Chương 93

Trong kinh thành, thậm chí toàn bộ Đại Vi, người nào để Hoàng Đế cảm thấy hung hăng càn quấy đều đã ch.ết rồi.


Hoắc lão tướng quân lập tức thỉnh cầu được gặp vua. Sau khi diện thánh, lão cầu xin thánh thượng tha thứ cho nữ nhi Hoắc gia, thừa nhận là Hoắc gia không biết cách dạy dỗ nữ nhi. Lão còn khóc lóc nước mắt đầm đìa giao nộp binh quyền của Hoắc gia, cáo lão về quê, chỉ xin thánh thượng tha cho nữ nhi Hoắc gia một mạng để lão dẫn nàng về nhà chỉ bảo và trừng phạt lại, chờ dạy dỗ xong thì sẽ quay lại trước mặt thánh thượng xin lỗi.


Sắc mặt thánh thượng lạnh nhạt, Hoắc lão tướng quân nằm rạp trên mặt đất, đầu cứ đập bịch bịch xuống nền thì lão mới nói một chữ “chuẩn”.


Hoắc gia giao nộp binh quyền, dẫn phế Thái tử phi có quan hệ bất chính về nhà. Tin này vừa truyền ra, chưa nói triều chính, ngay cả trên dưới nhà họ Hoắc cũng có suy nghĩ khác nhau.


Phế Thái tử phi Hoắc Văn Khanh một thân một mình về đến nhà. Nghênh đón nàng là Hoắc gia tàn binh bại thế và suy nghĩ riêng của các phòng ở Hoắc gia. Nữ quyến trong nhà chỉ có duy nhất một người đón nàng vào nhà chính là nương của nàng.
Hoắc Đại phu nhân đứng ở cửa nhỏ đón nữ nhi.


Hoắc Văn Khanh nhìn thấy mẫu thân dẫn theo người hầu đứng đó thì trong lòng đã biết chuyện gì xảy ra.
Nàng rảo bước vào nhà, người đỡ nàng đầu tiên chính là mẫu thân đang rơi nước mắt.


available on google playdownload on app store


“Trở về là tốt rồi.” Văn Khanh là nữ nhi đầu tiên của bà, cũng là nữ nhi duy nhất. Từ nhỏ Hoắc Đại phu nhân đã coi nàng như đầu quả tim. Bà hiểu rõ nữ nhi là dạng người gì nên lúc này bà cũng không có cách nào an ủi nữ nhi kiêu ngạo, nước mắt bà càng chảy ra nhiều hơn: “Nhi, con quay về là tốt rồi, nương không cầu mong nhiều.”


Hoắc Văn Khanh lau khô nước mắt cho mẫu thân nàng, còn nước mắt của nàng e là đã chảy đến khô cạn trong cung. Nàng nhìn nước mắt mẫu thân rơi mà trái tim như bị dao cứa, nhưng nàng chẳng hề rơi một giọt nước mắt nào: “Không, mẫu thân, người sẽ có nhiều hơn.”
Người có thể mong chờ nhiều hơn.


Hoắc Văn Khanh con chỉ cần không ch.ết thì tuyệt đối sẽ không chịut hua.
**
Thánh thượng ép Lễ bộ phải chọn ra một ngày tốt trong vòng mười lăm ngày để mở miếu rồi phế Thái tử.
Lễ bộ Thượng thư khổ không tả xiết, sao ngài lại để ta chọn ra một ngày tốt để phế Thái tử?


Tạ Thượng Lễ cảm thấy mình không còn mặt mũi để sắp xếp nghi lễ kia.
Tiêu Bảo Lạc ở lại trong cung nghênh đón hai vị huynh đệ của hắn là Qua Ngọc Cẩn và Lâm Bát Tiếu.


Hai huynh đệ bước đến, quan sát cả đường vào cung điện, miệng liên tục “Cũng to thật”, “Đúng là rất to”, “Mau nhìn, cái kia càng to hơn kìa”. Lúc vào tẩm cung của Tiêu Bảo Lạc, hai người còn sờ soạng chiếc giường, Lâm Bát Tiếu còn gặm góc giường, kết quả thật thất vọng: “Không phải vàng.”


Là gỗ.
Tiêu Bảo Lạc ngồi trên giường hung hăng gõ vào đầu hắn.
Qua Ngọc Cẩn nhìn sàn cung điện, cũng hơi thất vọng: “Sàn cũng không phải vàng.”
Hắn vừa dứt lời liền ngẩng đầu nhìn, tự gãi đầu rồi lẩm bẩm: “Cũng chẳng thấy rơi vào đầu ta.”


