Chương 13
Nhân gia nơi Hình Xuân sinh ra, cũng được xem như danh môn. Tổ tiên đều là dòng dõi thư hương, đến đời này, trong nhà còn có họ hàng xa tại đương làm quan triều đình.
Hai mươi năm, Hình Xuân đã sinh sống trong ngôi nhà ấy.
Trong hai mươi năm đó, mẫu thân Hình Xuân, thường mang Hình Xuân đến hậu viện. Thuở nhỏ dẫn y chơi đùa, đợi y lớn hơn một chút, liền dạy y học thức, còn dạy y đàn cổ tranh.
Mẫu thân Hình Xuân, từng là nhạc sư của nhạc đoàn. Tiếng đàn của nàng nổi tiếng gần xa. Có được lương sư như vậy, cầm nghệ của Hình Xuân thanh xuất vu lam, nhi canh thắng vu lam. (Xanh từ màu xanh, mà còn xanh hơn cả màu xanh ‘__’~)
Đối diện với cửa Hình gia là nhà của Chiêu gia, Chiêu gia có một tiểu nhi tử, danh gọi Chiêu Minh.
Chiêu Minh nhỏ hơn Hình Xuân ba tuổi, bộ dạng thông minh đáng yêu. Vì gia cảnh nghèo khó, trên có hai người huynh trưởng, dưới còn có một đệ muội, Chiêu Minh từ nhỏ liền thập phần hiểu chuyện.
Nhưng, hắn trong lòng cũng khổ, khổ chính mình vì sao sinh ra trong gia đình nghèo khó, khổ chính mình vì sao không phải là người được yêu thương nhất trong mấy huynh muội. Chỉ có nhị ca hắn, có thể đến học đường niệm thư, mà hắn, lại phải ở trong nhà thay tả cho biểu muội.
Hình Xuân lần đầu tiên gặp Chiêu Minh, là khi hắn trốn sau một gốc cây trộm khóc.
Hình Xuân cho hắn điểm tâm ăn, dạy hắn viết tên của mình, từ đó về sau hai tiểu hài tử thường xuyên hẹn nhau gặp mặt dưới tàng cây. Mỗi lần, Hình Xuân đều mang theo một ít điểm tâm, chuẩn bị mấy chữ muốn dạy Chiêu Minh trong ngày hôm đó.
Ước chừng khi Chiêu Minh, Hình Xuân lần đầu tiên đem Chiêu Minh mang về nhà. Mẫu thân Hình Xuân cũng rất mến tiểu hài tử thông minh này, biết gia cảnh hắn khắc khổ, càng cho hắn thêm nhiều sủng ái.
Sau đó, Chiêu Minh thường xuyên lui đến Hình gia. Khi vui cũng đi, tìm Hình Xuân chơi đùa; Bị ủy khuất cũng đi, rúc vào trong lòng Hình Xuân khóc, khóc xong rồi, Hình Xuân liền lấy điểm tâm cho hắn, đàn khúc nhạc hay cho hắn nghe.
Cứ như vậy, mười mấy năm liền thấm thoát trôi qua.
Năm ấy, hai người leo lên nóc ngọa phòng của Hình Xuân, ngắm trăng, ăn điểm tâm. Chính tại thời khắc đó, Chiêu Minh nói, Hình đại ca, ta cả đời cũng không cùng ngươi tách ra.
Hình Xuân nói: Tiểu tử ngốc, ngươi mới sống vài năm, nói cái gì cả đời?
Chiêu minh nói: Tóm lại ta chính là không muốn cùng ngươi tách ra, có ch.ết cũng không.
Hình Xuân cười khổ: Đừng tùy tiện nói có ch.ết hay không. Hơn nữa, ngươi nếu cả đời theo ta cùng một chỗ, thê tử tương lai của ngươi mới thật sự muốn ch.ết.
Chiêu Minh nói: Ta không cần thê tử, ta chỉ cần Hình đại ca.
Hình Xuân hỏi: Vì sao?
Bởi vì…… Chiêu Minh bỗng nhiên hôn lên mặt Hình Xuân, đỏ mặt nói: Bởi vì ta thích Hình đại ca.
Thích? Hình Xuân sờ nơi trên mặt vừa mới bị hôn: Thích như thế nào?
