Chương 10

「Đưa tay cho ta」
Sau khi leo lên tảng đá, Ngu Tử Ngân đưa tay hướng Hình Xuân phía sau.


Hình Xuân chỉ cười nhẹ khước từ, tự mình chậm rãi leo lên, mất vài tia khí lực. Sau đó y vỗ vỗ góc áo, tiếp tục đi về phía trước, bỗng nhiên phát hiện Ngu Tử Ngân còn đứng ở phía sau chưa đi lên cùng, liền ngừng chân, xoay người hỏi:
「Xảy ra chuyện gì?」
「Không có gì」


Tử Ngân thâm thúy nhìn Hình Xuân, trầm ngâm nói,「Chỉ là có đôi khi, không biết vì sao lại cảm thấy, ngươi hình như có ý bảo trì khoảng cách với ta」


Hình Xuân hơi sửng sốt, đi lên phía trước, áp trán lên trán Ngu Tử Ngân, cười nói:「Ngươi đang nói gì đây? Ngươi và ta trong lúc đó, còn có khoảng cách nào sao?」 Chớp mắt vài cái, y lại lùi về phía sau.


Ngu Tử Ngân nhìn cử chỉ mang ý vị trêu đùa này của Hình Xuân, ánh mắt càng thêm trở nên cổ quái:「Hình Xuân, chẳng lẽ ngươi mang những người bên cạnh mình đối đãi như tiểu hài tử?」
「Tiểu hài tử?」 Hình Xuân vò đầu,「Là nói ngươi sao?」


「Nói như thế ngươi chỉ đối đãi như vậy với một người?」 Ngu Tử Ngân cười khổ.
「Ha ha, hiểu lầm hiểu lầm」 Hình Xuân vô tội nói, thu hồi hai tay khoanh ở trước ngực,「Vì sao ngươi lại cảm thấy ta đối đãi ngươi giống tiểu hài tử?」
「Ta nói không được」


available on google playdownload on app store


Ngu Tử Ngân hạ mi, cúi đầu nói,「Chỉ là không biết vì cái gì, cách nói chuyện của ngươi, thái độ của ngươi, đôi khi khiến ta nhớ đến nương ta…… Khi nàng còn sống, cũng luôn như thế, chỉ nói chuyện đến một nửa, lại không cho ta truy vấn. Nếu ta hỏi vài câu, nàng sẽ nói ta là tiểu tử ngốc, chỉ biết hồ tư loạn tưởng. Nếu không như vậy thì nàng cũng sẽ tìm cách chuyển đề tài……」


「Nga?」 Hình Xuân thản nhiên nói,「Khi nàng mất, ngươi còn rất nhỏ sao?」
「Ân, chưa tròn mười tuổi」
「Vậy không thể trách ai. Ngươi chưa tròn mười tuổi, hoàn toàn chỉ là tiểu tử ngốc」
Ngu Tử Ngân nhướng mày, trừng Hình Xuân, bỗng nhiên lại thở dài một tiếng.


「Ngươi nói như thế, cũng không phải sai. Chỉ là đến bây giờ ta thật không rõ, vì sao có thể gặp gỡ ngươi, người như thế này……」
「Ha ha」 Hình Xuân trêu chọc nói,「Ngươi không phải là cảm thấy, cùng ta ở chung, gợi lên hồi ức thảm thống của ngươi khi còn nhỏ?」


Nghe nói thế, Tử Ngân im lặng một lúc, rầu rĩ nói:「Hừ, chỉ có hơn chứ không kém」
Hình Xuân vẫn ha ha cười. (Chuyện này cười được sao =.=)
Ngu Tử Ngân dùng ánh mắt không biết nên hình dung như thế nào liếc Hình Xuân, không nói thêm lời nào nữa.


Như vậy, một đường im lặng, chỉ có bước chân hai người dẫm lên lá khô trên mặt đất phát ra tiếng vang khe khẽ.


Bỗng nhiên, Ngu Tử Ngân cảm giác được tay áo bị kéo một chút. Quay đầu lại, chỉ thấy Hình Xuân với hỏi ánh mắt trưng cầu ý kiến nhìn hắn, nói:「Tử Ngân, ngươi nghĩ chúng ta còn phải đi bao lâu nữa? Hành trình, cũng gần đi được một nửa rồi.」


Nghe vậy, Tử Ngân sắc mặt hơi hơi trầm xuống, gật đầu nói:「Khỏang chừng còn ba, bốn ngày, không lâu.」


Tính từ ngày nhảy xuống vách núi đó, hai người đầu tiên là lưu lại bên dòng suối hai, ba ngày, để cho Ngu Tử Ngân dưỡng thương. Tuy không có khả năng khỏi hẳn nhanh như vậy, nhưng ít ra đảm bảo hắn có thể mang thương tích lên đường, không đến mức khiến vết thương chuyển biến xấu.


