Chương 27
Chờ bóng dáng đoàn người của Triệu Sưởng biến mất trong rừng rậm, Quân Thương liếc mắt nhìn vẻ mặt giống như đang đi vào cõi thần tiên của Lâm Lang, hừ lạnh một tiếng: "Nhìn đủ chưa?"
"Nhìn đủ cái gì?" Người nào đó vẫn như cũ chưa hoàn hồn.
"Nàng cảm thấy Triệu Sưởng thế nào?" Quân Thương giọng điệu không thay đổi, nhưng chỉ cần là người thì hoàn toàn có thể cảm nhận được trên người hắn đang tản mát ra ý lạnh, nhưng nữ tử trong ngực hắn. . . . . . vốn không phải là người mà!
Lâm Lang nghe thấy câu hỏi của Quân Thương, hài lòng nói: "Dáng vẻ đường hoàng, long chương phượng tư (bản lĩnh của rồng, tư thái của phượng hoàng), không quan tâm hơn thua, hành sự quả quyết, có chí khí hướng tới thiên hạ!"
Không ngờ Triệu Sưởng vẫn còn sống, hắn chính là đối thủ mạnh nhất của Triệu Tễ, kẻ thù của kẻ thù chính là bằng hữu, Lâm Lang ra sức tán dương Triệu Sưởng một phen!
Quân Thương nghe Lâm Lang nói câu nào, tròng mắt đen trào ra tức giận câu ấy. Không khí xung quanh trong nháy mắt dường như bị đông cứng lại, hắn lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai đưa tay ôm lấy Lâm Lang, dùng một cánh tay nhấc bổng nàng lên khoác qua vai, tay còn lại thì “bôm bốp” đánh vào mông nàng!
Diệp nhị tiểu thư còn đang trong cõi thần tiên thì bất chợt bị treo ngược lên, còn chưa kịp phản ứng thì đã cảm nhận được mình bị bàn tay kia “bôm bốp” . . . . . . đánh vào mông!
Trong nháy mắt, trên mặt Diệp nhị tiểu thư bừng bừng đỏ hồng tới tận cổ, từ thưở cha sinh mẹ đẻ tới giờ chưa từng bị mất thể diện như thế này, không ngờ lại bị người ta đánh đòn !
Trên mông truyền tới âm thanh "bốp bốp" khiến cho Lâm Lang thẹn quá hóa giận, giương nanh múa vuốt hung hăng túm lấy vạt áo của hắn, nhưng lần nào cũng không thành công lại còn thêm nhọc sức, túm tới túm lui vài lần, rốt cuộc Lâm Lang không nhịn nổi nữa, há miệng khóc ầm lên.
Tiếng khóc uất ức vang vọng trong đêm khuya giữa rừng rậm làm kinh động vô số con chim đang say giấc nồng, chúng tức giận kêu to mấy tiếng, rồi vỗ cánh phần phật bay tán loạn lên bầu trời.
Bàn tay Quân Thương đang ở giữa không trung, nhất thời dừng lại không dám đánh xuống nữa, ánh mắt tối đen nhuộm thêm vẻ rối rắm cùng đau lòng, thoáng lóe lên tia nhu tình đầy thương tiếc.
Hắn ôm lấy Lâm Lang, vỗ nhẹ vào lưng nàng, một câu cũng không nói nên lời, mà lúc này hắn thực sự cũng không biết nên nói cái gì cho phải!
Ngẩn ra một lúc, không có dấu hiệu nào chứng tỏ Lâm Lang sẽ dừng khóc, Quân Thương chỉ có thể vụng về xoa dịu: "Đừng khóc. . . . . . vừa rồi ta không hề dùng sức, sao có thể khiến nàng đau được chứ? Nếu không nàng đánh lại ta đi!"
Thấy hắn đã xuống nước, Lâm Lang xoay người nhào vào trong ngực hắn, còn khóc lớn tiếng hơn —— nào có ai dỗ dành mà giọng nói vẫn lạnh lẽo như thế này hả?