Hai huynh đệ một trước một sau lập tức nhào tới người Tiêu Bảo Lạc, sầm mặt xuống, cào mặt Tiêu Bảo Lạc đến ngứa lên: “Trong cung này không có vàng, sao ngươi không về?”
“Cmn, Bảo Lạc, Bảo Lạc, sao ngươi lại thành Hoàng tử rồi? Có phải ta sắp làm quan lớn không?”


Người lên tiếng trước là Qua Ngọc Cẩn, nối tiếp phía sau chính là Lâm Bát Tiếu.
“Cút cút cút cút cút!” Tiêu Bảo Lạc bị bọn họ ép đến nín cười, ngay cả từ cút cũng vương vấn ý cười.”


Thái giám và cung nữ đứng bên cạnh thấy rốt cuộc hắn cũng mỉm cười, bèn cuống quýt, vội vàng kéo bọn họ ra, Qua Ngọc Cẩn và Lâm Bát Tiếu không thể không buông hắn ra.
Tiêu Bảo Lạc ngồi dậy, vẫy lui cung nhân.


“Vừa thiếu vừa không có quy củ.” Người vừa đi, Tiêu Bảo Lạc lên tiếng: “Gọi các ngươi vào để hầu hạ ta, có biết hầu hạ là gì không?”
Lâm Bát Tiếu không nói hai lời, lập tức cởi quần áo.
Tiêu Bảo Lạc tức giận đến mức cầm ngọc bội đập vào người hắn.


Lâm Bát Tiếu nhận ngọc bội, hai mắt sáng lên, đánh giá ngọc bội một cách tinh tế: “Cái này đáng giá đấy!”
Hắn vừa dứt lời thì lập tức nhét vào lồng ngực: “Bảo Lạc ca, tạ ơn đã ban thưởng.”


Qua Ngọc Cẩn đã trao đổi ánh mắt với Tiêu Bảo Lạc, hai người bọn họ đã hiểu mờ ám, biết trong cung nói chuyện không an toàn, bèn ồn ào: “Bảo Lạc ca, của ta đâu?”
“Cút.” Tiêu Bảo Lạc lườm hắn.


“Ây da, Bảo Lạc.” Lâm Bát Tiếu lại chuồn, ngồi lên giường, nói với hắn: “Gọi hai huynh đệ chúng ta vào hầu ngươi ăn uống à? Quy tắc cũ, rượu đâu? Mỹ nhân đâu?”
Tiêu Bảo Lạc lại trợn mắt nhìn hắn: “Đến lúc nào rồi mà còn rượu, còn mỹ nhân, các ngươi thưởng cho ta à?”


“Nói thật đi, Bảo Lạc, ngươi không định về phủ à?” Qua Ngọc Cẩn cũng đi tới trước mặt bọn họ: “Nếu như không về thì cứ thẳng thắn để lại cho hai ca ca toà nhà được ban cho ngươi đi. Toà nhà kia lớn, ta dẫn cả nhà già trẻ về ở cũng đủ.”


“Ngươi có biết xấu hổ không?” Tiêu Bảo Lạc khinh bỉ hắn: “Đó là toà nhà của ta, ta dùng vàng ròng và bạc trắng mua đấy!”


“Ngươi đã là Hoàng tử rồi mà còn tính toán với huynh đệ cái này?” Lâm Bát Tiếu viết chữ vào lòng bàn tay Tiêu Bảo Lạc, nói Tuyên Trọng An truyền lời như bọn họ là nói Bảo Lạc yên tâm, cứ yên tâm làm việc muốn làm.


Tiêu Bảo Lạc hơi bực bội. Hắn vừa nhìn chữ xong lập tức sốt ruột hỏi Lâm Bát Tiếu là liệu hắn có tức giận không, Lâm Bát Tiếu nhanh chóng viết hai chữ “tức giận” vào lòng bàn tay hắn.


Lâm Bát Tiếu bật cười. Hắn lắc đầu nhìn Bảo Lạc nói năng chua ngoa nhưng trong lòng mềm yếu, lại viết vào lòng bàn Bảo Lạc: Bảo Lạc của chúng ta người gặp người thích, sẽ không có ai giận ngươi, nghĩa huynh ngươi cũng vậy.


“Nói một câu đi, Bảo Lạc.” Qua Ngọc Cẩn đứng trước mặt bọn họ, mở miệng: “Có thể thưởng cho các ca ca không?”