Sau đó bọn họ liền xuất phát trở về Vũ Lộ thành. Muốn leo lên vách núi là không có khả năng, chỉ còn cách vòng theo đường núi, tính đến hôm nay cũng đã đi được mấy ngày.


Ngày đó, Ngu Tử Ngân cùng bộ hạ thừa dịp đêm khuya đột kích, đáng tiếc không thể lấy được đầu tướng địch. Mà sau lần đột kích kia, tướng lãnh quân địch sẽ trả thù như thế nào, thật khiến Ngu Tử Ngân lo nghĩ.


Hiện giờ người khác không ở trong thành, lão thành chủ có bệnh trong người, Đỗ Ảnh cùng thân tín liên can lại sinh tử không biết, thời điểm này, ai có thể lĩnh quân kháng địch?


Lần đó đột kích, là hắn cô chú nhất trịch (được ăn cả ngã về không), liều mạng hành động. Hắn vốn là muốn cầm tặc tiên cầm vương (bắt vua trước bắt giặc =.=), lấy thủ cấp tướng địch, cho dù cuối cùng phải ch.ết. Cũng chưa từng nghĩ, ngay cả việc cùng ch.ết với tướng địch, hắn cũng không thể.


Sinh tử là chuyện nhỏ, nhưng nếu vì thế liên lụy đến mấy ngàn binh sĩ trong thành, nhất là dân chúng vô tội, thì thật sự hổ thẹn.
Suy nghĩ này của hắn, Hình Xuân trong lòng cũng hiểu, y không xen vào, chỉ lẳng lặng đi theo hắn.


Sau đó, hai người tiếp tục đi, đi rồi lại đi, Ngu Tử Ngân bỗng nhiên dừng lại, trái phải nhìn quanh, giống như đang tìm gì đó.
Hắn rất nhanh liền xác định được phương hướng, dắt Hình Xuân, hướng phương hướng kia mà đi. Ước chừng sau nửa nén hương, đã đến được nơi muốn đến.


Đó là một rừng sơn chi hoa mênh mông không thấy điểm tận.
Hình Xuân ngẩn người một lúc mới chậm rãi đi vào trong rừng. Thu vào tầm mắt những đóa hoa khiết bạch nối liền nhau như một vùng bạch sắc chi hải. (hoa trắng ngần như biển trắng)
Gió thổi qua, hương hoa đầy mũi, ngào ngạt như mỹ tửu say lòng người.


Hình Xuân nhắm mắt lại, ngửi thật sâu hương hoa khiến người khác say mê. Ngu Tử Ngân từ phía sau nhẹ nhàng ôm lấy y, hai má cọ vào hai má y, ôn nhu nói nhỏ:「Hình Xuân, đợi cho chiến sự chấm dứt, chúng ta liền trồng đầy sơn chi hoa trong hậu viện, dưới tàng cây đối ẩm, tấu khúc, ngươi nói được không?」


Hình Xuân bên môi hiện lên một chút cười khổ.
Tử Ngân Tử Ngân, người luôn thực tế như ngươi, sao cúng có lúc hứa hẹn viễn vong như vậy?
Bi ai nghĩ, Hình Xuân nghiêng đầu, mỉm cười:「Được, một lời đã định」
Ngu Tử Ngân cũng cười:「Một lời đã định」


Hình Xuân quay đầu lại, xuất thần nhìn phía trước. Giữa màu trắng mênh mông kia, rất nhiều cảnh tượng thoáng hiện về, một người, một người, lại một người……
Hình Xuân không chịu được nhắm mắt lại.
Ngàn năm.


Tưởng rằng ký ức kia đã quên đi từ ngàn năm trước, sao nay lại đột nhiên hồi tưởng?
Ngực nảy lên một cảm giác chua sót nồng đậm, cuồn cuộn dâng lên, phảng phất từ trong miệng muốn tràn ra.