Chiêu minh nói: Rất thích, rất thích, nói không được có bao nhiêu thích. Hình đại ca không thích ta sao?
Hình Xuân nghĩ nghĩ: Thích.
Chiêu minh hài lòng ôm lấy Hình Xuân: Chúng ta cùng nhau ở đây, vĩnh viễn không xa rời.
Hắn chỉ ánh trăng, nhờ ánh trăng làm chứng, nói phải cả đời đi theo Hình Xuân, đây là chuyện tại thời điểm Chiêu Minh mười lăm tuổi.
Tại nơi đó, ba năm sau.
Dù hai người có nùng tình mật ý, cũng không thể không phân li. Bởi vì Chiêu gia sẽ rời xa nơi này.
Đêm trước ly biệt, dưới cây đại thụ nơi lần đầu gặp nhau, Chiêu Minh dựa vào người Hình Xuân, vẫn khóc, khóc đến thở không ra hơi. Hình Xuân chính là yên lặng ôm lấy Chiêu Minh, vì hắn lau đi nước mắt.
Chúng ta còn có thể gặp lại sao? Vấn đề này, Chiêu Minh đã hỏi không dưới mười lần.
Hình Xuân không trả lời rằng nhất định sẽ gặp lại, cũng không nói rằng không, y chỉ nói: Ta sẽ đi tìm ngươi, ta nhất định sẽ đi tìm ngươi, đến khi tìm được ngươi mới thôi.
Chiêu Minh khóc nói: Vậy ngươi nhất định phải tới tìm ta, ta sẽ chờ, Hình đại ca, ngươi nhất định phải tới.
Nhất định. Khi đó Hình Xuân cũng đã tin rằng, chỉ cần y cố gắng đi tìm, nhất định sẽ không tìm không thấy.
Nhưng, sau đó hai năm.
Vị họ hàng Hình gia làm quan tại triều đình kia, không biết vì sao phạm vào trọng tội, tru di cửu tộc. Ngay cả gia đình Hình Xuân dù chưa từng gặp qua người nọ một lần cũng không may mắn thoát khỏi.
Ngày đó, quan binh xông vào nhà Hình Xuân.
Ngay tại hậu viện, giữa rừng sơn chi hoa, rất nhiều quan binh áp trụ Hình Xuân, mang y giải về kinh thành, chờ xử trí cùng Hình gia. Mẫu thân y vừa sợ vừa lo, khiến cho bệnh cũ phát tác, té ngã trên đất, thê lương khóc kêu, nhưng vẫn vô ích.
Cuối cùng, Hình Xuân vẫn là bị mang đi, điều còn sót lại trong trí nhớ của y, là hình bóng mẫu thân ngã lên sơn chi hoa. Người khi ấy, không còn đứng lên được nữa.
Sau khi đến kinh thành, Hình Xuân cùng với rất nhiều người, bị giam giữ trong đại lao.
Từng ngày chờ đợi, không biết khi nào sẽ bị mang đi chém đầu.
Trước ngày hành hình, một ngày chạng vạng, một người tuổi còn trẻ đứng trước cửa lao, vẻ mặt tò mò hỏi: Các ngươi, ai là Hình Xuân?
Hình Xuân hồ nghi đáp lại.
Người nọ nói: Nghe nói ngươi đạn cầm rất hay.
Hình Xuân hỏi: Ngươi là nghe ai nói?
Người nọ nói: Đương triều Phò mã.
Cái gì? Hình Xuân thật sự không hiểu.
Người nọ lại nói: Ta thích nghe cầm, nếu ngươi đạn khúc thực sự hay như vậy, ta liền giữ tính mệnh của ngươi, như thế nào?
Hình Xuân không trả lời. Khi đó y chỉ cảm thấy, người này thật sự kì lạ.
Nay y đã là tù nhân trong lao ngục, đột nhiên xuất hiện một người, nói có thể giữ lại tánh mạng của y, thật sự hoang đường? Huống hồ y lúc này, đã không còn quan tâm đến sinh tử.
Mẫu thân đã mất, trên cõi đời này, y còn gì để lưu luyến? Y chỉ tiếc, cho đến cuối cùng, vẫn không thể tìm được Chiêu Minh, gặp lại một lần.