“Không thưởng, không có cửa.” Tiêu keo kiệt không hề nghĩ ngợi, tức đến nổ phổi, lên tiếng, vội vàng viết trong lòng bàn tay Lâm Bát Tiếu: Ta hỏi Uyển Cơ, ta đâu hỏi tên Tuyên mặt trắng bỏ đi kia.


“Bảo Lạc, bên trong binh thư không phải viết như vậy, đều ghi là một người đắc đạo thì gà chó lên trời. Ngươi đã làm Hoàng tử, sao có mỗi toà nhà cũng không cho các ca ca ở, ngươi bảo chúng ta làm sao đối mặt với phụ lão hương thân ở Kim Hoài?” Qua Ngọc Cẩn nói với vẻ không vui.


Lâm Bát Tiếu đập vào gáy hắn, viết: Đều không giận, Trọng An huynh còn nói tẩu tử ngươi chờ sau này ngươi đến Hầu phủ thì nàng ấy sẽ xuống bếp làm hai món sở trường cho ngươi thưởng thức.
Bảo Lạc lập tức vui mừng hớn hở, hai mắt nhỏ cong cong: “Ta không định trở về, không cần đối mặt.”


Qua Ngọc Cẩn nghẹn họng, sao hắn có thể tiếp lời? Hắn bèn trợn mắt nhìn Bảo Lạc.


Bảo Lạc sắp được thưởng thức sở trường của Uyển Cơ, cuộc sống gia đình tạm bợ đã có hy vọng nên tinh thần rất thoải mái, mắt nhỏ đã híp thành một đường chỉ: “Các ngươi cũng đừng chỉ nghĩ mấy chuyện kia, suy nghĩ kỹ xem làm sao để khiến Bảo Lạc gia vui vẻ đi. Gia vui vẻ thì còn thưởng cho mấy người các ngươi vài món ngon nếm thử.”


Hắn rất đắc ý, lần này Qua Ngọc Cẩn có lòng muốn giấu cũng không nhịn được vỗ vào đầu hắn, cười mắng: “Tên không có lương tâm, ngay cả huynh đệ mặc chung đũng quần cũng có thể quên.”


“Cút đi, cút sang một bên, đều là các ngươi cướp quần của ta…” Tiêu Bảo Lạc đẩy Qua Ngọc Cẩn xuống giường: “Được rồi, gia đói bụng, thưởng cho các ngươi ăn cùng gia.”


Tiêu Bảo Lạc tuyệt thực cũng vô dụng. Hắn rất đói bụng, rượu thơm thức ăn ngon vừa lên thì hắn lập tức ăn như hùm như sói, cung nhân hầu hạ hắn mới thở phào nhẹ nhõm.
Nếu Lạc Hoàng tử tiếp tục tuyệt thực thì thánh thượng sẽ chém đầu bọn họ.


Bảo Lạc không ngốc, chỉ là bị mẫu thân dạy dỗ buông thả nên tâm tư như vậy, thích làm gì thì làm. Với sự thông minh của hắn, nếu như làm một Vương gia nhàn hạ không thành vấn đề, làm Hoàng đế thì còn thiếu một chút.


Lão Hoàng Đế nhẹ lòng, càng ngóng trông Đan lão đầu của Dược vương cốc mau đến.
Lão vẫn muốn sống thêm mấy năm.
**


Năm Thái Nguyên thứ mười lăm, giữa hè tháng bảy, phía đông nam của châu Liễu chịu cơn mưa lớn liên tiếp mấy ngày. Một nửa châu Liễu bị cơn đại hồng thuỷ chôn vùi, ruộng tốt bị phá huỷ, bách tính ch.ết nhiều vô kể. Cấp báo châu Liễu gặp nguy hiểm đã được đưa đến trên bàn thánh thượng sau ba ngày, nhưng lão Hoàng Đế xem xong liền vứt qua một bên, tỉ mỉ chọn mũ để Bảo Lạc đội vào ngày Bảo Lạc lên ngôi.


Sau khi triều đình biết việc này thì đã qua mấy ngày.


Lúc này, châu Liễu đã hoàn toàn bị phá huỷ. Cơn hồng thuỷ rút đi, ruộng vườn ngói vỡ bị phơi dưới ánh mặt trời, hàng loạt thi thể tanh tưởi. Bởi vậy, châu Chiêu lân cận châu Liễu đã xuất hiện dịch bệnh nghiêm trọng, phàm là người bị nhiễm bệnh truyền nhiễm, chưa tới hai ngày sẽ sốt cao, không thể hô hấp rồi ch.ết đi. Dân chúng nghe thấy đã sợ, vài ngày nữa tin tức này truyền vào kinh thành thì bách tính mới biết châu Liễu đã bị huỷ hoại dưới cơn đại hồng thuỷ, rất ít người may mắn sống sót.