Hình Xuân nhíu nhíu mày, bỗng nhiên xoay người, gắt gao nắm lấy bả vai Ngu Tử Ngân, nhìn thẳng vào mắt hắn hỏi:「Đối với ngươi, ta là người như thế nào?」


Cảm thấy Hình Xuân lúc này thần thái có chút không đúng, nhưng đối với vấn đề này, Tử Ngân vẫn là thật sự suy tư, cuối cùng đáp:「Ngươi là người…… ta muốn bên cạnh cả đời.」


「Nếu cho ngươi chọn lựa, một bên là Vũ Lộ thành, một bên còn lại là ta, hai bên chỉ có thể chọn một, ngươi sẽ chọn bên nào, hi sinh bên nào?」
Có chút khí thế bức nhân hỏi, lập tức Hình Xuân lại tự giễu lắc đầu, buông lỏng tay trên vai Ngu Tử Ngân.


「Không đúng, ta không nên như vậy hỏi ngươi」 Y chậm rãi nói,「Ngươi không giống như vậy, suy nghĩ của ngươi, tính cách của ngươi, không giống. Ta không nên hỏi ngươi, ta lại càng không nên……」


Hai vai bỗng nhiên hạ xuống một phần sức nặng, Hình Xuân nâng tầm mắt lên, đón nhận một đôi mắt yên lặng chăm chú nhìn y.
Đó là một đôi mắt sáng ngời thâm thúy, rất đẹp, có thể nhìn thấu suy nghĩ của người khác.


Đối với hành động thất thố vừa rồi của mình, Hình Xuân biết, Ngu Tử Ngân nhất định nghi hoặc, cũng tốt, cũng muốn bị truy vấn đến tận cùng. Nhưng hắn điều gì cũng không hỏi.


Đối với khoan dung của hắn, Hình Xuân trong lòng cảm kích nâng hai gò má Tử Ngân, hôn lên. Xúc cảm đôi môi này, vị đạo này, vô luận hưởng qua bao nhiêu lân, cũng sẽ không có chút nhàm chán.


Ngu Tử Ngân hạ hai tay, chuyển qua ôm lấy thắt lưng Hình Xuân, khiến cho nụ hôn càng sâu. Nhưng không lường trước được, trong lúc đang hôn, Hình Xuân bỗng nhiên ngã xuống. Tử Ngân vốn định kéo y, lại bị y kéo ngược lại, ngã xuống theo, đè lên người y.


Ngu Tử Ngân thoáng khởi động thân thể, hồ nghi nhìn gương mặt tươi cười kia:「Hình Xuân?」
「Tử Ngân, ngươi cảm thấy nơi này thơm không?」 Hình Xuân hỏi.
「Nơi này? Tràn đầy sơn chi hoa, sao có thể có thể không thơm?」
「Nhưng」


Hình Xuân trong mắt ý cười càng đậm, chớp chớp một chút,「Ta cam đoan, nơi này có một người, so với hương hoa kia còn thơm hơn」
Ngu Tử Ngân ngẩn ra một chút, không khỏi bật cười. Áp mặt xuống, môi quấn quanh gáy cổ Hình Xuân, lưu luyến ʍút̼ lấy.
「Ân…… Quả nhiên rất thơm.」


「Vậy đừng khách khí, cứ tận tình hưởng dụng」
Hình Xuân đem hai tay tiến vào vạt áo Ngu Tử Ngân, mạn tác (sờ soạng:”>) ven đường cong vùng ngực bụng cường tráng, một tay ôm lấy lưng hắn, một tay lại vòng quanh hông hắn, không biết đã chạm đến chỗ nào. (*chảy máu mũi*)


Ngu Tử Ngân cũng lười ngăn cản, vén vạt áo Hình Xuân lên, ven theo giữa xương sườn của y, hôn xuống. Tay tham nhập vào trong khố, chạm vào bộ vị dĩ nhiên đứng thẳng kia, phủ lộng từ gốc tới đỉnh, vân vê xuống, lại xoa lên.
Lơ đãng ngẩng đầu, bỗng nhiên ngẩn ngơ nhìn biểu tình của Hình Xuân.


Kia cũng không phải là biểu tình gì đặc biệt.
Hình Xuân chỉ nhắm mắt, tay che trán, mặt hơi hướng qua một bên, môi mảnh nhẹ mở, mũi khẽ hiên động, hiển nhiên đang cố gắng điều chỉnh hô hấp.