Nhưng mà, hôm nay, có người đến mang Hình Xuân ra khỏi đại lao. Y bị đưa một cung điện tráng lệ, phía trên cung điện, một người trẻ tuổi ngồi ngay ngắn, người này thân khoác long bào, đầu đội Cửu Long quan.
Người này, chính ngày đó trong đại lao, đã hỏi Hình Xuân có phải hay không là người đạn khúc rất hay.
Đương triều hoàng đế, hắn ở trên điện, đối điện văn võ bá quan nói: Người này, là họ hàng xa của Hình Lưu, vốn nên bị xử trảm cùng Hình gia. Nhưng ta nghe Phò mã nói, người này đạn cầm rất hay, nên ta có một chủ ý. Ta nghĩ, để y tại đây trên điện đạn một khúc, nếu một khúc này có thể đả động chư vị, ta liền lưu y một mạng, ở lại trong triều làm nhạc sư của ta.
Bách quan nghe xong, đều nói như vậy không ổn.
Hoàng đế tuổi trẻ liền nói: Người ta thường nói, chữ giống như người, văn giống như người, như vậy nhạc khúc cũng là như thế. Nếu người này đạn khúc, quả thật có thể khiến người cảm động, vậy chứng tỏ rằng y cũng không phải là kẻ xấu, lại càng không nên bị giết. Huống hồ chuyện của Hình Lưu, cùng y cũng không có can hệ.
Theo ta sở tra, y ngay cả gặp cũng chưa từng gặp qua Hình Lưu. Tuy nói Hình Lưu là tội tru di cửu tộc, kỳ thật những người trong cửu tộc thật sự đáng ch.ết có bao nhiêu người? Nói muốn tru cả cửu tộc, còn không phải đều là các ngươi bức ta!
Hoàng đế động giận, bách quan cũng không dám nhiều lời, chỉ đàng đồng ý lời hoàng đế.
Rồi sau đó vài cung nữ tiến lên, bày ra một cái bàn, trên bàn là cổ tranh (đàn tranh), mời Hình Xuân ngồi xuống.
Mà Hình Xuân, đối với cơ hội như thế, ngay từ đầu chỉ cảm thấy mỉa mai cực kì. Người ch.ết, đều đã ch.ết rồi, cho dù y có đàn hơn mười ngày mười đêm, người kia, cũng không khả năng sống lại.
Y lạnh lùng nhìn quanh bốn phía, không hể cử động. Cho đến khi, y tại bên trong bách quan, phát hiện một thân ảnh quen thuộc.
Thân ảnh kia, nghĩ đời này đã vô duyên tái kiến.
Thời gian ba năm, vẫn khống khiến Chiêu Minh thay đổi bao nhiêu, vẫn là khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú kia, dáng người gầy kia.
Chỉ là, hắn không còn giống như trước đây, đối với mình khẽ cười, tinh nghịch chớp mắt. Hắn cười, lại cười đến cứng ngắc, ánh mắt cũng không nháy.
Vì sao, hắn lại ở đây?
Bỗng nhiên, Hình Xuân rùng mình thật sâu.
Phò……
Mã……
Thì ra là thế.
Trước đây Hình Xuân vẫn cho rằng, Chiêu Minh thực thông minh, học cái gì cũng nhanh. Nếu bồi dưỡng nhiều hơn, có thể trở thành người tài. Nhưng y sao cũng không thể lường trước kết quả này.
Không trách ai, không oán ai, cũng không hận ai.
Hình Xuân cất bước đi đến bàn, ngồi xuống. Thủ, nhẹ nhàng xoa cầm huyền, một long tay đàn, trong đại điện nhạc âm lưu thảng như nước thấm nhập lòng người.
Đây là lần cuối cùng, y vì Chiêu Minh đạn khúc.
Một khúc tan mất, Hình Xuân sinh tử cũng đã định. Y trụ lại hoàng cung, từ nay về sau trở thành nhạc sư của một mình hoàng đế.
Cũng ngay tại đêm đó, hoàng đế truyền Chiêu Minh đến, cảm tạ hắn vì mình tìm được rồi một nhạc sư tài giỏi như thế, cũng để hai người「Cố hữu」 gặp lại, cùng nhau ôn chuyện.