Trời đất bất nhân, coi vạn vật là chó rơm. Thánh nhân bất nhân, coi bách tính là chó rơm.
Tuyên Trọng An nhận được tin do Đan Dược vương gửi đến.


Lá thư lão Dược vương gửi cho hắn đã nhăn nhúm, một tờ giấy chỉ nhắc đến thời gian, nói một câu là để hắn tự sắp xếp, nhưng trong câu chữ đều chỉ ra. Quỷ thần xui khiến, Tuyên Trọng An cầm phong thư đưa lên mũi ngửi, ngửi thấy mùi thuốc cay đắng mằn mặn.
Đó là mùi vị của nước mắt.


Thầy thuốc như phụ mẫu, Tuyên Trọng An đã lường trước. Với tính tình từ bi của Đan lão Dược vương, sợ là đã biết châu Liễu bị huỷ, châu Chiêu đang mắc dịch bệnh.
Đó là một ông lão sẽ thở ngắn than dài khi có một bệnh nhân không liên quan ch.ết đi.


Tuyên Trọng An ném thư tay sang một bên, không quản việc này. Thánh thượng sai hắn kiểm kê những đao thương, dao sắt của đám quân đội tướng lĩnh Hoắc gia. Hoắc lão tướng quân đã làm nguyên soát hơn ba mươi năm, phải kiểm kê thu lại tất cả đao thương, dao sắt vào kho, một cái cũng không thể thiếu; đây là chuyện lớn, rất tốn thời gian và công sức.


Đây là việc phải ghi chép tỉ mỉ vào thư tịch, cần đến Từ Thái Phủ và bên phía Lễ bộ, còn phải tr.a xét bên phía Binh bộ. Tuyên Trọng An kiểm kê rất cẩn thận, kiểm tr.a từng bên, người hắn phái đi nếu không lấy được giấy tờ thì hắn sẽ tự mình đi. Hắn ngồi cả ngày không động đậy cũng phải cầm được giấy tờ.


Hiện tại, Binh bộ Thượng thư hận Tuyên Trọng An muốn ch.ết. Xưa nay Tuyên Trọng An chưa tìm được hắn, dẫu đứng trên triều đình cũng không buông tha, Binh bộ Thượng thư đều sờ cằm đi ngang qua hắn.
Binh bộ Thượng thư là con rể của Hoắc lão tướng quân.


Bên Nội các có vị Từ các lão mập mạp, mấy ngày nay thỉnh thoảng lão đến Hộ bộ tán dóc cười nói với Tuyên Trọng An, chỉ nói vài chuyện không đâu.


Trong cung vui mừng, làm thịt hơn một trăm súc vật để tế miếu, nhưng trong triều không nhìn ra không khí vui mừng. Ngày hôm ấy, Từ các lão đang đi lại rẽ vào Hộ bộ, lại rất không khéo đi ngang qua bàn công vụ của Tuyên Thượng thư đang làm việc. Lão tự vỗ đầu mình mắng bản thân già hồ đồ, rồi cười ha hả nói chuyện trên trời dưới đất với Tuyên Trọng An.


Năm ngày mà có ba lần lão không khéo đi ngang qua Hộ bộ.
Nha môn nơi Nội các xử lý công việc cách Hộ bộ một quãng đường rất xa.


Mấy ngày nay Tuyên Trọng An đều tr.a xét nội tình của Hoắc gia trong những năm gần đây, tr.a ra không ít việc. Ngày ấy, Từ các lão đến vừa khéo, hắn đúng lúc tr.a ra con cháu của Hoắc gia luyện binh ở huyện Tây An, bọn họ giết sạch một thôn làng gần trăm người rồi tập luyện ở đấy. Đây là chuyện được ghi chép trong thư tịch, nhưng trên thư tịch viết sáu chữ “có dân quấy nhiễu binh, bị giết”, cụ thể hơn, vẫn là Tuyên Trọng An hỏi thuộc hạ ở Hình bộ.


Hắn đưa thư tịch cho Từ các lão, cười hỏi: “Ngài còn nhớ lúc trước ngài nói như nào không?”
Từ các lão nhìn một đống chữ nhỏ kia, không nói năng gì.






Truyện liên quan