Chỉ như vậy mà thôi. Nhưng, Ngu Tử Ngân nhìn, cũng không biết là nghĩ đến điều gì, ngay cả chính mình dừng lại cũng không biết.
Mà Hình Xuân đến khi cảm giác được rõ ràng, mở mắt ra, khó hiểu nhìn hắn:「Tử Ngân? Ngươi…… suy nghĩ gì?」


Lúc này mới phục hồi tinh thần, Tử Ngân có vẻ sửng sốt, lắc đầu:「Không có gì……」 Do dự một lúc, vẫn là ngữ khí cổ quái hỏi,「Hình Xuân, loại sự tình chúng ta đang làm, ngươi từng cùng bao nhiêu người……」


Hắn không nói thêm gì nữa. Bất quá ý tứ của hắn, Hình Xuân đã hiểu, y ngỡ ngàng.
「Nga……? Sao đột nhiên hỏi đến điều này? Hay là, ngươi thật sự để ý, ta trước kia……」
「Không phải.」


Ngu Tử Ngân nhíu mày, thần sắc càng trở nên phức tạp,「Ta cũng không biết…… Ta hiểu rằng, vô luận ngươi trước kia như thế nào, đều chỉ là quá khứ, ta không nên để ý. Ta cũng chưa bao giờ nghĩ muốn để ý, chỉ là……」


「Ha ha」 Hình Xuân vân vê mái tóc Tử Ngân, hạ giọng cười nói,「Đừng chỉ là, không sao cả, ngươi để ý cũng là nhân chi thường tình. Huống hồ ngươi càng để ý, càng chứng tỏ ngươi có bao nhiêu quan tâm đến ta, không phải sao?」
*nhân chi thường tình: chuyện bình thường của con người.


Nghe vậy, Ngu Tử Ngân chấn động, trong mắt hiện lên sự thâm trầm khó hiểu.
「Hình Xuân…… Ngươi thật sự cho rằng, quá mức để ý một người, là chuyện tốt?」
「Ân?」 Hình Xuân nghiêng đầu,「Sao vậy? Hay ngươi cảm thấy không tốt?」
「Không phải không tốt.」


Tử Ngân nhắm mắt, mục quang càng thâm trầm luân chuyển, thuyết bất thanh đạo bất minh,「Nhưng, càng để ý, lại càng không muốn phân li, cũng càng sợ hãi, nếu tương lai bất đắc dĩ phải phân li……」
*thuyết bất thanh đạo bất minh: nói không ra tiếng, ý không hiểu được.


Hình Xuân đồng tử chợt co rụt lại, trong lúc nhất thời, không có lời nào đáp lại.
Như vậy, hai người im lặng hồi lâu, đến khi Hình Xuân mở miệng, cúi đầu nói:「Tử Ngân, trên đời này có một thứ, tên là duyên phận.」


Vươn tay, khẽ vuốt hai gò má Ngu Tử Ngân, trên mặt y hiện ra ý cười mờ mịt, tự hữu tự vô. (như có như không)
「Nếu hữu duyên vô phận, cũng chẳng thể trách được ai.」
「……」
Tử Ngân lại im lặng.
Đúng vậy, hai người ở cùng một chỗ, là chuyện của hai người.


Muốn ở cùng một chỗ, không thể cầu người; Mà không thể cùng một chỗ, cũng chẳng thể trách người.
Cũng vì vậy, mới càng nên trân trọng mỗi thời mỗi khắc được ở cùng nhau.
「Hình Xuân」


Nụ hôn đặt lên trán Hình Xuân, như muốn mang tâm ý chính mình in sâu vào nhận thức của đối phương, từng chữ rõ ràng kiên định nói,「Ngươi là người ta muốn bên cạnh cả đời.」


Bất quá chỉ lập lại những lời lúc trước đã từng nói qua, nhưng, chỉ như vậy thôi cũng đã hơn thiên ngôn vạn ngữ.
Hình Xuân không đáp, chỉ mỉm cười, ôm chặt lấy hắn.


Giữa khung cảnh đó, thỉnh thoảng có cánh hoa theo gió rơi, phủ lên mặt đất một mảnh bạch diễm. Hương hoa như tơ, vây lấy người, cùng người triền miên.
Triền miên, đến khi cùng nhau cân bì lực tẫn.


Thật sự tinh bì lực tẫn, Ngu Tử Ngân liền gối đầu lên cánh hoa, trầm trầm ngủ. Hình Xuân nguyên bản cũng muốn ngủ, nhưng không hiểu vì sao, bỗng nhiên lại thanh tỉnh.
Y nhìn người bên cạnh mỏi mệt an tường mà ngủ, vẫn mỉm cười, chỉ cười.


「Tử Ngân, cho đến bây giờ, tất cả những việc ta đã làm, ta đều không hối hận. Ta chỉ tiếc, ta sinh ra sớm một ngàn năm」






Truyện liên quan