Ở hậu viện, ở dưới ánh trăng, mọi người ly khai, Chiêu Minh bỗng nhiên khóc, hướng Hình Xuân giải thích. Chiêu Minh nói, hắn chỉ là không muốn lại bị mọi người xem thường, bị người khinh thường, hắn muốn cho những người đó biết, hắn, cũng có thể đứng trên cao, liếc nhìn chúng sinh.
Nếu còn có kiếp sau, ta nhất định sẽ đem những gì mình mắc nợ ngươi, tất cả hoàn trả lại cho ngươi. Thực xin lỗi, Hình đại ca, ta vẫn, vẫn rất nhớ ngươi……
Đừng nhớ đến ta nữa, Hình Xuân nói, hảo hảo đối đãi thê tử của ngươi, để có được địa vị hiện tại, hẳn là ngươi đã phải chịu đựng nhiều vất vả.
Hình đại ca, ngươi, không trách ta, không hận ta sao? Chiêu Minh hỏi, trên mặt vương nước mắt.
Chỉ là Hình Xuân, đã không còn vì nước mắt này mà động tâm. Y nói, không.
Y thật sự không trách ai, không oán ai, cũng không hận ai.
Ai khiến, hữu duyên vô phận. Ai khiến, một chữ「tình」, sâu nặng cũng chỉ đến như vậy.
Sau đó, Hình Xuân không còn gặp lại Chiêu Minh. Chiêu Minh ở ngoài cung, vào cung là vì vào triều, chuyện này cùng Hình Xuân không hề can hệ.
Hoàng đế đem Hình Xuân giữ ở bên người, muốn y làm nhạc sư của riêng mình. Nhưng trên thực tế, hoàng đế càng xem y là sự phụ của mình.
Hoàng đế nói, hắn vẫn yêu thích thanh âm của đàn tranh, đáng tiếc bị nhiều sự tình chiếm dụng thời gian, căn bản không có cách nào tĩnh tâm học cầm.
Còn nữa, mỗi lần hắn vừa nói muốn học cầm, hoàng hậu, còn có các nguyên lão, tận lực ngăn cản, nói đây là lãng phí thời gian quý báo của vua một nước, quả thực là trò đùa.
Bởi vậy, có thể tìm được Hình Xuân, hoàng đế cảm thấy thật cao hứng.
Tuy nói vẫn là không có bao nhiêu thời gian học cầm, ít nhất, khi tâm tình phiền muộn, khi mệt mỏi, có thể nhờ Hình Xuân vì hắn đạn một khúc, như vậy hắn liền thực thỏa mãn.
Đối với vị hoàng đế trẻ tuổi này, Hình Xuân thủy chung không thể xem y như cửu ngũ chí tôn mà đối đãi. Ẩn tượng đầu tiên của Hình Xuân về hắn, thật sự quá mức cổ quái. Mà từ đó về sau, hắn cũng không ở trước mặt Hình Xuân lộ ra thái độ uy nghiêm.
Khi Hình Xuân tâm tình không tốt, không muốn đánh đàn, hoàng đế liền năn nỉ, sai thái giám mang tới nhiều món ăn quý và lạ, sai cung nữ khiêu vũ cho Hình Xuân xem, trăm phương nghìn kế, chỉ vì cầu Hình Xuân một khúc nhạc.
Hình Xuân càng ngày càng không rõ, hoàng đế này rốt cuộc là người như thế nào.
Nói uy nghiêm, hắn cũng có, ngày ấy trên đại điện Hình Xuân đã nhìn thấy qua. Nhưng khi ở trước mặt mình, hắn lại giống như tiểu hài tử, sẽ oán giận, sẽ ngây ngô cười, còn có thể đem màn cửa vừa xé lại cắn.
Những khi ấy, Hình Xuân liền cảm thấy, thật sự là đối với người này không có biện pháp.
Vì tránh hắn quấy rầy, cũng chỉ có thể dùng một khúc đem hắn xua đi. Nhưng thường không quá vài ngày, hắn lại tới nữa. Quả thực âm hồn không tan.
Có một lần Hình Xuân bất chấp hiểm nguy có thể bị xử trảm, nói phải rời khỏi cung, không muốn ở lại nơi này.
Hoàng đế không đáp ứng, kéo kéo tay áo y, nói: Ta biết, ngươi chê ở trong cung buồn, kỳ thật ta cũng buồn, nhưng là không có biện pháp, ta cũng không muốn cho ngươi đi. Ta ở trong cung, có một hảo bằng hữu như ngươi, ta thật sự không muốn cho ngươi đi, xem như ngươi lưu lại vì ta, được không?
