xuất ra càng sắc bén, đem Hình Xuân trọng trọng bao vây, không để giọt nước nào lọt qua khe hở. Nếu là người không biết gì nhìn thấy, sợ sẽ nghĩ rằng hắn thật sự muốn lấy đi tánh mạng đối phương.
Nhưng trên thực tế, nhìn kỹ sẽ phát hiện, mỗi một lần kiếm kia gần như chạm đến Hình Xuân, lại luôn trong chớp mắt thân ảnh y không biết tại sao liền bay tới nơi kiếm phong chạm không đến.
Chính là, y đại khái chỉ thủ phía trước, không phòng phía sau. Nơi đó là một hồ sen. Bên cạnh, Hình Xuân vẫn như cũ lui về sau một bước đạp không, thân hình nghiêng đi, mắt thấy sẽ ngã vào trong hồ.
Ngu Tử Ngân không muốn lợi dụng lúc người khác gặp khó khăn, thân thủ bắt lấy đai lưng Hình Xuân. Chỉ cần dùng chút sức, liền có thể đem người kéo trở về.
Cũng không nghĩ, y bỗng nhiên nắm lấy cổ tay hắn, khiến cho trên tay hắn vốn phải vận sức lập tức vận lên không được.
Sự chống đỡ của cả hai đều mất đi, hắn thầm nghĩ đem người kéo trở về, không có buông tay, nhanh bắt lấy Hình Xuân không thả. Kết quả hai người cùng nhau ngã vào trong hồ.
Hồ không mấy sâu, rất nhanh hai người liền trồi lên trên mặt nước..
「 Ai nha, thật sự là thất sách.」 Hình Xuân cả người ướt đẫm lớn tiếng thở dài.
「 Nga?」 Tử Ngân tức giận liếc mắt nhìn y,「 Nguyên lai ngươi cũng có lúc thất sách.」
「 Cũng không hẳn vậy?」
Hình Xuân nhún nhún vai, hướng trên bờ leo lên,「 Nếu sớm biết sẽ có chuyện này xảy ra, trước đó ta không tắm rửa là có thể tiết kiệm rồi.」
Ngu Tử Ngân trừng mắt nhìn bóng dáng kia, sau một lúc lâu, mới không tiếng động thở dài một hơi, cũng hướng trên bờ mà đi.
Trên bờ, Hình Xuân cũng không gấp gáp đi thay y vật, mà là gỡ trâm gài tóc xuống, cởi bỏ dây buộc, đem mái tóc dài buông thả, bắt đầu vắt nước vương trên tóc.
Ngu Tử Ngân từ trên xuống dưới đều ướt hoàn toàn, mái tóc buộc ướt sũng, quả thật không được dễ chịu. Hắn cũng bắt đầu tháo buộc tóc ra, nhưng không giống Hình Xuân vắt tóc như vậy, chỉ cố định nhìn y, từ đầu nhìn đến chân, lại từ chân nhìn đến đầu.
Cuối cùng nhịn không được, Tử Ngân hỏi:「Hình Xuân, của ngươi tóc lưu dài như thế, thường ngày không gặp điều gì bất tiện sao?」
Cùng là tóc dài, nhưng tóc Ngu Tử Ngân chỉ buông đến cuối phần eo, mà Hình Xuân, cơ hồ dài đến đầu gối.
「Không. Cũng có thể là thói quen.」 Y nói.
「Thói quen? Tóc này, ngươi đã lưu bao nhiêu năm?」
「 Ân… Lâu lắm, nhớ không được. Quỷ cũng sẽ không cắt tóc.」
「 Ngươi nói cái gì?」
Hình Xuân ha ha cười:「 Ta nói là, quỷ mới có thể không cắt tóc.」
「 A.」 Ngu Tử Ngân cũng cười cười,「 Nếu ngươi nói như thế, chẳng phải ta là quỷ?」
Y nheo mắt lại, cười đến ý vị thâm trường (thâm là sâu, trường là dài, ý chỉ sâu xa),「 Ngươi trước kia, thật sự là quỷ.」
Ngu Tử Ngân trầm mặc giây lát, gật đầu:「Nếu thật là có luân hồi, thế ta trước kia xác thực đã từng là quỷ.」
「 Đúng vậy, còn không phải là quỷ bình thường đâu.」
Hình Xuân cũng gật gật đầu, lập tức chuyển hướng đề tài,「Nói lại, ngươi tại sao bỗng nhiên để ý đến tóc của ta?」
「Chính là hiếu kỳ, ngươi vì sao phải lưu tóc dài đến như thế.」
「 Tóc của ta rất kỳ quái?」
「 Không phải nói kỳ quái, chẳng qua, người bình thường sẽ không làm như vậy.」
「 A, ta quả thật không nỡ cắt ngắn.」
Hình Xuân đem mái tóc dài nhiễu qua đầu ngón tay, xoay xoay vài vòng, u buồn nói:「Thân thể phát phu, thụ chi phụ mẫu (ý cả thân thể đều là cha mẹ ban cho). Nếu không thật sự cần thiết, cũng không cảm thấy muốn, vậy thì không cần tùy tiện tổn thương thân thể của chính mình, tóc cũng là một phần như vậy.」
Ngu Tử Ngân yên lặng nhìn y, ít lâu sau, mới thở dài nói:「Không thể nghĩ được Hình Xuân ngươi, cũng có lúc đứng đắn như thế.」
「 Ta đã khi nào không đứng đắn?」 Y ý cười trong vắt,「Ta trước giờ vẫn rất là nghiêm túc.」
Tử Ngân nhướn mi, tựa hồ muốn phản bác điều gì. Nhưng cuối cùng chỉ lắc đầu, như đang nói, người này, thật sự khiến cho người ta không có cách.