Quân Thương chỉ cảm thấy hết sức đau lòng, hô hấp cũng trở nên khó khăn, hoàn toàn không có biện pháp với nữ tử đang ở trong lòng hắn gào khóc này.
Thật ra thì cũng chả cảm thấy đau lắm, nhưng ngay cả kiếp trước Lâm Lang cũng chưa từng trải qua tình huống mất mặt như vậy. Thử hỏi người nào dám đánh vào mông của Tạ gia đại tiểu thư nàng chứ?
Hiện giờ vất vả lắm mới được sống lại một lần, lại bị một nam tử xa lạ đánh đòn, mà một chút nàng cũng không phản kháng được. Hơn nữa trải qua những việc đã xảy ra mấy ngày nay, bị chính phu quân của mình hạ độc, bị nữ nhân được coi là “lưỡng tình tương duyệt” với hắn đẩy xuống từ Lạc Hoa lâu; sau khi sống lại thì được làm bạn với cơm thiu canh thừa, gian nhà xập xệ gió lùa khắp nơi, quần áo vải thô bần tiện, lại còn phải liên tục đề phòng mẹ con Diệp Cẩn Huyên, không biết khi nào các nàng hứng lên sẽ chạy tới đó đập phá. Là đại tiểu thư kim chi ngọc diệp duy nhất Tạ gia như nàng sao có thể chịu được những thứ đó? Thường ngày còn dễ nói, nhưng lúc này lại bị đánh đòn hết sức mất thể hiện thì toàn bộ những uất ức kia tụ tập bộc phát luôn một thể!
Lâm Lang phát tiết khóc thật lớn một hồi, cảm nhận được hành động thương tiếc cùng sự bối rối của Quân Thương thì khó chịu trong lòng cũng giảm bớt, liền thút tha thút thít vài tiếng. Chờ tới lúc bình tĩnh lại mới nhận ra cái sự khóc này cũng thật quá tốn sức, cổ họng cũng thấy hơi đau vì kêu gào rồi.
Định ngẩng đầu lên thì lại sực nhớ ra cái gì đó, Lâm Lang nhao đầu vào trong ngực Quân Thương, ra sức quệt lấy quệt để toàn bộ nước mắt cùng nước mũi vào vạt áo của hắn. Xong xuôi mới đứng dậy, nhảy cách xa hai bước, mí mắt hơi sưng, nhưng vẫn trưng ra bộ dạng dương dương tự đắc hả hê nhìn Quân Thương thị uy!
Vốn dĩ Quân Thương thấy Lâm Lang đã ngừng khóc, tảng đá lớn trong lòng cũng được thả xuống, âm thầm thở phào một hơi; nhưng cúi đầu một cái liền thấy nước mắt nước mũi tóe loe ở vạt áo trước thì nháy mắt trên khuôn mặt xuất hiện mấy vạch đen: "Diệp Lâm Lang!"
"Cái gì?" Thiếu nữ xinh đẹp động lòng người đứng ở dưới ánh trăng, đôi mắt vẫn còn đọng nước đen nhánh long lanh sáng ngời, môi mềm mím lại; gió đêm nổi lên thổi bay những sợi tóc mai của nàng, tay áo tung bay phiêu diêu. Một khung cảnh kiều mỵ khiến người ta không thốt được nên lời.
Quân Thương nhìn nàng, cảm thấy tức giận trong lòng không có cách nào phát ra được, âm thầm than thở. Từ trước tới nay mình vẫn luôn hành động tùy ý, từ lúc nào chân tay lại rụt rè, luống cuống như vậy? Đời hắn coi như đã thua trong tay nha đầu này rồi, nha đầu đáng giận. . . . . .