Hình Xuân vậy mới biết, vị hoàng đế kì quái này, lại xem mình như hảo bằng hữu.
Thật trào phúng, thật hoang đường, thật nực cười.
Nhưng mà, sau đó, Hình Xuânkhông còn nói muốn rời khỏi cung nữa. Y biết, vô luận ynói như thế nào, cũng không có khả năng khiến hoàng đế thả y đi.
Ngoài ra y cũng muốn thử đối xửa với hoàng đế như bằng hữu, có phải hay không có thể khiến cho những ngày ở trong cung bớt nhạt màu một chút?
Ngày đó, trời đổ mưa to. Hình Xuân bị kẹt trong giả sơn, y cũng không gấp, liền đứng ở nơi đó, ngẩn người nhìn màn mưa.
Không biết qua bao lâu, từ trong màn mưa có một người chạy đến, còn lớn tiếng gọi tên của Hình Xuân.
Hình Xuân ứng thanh. Sau đó, người nọ hướng giả sơn bên này chạy tới, chạy đi rất nhanh, bất ngờ ngã vào trong lòng Hình Xuân.
Hình Xuân cúi đầu, mới phát hiện tên ngốc tử liều chạy như điên trong mưa này, đúng là hoàng đế.
Hoàng đế nói, lúc hắn đến phòng của Hình Xuân tìm y, các cung nữ nói y đã sớm đi ra ngoài, không biết đi đâu. Thế là hoàng đế phái một đám người ra ngoài tìm, cả đám lại tay không mà về.
Hoàng đế tức giận muốn ch.ết, mắng bọn họ đều là phế vật, cuối cùng, dứt khoát tự mình lao ra màn mưa đi tìm, những người đó cũng không kịp ngăn hắn lại.
Nghe xong những lời này, Hình Xuân không biết nên nghĩ như thế nào. Y chỉ là một người bình thường, đâu thể bay ra khỏi cung, bất quá chỉ là không thấy một lát, làm sao lại phải khẩn trương như thế?
Cuối cùng, Hình Xuân chính là nói: Lần sau không cần phải làm như thế, ngươi nên vì dân chúng mà hảo hảo bảo trọng long thể.
Vì dân chúng? Hoàng đế thở dài: Ta làm cái gì đều phải vì người khác, vì dân chúng, vì bách quan, chưa bao giờ có cơ hội vì chính mình làm việc gì, thực rất khó chịu.
Hình Xuân nhướng mày: Ngươi còn chê sống không tốt? Vậy những người dân ăn không đủ no mặc không đủ ấm liền không cần sống.
Hoàng đế vội vàng lắc đầu: Không không, ta không phải có ý này, ta chỉ là, có đôi khi, thật sự chịu không được, cảm thấy mệt mỏi. Như ta vậy nói ngươi khả năng hội muốn mắng ta……
Kỳ thật ta ngay từ đầu, đã không muốn làm hoàng đế, ta chỉ muốn giống như Tam ca, tứ xứ vân du, đáng tiếc, ai. Ngươi có lẽ cảm thấy ta thực phong quang (nở mày nở mặt), nhất hô bách ứng (một người nói trăm người nghe), nhưng, nếu có thể, ta thật sự thà rằng không làm hoàng đế.
Hình Xuân nói: Nhưng ngươi đã làm, nhất định phải làm cho tốt. Nếu không, ngươi thật đáng hổ thẹn với thiên thiên vạn vạn bách tính.
Hoàng đế nói: Ta biết, nếu không ta sẽ không nhẫn đến bây giờ, bất quá, hiện tại ta đã cảm thấy tốt hơn so với lúc trước. Từ sau khi người đến, ta xử lý mớ tấu sớ rườm rà kia, cũng thuận buồm xuôi gió hơn trước. Trên đại điện, nghe bách quan trình tấu muốn điều, trước kia ta cảm thấy rất phiền, nhưng hiện tại chỉ cần nghĩ đến ngươi, ta sẽ không phiền.
Hình Xuân, đều là vì có ngươi ở đây, cho nên, xin ngươi luôn lưu lại trong cung, luôn ở bên cạnh ta, được không?