「Còn một nguyên nhân nữa.」
Hình Xuân lại nói,「Tóc của ta, khi vô tình sờ vào, còn cảm thấy rất dễ chịu, ngay cả chính ta cũng có lúc yêu thích không muốn buông tay.」
「Yêu thích không muốn buông tay?」
Tầm mắt Ngu Tử Ngân từ trên gương mặt Hình Xuân trượt đến bả vai, nơi đó vương lại một mái tóc dài, vì nước mà có chút hỗn độn, nhưng có vẻ phi thường mềm mại, sờ lên chắc chắn cũng sẽ mềm mại như vậy. Nhưng đến mức yêu thích không muốn buông tay, này cũng không tránh khỏi…(hơi quá – -)
「Sao vậy, ngươi cũng thử xem?」 Y như hiểu rõ ánh mắt của hắn, tiến lên vài bước, bắt lấy cổ tay Tử Ngân.
「Ân?」
Ngu Tử Ngân không khỏi sửng sốt, cảm thấy rất mơ hồ, muốn thu hồi tay, nhưng mà lực độ phản kháng của bên này, không bằng lực độ ép uổng của bên kia, kết quả tay vẫn là bị kéo đi.
「Không cần khách khí.」
Nói như vậy, Hình Xuân đem một lọng tóc dài bỏ vào trong lòng bàn tay Tử Ngân,「Cứ việc sờ, sờ đủ mới thôi.」(MH: Thiệt không? Sờ tóc thôi, uổng phí:”>)
「 Ngươi đây là…」
Ngu Tử Ngân thật không biết nên khóc hay cười.
Vô luận như thế nào, vật đều đã ở trong tay, nếu thử sờ, cũng không có gì đáng ngại. Thế là, bắt đầu từ đầu ngón tay, làm cho tóc kia từng sợi từng sợi theo khe hở lướt qua.
Không ngoài sở liệu, mái tóc này, mềm mại mà nhẵn mịn, xúc cảm so với khi nhìn qua còn sâu đậm hơn.
Tỉ mỉ vuốt nhẹ, Ngu Tử Ngân nhắm mắt lại, phút chốc ảo giác, trong tay không phải tóc người, mà là tơ lụa. Đột nhiên nghĩ, mang tơ lụa kia kề sát mặt, cảm giác nhất định rất dễ chịu.
Khi ý niệm này lướt qua trong đầu, Ngu Tử Ngân ngay tức thì kinh ngạc mở mắt, nhìn xem Hình Xuân, nhìn nhìn lại thứ trong tay của mình, mãi đến khi xác nhận vật kia đích đích xác xác chính là tóc y mà thôi.
Chỉ là tóc thôi, vì sao… Cảm giác này, so với yêu thích không muốn buông tay, lại vẫn chỉ có hơn chứ không kém.
Cảm giác này, đến tột cùng là…
Bỗng nhiên nghe thấy Hình Xuân khẽ rên một tiếng, khi nhìn lại, phát hiện y đầu hơi hơi nghiêng, cổ không tự nhiên hướng qua một bên.
Tử Ngân lúc này mới chú ý đến, tay hắn bất tri bất giác đã dùng sức nắm lấy tóc y, vội vàng buông ra.
「Thực xin lỗi, ta không phải cố ý…」
「 Tử Ngân a, ta nên nói ngươi như thế nào mới tốt?」
Hình Xuân ngắt lời Ngu Tử Ngân, lơ đễnh cười cười,「 Ngươi muốn tóc của ta, chỉ cần nói thẳng. Đưa ta kiếm, ta đây cắt lấy một lọng cho ngươi.」
Nghe vậy, Tử Ngân đồng tử chợt co lại, nhìn chằm chằm Hình Xuân, đôi mắt phút chốc sáng như sắc lửa, lập tức âm u lụi đi, như có âm ảnh bao phủ trên nhãn đồng. Bỗng nhiên, mạnh mẽ vung tay.
「Không nên nói đùa!」 Dứt lời liền xoay người rời đi, cũng không quay đầu lại.
Hình Xuân nhìn theo thân ảnh Ngu Tử Ngân, lắc lắc đầu:「 Nga? Sinh khí……」
Thật ra, cắt tóc tặng cho người khác, cũng không phải là chuyện có thể tùy tiện làm. Đây hàm ý như vĩnh biệt, là phương thức từ biệt vô cùng tuyệt tình.
Việc này, Hình Xuân cũng biết. Chỉ là y không nghĩ đến, vừa định động thử, đã khiến Tử Ngân tức giận như thế.
Thu hồi mái tóc mới vừa rồi được Ngu Tử Ngân cẩn thận vuốt ve, ở đầu ngón tay quấn một vòng lại một vòng, đến khi nhiễu tới tận ngọn tóc, Hình Xuân dừng lại, lắc đầu.
Tử ngân,
Tử Ngân,
Ngươi có còn nhớ, người lúc trước suýt nữa đã cắt đi mái tóc này của ta, chính là Tử Ngân ngươi nha…