Lâm Lang thấy Quân Thương không nói gì, thầm nghĩ cứ tiếp tục dây dưa như thế này cũng không phải là biện pháp, có một số việc vẫn nên nói thẳng với hắn thì hơn. Nghĩ vậy nàng liền lập tức mở miệng: "Quân Thương, những chuyện đã xảy ra ta không muốn nhắc tới nữa, ta thấy ngươi cũng không phải là người không có đạo lý, cho nên chúng ta cứ thẳng thắn nói chuyện với nhau một lần đi!"
Ánh mắt Quân Thương nhìn nàng hết sức bình tĩnh, một lúc lâu sau mới phun ra một chữ: "Nói!" Cái gì mà hắn không phải là người không có đạo lý? Nàng đang nói linh tinh cái gì vậy?
Lâm Lang nhìn khuôn mặt góc cạnh rõ ràng của hắn dưới ánh trăng, thân hình cao lớn khí phách đứng vững vàng giống như thanh kiếm sắc bén giữa trời đất, đáy mắt tối tăm, cả người toát ra ngang ngược mười phần.
Diện mạo của Triệu Tễ nổi bật với vẻ yêu mị giống như nữ tử, nhưng hành động luôn ẩn chứa tác phong không từ thủ đoạn. Triệu Sưởng thì nho nhã tuấn lãng, ôn nhuận như ngọc, một đôi mắt tinh quang lộ ra khôn khéo, nhưng có thể thấy được người này cũng không phải là loại người thiện lương gì. Mà Quân Thương, Vãng sinh Thành chủ vốn nên thuộc về bóng tối hắc ám, trong lạnh lùng tôn quý lại khí phách mười phần, khiến cho người ta cảm nhận được một luồng hơi thở trong trẻo!
Người như vậy, bá đạo mà thẳng thắn, khinh thường những hành vi thủ đoạn thấp hèn!
Lâm Lang bỗng phát giác không ngờ nàng lại đánh giá cao Quân Thương như vậy, trong lòng có chút băn khoăn. Đối với nàng mà nói, đây là đánh giá khách quan, bởi vì bọn họ không có tình cảm nên mới có thể đưa ra đánh giá công bằng!
Lâm Lang bình ổn cảm xúc rối loạn không rõ trong lòng, khẽ thở dài nói: "Quân Thương, ta cảm nhận được từ khí tức của ngươi thì có lẽ ngươi đã luyện được tới Tinh Linh rồi, nếu có thể đi lại trong nhân gian làm Thành chủ của Vãng sinh thành thì chắc hẳn đạo hạnh đã đạt tới Tiên Cấp, chỉ cần không bao lâu nữa là có thể đắc đạo, tiền đồ vô hạn. Nhưng nếu chúng ta ở cùng nhau thì sẽ ảnh hưởng tới việc tu hành của ngươi đấy!"
Nàng nói vòng vo sâu xa nhưng tất cả đều là lời nói thật. Nàng chỉ là một linh hồn sống lại trong một thân thể khác, không biết lúc nào sẽ bị người của Địa phủ hay trong Tiên giới tới thu phục. Quân Thương mà ở cùng một chỗ với nàng, thì thật sự sẽ hủy đi tương lai của hắn!
Quân Thương hơi nhíu mày không vui: "Rốt cuộc nàng muốn nói cái gì?"
Lâm Lang nhìn về phía hắn nói: "Tam giới có quy định, không cùng một chủng tộc thì không thể thành thân với nhau. Chúng ta ở chung một chỗ sẽ bị người trong Tam giới đuổi giết!"
Nàng miễn cưỡng cũng có thể xem là người đi! Nhưng mặc kệ Quân Thương là thứ gì thì chắc chắn hắn không phải là người. Pháp lệnh của Tam giới đã đặt ra từ lâu, vì bảo vệ mạng nhỏ của mình, chẳng lẽ hắn còn có thể quấn lấy nàng không tha sao?
Trong lòng Lâm Lang không khỏi đắc ý, chẳng qua chưa kịp hả hê thì đã thấy Quân Thương liếc nàng một cái, lạnh nhạt nói: "Lang nhi, không lẽ nàng nghĩ nàng là người?"