Hình Xuân lặng yên một lát, mới trả lời: Luôn? Cho đến khi ta già?
Hoàng đế gật đầu.
Hình Xuân nói: Vậy thì ta nói thẳng. Không được.
Vì cái gì?
Ta không thích nơi này.
Ta cũng không thích a, không muốn nhưng vẫn phải ở lại chỗ này.
Ngươi ở lại chỗ này, là trách nhiệm của ngươi. Còn ta không có lý do gì để lưu lại.
Sao lại không có? Ngươi có ta a!
Ngươi? Ngươi là gì của ta? Ta tại sao phải vì ngươi mà ở lại nơi này?
Chúng ta không phải hảo bằng hữu sao?
Hảo bằng hữu? Ai nói với ngươi chúng ta là hảo bằng hữu?
Sau khi Hình Xuân trả lời như thế, trên mặt hoàng đế lộ ra thần sắc bi thương thật sâu. Hắn nhìn Hình Xuân, nhìn rất lâu, bỗng nhiên nhào đến ôm chặt lấy Hình Xuân.
Hoàng đế nói: Mặc kệ là hảo bằng hữu cũng được, không phải cũng được, tóm lại, ta thích ngươi, ta không cho phép ngươi rời ta. Ngươi nếu rời ta, ta lập tức vứt bỏ ngôi vị hoàng đế, dù băng núi vượt biển cũng phải tìm được ngươi.
Hình Xuân ngẩn người một lúc lâu, chậm rãi đẩy hoàng đế ra khỏi người: Ngươi…làm gì như thế. Chỉ là một nhạc sư, ngươi có thể đi tìm lại, dân gian có rất nhiều nhạc sư xuất sắc.
Hoàng đế lắc đầu: Không, dù như vậy ta cũng không muốn, ta chỉ muốn ngươi. Hình Xuân, ta thích ngươi, ngươi hiểu được không? Ta thích ngươi, ngươi muốn gì ta đều nguyện ý cho ngươi, chỉ cầu ngươi đừng rời bỏ ta.
Hình Xuân im lặng nhìn hoàng đế, gương mặt ấy vẫn còn rất trẻ, nhưng lại hiện lên nét tang thương bi tráng như vậy.
Ngươi……
Chữ 「 ngươi 」 này, đột nhiên bị hoàng đế hàm trụ vào trong miệng. Sau đó, Hình Xuân chớp mi mắt, chỉ nhìn thấy một gương mặt phiến hồng, cùng một đôi môi động đậy bất an.
Hoàng đế nhỏ giọng nói: Ta, ta rất sớm đã muốn làm như vậy đối với ngươi, nhưng ta không dám, sợ ngươi sẽ sinh khí, ngươi …Ngươi sinh khí sao?
Nói xong, vị hoàng đế trẻ tuổi cuối cùng lấy hết dũng khí, ngẩng đầu nhìn Hình Xuân, ánh mắt phảng phất sợ hãi không yên.
Sau đó, mỗi khi Hình Xuânnhớ lại, luôn thấy bất đắc dĩ, rồi bật cười.
Vị hoàng đế trên đại điện nhất ngôn cửu đỉnh, nhất tự thiên cân (một chữ tựa ngàn cân) này, tâm, đúng là đơn thuần như thế.
Tuy không thể nào hiểu được, rõ ràng hoàng đế hậu cung ba ngan giai nhân, vì sao lại mê luyến mình, tóm lại, y là đã biết. Cho dù y không muốn biết, còn có thể sao?
Mỗi đêm, hoàng đế đều tìm một lý do chính đáng để ngủ lại, rồi bám lên giường y không chịu rời, y thật sự không có cách nào.
Thật sự không có cách nào.
Y, cũng là thích, thích gương mặt trẻ tuổi điểm chút mồ hôi kia, thích thân hình thon dài ấm áp kia dưới thân mình run rẩy, thích thanh âm ngọt ngào kia gọi tên mình.
Một chữ 「tình 」, từng tổn thương y quá sâu, rồi lại mang vết thương ấy chữa lành.
Chỉ vì y là người trọng tình. Thứ y có thể cho chỉ có thâm tình, vô pháp giả dối, nếu không, y nửa điểm cũng không thể cho.
_____________________________